Tiên Ngạo

Chương 1132: Tu sĩ đông đảo



Dư Tắc Thành lợi dụng quyền hạn của mình kích hoạt Tiên Tần cổ đạo, đặt chúng vào trạng thái sẵn sàng chiến đấu.

Lập tức trên Tiên Tần cổ đạo xuất hiện thông đạo hào quang, chỉ cần tiến vào trong đó sẽ lập tức tới cuối cổ đạo, hàng ngàn hàng vạn dặm nháy mắt đã tới.

Điều đáng tiếc duy nhất là hiện tại hệ thống Tiên Tần cổ đạo hư hỏng hơn phân nửa, có khá nhiều Tiên Tần cổ đạo không thể kích hoạt, cho nên có những địa vực cần phải phi hành. Nhưng có được số Tiên Tần cổ đạo hoạt động giúp rút ngắn thời gian, trong vòng ba ngày tới được Hiên Viên kiếm phái không phải là giấc mộng như trước nữa.

ở lối ra vào các cửa ải địa vực khắp Lục Vực đều có đệ tử Hiên Viên kiếm phái canh gác, thông báo cho mọi người biết phương pháp nhờ vào Tiên Tần cổ đạo để tới Hiên Viên kiếm phái nhanh nhất. Tất cả tu sĩ sau khi biết được chuyện này, lập tức lợi dụng Tiên Tần cổ đạo tới được Hiên Viên kiếm phái rất nhanh.

Trong đó có tu sĩ tâm tư tinh tế, thấy Hiên Viên kiếm phái có thể lợi dụng Tiên Tần cổ đạo như vậy, lập tức biến sắc than dài. Từ nay về sau Hiên Viên kiếm phái chính là mặt trời đứng bóng, không ai địch nổi.

Tuy rằng Dư Tắc Thành hiệu lệnh thiên hạ chỉ mời Nguyên Anh Chân Quân. Phản Hư Chân Nhất tới Hiên Viên kiếm phái, nhưng có vô số Kim Đan Chân Nhân, tu sĩ Trúc Cơ cũng tới Hiên Viên kiếm phái. Có kẻ muốn ra sức vì Nhân tộc, có kẻ muốn đi xem náo nhiệt, có kẻ muốn lưu danh thiên cổ, có người muốn đục nước béo cò, có kẻ muốn mượn cơ hội này tu luyện đột phá bình cảnh.

Vì danh, vì lợi, vì chiến, vì tài, vì giấc mộng trong lòng, trong lúc nhất thời, vô số tu sĩ chạy tới Gò Hiên Viên.

May là Gò Hiên Viên rộng mười vạn tám ngàn dặm. rộng lớn mênh mông, bằng không không thể nào chứa được nhiều tu sĩ như vậy.

Dư Tắc Thành mở rộng Hiên Viên động phủ, phàm là tu sĩ Kim Đan Chân Nhân trở lên đều có thể tiến vào Hiên Viên động phủ nghỉ ngơi. Động phủ này vốn là thế giới Bàn cổ của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương, đến bao nhiêu tu sĩ cũng có thể dung nạp được.

Tu sĩ Trúc Cơ chỉ có thể nghỉ ngơi bên ngoài Gò Hiên Viên, Hiên Viên kiếm phái cung cấp lương thực. Lập tức vô số ánh lửa dâng lên bên ngoài Gò Hiên Viên, kéo dài hàng chục dặm.

Lần thịnh hội này là lần thịnh hội lớn nhất trên thế giới Thương Khung, chỉ sau kiếp nạn La Hầu. kiếp nạn Huyết Hải khi xưa.

Trong ba ngày, có vô số tu sĩ tụ tập tới Hiên Viên kiếm phái, số Nguyên Anh Chân Quân có tới bốn ngàn một trăm bảy mươi ba người, không kém bao nhiêu so với dự tính. Mỗi thượng môn trong một trăm lẻ tám thượng môn đều có sáu, bảy Nguyên Anh Chân Quân, nhưng không môn phái nào ẩn giấu thực lực, chưa tính Hiên Viên kiếm phái đã có thể tụ tập ngàn người.

Tám trăm bàng môn cũng có được một. hai Nguyên Anh Chân Quân, gom lại có được hơn ngàn người.

Năm xưa trong ba ngàn tà đạo, Thủy Vân tông và liên minh Tây Lĩnh vô cùng yếu ớt còn có được ba Nguyên Anh Chân Quân trấn thủ, tống cộng gom góp cũng có gần ngàn người.

Còn có vô số tu sĩ tán tu, gia tộc tu tiên, ẩn trong chỗ tối, lại thêm số Nguyên Anh Chân Quân mà thời gian qua Hiên Viên kiếm phái, Vô Thượng Cảm ứng tông gia công bồi dưỡng.

Cho nên tụ tập lại có chừng bốn ngàn một trăm bảy mươi ba người.

Phản Hư Chân Nhất tới đây có tới ba ngàn bốn trăm sáu mươi ba người, chỉ ít hơn Nguyên Anh Chân Quân bảy trăm, vượt xa sự tính toán của Dư Tắc Thành, thật không ngờ trong thế giới Thương Khung lại có nhiều Phản Hư Chân Nhất như vậy.

Phải biết rằng trong ba mươi Nguyên Anh Chân Quân, có một người có thể trở thành Phản Hư Chân Nhất đã là vô cùng may mắn. đáng để chúc mừng. Nhưng tuyệt đối không ngờ lại có nhiều Phản Hư Chân Nhất như vậy.

Thật ra đây cũng là bình thường, sau khi Phản Hư Chân Nhất ngộ đạo, bởi vì có sự tồn tại của Thiên kiếp, cho nên bọn họ hiếm khi xuất thủ.

Chỉ cần bọn họ không mắc phải nguy cơ Hóa Đạo, vậy coi như thọ ngang trời đất, sinh mạng vô hạn. Hơn nữa bọn họ đã phản bổn hoàn nguyên, hoặc tự nhốt mình trong thạch thất giống như lão điên, hoặc làm kẻ tôi tớ quét rác hết sức bình phàm giống như lão bất tử. Hoặc ẩn lánh giữa chợ đời giống như Vô Danh Thần Quân, sống vui vẻ với phàm nhân, hoặc giống như Mộng Yểm Thần Quân, tự lập không gian riêng biệt, không hỏi tới chuyện đời.

Cho nên có nhiều Phản Hư Chân Nhất như vậy cũng không có chỉ kỳ lạ. Ngoài ra sở dĩ lần này có nhiều Phản Hư Chân Nhất tới đây như vậy, thật ra cũng có nguyên nhân sâu xa.

Hài tộc muốn tiêu diệt đại lục Thương Khung, trong vô hình, hệ thống Thiên Đạo của thế giới Thương Khung bắt đầu phản kích, cho nên các Phản Hư Chân Nhất vốn đã lãnh ngộ pháp tắc Thiên Đạo, đều cảm ứng được ý muốn của hệ thống Thiên Đạo. Bạn đang đọc truyện tại - www.Truyện FULL

Nói ra cũng thật trùng hợp, đám Phản Hư Chân Nhất mắc phải nguy cơ Hóa Đạo, chỉ cần trong lòng này sinh ý muốn chiến cùng Hải tộc, lập tức nguy cơ Hóa Đạo giảm bớt, thân thể khôi phục nguyên trạng. Cho dù sắp sửa bị Thiên Đạo nuốt lấy, nhưng vừa quyết định tham gia hành động lần này, nguy cơ Hóa Đạo cũng lập tức tiêu tan, cơ hội sinh tồn xuất hiện, cho nên dù chết bọn họ cũng tham gia hành động lần này.

Có được cơ hội như vậy, bọn họ không nói nhiều lời, liều mạng tử chiến, bằng không nguy cơ Hóa Đạo lại tới, vậy sẽ vô cùng nghiêm trọng.

Những Phản Hư Chân Nhất không tới lần này, cuối cùng đều có một kết cục, chính là phi thăng vô vọng, mắc phải nguy cơ Hóa Đạo, chắc chắn phải chết không sai, đây là Thiên Đạo thế giới Thương Khung trừng phạt.

Những vấn đề này, Nguyên Anh Chân Quân hoàn toàn không gặp phải, hệ thống Thiên Đạo thế giới Thương Khung chỉ có thể ảnh hưởng Phản Hư Chân Nhất, không ảnh hưởng Nguyên Anh Chân Quân.

Kim Đan Chân Nhân tới đây có chừng mấy vạn. tu sĩ Trúc Cơ nhiều không đếm xuể, gần như tất cả tu sĩ trên Lục Vực Thương Khung đều tụ tập ở nơi này.

Thế giới Thương Khung quá lớn, cho nên mới có nhiều tu sĩ như vậy, mới có danh xung tám trăm bàng môn, ba ngàn tà đạo.

Nhưng cũng có thể nói rằng thế giới Thương Khung quá nhỏ, tu sĩ quá nhiều, tài nguyên có hạn. cho nên giữa các môn phái với nhau sát phạt không ngừng. Đặc biệt là thượng môn, muốn tiến vào hàng ngũ thượng môn, ắt phải một còn một mất.

Một số lượng tu sĩ đông đào như vậy tập trung ở Hiên Viên kiếm phái, lập tức vô cùng náo nhiệt. Bất quá mỗi người mỗi khác, muôn hình vạn trạng, lại thêm có rất nhiều môn phái đối định với nhau cùng tập trung, tự nhiên xảy ra mâu thuẫn.

May là Dư Tắc Thành đã sớm có an bày. Đối với những kẻ hiếu chiến, mờ không gian chiến đấu riêng cho bọn họ, đối với những kẻ thích giao lưu. mờ phường thị trao đối mua bán cho bọn họ. Đối với những kẻ thích u tĩnh, mờ riêng không gian u tĩnh, cho bọn họ nghỉ ngơi.

Tất cả tu sĩ đều được cung cấp tiên đan linh dược, tiên tửu món ngon, sử dụng thoải mái, lần này Hiên Viên kiếm phái bỏ vốn không ít.

Trong Hiên Viên động phủ lập tức trở nên vô cùng náo nhiệt.

- Há cào đây, há cào thật ngon...

Đây là lão há cào năm xưa đang bán há cào.

- Ai mua không, bảo vật, phi kiếm, bí tịch... tốt nhất đây...

Đây là Phong Hồn Phách của Vạn Lý Vân Du tông đang rao hàng.

- Đao ta xé rách trời không, đi bừng bừng, đến cũng bừng bừng...

Đây là Dương sắc đang kéo hồ cầm hát vang.

Vô số hảo hữu. kẻ thù năm xưa. hôm nay tụ tập nơi này, mặc kệ trước kia như thế nào, hôm nay tất cả mọi người đều vì một mục đích, chính là tiêu diệt Hải tộc.

Lần đầu tiên một trăm lẻ tám thượng môn tụ tập đầy đủ, trước kia đại hội thượng môn, vẫn có môn phái không cử người tham dự, thế nhưng lần này đủ mặt.

Nhạc Hồng Minh (nhân vật này chỉ xuất hiện một lần trước đây, nếu độc già nào quên, xin xem bên dưới) lại tới Hiên Viên kiếm phái lần nữa. Lần trước Hiên Viên kiếm phái tổ chức đại lễ khai phủ, y đã tới rồi, bất quá lúc đó vẫn còn là tu sĩ Trúc Cơ. Lần ấy y đã đạt được vô số lợi ích nơi này, sau khi trở về bế quan mười năm. rốt cục kết thành Kim Đan. Sau đó nhờ bảo vật lấy được trong mật cảnh Hiên Viên kiếm phái, rốt cục đã hóa Anh thành công mười năm trước.

Lần này nghe được tin tức như vậy, y không nói hai lời, lập tức kêu gọi huynh đệ năm xưa cùng tới Hiên Viên kiếm phái.

Năm xưa tất cả năm huynh đệ, trong trăm năm qua đã chết mất ba người, chỉ còn lại mình Thanh Sơn Tận. Thăm lại chốn xưa. khiến cho hai người bùi ngùi cảm khái.

Trước tiên tới phường thị mua pháp bảo, lần đại chiến này Hiên Viên kiếm phái cầm đầu, lo liệu hết thảy, cho nên rất nhiều thượng môn tới nơi này bèn lấy hết bảo vật ra bày bán, coi như bù đắp hỗ trợ.

Tuy rằng cùng là Nguyên Anh Chân Quân, nhưng Nguyên Anh Chân Quân của trung môn kém Nguyên Anh Chân Quân của thượng môn rất xa, đây là ý nghĩa của chuyện truyền thừa môn phái.

Trong phường thị có vô số bảo vật bí tịch tinh hoa quý hiếm, trước đây toàn là vật khả ngộ bất khả cầu. hiện tại đều bỏ ra bán đấu giá. Tuy rằng giá của chúng có đắt một chút, nhưng quả là đáng giá, đây là bảo bối mà trong môn mình tuyệt đối không có.

Có vô số bảo vật trong đó khiến cho Kim Đan Chân Nhân Nhạc Hồng Minh hoa mất, cuối cùng cũng chọn được một thứ, nhưng giá cả quá cao. Y nghiến răng một cái, lấy Bách Hoa Mặt Nhưỡng mà mình thích nhất đưa ra đấu giá, rốt cục cũng được thanh Huyền Kim kiếm mơ ước đã từ lâu.

Thật ra phường thị này không phải Hiên Viên kiếm phái mở ra, mà do thượng môn giỏi kinh doanh tới mờ, những kẻ buôn bán nơi đây đều là tay sành sõi, giữ lại bảo vật cũng bằng vô dụng, chẳng bằng mang ra đổi lấy thứ khác có ích hơn.