Tiên Ngạo

Chương 321: Nhổ Cỏ Tận Gốc



Bảy món pháp bảo ấy là Thái Dương Kim Mang Châm, lấy pháp ấn làm nền tảng, lấy linh thức bản thân kết hợp với năng lực của thái đương, hóa hư thành thật, không ngừng tiến hành tiến hóa, dần dần có thể ngưng kết thành một thần châm. Nó có được lực hủy diệt có thể phá tà, châm cứu...

Lôi Âm Liệt Hỏa Phiên, hấp thu lực lôi điện trong thiên nhiên, chuyển hóa thành oai liệt hỏa, có thể hình thành một pháp trận vây khốn cường địch, sau đó dần dần luyện hóa, cùng có thể sử dụng liệt hỏa lôi âm công kích địch nhân.

Đại Địa Bất Động Ấn hấp thu năng lực Đại Địa, bất động như núi có được uy áp vô cùng hùng hậu.Vô Sinh Chân Không Châu, có năng lực có thể hấp thu hết thảy pháp lực, hình thành thế giới duy ngã lĩnh vực chân không.

Thất Sát Thần Phong Kỳ khống chế bảy loại gió sát khí phá hủy hết thảy.Thái Âm Tâm Trần Kính, có thể mượn lực mặt trăng tra cổ xem kim chế tạo ảo cảnh, mê hoặc lòng người.

Nội dung trong kinh này chỉ ghi lại bảy món pháp khí trên, hiện tại cảnh giới Trúc Cơ chỉ luyện ra được pháp khí đơn giản, phải đạt tới cảnh giới Kim Đan mới có thể gia tăng pháp ấn luyện hóa pháp khí thăng tiến Thành pháp bảo.

Kinh này có tên là Vạn Bảo Kinh không phải chỉ nói đùa, bất cứ loại pháp bảo nào, chỉ cần người tu luyện kinh này dốc lòng nghiên cứu là có thể dùng pháp ấn phù văn kết hợp với thiên địa linh khí, dần dần luyện chế ra được. Lúc ấy pháp bảo này chỉ là hư bảo là do chân nguyên linh lực của pháp ấn kết thành. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Sau khi luyện chế ra được pháp bảo này, kẻ luyện bảo sẽ cảm nhận phân tích Thành phần tốt nhất tạo ra pháp bảo, sau đó có thể tìm kiếm các loại linh vật thiên địa, tế luyện ra pháp bảo thực thể, bảo này mới là thực bảo. Ưu thế của Hiên Viên Pháp Ấn phái này nằm ở chỗ bọn chúng hiểu rõ nguyên lý tạo thành pháp bảo,cho nên không bị vướng mắc ở chỗ tài liệu quý hiếm. Nếu cần một thứ quý hiếm, bọn chúng có thể căn cứ Thành phần mà đổi sang loại khác bình thường rẻ tiền hơn, mà vẫn có thể đạt tới hiệu quả tương tự.

Sau đó kết hợp cả hư bảo và thực bảo lại với nhau, đó mới là pháp bảo chân chính của Hiên Viên Pháp Ấn phái. Trong quá khứ, phái này còn được gọi là Vạn Bảo môn, cái tên Vạn Bảo Kinh quả thật không phải lời giả dối.

Dư Tắc Thành chỉ cần nhìn lướt qua bí tịch đã hiểu được đại khái. Hiện tại còn chuyện quan trọng hơn cần làm, không rảnh mà nghiên cứu phép thuật, chỉ cần hiểu đại khái là đủ.

Lực chú ý của hắn hoàn toàn tập trung vào Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân kia. Bảo bối này là pháp bảo chân chính, không hiểu vì sao Thần Ấn Chân Nhân không bảo quản mà lại giao cho con lão. Cũng vì con lão có bảo bối này trong tay cho nên Dư Tắc Thành mới xuống tay với y trước tiên.

Tam Quang Diệt Tuyệt Kim Luân này to chừng một thước, toát ra hào quang ba màu vàng,đỏ,trắng, hào quang quay tròn thành một vòng xung quanh nó.Nhìn từ ngoài vào trong giống như giữa một biển mây mờ mịt, đột ngột xuất hiện một vòng mặt trời phát ra vạn đạo tinh quang, rực rỡ vô cùng.

Đây là pháp bảo,trước kia Dư Tắc Thành nhìn thấy chỉ là pháp khí, lần này nhìn thấy pháp bảo,lại là pháp bảo mà mình có thể sử dụng được. Dư Tắc Thành tỏ ra kích động không thôi.

Dư Tắc Thành lập tức tống hồn phách của lão Đại con Thần Ấn Chân Nhân vào trong hồn lô,bắt đầu trảm hồn luyện si. Sau đó ra sức chém mạnh sinh hồn của mình, luyện ra được hai Tinh Linh Tiên Tử.

Sau đó Dư Tắc Thành chọn một Tinh Linh Tiên Tử cho gởi hồn vào pháp bảo này. Không ngờ ý tưởng này rất hay nhưng trên pháp bảo đã có một lực lượng khác đang chiếm cứ cho nên Tinh Linh Tiên Tử này không thể gởi hồn.

Dư Tắc Thành chậm rãi cảm nhận phát hiện ra trên pháp bảo này có một lớp năng lượng, quả thật có thể sử dụng lực vận chuyển của nó. Cho nên chỉ cần sử dụng pháp bảo này một lần nữa. lớp năng lượng này sẽ biến mất, đây có lẽ là nguyên nhân mà phụ tử Thần Ấn Chân Nhân nói rằng chỉ còn có thể sử dụng nó được một lần.

Làm sao đây, lần này không thể dùng lực, mình không thể lãng phí vô ích. Ngoài ra nếu hiện tại sử dụng chính là rút đây động rừng, chi bằng khoan gởi hồn trước đã.

Nhưng hai Tinh Linh Tiên Tử này đã chuẩn bị,nếu một lúc sau không thể gởi hồn, chúng nhất định sẽ khô héo. không thể lãng phí như vậy được...

Dư Tắc Thành bắt đầu kiểm tra lại vật phẩm của mình. Phi kiếm của mình đã gởi hồn, những phi kiếm không gởi hồn toàn là vật vô dụng. Cuối cùng Dư Tắc Thành phát hiện chỉ còn ba thanh phi kiếm trong có Kiếm Linh của ba viên Kim Đan ngoại trừ chúng ra không còn thứ gì khác. Dư Tắc Thành than dài một tiếng, đành gởi hai Tinh Linh Tiên Tử vào hai thanh phi kiếm có Kiếm Linh này. Còn sau này chúng sẽ biến ra hình dáng thế nào về sau rồi hãy tính. Trước hết hãy gởi hồn đã không nên để lãng phí Hồn Si của mình. Xử lý tất cả xong, Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí từng bước hành động sắp tới dựa trên cảm ứng tâm linh của mình.

Mục tiêu kế tiếp chính là lão Tam, dường như lão Tam muốn ra ao nước nóng phía sau tắm, hơn nữa chỉ có mình y. Dư Tắc Thành lập tức chạy tới đó trước.

Lão Tam thong thả đi tới ao nước nóng, cởi y phục nhảy vào. Lúc này y phát hiện ra Đại ca đang nghỉ ngơi ở đó,vội vàng cất tiếng chào hỏi. Trong mơ hồ,y phát hiện ra có vẻ khác thường, dường như cảm thấy rùng mình lạnh gáy.

Nếu là người tu tiên giàu kinh nghiệm chiến đấu sẽ biết rằng đó là cánh cáo của thần thức, nguy hiểm ngay trước mắt sẽ lập tức ngự kiếm bay lên hoặc đánh hoặc chạy. Nhưng vì lão Tam chưa từng chiến đấu qua, cho nên chỉ cảm thấy khác thường, lại không có phản ứng gì khác. Nháy mắt kiếm quang chợt lóe,đầu lão Tam đã rơi xuống đất.

Dư Tắc Thành thu hồi thi thể nói với Bích Linh đang ngâm mình trong ao:

- Đi thôi, kẻ kế tiếp.

Bích Linh đã được Dư Tắc Thành thả ra,nàng nuốt chửng lão Đại chiếm cứ bộ da của y hóa thành bộ dáng của y,phối hợp với Dư Tắc Thành giết người.

Hai người Dư Tắc Thành rời khỏi ao, đi tới chỗ lão Nhị. Lão Nhị là một tên sắc qủy, đang muốn thành hảo sự cùng hai mỹ nữ trong phòng. Dư Tắc Thành đã đi tới trước cửa phòng. Bích Linh ra sức đập cửa.

Lão Nhị thấy là Đại ca nhưng lòng đang nghĩ tới mỹ nữ trên giường, giọng y tỏ ra không kiên nhẫn:

- Có chuyện gì vậy, Đại ca, thật là phiền phức...

Trong khoảnh khắc này. Dư Tắc Thành nấp một bên cửa đột ngột đâm mạnh, phi kiếm đã xuyên thấu thân thể lão Nhị. Trong lúc y không có chút năng lực chống cự. Dư Tắc Thành kéo y vào trong thế giới Bàn Cổ.

Nháy mắt Bích Linh đã nhảy vào phòng, hai mỹ nữ trên giường chưa kịp phát hiện chuyện gì xảy ra. Dư Tắc Thành đã nghe trong phòng có tiếng nhai nuốt rào rạo,chuyện này cũng quá đơn giản, cũng là người tu tiên Trúc Cơ kỳ nhưng người trong nhà này yếu ớt tựa như trâu dê, không hề cảnh giác, không hề có kinh nghiệm chiến đấu không biết cách dùng thần thức cảnh giới.

Hiểu biết của bọn họ vẫn còn nằm ở trình độ chiến đấu của phàm nhân, cho nên dù có được pháp lực vô biên, thần thức hùng mạnh cũng là vô dụng.

Dư Tắc Thành bắt đầu động thủ lần lượt ra tay giết chết năm đứa con của Thần Ấn Chân Nhân kia. Năm người tu tiên Trúc Cơ kỳ đã bị Dư Tắc Thành đưa hết về Tây thiên.

Dường như Thần Ấn Chân Nhân kia có đề phòng, hoặc thần thức tỏ ra cảnh giác. Tuy lão không biết con mình đã chết sạch, nhưng lão vẫn cảm ứng được nguy cơ sắp tới,bắt đầu sử dụng thần thức không ngừng dò xét bốn phía.

Dư Tắc Thành thấy cũng đã đến lúc, bèn mở thế giới Bàn cổ thả ra tất cả mỹ nữ họa bì của Quỷ Hào phái

- Đại tiệc đã bắt đầu, chỉ chừa lại hai huynh muội Hầu Cường Hầu Linh cho ta, còn lại dựa theo môn quy gà chó không tha. Bất kể là người hay là trâu dê cứ việc hành hạ rồi giết sạch. Tất cả các người bị nhốt đã lâu hãy xem trường tàn sát này như bữa tiệc, hãy hành hạ khiến cho bọn chúng phải kêu khóc, gào thét!

Lập tức những mỹ nữ họa bì này phát ra một tiếng hoan hô sau đó chia nhau chạy đi tứ tán. Chỉ nghe bên ngoài vang lên tiếng thét chói tai,sau đó là những tiếng kêu thảm thiết, tiếng khóc la không ngừng.

Nháy mắt cả đảo này đã biến thành một địa ngục, thỉnh thoảng có con Cháu Hầu gia thi phép kháng cự,có kẻ chạy trốn, có kẻ sợ hãi chết trân người.

Đám mỹ nữ họa bì của Qủy Hào phái này bị nhốt đã hơn mười năm, thời gian ấy không được giết người ăn thịt. Hiện tại đã được mệnh lệnh có thể thỏa sức uống máu ăn thịt, lập tức cả bọn hết sức điên cuồng.

Bọn họ là những kẻ có thể tham gia thí luyện Trúc Cơ lần trước, có thể sống tới cuối cùng mới bị Dư Tắc Thành bắt sống, ai nấy đều có thực lực dũng mãnh, tối thiểu cũng là cảnh giới Tiên Thiên. Cả bọn sáu mươi mốt người đối phó với Hầu gia gần như không có người tu tiên nào từng chiến đấu qua,quả thực là đơn giản như ăn sáng.

Người tu tiên của Hầu gia trong quá khứ cũng chỉ có thể ức hiếp dân lành, hiện tại nhìn thấy địch nhân tới lui như gió chẳng khác gì ác quỷ. Nhìn thấy bọn họ vừa xông vào vồ lấy đồng bọn của mình, đã lập tức nuốt chửng chiếm lấy thân thể, lập tức ai nấy chạy trốn tứ tán.

Kẻ dũng cảm tử trận, kẻ nhát gan chạy trốn, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn, tiếng kêu khóc vang trời, ai nấy đều kêu gọi lão tổ tông cứu mạng.