Tiên Ngạo

Chương 274: Trượng nghĩa ra tay



Dư Tắc Thành không lấy Càn Thiên Âm DươNa Diệt Quang Thiên Kiếp Lôi ra mà chỉ lấy Dẫn Thủy Thất Sát Âm Lôi để che mắt thiên hạ. Mọi người ai cũng khoe bảo vật phòng thân, mình cũng phải đưa ra chút gì mới phải.

Long Cốt Phàm Đĩnh bay thẳng về phía trước, rất nhanh đã bay qua thành nhỏ Kiến An năm xưa. Lúc ấy tại đây Dư Tắc Thành đánh chết Trập Quy đã cứu phàm nhân trong thành. Ba người nhìn từ xa lại, nhớ tói chuyện xưa không khỏi bồi hồi cảm thán.

Tuy rằng thời tiết ở Nguyên châu thay đổi thất thường, yêu ma sinh sản, ngăn trở con nguời sinh sống, mười mấy năm trước còn bị hồng thủy phá hoại, nhưng hiện tại khắp nơi đã có thôn xóm mọc lên. Có người sống nơi đây khiến cho trên vùng đất cằn cỗi này dần dần mọc lên hoa màu xanh tốt. Tuy rằng khí hậu khác thường, không biết có thu hoạch được nhiều không nhưng mọi người vẫn lao động hăng say nỗ lực.

Long Cốt Phàm Đĩnh tiếp tục bay về phía trước, dọc đường thỉnh thoảng gặp được một ít người tu tiên. Bất qua bọn họ vừa nhìn thấy Long cốt Phàm Đĩnh đã lập tức tránh xa, không hiểu vì sao như vậy.

Ngày hôm đó còn có ba ngàn dặm nữa là ra tới Nam Hải, qua khỏi Nam Hải chính là Kinh châu, coi như đã đi được hai phần ba lộ trình. Ba người càng đi càng hận không thể tăng tốc độ nhanh hơn sớm trờ về nhà nhưng lại có cảm giác e ngại, không biết quê nhà mình trông sẽ thế nào, đây là vừa nhớ vừa lo sợ.

Đại lục Nguyên châu dưới chân đã tiến vào vùng đồi núi. Hành trình cũng như trước đây, thỉnh thoáng có giông tố, khi lại có bão tuyết, có khi sấm sét nổi giữa trời quang. Đại lục Nguyên châu này quả thật không thích hợp cho con người sinh sống, không biết bọn họ làm thế nào có thể kiên trì như vậy, không biết hoa màu làm sao có thể phát triển...

Trước mắt là một mảng mây mù rất lớn. Dư Tắc Thành không thể không giảm tốc độ Long Cốt Phàm Đĩnh lại phòng ngừa chuyện ngoài ý muốn. Hơn nữa hắn phải tự điều khiển, không để Long cốt Phàm Đĩnh bay tự động nữa.

Bất chợt một thanh âm vang lên bên tai Dư Tắc Thành:

- Hỡi Tiên Nhân trên trời, hỡi thần Phật qua đường, tiểu nữ lập thệ tại đây van xin các ngài cứu con dân ta, tiểu nữ bằng lòng kính dâng linh hồn và cơ thể. Van cầu các ngài hãy cứu lấy con dân chúng ta...

Dư Tắc Thành lập tức kinh ngạc nhìn quanh, Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn cũng nghe được lời thề này, ai nấy hết sức ngạc nhiên. Chợt Cốt Luân Tề Văn chỉ tay về phía Đông:

- Từ nơi đó truyền đến, trong vòng ba mươi dặm có cảm ứng tâm linh.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Có muốn qua đó xem thử chuyện gì không?

Hai người Thành Lam gật gật đầu, Dư Tắc Thành lập tức bay về phía đó. Tiếng kêu gọi vẫn không ngừng vang lên, càng ngày càng gần, càng ngày càng thảm thiết.

Long Cốt Phàm Đĩnh bay được hơn hai mươi dặm, mảng mây mù kia đã tan đi, từ xa có thể nhìn thấy một sơn trại nằm trên núi cao. Nhờ vào hệ thống quan sát tầm xa trên Long cốt Phàm Đĩnh có thể nhìn thấy sơn trại kia rõ ràng như ngay trước mắt. Chỉ thấy nơi sơn trại ấy có mười mấy người tu tiên đang bay lơ lửng trên không. Bên trong sơn trại, trại dân nơi ấy bị trói, gom lại thành một đống.

Ở xa xa có một cơ quan thật lớn đang vận chuyển ầm ầm, một bên cơ quan này có một lỗ hông hình miệng phễu. Thỉnh thoảng có hai con rối tráng đinh bắt một trại dân bị trói khiêng lên chạy tới ném vào miệng phểu kia, lập tức tất cả trại dân kêu khóc ầm lên.

Trại dân ấy bị mang tới ném vào cơ quan, liều mạng kêu khóc giãy dụa nhưng không thể thoát. Khi tiếng kêu khóc của con người tội nghiệp kia vừa ngớt, lập tức bị hai con rối ném vào miệng phễu, cơ quan bắt đầu vận chuyển. Thì ra cơ quan này là một máy xay thịt, trại dân bị ném vào trong đó bị xay sống thành thịt vụn sau đó cả máu lẫn thịt xương chậm rãi chảy ra ở đầu kia của cơ quan.

Thấy cảnh tượng này Dư Tắc Thành nổi giận tới mức hai mắt trợn trừng, hàm răng nghiến chặt. Đây là hành động xay người sống thành thịt vụn, hết sức tàn nhẫn, hơn nữa động tác của bọn người kia chậm chạp vô cùng, khiến cho đám trại dân tuyệt vọng tới cực độ, lúc ấy mới tra tấn bọn họ cho đến chết.

Cốt Luân Tề Văn nói:

- Đây là luyện hồn, hồn phách của phàm nhân chết thảm như vậy nhất định sẽ tràn trề khí thế hung bạo, đây là bọn tà đạo đang thu thập oan hồn.

Thành Lam nói:

- Làm sao đây, đối phương có chín tên tu sĩ Trúc Cơ, mười ba tên tu sĩ Luyện Khí kỳ, trong đó còn có vài con rối Trúc Cơ, đánh hay không?

Dư Tắc Thành đáp:

- Đánh. Năm xưa Dạ Hàn Đại ca vì cứu dân chúng nên ra sức ngăn con hổng thủy, dám đấu Kim Đan. Vì sao chúng ta không làm được? Chúng ta là đệ tử Hiên Viên kiếm phái, học kiếm mười năm, giữa đường gặp chuyện bất bình, nếu lui bước còn tu tiên cái rắm gì nữa.

Cốt Luân Tề Văn nói:

- Được, đánh, cho dù tử trận cũng không uổng sống đời này. Kiến trúc sơn trại này cũng giống như quê nhà tiểu điệt, nếu nơi tiểu điệt gặp phải cường địch như vậy, tiểu điệt cũng hy vọng có người có thể từ trên trời giáng xuống, trượng nghĩa ra tay.

Thành Lam nói:

- Đánh, chúng ta ắt thắng, dù chúng có Kim Đan Chân Nhân, chúng ta cũng có bảo bối phản kích. Hiện tại bất quá chỉ có chín tên tu sĩ Trúc Cơ mà thôi, lúc ở Thanh Minh, chúng ta còn giết được tám tên, không có gì phải sợ. Nếu như tránh né trong lòng sẽ sinh ra tâm ma khó lòng có thể tiến thêm được bước nào trên con đường tu luyện. Giết!

Dư Tắc Thành nói:

- Được, Thành Lam lát nữa làm chủ công thu hút sự chú ý của chúng, ta âm thầm đánh tỉa. Sau đó ta chủ công, ngươi phối hợp, Tề Văn ngươi âm thầm hạ thủ sau lưng. Trước giết sạch đám tu sĩ Luyện Khí kỳ, sau đó tới giúp hai người chúng ta.

Lúc này Long cốt Phàm Đĩnh đã bay tới bầu trời sơn trại, có hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ của đối phương bay tới quát hỏi:

- Hà Gian phái, Canh Giáp tông đang hành sự nơi đây, mau rời khỏi!

Dư Tắc Thành hỏi lại:

- Vì sao nơi nào có Hà Gian phái, nơi đó không có chuyện gì tốt vậy? Lên, huynh đệ chúng ta cùng lên!

Hắn đưa một tay ra. Thành Lam và Cốt Luân Tề Văn cũng đưa tay ra nắm lấy, cùng hô to:

- Huynh đệ đồng lòng, cùng sinh cùng tử!

Ba ngươi mở cửa Long cốt Phàm Đĩnh, Thành Lam là người đầu tiên bước ra. Hai tên tu sĩ Luyện Khí kỳ kia thấy người đi ra là tiền bối Trúc Cơ lập tức sững sờ. Thành Lam vừa ra lập tức xuất ra một kiếm, hai đạo Kiếm Ngưng Lão bay ra hóa thành hai kiếm trảo thật lớn chộp tới. Hai tên kia điều khiển pháp khí định chống cự kết quả cả người lẫn pháp khí cùng nhau bị bóp thành thịt vụn.

Thành Lam nói:

- Không phải các ngươi muốn thịt vụn sao, ta sẽ tạo cho các ngươi.

Dư Tắc Thành xoay người thu hồi Long cốt Phàm Đĩnh, lúc này Cốt Luân Tề Văn đã biến mất. Kiếm Trùng thuật của y quả nhiên xuất quỷ nhập thần.

Nhìn thấy hai người vừa xuống xe đã ra tay giết người, lập tức đối phương có hai mươi mấy bóng người bay về phía này, trong đó có chín tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ cùng mười mấy con rối pháp thuật, số con rối này không khác gì người thật, bọn chúng đi lẫn cùng nhau, khiến người khác không thể nào phân biệt. Đây là pháp thuật của Canh Giáp tông, có thể tạo ra con rối Trúc Cơ kỳ.

Những tên có thể ngự không chiến đấu chỉ có tu sĩ Trúc Cơ kỳ, đám tu sĩ Luyện Khí kỳ đều phi hành bên dưới. Bọn chúng không có năng lực chiến đấu trên không nhưng cũng có thể tiến hành trợ chiến dưới đất.

Thành Lam quát lớn:

- Chiến, chiến, chiến!

Xung quanh người y ba thước đã bắt đầu xuất hiện lôi điện, dường như y đang bị sấm sét giông tố vây quanh. Diện mạo Thành Lam cũng đã hoàn toàn biến hóa, trên mặt lộ ra một tia tà khí, hơn nữa tà khí càng ngày càng thịnh. Y nhìn địch nhân đang bay tới, miệng nói:

- Ăn mặc đẹp như vậy nhất định là con cháu nhà quyền quý, vì sao các ngươi có thể xa hoa như vậy, vì sao...?

Thanh âm Thành Lam như ác quỷ ở cõi U Minh vọng về, khí thế trên người y nháy mắt tăng vọt. Trong giây lát y bất chợt bay lên cao một mình một kiếm phóng thẳng về phía hai mươi mấy tên địch với khí thế một đi không trở lại.

Dư Tắc Thành lặng lẽ tìm kiếm tu sĩ Trúc Cơ kỳ chân chính của đối phương, nhưng đám con rối này rất thật, bởi vì đa phần là dùng huyết nhục của tu sĩ Trúc Cơ kỳ đúc ra cho nên hắn cũng không phân biệt được thực hư.

Dư Tắc Thành bắt đầu sử dụng Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết tiến hành phán đoán. Thuật này thi triển nếu gặp phải con rối sẽ thất bại, rốt cục Dư Tắc Thành cũng tìm ra được một tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ là người trong số đó nhưng lại không thể phân biệt được những tên khác. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL

Lúc này Thành Lam đã sắp sửa tiếp xúc với đối phương, địch nhân đối diện bắt đầu thả ra vô số ác quỷ, không trung lại có thêm hàng trăm quỷ ảnh gào thét xông về phía Thành Lam.

Dư Tắc Thành nghiến răng một cái, không cần biết con rối hay người thật, nổ hết cho ta. Lập tức hắn xuất ra sáu đạo Lưu Quang Thuấn Tức kiếm, sáu đạo hào quang xé không bay ra giống như sáu mũi tên ánh sáng dài bắn thẳng về phía trước.

Lập tức sáu người đối diện hóa thành sáu luồng sương máu. Kể cả tên tu sĩ Trúc Cơ kỳ bị Dư Tắc Thành thi triển Xá Sinh Thủ Nghĩa quyết, hoàn toàn không thể ngăn cản một kiếm này, nửa người trên lập tức vỡ nát, sương máu bay tung tóe.

Năm tên còn lại quả nhiên là con rối, bị Dư Tắc Thành đánh chết cả năm. Thoáng chốc những tiếng kêu kinh hãi vang lên, lúc này Thành Lam đã gia nhập vào đám đông đới phương, bốn thanh Kiếm Ngưng Lão của y bay lượn không ngừng, giống như bốn cự trảo hoành hành ngang ngược giữa đám đông của địch.