Lúc trước Dư Tắc Thành bán Cực Lạc Thiên ở Đại Tạo Phật tông, thời gian trôi qua dần dần bị người phát hiện diệu dụng của Cực Lạc Thiên này. Rượu này có tác dụng bổ dưỡng rất lớn với Nguyên Anh Chân Quân chủ tu pháp thuật hệ Thủy, hoặc Nguyên Anh Chân Quân có Thủy Linh Căn. Nhưng đối với Nguyên Anh Chân Quân tu luyện pháp thuật các hệ khác cũng không có hiệu quả gì nhiều. Cho nên rốt cục giá của nó chỉ tăng tới hai mươi viên linh thạch trung phẩm một cân mà thôi, bằng không có lẽ phải định giá bằng linh thạch thượng phẩm.
Rượu này hiện tại cũng không hút hàng như trước nữa bởi vì thỉnh thoảng Hiên Viên kiếm phái lại bán ra hàng chục hoặc trăm cân Cực Lạc Thiên. Trong Hiên Viên kiếm phái, các sư tổ Nguyên Anh Chân Quân không ai tu luyện pháp thuật hệ Thủy, chỉ có hai người có được Thủy Linh Căn. Cho nên tất cả tổ sư Nguyên Anh trong một tháng cũng không dùng hết trăm cân Cực Lạc Thiên. Ngoài số trăm cân giữ lại dành dùng cho những dịp yến hội, trăm cân còn lại sẽ mang bán ra ngoài.
Bán như vậy cũng gọi là nửa cho nửa bán, giá chỉ không quá mười lăm viên linh thạch trung phẩm một cân, nhưng chỉ bán cho đồng minh của Hiên Viên kiếm phái. Hoặc Hiên Viên kiếm phái sẽ dùng làm lễ vật tặng cho môn phái khác, tóm lại muốn có rượu này phải có quan hệ ân tình.
Đại lễ Phản Hư lần này Cực Nguyên Vân Hà tông mua được trăm cân Cực Lạc Thiên của Hiên Viên kiếm phái, dùng chiêu đãi quý khách cấp bậc Nguyên Anh. Hiện tại phường thị xuất hiện một trăm năm mươi cân Cực Lạc Thiên. Sâm chưởng quỹ mua xong mang tới cống hiến cho sơn môn, nhất định sẽ được trưởng bối sơn môn tưởng thưởng. Chuyện này đối với y chính là đại hỉ lâm môn, cho nên lần giao dịch này khiến y hết sức vui mừng hớn hở.
Dư Tắc Thành thu lấy số Thiên Khung Chiến Ngoa, ôm quyền từ biệt Sâm chưởng quỹ, vừa định rời khỏi. Đúng lúc này, bên ngoài có mười hai người tu tiên tiến vào, bọn họ được các nữ đệ tử Cực Nguyên Vân Hà tông dẫn dắt vào nơi này cũng muốn tìm mua Thiên Khung Chiến Ngoa.
Trong số những người này có năm tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ, bất quá theo như trạng thái chân nguyên trên người bọn chúng cũng là tu sĩ cảnh giới Tố Thể sơ cấp được sư trưởng dẫn tới tham gia thịnh hội, mở mang kiến thức. Nếu như tu sĩ Trúc Cơ kỳ đạt tới cảnh giới cao hơn vậy đã sớm đến đây mua Thiên Khung Chiến Ngoa từ lâu chắc chắn sẽ không xuất hiện tại đây vào lúc này.
Khi người hầu trong cửa hàng báo rằng tất cả Thiên Khung Chiến Ngoa trong cửa hàng đã bán sạch không còn lập tức những tên này la hét ầm ĩ đòi gặp chưởng quỹ.
Sâm chưởng quỹ vội vàng tới giải thích cho bọn chúng. Dư Tắc Thành cũng không để ý, năm người chuẩn bị đi sang nơi khác.
Thành Lam nói:
- Dư Đại ca, huynh mua cũng nhiều thật. Thiên Khung Chiến Ngõa này tu sĩ Trúc Cơ kỳ phải mất ba tháng mới làm được một đôi, thật sự không có hàng tồn trữ.
Dư Tắc Thành bật cười ha hả:
- Tối thiểu trong ba tháng tới sẽ không có đôi Thiên Khung Chiến Ngõa nào bán ra.
Trong lòng Dư Tắc Thành lại thầm nghĩ, về sau vĩnh viễn cũng không còn Thiên Khung Chiến Ngoa nữa... Đúng lúc này trong số đám người vừa tiến vào có một tên dáng vẻ như một công tử nhà giàu, có lẽ là Đại ca trong đám người này có tu vi cao nhất, đi tới trước mặt bọn Du Tắc Thành chào hỏi:
- Các vị huynh đệ, tại hạ Diệp Thiên, đệ tử Khiên Cơ tông xin có lễ.
Dư Tắc Thành nghe thấy ba chữ Khiên Cơ tông, thoáng động trong lòng bèn quay đầu lại nhìn tên Diệp Thiên kia:
- Bèo nước gặp nhau, thật không dám xưng huynh gọi đệ, có chuyện gì không?
Diệp Thiên nói:
- Tại hạ muốn thỉnh cầu các vị bán lại một đôi Thiên Khung Chiến Ngoa vừa mua cho ta có được chăng? Tại hạ nguyện ý trả giá gấp đôi.
Dư Tắc Thành cười nói:
- Được, được chứ, giá gấp đôi, được lắm, hai viên linh thạch thượng phẩm.
Linh thạch thượng phẩm? Một viên linh thạch thượng phẩm bằng một vạn viên linh thạch hạ phẩm, câu này của Dư Tắc Thành khiến cho Diệp Thiên vô cùng sửng sốt, đám đệ tử Khiên Cơ tông kia lập tức bùng nổ sôi trào:
- Ngươi thèm linh thạch tới mức hóa điên rồi sao, mua năm trăm linh thạch, bán lại hai vạn?
- Thuận mua vừa bán, hiện tại chiến ngoa này là của ta, ta muốn bán bao nhiêu thì bán bấy nhiêu. Nói không chừng sau này ngươi không còn mua được với giá rẻ như vậv...
Diệp Thiên hừ lạnh:
- Đạo hữu, cần gì phải làm như vậy? Chúng ta chính là đệ tử Khiên Cơ tông, một trong những thượng môn. Thiên hạ này không thể thái bình mãi được, núi không đổi thì sông cũng dời, nói không chừng có lúc nào đó hai ta còn gặp lại. Có lẽ một ít linh thạch cũng không đáng là bao, đừng vi nó mà mất mạng.
Dư Tắc Thành bật cười khanh khách:
- Ngươi nói vậy là có ý gì, muốn uy hiếp ta sao? Giữa thanh thiên bạch nhật, chẳng lẽ còn có người muốn giết người cướp của?
Diệp Thiên lạnh lùng nói:
- Không ai có thể tránh khỏi Khiên Cơ Nhất Tuyến Thiên của chúng ta truy tung, ngươi hãy thành thật mang chiến ngoa ra đây, cần bao nhiêu linh thạch ta sẽ cho thêm, đừng tự làm mất mặt mình như vậy...
Diệp Thiên chưa đứt lời bất chợt Dư Tắc Thành phun một bãi nước bọt vào mặt y. Diệp Thiên không kịp tránh, bị nước bọt văng trúng vào giữa mặt. Thứ nhất là vì quá bất ngờ y không kịp đề phòng, có giết chết y cũng không ngờ Dư Tắc Thành cũng chỉ là tu sĩ Trúc Cơ kỳ lại dám làm nhục y như vậy. Diệp Thiên sửng sốt một lúc lâu, sau đó mới có phản ứng, lớn tiếng mắng:
- Con chó nhỏ kia dám làm nhục ta, ta giết ngươi!
Dứt lời rút kiếm, phóng xuất uy áp. Đám đệ tử Khiên Cơ tông phía sau y ùa lên, đại chiến chuẩn bị mở màn.
Thanh âm Thần Giác của Cốt Luân Tề Văn chợt vang lên:
- Bọn chúng đã trúng kiếm trùng của tiểu điệt, Dư thúc có muốn động thủ chăng?
Dư Tắc Thành đáp:
- Ngươi khoan hãy động thủ, để thúc đùa với chúng một lúc đã.
Lúc này Sâm chưởng quỹ chợt tiến tới ghé tai Diệp Thiên, nói cho y biết lai lịch bọn Dư Tắc Thành. Lập tức lửa giận của Diệp Thiên tiêu tan hoàn toàn, y hậm hực nói:
- Hóa ra là sư huynh Hiên Viên kiếm phái, vừa rồi ta chỉ đùa một chút mà thôi. Giá đó cao quá, chúng ta không mua nổi, chúng ta đi!
Không ngờ tên này có thể hoàn toàn áp chế lửa giận quay đầu chuẩn bị rời đi tựa như bãi nước bọt của Dư Tắc Thành vừa rồi không phải phun vào mặt y vậy. Lập tức Dư Tắc Thành coi trọng tên Diệp Thiên này hơn trước rất nhiều, người có thể nhịn được mối nhục lớn như vậy ắt không thể coi thường, ngoài ra y nén giận bỏ qua, ắt có mưu đồ chuyện khác.
Nháy mắt Dư Tắc Thành xuất ra một niệm Vô Hình Ám Diệt Thần Thức Hóa Sinh Thuật, đánh trúng người Diệp Thiên, lập tức phụ lên thân y hoàn toàn thuận lợi. Sở dĩ thuận lợi như vậy hoàn toàn là vì lửa hận trong lòng Diệp Thiên đã bùng nổ. Y ở trong môn phái không ai dám đắc tội bởi vì quan hệ tới phụ thân y đời này chưa từng có ai dám từ chối, còn phun nước bọt vào mặt y như vậy.
Nhưng sở dĩ y có thể nhẫn nhịn được là vì Khiên Cơ tông đã hạ tử mệnh lệnh xuống, trước khi đại lễ Phản Hư diễn ra, trước khi ký kết huyết minh cùng Cực Nguyên Vân Hà tông, không được trêu chọc ba môn phái, có Hiên Viên kiếm phái trong đó. Mặt khác còn có tình cảm kích động trong lòng, y vừa nghe tới bốn chữ Hiên Viên kiếm phái, nhớ tới đủ các lời đồn trong môn phái, tuy chưa đánh mà đã sinh ra khiếp sợ ba phần.
Cảm nhận được sự e dè sợ sệt của Diệp Thiên, lập tức Dư Tắc Thành lại coi thường y, không coi y ra gì nữa. Thật ra Diệp Thiên đang tự an ủi mình, trong lòng y thầm nghĩ: "Hiên Viên kiếm phái, lúc trước còn chưa báo thù cho Nhất Tuyển sư thúc, các ngươi hãy chờ xem. Hừ hừ, các ngươi cứ điên cuồng đi, cả bọn Kiếm Phong tử đại gia không thèm so đo với các ngươi.
Ngày mai là đại lễ Phản Hư của Cực Nguyên Vân Hà tông, chúng ta sẽ kết huyết minh cùng bọn họ. Hai ngàn năm trước còn phải dựa vào người khác, chớp mắt đã trở thành một trong thượng môn. Khi đó để xem các ngươi làm sao ứng phó với những lời chê trách đàm tiếu của người trong thiên hạ."
Nháy mắt đám đệ tử Khiên Cơ tông đã lủi thủi rời đi. Bọn Dư Tắc Thành liếc nhìn nhau, đột nhiên đồng thanh bật cười ha hả, đám đệ tử Khiên Cơ tông tuy nghe thấy nhưng vẫn nhịn nhục dắt díu nhau rời đi.
Dư Tắc Thành chậm rãi Hóa Niệm Vi Thần, dần dần biến hóa ma niệm phụ trên thân Diệp Thiên thành thần thức, ẩn náu trong cơ thể y để về sau có chỗ dùng.
Mọi người ra khỏi cửa hàng, được Cố Thính Vân dẫn đường tiếp tục đi về phía trước. Thịnh hội tu tiên lần này khiến cho ở phường thị này ngoại trừ Cực Nguyên Vân Hà tông, có thể nói tất cả tán tu xung quanh Trưng châu đều tập trung về đây tham gia buôn bán các loại hàng hóa đặc sản của mình. Có thể nói cần mặt hàng gì cũng có cho nên bọn Dư Tắc Thành lại tiện tay ghé chỗ nọ chỗ kia mua vài thứ đặc sản.
Kế đó bọn họ tới của hàng bán Tiên Linh quả của Cực Nguyên Vân Hà tông, mua một ít Tiên Linh Vân Hà quả nếm thử, sau đó Dư Tắc Thành sẽ mua về một ít làm lễ vật cho lão điên và bọn Kim di.
Lúc sắp sửa tiến vào cửa hàng khóe mắt Dư Tắc Thành chợt động, ngoài xa có một bóng người chợt lướt qua rất nhanh. Dư Tắc Thành cảm thấy bóng người này vô cùng quen thuộc, hắn còn đang moi óc cố nhớ lại, bóng nọ đã biến mất tăm. Bất chợt Dư Tắc Thành nhắm hướng bóng người kia biến mất vừa chạy nhanh tới vừa ra sức gọi to: