Tiên Ngạo

Chương 1070: Chư tiên đại chiến



Vương Âm Dương nói:

- Tái kiến Tắc Thành, con hãy trở về quá khứ, thay đổi những gì tiếc nuối của mình, thay ta vấn an Nam Thiên.

Kiếm Lão Nhân cũng nói:

- Đúng vậy, tái kiến Tắc Thành, bất quá phải đưa các ngươi về Ma Di Thiên trước. Còn một thời gian nữa dược hiệu mới phát huy, bọn chúng đã trở lại.

Dứt lời lão điểm ra một chỉ. lập tức tiên phù trên người Dư Tắc Thành và Nhã Hương kích hoạt, nháy mắt hai người biến mất. Xa xa xuất hiện khí tức hùng mạnh, dao động của thần đan vừa rồi không thể qua mất được các Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, bọn họ đã quay lại đầy đủ.

Vương Âm Dương cười nói:

- Tổ sư, vừa rồi người hỏi con có điều gì tiếc nuối hay không, thật ra con vẫn có một điều tiếc nuối, đó là con không biết mình mạnh tới mức nào. Rốt cục trong những Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên này, con có thể đánh bại bao nhiêu người.

Trong lúc còn đang nói, kiếm khí trên người Vương Âm Dương ầm ầm bạo phát, xông thẳng lên khắp cả bầu trời Hiển Định Cực Phong Thiên.

Dưới kiếm khí của ông, cả Hiển Định Cực Phong Thiên bắt đầu sụp đổ, vô số Tiên quốc bị uy áp này bắt đầu phòng ốc ngã nghiêng, vô số Tiên Nhân phổ thông nổ tung thân thể.

Vương Âm Dương dần dần bay lên, cất cao giọng nói:

- Rốt cục hôm nay đã có thể đánh một trận. Ta nhịn chuyện này đã từ lâu, tổ sư, Khí Nguyên Nhất Đại ca, còn có đám ếch ngồi đáy giếng kia, hôm nay Vương Âm Dương ta muốn một mình đại chiến mười một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên, để xem kiếm của ta có còn lợi hại hay không.

Đây là tiếc nuối của Vương Âm Dương, ông biết Dư Tắc Thành sẽ lập tức trở về quá khứ, hết thảy nghịch chuyến thời gian, cho nên ông buông rộng ý chí. toàn lực đánh một trận. Ông khiêu chiến với tổ sư, hảo hữu của mình, khiêu chiến với tất cả mười một Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên.

Kiếm khí của Vương Âm Dương lan rộng trên Tiên Giới, mười Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên quay trở lại đều kinh ngạc nhìn Vương Âm Dương. Tên này điên rồi, một mình dám khiêu chiến với mười một người.

Tô Tần lên tiếng nói:

- Ma Di Thiên Chủ. ngươi...

Thình lình Vương Âm Dương xuất ra một kiếm, kiếm xuất quỷ thần kinh, cả Hiển Định Cực Phong Thiên bắt đầu sụp đổ, thế giới trăm vạn dặm tiêu tan.

Tô Tần kêu to một tiếng, nháy mắt phi độn đi xa.

Vương Âm Dương cười vang:

- Tên khốn lèo mép kia, cút đi cho ta.

- Kế tiếp là hai người các ngươi, Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên, các ngươi cũng xứng nổi danh cùng ta sao, tiêu tan hết cho ta!

Thái Hư Đạo Đức, Độ Ách Hồng Liên đưa mất nhìn nhau, sau đó quát lớn:

- Tên khốn cuồng vọng kia, ngươi cho rằng ngươi thật sự là thiên hạ vô địch hay sao, nếu vậy cứ việc tới đây...

Một người bạo phát nghiệp hỏa vô tận, kẻ kia hóa thành thế giới hư vô, nghênh đón kiếm khí của Vương Âm Dương.

Giữa đất trời, nơi nơi toàn là kiếm khí. đều là nghiệp hỏa, đều là hư vô, cả thiên địa bắt đầu trở nên hỗn loạn. Kiếm khí của Vương Âm Dương càng ngày càng trở nên mạnh mẽ, tới cực điểm, trên bầu trời dường như xuất hiện một vầng dương. Một luồng kiếm quang giống như thái dương ở giữa không trung toát ra hào quang chói lọi, thậm chí còn chói sáng hơn cả thái dương gấp trăm lần.

Vương Âm Dương thét lớn:

- Đã thật, sướng thật, chúng ta đều là kẻ vô tình...

- Lên đi, lên đi, Thái Hư Đạo Đức vỡ cho ta, Độ Ách Hồng Liên diệt cho ta!

Một tiếng nổ rung trời vang lên, ba loại lực lượng khác nhau va chạm vào nhau, sau khi tiếp xúc đồng thời tận diệt trong âm thầm lặng lẽ.

Dường như thiên địa trong khoảnh khắc này phải đình chỉ. Chỉ trong thoáng chốc, nhật nguyệt tinh thần, đồi núi sông ngòi biến mất không thấy, chỉ còn va chạm đáng sợ này tồn tại.

Tất cả Tiên Nhân trên Hiển Định Cực Phong Thiên đều cảm thấy sợ hãi tận đáy lòng. Đây là nỗi sợ trước một tai nạn xảy ra mà không thể nào kháng cự, nỗi tuyệt vọng thật sâu tràn ngập trong lòng mỗi Tiên Nhân.

Ba loại lực lượng va chạm với nhau xé rách không gian, sau khi ngưng đọng lại trong nháy mắt, thế giới dưới ba luồng lực lượng oanh kích, xuất hiện một cơn trốt xoáy màu đen có chu vi trăm vạn dặm. Cơn trốt xoáy đơn thuần là màu đen. ngay cả ánh sáng cũng không trốn thoát cơn trốt xoáy kinh khùng này.

Va chạm này đã xé rách bức vách không gian, cơn trốt xoáy màu đen xoay tròn cực nhanh sau một sát Na. dường như tất cả Tiên Khí đều bị nó hút hết vào trong. Sau một phần ngàn sát Na. lực lượng mà cơn trốt xoáy màu đen vừa hấp thu thình lình bạo phát với khí thế mạnh mẽ gấp trăm ngàn lần trước đó.

Lấy cơn trốt xoáy màu đen kia làm trung tâm, cả Hiển Định Cực Phong Thiên bắt đầu trở nên bập bềnh chao đào. Cả thế giới trông giống như một mặt nước, phản chiếu vô số hình ánh trong đó. Dưới cơn bập bềnh chao đào này, tất cả Tiên Nhân. Tiên quốc, hết thảy vạn vật trở nên mơ hồ, sau đó vỡ nát thành từng mảnh như kính vỡ.

Hiển Định Cực Phong Thiên hoàn toàn sụp đổ, thế giới tiêu tan. Ngoại trừ Kim Tiên, những người khác đều tan biến theo Thiên giới này.

Thình lình xuất hiện trăm đạo hào quang bắn ra bốn phía, đây là những Kim Tiên đang liều mạng chạy trốn, trốn đi càng xa càng tốt.

Nhưng lực lượng mênh mông hủy thiên diệt địa đã quét tới, rốt cục đám Kim Tiên kia không thể tránh khỏi lực lượng mênh mông này oanh kích, hóa thành từng đạo bạch quang, tiêu tan biến mất khỏi Tiên Giới.

Cả Tiên Giới lúc này vang lên những tiếng nổ ầm ầm chấn động, tất cả Tiên Khí đang vận chuyển điên cuồng.

Giọng Kiếm Lão Nhân vang lên:

- Đã biết bao nhiêu năm chưa động thủ, Thiên Địa. Tử Khí. lên đi, chúng ta cùng chơi, đằng nào cũng là chờ đợi...

Giọng Thiên Địa Đạo Chủ vang lên:

- Hay, ta cũng có ý này, hãy xem máu nóng ta đang trào sôi. Kiếm Lão Nhân, lên, lên đi, đê ta xem thử kiếm của lão có còn lợi hại hay không.

Lập tức khí Thiên Ma tung hoành, tử khí bùng lên, kiếm quang lóe lên, đại chiến diễn ra.

Lúc này Dư Tắc Thành đã tới Ma Di Thiên, đang ở trong một đại điện. Rất nhiều phi thăng tổ sư đều ở nơi này, lão điên, lão bất tử, lão đông tây...

Nhưng không ai lên tiếng nói, bọn họ đang chăm chú nhìn vào thủy kính, xem trận chiến diễn ra trong đó.

Các Hỗn Nguyên Đại La Kim Tiên dường như đã hóa điên, đánh với nhau một trận long trời lỡ đất. Hết Tiên vực này tới Tiên vực khác bị chiến đấu của bọn họ lan tới, hóa thành tro bụi. ức vạn Tiên Nhân mắc tai bay vạ gió vì trận chiến này, hoàn toàn tiêu tan.

Kiếm quang lóe lên giữa không trung, chợt giọng Vương Âm Dương vang lên:

- Sư tổ, Kiếm Lão Nhân, hồng liên đã nát, hư vô đã diệt, chúng ta hãy đánh một trận đi, để con xem thử kiếm của sư tổ rốt cục có được bao nhiêu uy lực.

Kiếm Lão Nhân nói:

- Được, lên đi, để ta xem hậu bối kế thừa kiếm của ta mạnh tới mức nào.

Nháy mắt kiếm quang lại nổi lên, nhưng đáp án này không ai được biết, bởi vì Dư Tắc Thành có cảm giác thân thể mình chợt ngưng đọng lại, thế giới trở nên yên tĩnh.

Hắn đưa mất nhìn Nhã Hương, Nhã Hương nhìn hắn. nở một nụ cười, dường như muốn nói gì.

Nháy mắt hết thảy nghịch chuyển, đại chiến quay ngược lại, hết thảy quay ngược lại.

Không biết là cả thế giới Thời Không nghịch chuyển, hay bản thân Dư Tắc Thành xuyên qua, nháy mắt hết thảy những gì Dư Tắc Thành từng trải qua trên Tiên Giới đều quay ngược lại.

Hắn trở lại Hiển Định Cực Phong Thiên, trở lại thành Thiên Phủ, trở lại Hóa Trần Chỉ Địa. Hết thảy hóa thành hào quang, giữa hào quang ấy, thời gian quay ngược.

Chỉ trong thoáng chốc, giữa không trung sáng ngời. Trong lòng Dư Tắc Thành hết sức

chờ mong, chỉ cần mình trở về quá khứ, chỉ cần trở về đến khi đại chiến Tâm Kiếm Thiền Tông, ngăn cản được Tử Kiếm thuật của Tâm Ma Tàn Ảnh. Thi Vận sẽ không phải chết, sư phụ cũng không phải chết.

Nếu nói tiếc nuối trong đời này của mình, chính là chuyện này. Chỉ cần mình trở về lúc ấy, vậy hết thảy đều có thể thay đổi được.

Thời gian quay ngược. nháy mắt thiên địa xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, hắn đã về tới quá khứ, không biết đang ở thời điếm nào.

Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, sau đó phát hiện ra mình đang ngự kiếm cưu điên cuồng oanh kích. Vô Sinh lão tổ đối diện gầm to, triệu tập tất cả Tiên Khí của mình, liều chết xuất ra một đòn, lập tức công kích của hai người va chạm giữa không trung.

Đòn này đã khiến cho bùng nổ vô số hào quang.

Dư Tắc Thành nhìn lại, Thời Không nghịch chuyển, mình đã về quá khứ, tới lúc đang đại chiến cùng Vô Sinh lão tô. Chính là sau đòn này, Tiên Khí của hai người bạo phát, cùng bị hút vào Tiên Giới.

Thần đan có linh. Tiên Khí vô hạn. thời gian nghịch chuyển, nhưng hết thảy trên thế giới Thương Khung đều có cực hạn. không phải là vô cực hạn như trên Tiên Giới. Cho nên Dư Tắc Thành vừa về tới nhân gian, lập tức thần đan mất đi hiệu lực, chỉ đưa hắn về tới thời điểm hai người đang đại chiến với nhau.

Dư Tắc Thành gầm to, thóa mạ ầm ĩ:

- Ông trời, ta hận ông, ông đã cho ta cơ hội, vì sao lại cướp nó đi, đã cho ta hy vọng, vì

sao lại thủ tiêu nó, ta hận ông.

Vô Sinh lão tổ kinh ngạc nhìn Dư Tắc Thành. Rõ ràng sau một kiếm này, đối phương đã chiếm được thượng phong lại đột nhiên ngừng không xuất kiếm nữa, đứng đó gào thét ầm ĩ.

Sau khi Dư Tắc Thành thóa mạ một lúc, dần dần bình tĩnh lại, đột nhiên mỉm cười nói:

- Cảm tạ ông trời, nếu như Ngọc Điệp tiên tử đã có thể đi được, vì sao Dư Tắc Thành ta không đi được? Ta là Dư Tắc Thành độc nhất vô nhị, không có chuyện gì là ta không làm được!

Nhìn cảnh sắc trước mắt. hết thảy Tiên Giới trông như ảo mộng, dường như hết thảy là ảo giác, nhưng Dư Tắc Thành biết đó toàn là sự thật.