Tiên Ngạo

Chương 207: Họa mê muội



Dư Tắc Thành chăm chú nhìn hai người kia, có cảm giác rằng nếu như động thủ, hai người này có thể đánh chết toàn bộ những tiền bối Trúc Cơ cùng đi.

Phân thân lão điên nói:

- Đây là đệ tử Liệt Thiên Kiếm Phái có cùng nguồn gốc với chúng ta, chuyên tu kiếm khí, vô cùng mạnh, tu đến chí cực, liệt thiên thành tiên. Nhớ kỹ hình dáng của hai người bọn họ, các ngươi sau này sẽ gặp nhau.

Dư Tắc Thành nhìn hai người này có cảm giác bọn họ chính là thiên địch của mình, tương lai nhất định có một cuộc chiến. Hai người này dường như cảm giác được có người đang quan sát bọn họ, không ngừng thi triển bí thuật tìm kiếm địch nhân, thế nhưng không hề hiệu quả.

Lão điên cười nói:

- Được rồi, chúng ta đi thôi, sự tình đã xong rồi, về nhà thôi.

Nói xong cuốn lấy Dư Tắc Thành, sau đó cất bước rời đi, những người tu tiên khác nơi này hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hai người bọn chúng.

Lần này mặc dù Dư Tắc Thành đã ở trong ống tay áo của lão điên nhưng lại có thể cảm giác được cảnh sắc bên ngoài, nhìn thành thị khói đặc cuồn cuộn kia, không trung mờ hồ truyền đến tiếng kêu thảm thiết, Dư Tắc Thành hói:

- Cần phải tàn sát lớn như vậy hay không?

Lão điên nói:

- Ở đây đã hoàn toàn mục nát, phải thanh lý toàn bộ những người này, hơn nữa song phương thù hận ngàn năm, không dùng máu tẩy rửa thì không thể tiêu trừ. Nhìn đất đai kia, mười năm sau ở đây trồng đầy hoa màu, con người lại một lần nữa sinh sôi nảy nỡ ở đây, tất cả thống khổ chỉ là tạm thời.

Dư Tắc Thành nói:

- Năm phái này hủy thì đã hủy rồi, chẳng qua đáng tiếc là nghiên cứu của Quân Nhục môn, đối với cơ thể con người bọn chúng quả thực có một thủ pháp vô cùng tuyệt diệu.

Lão điên cười nói:

- Đây cũng là mục đích của ta đến đó, Liệt Thiên Kiếm Phái sở dĩ quyết liệt như vậy, hạ thủ ngoan độc chính là bởi vì phát hiện nghiên cứu của Quân Nhục môn có tính đột phá, đáng tiếc lại không được Yêu Kiếm Ma Tông coi trọng, cho nên bọn chúng đều phải diệt vong, cho nên ta mới đến đó, mặc dù có chút cảm giác khi dễ hậu bối. Tuy rằng trong vòng mười năm nữa ta không thể hiện thân, nhưng lần hiện thân này cũng không phải là phí công vô ích.

Phân thân của lão điên sau khi Dư Tắc Thành kết thúc thí luyện, thái độ thật là thay đổi hoàn toàn, có thể nói khó tả bằng lời, xem ra thật sự muốn đặc biệt bồi dường Dư Tắc Thành.

Độn thuật của y quán tuyệt thiên hạ, một bước ngàn dặm, khả năng này chính là uy năng của Chân Nhất Thần Quân Phản Hư Kỳ. Vượt biển qua châu như bình thường, nhàn nhã như tản bộ, khoảng cách vạn dặm trong nháy mắt dưới chân gió mát mây trôi, trông như nhàn vân dã hạc. Khí thế này, thần uy này khiến Dư Tắc Thành vô cùng ngưỡng mộ, đồng thời cũng càng thêm kiên định một lòng tu tiên.

Tương lai việc gì cùng có khả năng, ta nhất định có thể làm được, chỉ cần ta nỗ lực, ta kiên trì. Mặc dù hiện tại ta chỉ là một một gốc cây nhỏ bé không đáng kể, thế nhưng ta tin tưởng ở tương lai ta nhất định có thể có được một mảnh thiên địa thuộc về mình, vì lý tưởng này dù chết trăm lần cũng không hối hận.

Thời gian thấm thoát thoi đưa, hai người Dư Tắc Thành cuối cùng trở về Gò Hiên Viên, nhìn về phía Hiên Viên kiếm phong, phân thân lão điên nói:

- Ngươi trở về trước đợi ta, ta đi Hiên Viên kiếm phong một chuyến, trở về có việc an bài cho ngươi.

Nói xong hai người tách ra, Dư Tắc Thành ngự kiếm trở về Thiên Đạo phong, đi thẳng tới thạch thất trong thế giới mặt âm chỗ ở của lão điên. Đến nơi đây Dư Tắc Thành phát hiện lão điên ngồi ở kia vẫn không nhúc nhích, giống như tượng đất.

Xem ra mỗi lần lão điên sử dụng Nhất Khí Hóa Tam Thanh đều sẽ nhập định như vậy, hơn nữa mỗi một phân thân tam thanh đều có điều khác biệt với tính cách bản thể, hành vi, suy nghĩ của lão, dường như chính là một người khác, tam thanh lão trung thanh này có lẻ tính cách hoàn toàn khác hẳn nhau.

Nhìn lão điên này đột nhiên Dư Tấc Thành có cảm giác, hắn thích lão điên điên điên khùng khùng này, đây mới là bằng hữu mà hắn quen thuộc. Phân thân kia, người trung niên uy nghiêm không gì sánh được, Dư Tấc Thành đối với y trời sinh có cảm giác xa cách, y quá đáng sợ, quá hùng mạnh.

Chỉ trong chốc lát, phân thân lão điên kia trở lại, vô thanh vô tức quay về trong mật thất, nói với Dư Tắc Thành:

- Lần thí luyện này ta đánh giá cho ngươi bậc Giáp, đã đăng ký trong hồ sơ, ngươi sau khi ra ngoài, giữ lại hai mươi viên Trúc Cơ Đan còn lại toàn bộ nộp lên. Sau khi Trúc Cơ có thể đến Hiên Viên kiếm phoNa Diễn Võ đường, nộp lên Tâm Huyết Giản ghi lại lần đối chiến này, đồng thời có thể thăng cấp Tâm Huyết Giản, đạt được Không gian Diễn Võ của mình. Không gian Diễn Võ kia có tác dụng vô cùng quan trọng đối với đệ tử Hiên Viên Kiếm Phái chúng ta.

Ta đã đem Không gian Diễn Võ cấp Hồng Hoang tốt nhất trong môn phái đưa đến trong Tổ Sư Đường, hơn nữa thiết lập các loại hạn chế, một năm sáu tháng sau, vào ngày mười lăm tháng mười lúc ấy mới hiển hiện, cho đệ tử gần đây lựa chọn.

- Không gian Diễn Võ kia là một trong những truyền thừa tốt nhất của kiếm phái chúng ta, tuy nhiên đạt được nó cần cấp bậc Hiên Viên kiếm ấn rất cao, còn có các loại hạn chế về tuổi tác, mức độ cống hiến cho bản phái... Thế nhưng mấy đồng bạn của ngươi đều có khả năng ở dưới trợ giúp của sư phụ bọn chúng, bắt đầu kiếm điểm cống hiến cho môn phái, có được tư cách tranh đoạt với ngươi. Chẳng qua không có biện pháp, bảo vật kia cũng không phải của ta, đây là chuyện lớn nhất ta có thể giúp ngươi. Nếu như ngươi không lấy được, đó chính là ngươi không có phúc này.

- Ngoài ra lần này khi ta trở về bán thể, ngươi nói cho A Mần, chính là Kim di của ngươi không cần đưa cơm cho ta, ngươi cùng không cần đến đây nữa, chí ít trong một năm đừng tới. Đợi khi nào ta truyền ra tín hiệu, các ngươi hẵng trở lại đưa cơm.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Vì sao? Tiền bối không có chuyện gì chứ? Có phải vì nguyên nhân sử dụng pháp thuật hay không?

Phân thân lão điên nói:

- Có thể nói như thế, thế giới Thương Khung này người tu tiên Phản Hư Kỳ chỉ cần không muốn chết, cũng có rất ít người xuất thủ. Lần này ta tận lực tránh cho tranh đấu trực điện, chỉ là âm thầm xuất thủ, mục đích của ta lần này thứ nhất là vì thành quả nghiên cứu của Quân Nhục môn; hai là vì thí luyện Trúc Cơ của ngươi; ba là vì gặp mặt lão bằng hữu; quan trọng nhất chính là ta muốn đi ra ngoài một chút giải sầu. Ngươi đối với thực lực của ta có cảm giác gì?

Dư Tắc Thành hồi đáp:

- Hùng mạnh, thực lực của tiền bối hùng mạnh giống như Tiên Nhân.

Phân thân lão điên nói:

- Đúng vậy, thực lực giống như Tiên Nhân, thế nhưng vẫn không phải là Tiên Nhân, trong lúc vận chutển còn không đạt tới trình độ ý ta tức là thiên ý, suy nghĩ của ta tức là thiên uy, niệm của ta tức là thiên biến.

- Mà ta lại cảm giác ta đã là Tiên Nhân rồi, bởi vì đây chẳng qua là một phần tư lực lượng của ta. Đợi ta trở về bản thể, ta sẽ hoàn toàn mê muội, khi đó thiên kiếp lập tức tới, với tâm cảnh này, tâm ma nhập thể, độ kiếp tất diệt, hình thần tiêu vong.

- Cho nên khi ta trở về bản thể mặc dù sẽ điên cuồng, nhưng sẽ bị thạch lao này khóa trụ vững vàng, cho đến khi ý thức được ta chẳng qua chỉ là một lão điên trong nhà lao, không có gì khác những người khác, có lẽ cả đời không ra khỏi nhà lao này, khi đó ta có thể khôi phục bình thường, cho nên trước lúc đó, ngươi không thể tới gần ta trong vòng trăm trượng.

Dư Tắc Thành đột nhiên có một cảm giác thương cảm, cho dù lão điên có thần uy như vậy cũng phải tự mình giam trong nhà lao, mua dây buộc mình.

Lão điên dường như cảm thụ được cảm giác của Dư Tắc Thành, lão chỉ cười, hào hùng không gì sánh được:

- Ta bắt núi này tan vỡ, núi này sẽ nổ tung. Ta bắt nước này chảy ngược, nước này sè chảy ngược. Ta bắt tông môn vạn năm bị diệt, bọn chúng sẽ diệt vong, ta bắt đại lục này thăng trầm, đại lục này sẽ thăng trầm, nắm giữ thần lực như vậy, muốn không trả giá lớn, điều đó có khả năng sao? Vì lực lượng này tất cả đều là đáng giá.

Dư Tắc Thành nói:

- Vậy tiền bối cần thời gian bao lâu mới có thể khôi phục bình thường? Cần tự nhốt mình như vậy trong bao lâu nữa?

Phân thân lão điên nói:

- Ngắn nhất một năm, dài nhất mười năm, ta sẽ tỉnh lại thoát khỏi trạng thái mê muội. Trạng thái như vậy sắp sửa tới rồi, có lẽ trở lại vài lần, sau ngàn năm ta đã có thể giống như những lão già kia có thể bán mấy thứ linh tinh trên phố hoặc tìm mấy tiểu hài tử tặng bí tịch, hoặc là cầm hồ cầm đi dạo trên phố, vô ưu vô lự, tự do tự tại.

- Đây chính là bi ai của Hiên Viên Kiếm Phái ta, địch nhân lớn nhất trên đường tu tiên của chúng ta chính là bản thân, vì lực lượng hùng mạnh kia, sẽ phải đối kháng với chính mình, đối mặt với mê hoặc có khắp mọi nơi, lúc nào cũng mê muội. Đi sai một bước, vạn kiếp bất phục.

- Chẳng qua điều này đồng thời cũng là ưu thế lớn nhất của chúng ta, bởi vì chúng ta nắm giữ lực lượng hùng mạnh nhất, lực lượng có thể phá hủy tất cả, thiên kiếp đối với ta mà nói đều không có chút ý nghĩa gì.

- Họa mê muội của Hiên Viên Kiếm Phái ta, nguy cơ bạo thể của Liệt Thiên Kiếm Phái, khó khăn hóa nguyên của Hỗn Nguyên Kiếm Phái, hoạn dung thiên của Vạn Kiếm Ma Tông, kiếp mẫn diệt của Ma Kiếm Yêu Tông, kiếm pháp của các bậc tiền bối lưu lại đều có nguy cơ như vậy, đạt được lực lượng hùng mạnh nhưng phải nỗ lực trả giá lớn như vậy. Cho nên khi Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện, đệ tử tinh anh của ngũ phái chúng ta cùng bọn chúng không chết không ngừng, dựa vào cái gì bọn chúng nắm giữ Tâm Ma Tàn Ảnh, nắm giữ mười bảy bộ kiếm thuật lại không chịu chút nguy nan nào?

- Được rồi, ngươi đi đi, có lẽ ta hiện tại chính là hình ảnh của ngươi thời gian tới, cho nên có muốn đi trên con đường tu tiên này hay không, ngươi trở về suy nghĩ cho kỹ một chút, nhanh một chút đi thôi, tạm biệt.

Dư Tắc Thành cung kính hành lễ của một người đệ tử, sau đó bước ra khỏi mật thất này, phía xa nghe được trong mật thất truyền đến thanh âm:

- Người khác cười ta quá điên khùng, ta cười người khác nhìn không thấu. Hãy nhìn phần mộ hào kiệt Ngũ Lăng, không hoa không rượu, thành ruộng cày.

Sau đó thanh âm lại chuyển, trở về thanh âm của lão điên:

- Ta chính là Tiên Nhân. Ta chính là Tiên Nhân vô địch, không, ta là Thiên Tiên, không, ta là Kim Tiên. Hỗn Nguyên Kim Tiên, tung hoành ngang dọc. Kim Tiên vô địch, ta chính là...

Ở trong thạch thất kia khí thế hùng mạnh bắt đầu lan tràn phóng ra, đồng thời thạch thất bắt đầu xuất hiện quang minh, vô số pháp trận bất đầu xuất hiện, những pháp trận này chế trụ lão điên chặt chẽ. Lực lượng chúng sử dụng chính là lực lượng của bản thân lão điên, tương đương với một người hoang tưởng rằng mình có thể kéo cả không trung xuống, phong ấn chặt chẽ lào điên trong đó.

Dư Tắc Thành bước nhanh chạy khỏi nơi này, trong vòng trăm trượng lấy thạch thất làm trung tâm, vô số pháp trận thông đạo khởi động, vô số cấm chế lập thể tăng thêm từng đám, cuối cùng nơi này giống như một hắc động, đáng sợ không gì sánh được, hấp thu tất cả quang minh hắc ám, lại giống như một mặt trời, ẩn chứa thần uy kinh khủng, tản ra năng lượng vô cùng.

Dư Tắc Thành nhìn chỗ không gian này thật lâu không nói gì. Đột nhiên nghe bên cạnh có người nói:

- Dư Tắc Thành, lần này ngươi làm rất tốt.

Dư Tắc Thành nhìn lại, không ngờ là chưởng môn Thạch Cơ đứng ở bên cạnh hắn, hơn nữa phía sau hắn còn có mấy người, bao gồm Hữu Hùng sư tổ, Ứng Long sư tổ. Những người này đều là tổ sư trong phái, cao thủ cấp bậc Nguyên Anh, bọn họ hoàn toàn không liếc nhìn Dư Tắc Thành, kỳ thực hiện tại đối với bọn họ cái gì cũng không có ý nghĩa, quan sát học tập vận chuyển của cấm chế mới là tất cả của bọn họ.

Dư Tắc Thành há hốc mồm, chưởng môn không ngờ biết tên của mình, lập tức hành lễ. Thạch Cơ chưởng môn nói:

- Ngươi có thể đi rồi, sau đó không nên dừng lại ở đây, khí tức của Chân Nhất Thần Quân Phản Hư Kỳ đối kháng khốn cảnh pháp trận phóng ra ngoài, không phải tu vi của ngươi có thể chịu được. Một năm sau khí tức ổn định, ngươi có thể tới quan sát học tập, ta cho ngươi quyền hạn này.

Toàn bộ pháp trận chấn động, phía sau mấy người Hữu Hùng sư tổ, Ứng Long sư tổ toàn bộ mở to hai mắt nhìn, đang cảm thụ cái gì, trong đó Ứng Long sư tổ hét to một tiếng:

- Tốt.

Thạch Cơ vung tay, Dư Tắc Thành nháy mắt bay lên thoáng cái xuất hiện ở trước thế giới mặt dương của Thiên Đạo phong. Thiên Đạo phong thế giới mặt âm toàn bộ bị phong ấn, cũng không có cách nào tiến vào nữa.

Dư Tắc Thành suy nghĩ một chút, trước tới Kim di báo chuyện lão điên không cần đưa cơm. Nghe được tin này, Kim di rất là hụt hẫng, thở dài một tiếng lâm vào trầm tư, cũng không nhiều lời nói chuyện phiếm nữa.

Mấy lão nhân kia vẫn như vậy, ở nơi này phơi nắng, nhìn thấy Dư Tắc Thành trong đó Lý thúc lẩm bẩm nói:

- Tắc Thành à, không nên quấy rối Kim di của ngươi, lão điên dưới lòng đất kia là người thân của nàng, mỗi lần bế quan như vậy vô cùng nguy hiểm, tuyệt đối phải trong vòng mười năm thoát khỏi trầm mê, bằng không hắn phải chết không thể nghi ngờ. Kim di của ngươi vì hắn lo lắng, nàng muốn thi triển Hoán Tâm đại pháp, lấy lực lượng huyết mạch trợ giúp lão điên, thời gian này ngươi cũng đừng tới.

Lúc này Thôi thúc bên cạnh đột nhiên hô lên:

- Khu Đinh Sửu nguyên khí hỗn loạn, khu Bính Sơn tan vỡ bảy thành, nhanh phái con rối tới đó bảo vệ.

Lý thúc lập tức nhấm mắt, dường như chìm trong trạng thái ngủ say, kỳ thực hồn phách của lão đà ly khai nơi đây, đi trước tới địa điểm xảy ra chuyện tiến hành bảo vệ. Thế giới mặt âm kia nổi lên vô số cấm chế đối với Thiên Đạo phong cũng không phải không có ảnh hưởng, cần bọn họ lập tức tiến hành bảo vệ.

Dư Tắc Thành đi ra ngoài sân, nhìn thế giới bên ngoài vẫn giống như trước đây. Thế nhưng dưới sự bình tĩnh này không biết bao nhiêu người khổ cực mới đạt được. Lão điên biết rõ sau khi xuất thủ sẽ rơi vào loại trạng thái mê muội này thế nhưng vẫn đi xuất thủ, kỳ thực đây chính là phản kích, phản kích đối với chuyện giết cưu kia. Người ủng hộ phía sau hành động giết cưu kia nhất định là Ma Kiếm Yêu Tông, bằng không làm sao mỗi lần thí luyện đều ở trên địa bàn của bọn chúng.

Các thúc thúc suốt ngày không có việc gì kia cũng đang chiến đấu, đang bảo vệ tất cả của Thiên Đạo phong này. Kim di cũng đang chiến đấu, bà đang trợ giúp thân nhân của bà. Tứ sư huynh vẫn ở đó tiếp tục nuôi kiếm, Tam sư huynh đang nghiên cứu kiếm pháp, ba vị sư huynh tỷ Tĩnh Phong, Tích Sinh, Nhạc Không đã lựa chọn một nhiệm vụ, chí ít cần thời gian hai năm mới có thể trở về. Sư phụ cũng đang trợ giúp nữ tử điên kia thoát khỏi trạng thái mê muội, tất cả mọi người đang lặng lẽ nỗ lực, phấn đấu vì cuộc sống của mình.

Mình cũng nên hành động rồi, sư phụ đã đi gần hai năm rồi, sang năm cũng sẽ trở về, mình nhất định phải thành công Trúc Cơ trước khi sư phụ trở về, cho sư phụ một sự vui mừng bất ngờ, nói cho người đồ đệ của người cũng giống như người cũng là Ngũ Hành Linh Căn, cũng là cường giả, không ai địch nổi.

Nghĩ tới đây Dư Tấc Thành lập tức kiên định không gì sánh được, hắn bước nhanh rời khỏi, mình cũng nên nỗ lực tu luyện.

Dư Tắc Thành cũng không nộp những Trúc Cơ Đan này lên trên, bởi vì trong lời nói của lão điên đã âm thầm nhắc nhở hắn, e rằng hiện tại không gian ý thức Diễn Võ kia đã thu hút chú ý của vô số người, đến lúc đó sẽ có rất nhiều người tranh đoạt với hắn.

Cho nên Dư Tắc Thành không nộp Trúc Cơ Đan lên trên, chờ sau khi Trúc Cơ hãy tính, một năm sáu tháng sau ngày mười lăm tháng mười, mình nhất định phải Trúc Cơ thành công.

Mấy ngày này Dư Tắc Thành cũng không nóng lòng Trúc Cơ mà đi tới Tàng Kinh Các trước, lật xem vô số thư tịch về Trúc Cơ, lý giải Trúc Cơ như thế nào.

Trúc Cơ ở Tố Vấn Thượng cổ Thiên Chân Luận trong Hoàng Đế Nội Kinh của Hiên Viên Hoàng đế lưu lại mơ hồ nhắc đến lần đầu tiên, lậu thể tu chân, nhất định phải trước hoàn nguyên bố lậu Trúc Cơ, mới có thể tu luyện tâm pháp thượng thừa.

Ở trong nhiều điển tịch sau đó, dần dần số lần xuất hiện càng ngày càng nhiều, bổ toàn vô lậu chi thể, tức là Trúc Cơ.

Trúc Cơ thành công, thân tâm huyết thể, toàn bộ tiến hành một lần tiến hóa, khi đó mới chính là bắt đầu tu tiên. Trúc Cơ thành công, thọ nguyên lập tức tăng hai giáp, ít nhất có thể sống ba trăm năm, sau đó mỗi lần tiến một tầng cảnh giới có thể sống lâu một giáp thọ mệnh. Người tu tiên cảnh giới Linh Tịch sống đến bốn trăm tuổi tuyệt đối không có vấn đề. Nguồn: http://truyenfull.vn

Trúc Cơ này tương đương với một lần tiến hóa, cường độ thân thể trở nên tinh thuần không gì sánh được, trình độ dồi dào của tinh huyết quả thực không giống con người, không kém thân thể của yêu thú.

Thời kỳ thượng cổ, Trúc Cơ toàn là dựa vào nỗ lực của cá nhân, ở cảnh giới Luyện Khí đỉnh phong, chân nguyên tự nghịch, luyện khí hóa thần, rèn luyện thân thể, chậm rãi thành công Trúc Cơ.

Theo thời đại phát triển, dần dần mọi người hiểu biết các loại Trúc Cơ Đan, mượn dược lực của đan dược này bất đầu Trúc Cơ.

Ở trong những điển tịch này còn có thể nhìn thấy được, ở thời kỳ cận cổ, đối với phục dụng hay không phục dụng Trúc Cơ Đan đã từng có vô số thảo luận. Có một ý kiến, dùng Trúc Cơ Đan là một biểu hiện của sự kém cỏi bất tài, như vậy tương lai sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.

Thế nhưng theo thời gian qua đi, theo hiển hiện chỗ tốt của Trúc Cơ Đan, dần dần thảo luận biến mất, mấy nghìn năm gần nhất thảo luận đã biến thành ăn một viên Trúc Cơ Đan tốt hay là dùng một lúc mấy viên Trúc Cơ Đan có lợi.

Dư Tắc Thành nghiên cứu từng chút một, quan sát, phỏng đoán. Trúc Cơ này đối với hắn mà nói chỉ là bước đầu tiên, cũng là một bước nhất định phải hoàn thành. Trong tươg lai, còn có Kết Đan, Hóa Anh, Phản Hư, đây là mục tiêu của Dư Tắc Thành. Hắn cũng muốn đạt tới lực lượng hùng mạnh này, thực hiện mộng tưởng của hắn, làm cho trời này vì hắn cúi đầu, làm cho nước này vì hắn chảy ngược.

Dư Tắc Thành nghiên cứu từng chút vô cùng cẩn thận, hoàn cảnh đối với Trúc Cơ có ảnh hưởng không thể bỏ qua, chọn đi chọn lại, cuối cùng quyết định Trúc Cơ ngay trong động phủ của mình, bởi vì nơi này chính là gia viên của mình, quen thuộc không gì sánh được.

Tìm kiếm pháp trận Trúc Cơ, khi Trúc Cơ tẩy tủy cần rất nhiều linh khí trợ giúp, cho nên phải sớm bố trí pháp trận, bổ sung bất cứ tình hống nào. Cuối cùng Dư Tắc Thành tìm được một trận trong Tàng Kinh Các, trong tu luyện chậm rãi bố trí trận này cần ba trăm sáu mươi lăm viên linh thạch trung phẩm mới có thể bố trí hoàn thàn, thế nhưng Dư Tắc Thành không thiếu linh thạch, hắn lấy tất cả những linh thạch hạ phẩm trong tay toàn bộ đổi thành linh thạch trung phẩm. Đại trận bố trí hoàn tất, trong tay còn lại các loại linh thạch trung phẩm tương đương mười vạn linh thạch hạ phẩm.

Chuẩn bị Trúc Cơ Đan, hắn nắm giữ Trúc Cơ Đan cao cấp nhất tổng cộng có năm mươi mốt viên, Trúc Cơ Đan đối với người khác mà nói, đó chính là thứ trân quý nhất, đối với hắn cái gì cần có đều có, căn bản không phải vấn đề.

Sắp xếp xong, bế quan Trúc Cơ. Dư Tắc Thành an bài thỏa đáng tất cả sự vụ, đóng cửa động phủ, trở lại trong phòng tu luyện, ngồi trên pháp trận Trúc Cơ, bất đầu bế quan Trúc Cơ.