- Cái đó ngươi phải tự mình nghiên cứu. Được rồi, nhiệm vụ của ta hoàn thành, hết thảy phải dựa vào chính tiểu tử ngươi dần dần học tập trưởng thành, con đường của ngươi còn rất dài.
Dứt lời nháy mắt Tử Kim Tiên khẽ chớp động thân hình, lập tức hóa thành một làn khói xanh biến mất, chỉ còn lại một mình Dư Tắc Thành ngơ ngác đứng đó không biết ra bằng lối nào.
Đúng lúc này, vị lão nhân gầy gò vừa gặp khi nãy chợt xuất hiện phía sau Dư Tắc Thành, lão cười nói:
- Người mới ư, đã lâu không thấy có người mới tới đây. Xin chào, ta là Phong Đô Đại Đế, hoan nghênh ngươi tới nơi này.
- Lão Tử đi rồi, để ta dẫn ngươi tới cửa hàng của ta xem thử chỗ của ta có rất nhiều thứ tốt...
- Đi thôi... Chỗ của ta có rất nhiều bảo bối toàn là những thứ nam nhân yêu thích, hãy đi xem thử...
Dư Tắc Thành do dự nhìn lão cảm thấy dường như tinh thần người này có chút vấn đề nhưng không có ác ý gì. Hắn không tự chủ được, bất giác cất bước vào tinh thạch màu đen.
Sau khi tiến vào, nháy mắt Dư Tắc Thành cảm nhận được tinh thạch do vô số không gian độc lập tạo thành. Mỗi một không gian độc lập như vậy đều là một cửa hàng, có hơi tương tự cùng cửa hàng trong phường thị Hiên Viên kiếm phái. Trên các cửa hàng đểu có biển hiệu cho biết bọn họ buôn bán thứ gì.
Cửa hàng của tên Phong Đô Đại Đế này nằm ở một góc xa xôi. Dư Tắc Thành đi theo y vào trong.
Chỉ thấy nơi đó là một cung điện xa hoa trong cung điện có gần trăm mỹ nữ đang ngồi tĩnh tọa. Hai người bọn họ vừa tiến vào nơi này, lập tức tất cả những mỹ nữ này đồng loạt đứng dậy chào đón chủ nhân mình trở về.
Đám mỹ nữ này ai ai cũng xinh đẹp rung động lòng người, nhưng ánh mắt lại thẫn thờ không có vẻ gì linh hoạt, chẳng khác con rối bằng gồ. Phong Đô Đại Đế nói:
- Đây là hàng hóa của ta, đây là hậu cung của ta, các nàng sẽ vĩnh viễn nghe lời sẽ không phản bội chúng ta. Bởi vì các nàng đều là thi kỹ (kỹ nữ hoạt thi). Đây là Lữ Hoàng hậu của Hạ quốc, đây là Nhan tiên tử của Thiên Mục tông, đây là Thất Công chúa của bộ tộc Hắc Long Thần ở Thương Khung hải. Hiện tại các nàng thuộc về ta, chỉ cần ngươi chịu bỏ ra chút linh thạch, ta sẽ bán cho ngươi. Các nàng sẽ vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh của ngươi, vĩnh viễn sẽ không phản bội ngươi...
- A Nhan tiên tử này làm sao vậy, không sao, không sao, chuyện nhỏ mà thôi...
Dưới đất vẫn còn một mỹ nữ ngồi ngây ra không cử động. Phong Đô Đại Đế bèn đi tới, một tay lật nàng lại tay kia tìm một khe hở sau lưng nàng, sờ nắn một chút, sau đó mới nói:
- Được rồi sửa xong rồi, sẽ không bao giờ hao mòn, vĩnh viễn nghe lời, thi kỹ mới là lựa chọn tốt nhất... ủa. người đâu?
Dư Tắc Thành thấy cảnh tượng như vậy, đã sớm rời khỏi nơi này. Thật là ghê tởm tên Phong Đô Đại Đế này quả thật làm cho người ta cảm thấy buồn nôn. Quả nhiên Ma tông vẫn là Ma tông, loại người thế nào cũng có.
Thấy đám thi kỹ này, Dư Tắc Thành có cảm giác không biết nói gì. Đám mỹ nữ này từng xinh đẹp một thời, tuy rằng hiện tại còn giữ được dung mạo nhưng đã là cái xác không hồn. Hùng tâm bừng bừng định lập hậu cung vừa rồi của Dư Tắc Thành lập tức tan thành mây khói.
Nữ tử thật sự xinh đẹp chính là nữ tử mà mình yêu thương, hẳn phải có sức sống dạt đào không nên nuôi dưỡng các nàng như chim trong lồng, các nàng hẳn nên có được thế giới của mình, cuộc sống của mình, như vậy mới là đẹp nhất.
Dư Tắc Thành quyết định sau khi trở về sẽ thả Mộc Tư Y ra ngoài, đồng thời ra sức giúp đỡ nàng, ủng hộ nàng. Tuy rằng hiện tại mình không có khả năng báo huyết cừu. Tử La Chân Quân kia chính là chưởng môn một tông. Nguyên Anh Chân Quân, trong hàng trăm năm tới chỉ đành ghi nhớ mối thù này. Nhưng hiện tại mình vẫn có thể thay đổi cuộc sống của nàng, khiến nàng sống tốt hơn dốc hết sức mình, có thể giúp nàng được bao nhiêu thì giúp.
Bất quá chuyện quan trọng trước mắt là phải nghĩ cách khống chế hoàn toàn Mộc Tư Y. Đừng tướng rằng hiện tại chàng chàng thiếp thiếp như vậy là vô cùng tốt đẹp, nếu hy vọng đến lúc nàng được tự do rồi vẫn còn ngoan ngoãn nghe theo hắn, chuyện này chỉ là si tâm vọng tưởng mà thôi.
Đến lúc đó nói không chừng vừa thả nàng ra vừa xoay người đi đã lập tức báo về sư môn kéo tới một đám đồng môn sư huynh muội báo thù. Lúc ấy mình sẽ hoàn toàn thê thảm, tuyệt đối phải tránh tình huống này.
Quan trọng nhất là mỹ nữ như vậy tuyệt đối không thể nhường cho người khác, mục đích mình làm cho nàng xinh đẹp hấp dẫn hơn là để cho mình, chứ không phải cho người khác hưởng.
Ý niệm này vừa nồi lên trong đầu Dư Tắc Thành, lập tức hàng chục tiêu chí cửa hàng xuất hiện trong mắt Dư Tắc Thành, tự giới thiệu phép thuật khống chế độc môn của họ: Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://truyenfull.vn
- Bản điếm có Nhị Tâm trùng hùng mạnh nhất, chỉ cần bạn sử dụng nó là có thể khống chế người khác một cách hoàn mỹ. Muốn người đó sống, y sẽ được sống, muốn y chết, y không thể nào sống tiếp.
- Đại hạ giá đây. Ma Tâm Độc chú của bản điếm quán tuyệt thiên hạ chỉ cần sử dụng, đối phương sẽ hoàn toàn trở thành nô lệ của bạn, vĩnh viễn nghe theo mệnh lệnh chủ nhân.
- Tới đây xem đi, pháp bảo Khống Tâm Tỏa của bản điếm thiên hạ vô song. Chỉ cần sử dụng, đối phương sẽ vĩnh viễn phục tùng bạn, nghe theo mệnh lệnh bạn.
- Rẻ đây, giá rè đây. Phụ Thể Ma Linh giá khuyến mãi đây, mua một tặng một. Đối phương bị Ma Linh phụ thể sẽ vĩnh viễn trở Thành phân thân của bạn...
Dư Tắc Thành nhìn thoáng qua lắc lắc đầu, nhiều quá khiến cho rối loạn, căn bản không biết được thứ nào tốt. Thay vì nhắm mắt lựa chọn, chẳng bằng nghiên cứu cẩn thận một chút, sau đó hãy quyết định chọn.
Hắn lập tức rời khỏi trung tâm giao dịch vật phẩm, đi tới trung tâm giám định của tông môn nằm trong tinh thạch, màu tím tối thiểu nơi đó đáng cho mình tin cậy.
Vừa ra khỏi tinh thạch màu đen chưa kịp sang tinh thạch màu tím, đã có hai điểm sáng bay tới trước mặt Dư Tắc Thành, nháy mắt chui vào cơ thể hắn hóa Thành hai đạo thần thức.
Một cái là của Trương Tông Đạo, một cái là của Phần Hỏa Chân Nhân. Bọn họ đều chúc mừng, sau đó vào chính để Trương Tông Đạo nhắc tới phí dẫn đường của y, Phần Hỏa Chân Nhân đang chờ đợi Dư Tắc Thành ký kết hiệp nghị.
Theo chỉ dẫn của thần thức này. Dư Tắc Thành tìm được Trương Tông Đạo không gian tinh thạch của y đã hoàn toàn biến thành màu vàng, hào quang lấp lánh.
Trương Tông Đạo đứng bên ngoài không gian tinh thạch của mình, hiện tại thân thể y là một lão nhân tao nhã tiên phong đạo cốt. Y mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành nói:
- Mới lần đầu tiên tới đây đã đi lung rung khắp không gian này như vậy, thật vô cùng nguy hiểm. Sau này đệ đừng đi lung tung như vậy nữa, đệ chỉ cần ở trong không gian của mình là có thể hoàn thành tất cả sự tình, thông qua kết nối không gian đi tới năm trung tâm kia là được.
- Mau mau trở lại không gian của đệ đi, sau đó đệ và huynh kết nối hảo hữu, lúc ấy chúng ta có thể nói chuyện giao dịch với nhau trong không gian của mình, như vậy vừa an toàn vừa thoải mái.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, bay về không gian của mình, xuyên tường mà vào. Sau đó dựa theo biện phép mà Trương Tông Đạo chỉ dẫn, kết nối hai không gian của hai người lại với nhau, lập tức bóng Trương Tông Đạo xuất hiện trên vách.
Hai người nhìn nhau. Trương Tông Đạo chỉ cười mà không nói, thật ra đang chờ Dư Tắc Thành đưa linh thạch cho y, Dư Tắc Thành bèn hỏi:
- Tiền bối chờ một chút, ta làm thế nào để truyền tống linh thạch cho ngài?
Trương Tông Đạo nói:
- Đệ truyền tống linh thạch tới đây thông qua cửa vào Hắc Ám Điện đường kia, sau đó không gian tinh thạch này sẽ tự động hấp thu, số linh thạch này sẽ tồn tại trong tài khoản của đệ sau đó đệ chuyển khoản cho ta là được.
- Linh thạch trong tài khoản của đệ có thể dùng mua tin tức và vật phẩm các loại. Nếu đệ bán tin tức hay vật phẩm, số linh thạch thu được sẽ bị khấu trừ một phần mười thuế thu nhập. Cho nên khi đệ ra giá bán, phải tính thêm con số tổn thất này vào giá bán của mình.
- Ngoài ra linh thạch thu được cũng không nên đổi ra thành thực thể. tốt nhất cứ để nó tồn tại trên tài khoản. Bởi vì đổi thành thực thể lấy đi từ truyền tổng môn, ắt sẽ thu của đệ ba phần mười thuế giao dịch. Thay vì đổi ra linh thạch thật, không bằng dùng linh thạch mua vật phẩm trong này sau đó mang vật phẩm đi, như vậy sẽ có lợi hơn.
Trương Tông Đạo bắt đầu hướng dẫn tỉ mỉ cho Dư Tắc Thành đủ các kinh nghiệm của minh, Dư Tắc Thành nhất nhất ghi lại tất cả. Sau đó thần thức trở vào thế giới Bàn Cổ mang hai rương linh thạch lấy được ở Hiên Viên Pháp Ấn phái qua cửa vào Hắc Ám Điện đường. Lập tức hai rương linh thạch này xuyên qua thông đạo truyền tống, tới được không gian tinh thạch này.
Dư Tắc Thành lại trở về bản thể hóa thành hình dáng bộ xương khô phát hiện ra có một tin tức mới, hỏi hắn có chuyển nhập số linh thạch này vào tài khoản của mình không. Dư Tắc Thành chọn đồng ý, lập tức trên vách tinh thạch chảy xuống một đạo lưu quang bao trùm lấy linh thạch, sau đó trở lại bức vách. Lúc này Dư Tắc Thành phát hiện phía sau tên mình có thêm một con số hai trăm vạn.
Con số này có nghĩa là lúc này hắn đang có hai trăm vạn linh thạch, đáng tiếc lập tức phải chuyển cho người khác, khiến Dư Tắc Thành tiếc nuối khôn cùng. Trương Tông Đạo vẫn chờ ở đó, sau khi nhìn thấy Dư Tắc Thành trở lại, lập tức tươi cười rạng rỡ.
Hai người tiến hành giao dịch, lập tức hai trăm vạn linh thạch của Dư Tắc Thành biến thành của Trương Tông Đạo. Dư Tắc Thành lại trở nên tay trắng.
Trương Tông Đạo nhận được ích lợi từ Dư Tắc Thành cũng hơi cảm thấy ngượng ngập, bèn nói nhiều một chút, chỉ điểm cho Dư Tắc Thành những điều ảo diệu ở đây:
- Tắc Thành này, đệ phải chú ý trong không gian này, nếu có thân thể đầy đủ như Tử Kim Tiên, toát ra khí tức hùng mạnh đó chính là cường giả Phản Hư kỳ. Người có thân thể hình người như ta chính là Nguyên Anh kỳ có hình dáng bộ xương khô như đệ là tu sĩ Trúc Cơ, những tên nằm giữa đệ và ta chính là tu sĩ Kim Đan kỳ.
- Tuy rằng hình thái nơi này có thể thiên biến vạn hóa, nhưng biến hóa thế nào cũng không qua căn bản hình ảnh do thần thức ảo hóa ra có hạn, cho nên qua đó có thể nhìn ra được tu vi của từng người.
- Tuy rằng nơi này được xưng là người người bình đẳng, nhưng tốt nhất đệ không nên đắc tội với đám Nguyên Anh Chân Quân, đây là lời khuyên của một tiền bối.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, tiếp thu kinh nghiệm, lại hỏi:
- Sư huynh đệ gặp một lão nhân gọi là Phong Đô Đại Đế. Lão dẫn đệ tới cửa hàng của lão, trong đó tất cả toàn là thi kỹ, lão này phải chăng cũng là Nguyên Anh Chân Quân?
Trương Tông Đạo gật gật đầu:
- Lão này là một lão điên, vì tu luyện Ma công cho nên tẩu hòa nhập mạ không cần để ý tới lão, lão sẽ không bán một thi kỹ nào đâu chỉ giữ lại trang hoàng cho riêng mình. Nhưng đệ phải nhớ không nên đắc tội với lão, lão là tu sĩ Nguyên Anh kỳ từng hoành hành một thời ở địa vực Miêu Sương.
Dư Tắc Thành gật gật đầu, sau đó lại nói:
- Gần đây đệ nghiên cứu ra một loại tiên tửu, có một đệ tử Vô Hình Ám Ma tông khác liên hệ với đệ bàn việc tiêu thụ. Xin hỏi sư huynh, chuyện này có điểm nào cần lưu ý hay không?
Trương Tông Đạo nói:
- Chuyện này cũng bình thường, bất quá đệ phải chú ý cẩn thận về điều khoản ký kết, tỷ như kỳ hạn tiêu thụ là bao lâu, số lượng tiêu thụ nhiều hay ít...
Dư Tắc Thành nghiêng đầu châm chú lắng nghe, hấp thu kinh nghiệm, sau đó hỏi:
- Đệ bắt một nữ đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn. đệ muốn thả nàng ra, nhưng muốn hạ cấm chế trên người nàng, hoặc là thủ đoạn khống chế nào đó. Đệ đã dạo qua một vòng ở trung tâm giao dịch, nhưng trong đó có quá nhiều thứ làm đệ hoa cả mắt nhất thời khó lòng chọn lựa. Xin hỏi sư huynh, đệ nên chọn thứ nào?
Trương Tông Đạo ngẫm nghĩ một chút, sau đó mới nói:
- Thì ra Kim Liên Chân Nhân kia đã chết trong tay đệ, đệ muốn nói tới đồ đệ của y thị là Mộc Tư Y phải không? Nàng này là hậu duệ của Vạn Hoa Chỉ Chi Môn Chủ Phân Phương Giải Ngữ môn. Vị Vạn Hoa Chi Chủ này e ngại Tử La Chân Quân, cho nên đành phải nhịn nhục, hiện tại hậu duệ duy nhất lại mất tích, đã phẫn nộ tới cực điểm.
- Hay cho tiểu tử, làm khá lắm, nghe nói Mộc Tư Y kia kiều diễm mê người, là một trong thập đại danh hoa ở Lư châu, không ngờ bị đệ chiếm đoạt lần đầu.
- Muốn khống chế đệ tử Phân Phương Giải Ngữ môn, chỉ có cách dùng Mộc La Khô Tâm Chú hạ vào người nàng trong lúc bản mệnh thần hoa của nàng xuất hiện, như vậy mới có thể khống chế được các nàng. Bằng không Tiếp Hoa Di Hình đại pháp của các nàng có thể tụ lại thân thể, thoát khỏi hết thảy khống chế.
- Đệ tới trung tâm giao dịch của tông môn mua Mộc La Khô Tâm Chú đi thôi, tuy rằng giá mắc một chút, nhưng vẫn nên để lần giao địch đầu tiên cho các lão quái vật kia hưởng lợi bằng không e rằng...
Những lời sau không cần nói tiếp. Dư Tắc Thành cũng thừa hiểu. Hai người nói chuyện với nhau một lúc lâu. Dư Tắc Thành biết được rất nhiều sự tình liên quan mật thiết tới mình, sau đó mới hỏi:
- Sư huynh, lần này huynh có tham gia đại lễ ở Vô Lượng Khí tông hay không?
Trương Tông Đạo lắc đầu:
- Tin tức rằng đại lễ lần này sẽ xuất hiện Hoàn Chân Đạo một trong Thập Đại Tiên Điển, chỉ là tin giả. Vô Lượng Khí tông kia mất thời gian ba trăm năm để phá giải đại trận bảo vệ Di tích Tiên Tần do tiền bối của mình bày ra, tiến vào Di tích Tiên Tân tìm kiếm một phen, nhưng không tìm được thứ gì trong đó. Di tích Tiên Tần ấy trải qua hàng ngàn năm khai thác, bảo bối đã không còn, không còn gì cả.
- Vô Lượng Khí tông kia nhân cơ hội này bịa đặt, nói rằng Vô Lượng Khí tông lấy được bí tịch tiên pháp, thật ra là muốn khơi mào tranh chấp, còn mình đứng phía sau làm ngư ông đắc lợi.
- Không ngờ lời đồn này vừa lan ra, lập tức như bùng nồ. Dưới sự trợ giúp của kẻ hữu tâm đã lan truyền thành Hoàn Chân Đạo một trong Thập Đại Tiên Điển hiện thế. Lập tức tin này lan truyền càng ngày càng xa ngay cả Nguyên Anh Chân Quân ở vùng Tuy Viễn. Miêu Sương xa xôi cũng tụ tập về đây. Đợi đến khi Vô Lượng Khí tông phát hiện ra sự tình đã ra ngoài tầm khống chế của bọn chúng thì đã muộn.
- Lần đại lễ Vô Lượng tông này không khéo là lúc Vô Lượng tông đến hồi chung kết. Vốn trong tông bọn họ có hai vị Phản Hư Chân Nhất Chung Cực Vô Lượng tọa trấn tuyệt đối không xảy ra sơ xuất gì. Nhưng vì chuyện Vô Lượng Chân Quân xung kích Phản Hư kỳ cho nên mười mấy năm trước hai người bọn họ đã bay ra Vực Ngoại tìm kiếm đạo Thiên Lý; không ngờ đi mãi mười mấy năm không thấy trở về, e rằng đã gặp chuyện ngoài ý muốn ở Vực Ngoại. Còn Vô Lượng Chân Quân cũng không biết được tới lúc nào mới có thể xuất quan. Bảy tên Nguyên Anh Chân Quân còn lại tuy rằng nhân số đông đúc nhưng bằng mặt không bằng lòng, đến lúc đó. hừ hừ...
Đây thật là bí mật. Dư Tắc Thành chăm chú lắng nghe. Tên Anh Ngạo cốt kia uổng phí công phu không ngờ Di tích Tiên Tần này đã sớm có người mở ra. Nhưng trong lòng Dư Tắc Thành vẫn quyết định mình phải tới đó tìm một chuyến, đây là thói quen của con người, chưa tới Hoàng Hà tâm chưa chết, chưa thấy quan tài lệ chưa rơi.
Sau khi Trương Tông Đạo kể xong bí mật này lại nói:
- Ta đà điều tra qua thân phận của đệ, phát hiện ra đệ còn có mối quan hệ thân mật với một trong mười đại danh hoa của Lư châu ta là Lưu Thi Vận.
- Ta sẽ cho đệ một lời khuyên toàn vẹn hiện tại Vô Lượng tông đang chìm trong minh tranh ám đấu. Minh tranh là tranh xem rốt cục tông nào trong bảy tông có thể khống chế tương lai Vô Lượng tông trong ngàn năm tới. Ám đấu là đấu xem ai có thể có được trái tim Lưu Thi Vận.
- Nàng chính là tiền bối cao nhân sau khi độ kiếp thất bại chuyển thế trùng sinh, trời sinh ẩn tàng Tuệ Căn khí Tứ Cửu Thiên Kiếp là thiên tài vạn năm khó gặp tiền đồ vô lượng, là hạt giống tu tiên nhất định tương lai sẽ đạt tới Phản Hư kỳ.
- Sau khi Vô Lượng Chân Quân trở về sơn môn bèn cấp tốc bế quan không có thời gian bồi dưỡng Lưu Thi Vận chỉ phong ấn Tuệ Căn của nàng, giao cho sư đệ của mình. Tuy rằng Vô Lượng Chân Quân ra tay che đậy Tuệ Căn này; nhưng mầm mống trời sinh thông tuệ linh mẫn tương lai có thể đạt tới Phản Hư Chân Nhất hoặc Tiên Nhân này vẫn bị người phát hiện.
- Sau khi Vô Lượng Chân Quân xuất quan, nếu Thành công sẽ lui ra phía sau màn, nếu thất bại cũng sẽ chết trong quan. Bất kể có thể thăng lên Phản Hư Chân Nhất hay không, cái tên Vô Lượng Chân Quân cũng phải chuyển cho người khác. Nói cách khác, ai cũng có thể trở thành sư phụ Lưu Thi Vận.
- Bẩy tông Vô Lượng rơi vào tình thế khó xử, tông nào cũng âm thầm bỏ vốn ra vô số nhưng thế lực ngang nhau, cuối cùng hình thành thế cục giằng co. Chuyện này khiến không ai có thể tới gần bên cạnh Lưu Thi Vận, cho nên ngược lại nàng không bằng cả đệ tử bình thường, khổ tu mười mấy năm qua bất quá chỉ đạt tới cảnh giới Tiên Thiên.
- Lần này đệ tới giao lưu có lẽ mục đích chính là vì Lưu Thi Vận. Từ khi tên đệ xuất hiện trên danh sách giao lưu cả bảy tông Vô Lượng đều bận rộn, vốn hiệp nghị không ai được ngầm giở trò lúc trước đã bị phá vỡ, bọn họ bắt đầu đi khắp nơi tìm một kẻ anh tài tuấn tú muốn tranh một phen cao thấp cùng đệ lần này.
Dư Tắc Thành nghe vậy há hốc miệng, rất lâu vẫn không thể trấn tĩnh tinh thần một lúc lâu sau mới nói:
- Trời ơi, vì sao ở Thủy Vân tông như vậy, ở Vô Lượng tông này cũng là như vậy? Thật là buồn bực, vì sao không ai nhìn ra ta đây mới là thiên tài vạn năm khó gặp không ai đối xử với ta như vậy?
Trương Tông Đạo bật cười ha hà:
- Đệ mới có mấy tuổi đầu, lấy ra hai trăm vạn linh thạch không hề chớp mắt, có nghĩa là số linh thạch ấy đối với đệ chẳng đáng gì. Trong tiên tửu kia ẩn chứa khí Man Hoang thượng cổ nói không chừng đệ quả thật là thiên tài vạn năm khó gặp. Bất quá Hiên Viên kiếm phái các ngươi đã có lời, không có lão bất tử nào dám động tới đệ cũng chỉ có ta dám moi linh thạch của đệ mà thôi. Tiểu tử, đệ cũng là thiên tài vạn năm khó gặp đó, ha ha...
Trương Tông Đạo vừa cất tiếng ngợi khen. Dư Tắc Thành cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ cúi đầu nói:
- Thiên tài ư... Đệ là Ngũ Hành Linh Căn, chỉ là thiên tài bổ củi* mà thôi.
(*Đây là chơi chữ. chữ Sài (củi) đồng âm với chữ Tài)
Trương Tông Đạo lại cười ha hả:
- Ngũ Hành Linh Căn. thiên tài bổ củi. ha ha...
Bất chợt y biến mất giữa tiếng cười. Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài. Ẩn trong bóng tối âm thầm phát tài là hay nhất, mình không cần tranh danh hão thiên tài vạn năm gì đó làm chi...
Lúc này có một đạo thần thức truyền tới chính là Phần Hỏa Chân Nhân. Y chờ đã rất lâu, lúc này mới kết nối được với Dư Tắc Thành.