Lưu Thi Vận hơi né tránh, giật tay ra khỏi tay Dư Tắc Thành:
- Huynh hãy nhìn người kia, đó là vị Bàn sư phụ trong trù phòng, mỗi lần muội đi ăn cơm, người ấy thường cho thêm muội một ít thức ăn. Kia là Mã đại tỷ ở phòng giặt giũ, lần nào tỷ ấy cùng giặt y phục cho muội rất cẩn thận. Muội ở đây đã mười năm năm đây là nhà của muội, muội sẽ không đi đâu cả, muội phải bảo vệ nhà mình!
Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, bèn nói:
- Làm sao bảo vệ, bọn họ là Nguyên Anh Chân Quân, chúng ta so với họ chẳng khác nào loài sâu kiến.
Lưu Thi Vận lắc lắc đầu, giọng kiên quyết:
- Nản lòng thoái chí, gỗ mục cũng không thể bẻ gãy. Kiên nhẫn không buông, vàng đá cùng phải hao mòn!
Dứt lời, Lưu Thi Vận xoay người về phía đống đổ nát, vung tay một cái, kêu lớn:
- Ta là đệ tử của Vô Lượng Chân Quân.Lưu Thi Vận. Tất cả đệ tử Vô Lượng tông hãy nghe lệnh, lập tức cứu giúp người bị thương, sửa sang dọn dẹp. Vô Lượng tông ta tồn tại đã vạn năm qua, Chung Cực Vô Lượng, không gì ngăn nổi, không ai địch nổi!
Lập tức như có một đạo hào quang từ trên không giáng xuống theo lời nói của nàng, Dư Tắc Thành có cảm giác như có một luồng linh lực giữa đất trời hội tụ về phía Lưu Thi Vận. Dường như một vùng trời đất trong phạm vi ngàn dặm tiến hành chứng thực lời nói của nàng. Đám Kim Đan Chân Nhân thường hay giám thị hai người bọn họ dường như vừa được trấn an tinh thần, kiên định đứng lên, dốc hết toàn lực phối hợp hành động của Lưu Thi Vận, bắt đầu cứu chữa người bị nạn.
Dư Tắc Thành nhìn Lưu Thi Vận lăng xăng khắp nơi cứu chữa cho người bị thương, bất giá trong lòng cảm thấy như vậy mới chân chính là Lưu Thi Vận. Nàng đã không còn là vị tiểu muội muội bé nhỏ năm xưa cần mình bảo vệ ở huyện thành Sơn Trúc, nàng đã có suy nghĩ độc lập của chính mình, tính cách của chính mình.
Giờ phút này, hình ảnh của Lưu Thi Vận trong lòng Dư Tắc Thành đột ngột trở nên vĩ đại biết bao, đây mới là Lưu Thi Vận bằng xương bằng thịt mà mình thương yêu.
Dư Tắc Thành chạy tới giúp Lưu Thi Vận kéo cột gỗ đang đè trên người Bàn sư phụ ra. Hai người nhìn nhau lập tức trong mắt thoáng cười, tâm linh cảm thấy tương thông.
Lời kêu gọi của Lưu Thi Vận cũng như một tia lửa nhỏ, nhưng lại có thể gây nên đám cháy ngập trời, đệ tử Vô Lượng tông bắt đầu cứu chữa cho người bị thương. Đám Kim Đan Chân Nhân, đệ tử Trúc Cơ từ trên không bay xuống, có bọn họ ra tay, hết thảy đều trở nên dễ dàng. Cứ như vậy, mọi người giúp đỡ lẫn nhau, người bệnh được chữa trị rất nhanh, đống hoang tàn đổ nát cũng dần dần được dọn dẹp, hết thảy trở nên gọn gàng ngăn nắp.
Lúc này, đám Nguyên Anh Chân Quân của Vô Lượng tông mới lục tục trở về. Vừa rồi bọn họ cùng tham gia vào chuyện tranh đoạt tiên điển Hoàn Chân Đạo. Vô Lượng Phá Diệt, Vô Lượng Pháp Tướng trong Vô Lượng thất mạch không có Nguyên Anh Chân Quân. Vô Lượng Pháp Khí, Vô Lượng Thiên Kiếm, mỗi tông có hai người, Vô Lượng Ngạo Khí, Vô Lượng Thần Uy, Vô Lượng Tiên Phù mỗi tông có một người, tổng cộng là bảy Nguyên Anh Chân Quân.
Cộng thêm hai vị Phản Hư Chân Nhất cùng Vô Lượng Chân Quân Tư Đồ Nhã, còn có số Nguyên Anh Chân Quân ẩn cư sau núi không hỏi chuyện đời, chính là thực lực thượng tầng của Vô Lượng tông.
Đám Nguyên Anh Chân Quân này được Vô Nhai Chưởng tông dẫn dắt trở về Vô Lượng tông. Dọc đường mọi người thảo luận về được mất lần này, không hề coi trọng chuyện môn phái mình bị hư hại thương tổn. Bọn họ hoàn toàn nghi tới tiên điển Hoàn Chân Đạo kia, trong đó có người không ngừng xuýt xoa tiếc nuối, than thở không ngờ lại phát hiện tiên điển, nhưng rốt cục lại để mất đi, thật là đáng tiếc.
Bảy người bay về càng gần, càng cảm thấy khác thường. Đệ tử Vô Lượng tông dọc đường gặp được bọn họ, ai ai cùng nhìn họ với ánh mắt kỳ quái. Đặc biệt ở trọng địa ngoại môn, trên Chung Cực Vô Lượng phong có gần trăm Kim Đan Chân Nhân, gần ngàn đệ tử Trúc Cơ đang tụ tập, lặng lẽ nhìn bảy người bọn họ, lặng im không nói.
Những ánh mất ấy hết sức trầm mặc, nhìn bảy người bọn họ lộ rõ vẻ buồn đau thất vọng, lộ vẻ tiếc nuối không nói nên lời.
Tên Nguyên Anh Chân Quân đạo hiệu Côn Minh của Vô Lượng Thần Uy nhất mạch bị ánh mắt này nhìn vô cùng khó chịu, bèn lớn tiếng quát:
- Có chuyện gì vậy, các người nhìn cái gì, muốn tạo phản hay sao?
Sau khi y quát lên, ánh mắt mọi người vẫn nhìn như vậy không thay đổi.
Bất chợt Lưu Thi Vận bước ra kêu lớn:
- Các vị nhìn xem, hiện tại Vô Lượng tông ra sao, tiên điển gì đó thật sự quan trọng tới mức ấy sao? Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
- Trong mắt các vị, nó còn quý hơn cả nhà cửa của mình ư?
- Các vị làm Nguyên Anh Chân Quân thì có tác dụng gì, Vô Lượng tông ta trở thành cái chợ từ khi nào vậy, muốn tới thì tới, muốn đi thì đi?
Những lời chất vấn của Lưu Thi Vận vừa vang lên, lập tức sắc mặt bảy vị Nguyên Anh Chân Quân sa sầm, Côn Minh Chân Quân kia vẫn còn già hàm cãi lý:
- Nhưng... nhưng bọn chúng đông quá, có hơn sáu mươi Nguyên Anh Chân Quân, chúng ta... chúng ta chỉ có...
Lưu Thi Vận không thèm đếm xỉa tới y, bất chợt cất cao giọng hát:
- Biển cả dạt dào, đồi núi liên miên, ánh sáng nhật nguyệt mênh mông, hư không vô tận, vĩnh hằng vĩnh viễn. Thiên hạ mênh mông, duy Vô Lượng ta.
- Ngạo khí Vô Lượng, pháp chuyển Vô Lượng, thiên kiếm Vô Lượng, tiên phù Vô Lượng, phá diệt Vô Lượng, pháp tướng Vô Lượng. Thiên hạ mênh mông, duy Vô Lượng ta....
Đây là chiến ca của Vô Lượng tông, mỗi đệ tử nhập môn đều phải học thuộc lòng, lúc này vang lên từ miệng Lưu Thi Vận. lập tức tất cả đệ tử Vô Lượng tông cũng hát theo. Bất kể là đệ tử Luyện Khí kỳ hay Kim Đan kỳ, dưới tiếng ca rền vang của họ, lập tức khí thế giữa đất trời duy ngã độc tôn dần dần dâng lên từ trên thân thể mọi người.
Bảy vị Nguyên Anh Chân Quân kia cũng chầm chậm hát theo, bọn họ đang dần dần tỉnh lại. Ba trăm năm qua, vì cái gọi là quyền cai quản Vô Lượng tông, mình đã làm gì? Mình đã hoàn toàn quên đi tôn chỉ của Vô Lượng tông, vì danh vọng quyền lực, dần dần đi lệch khỏi phương hướng ban đầu.
Theo tiếng hát này, chợt có một lão nhân từ trên không chậm rãi đáp xuống, cùng cất tiếng ca vang theo tất cả mọi người. Nhìn thấy lão nhân này, lập tức bảy Nguyên Anh Chân Quân vô cùng kinh ngạc, Vô Nhai Chưởng tông lập tức chạy tới giơ tay định đỡ:
- Sư thúc, vì sao người lại xuất quan?
Tuy rằng bề ngoài lão nhân trông như đi không vững, sắp ngã đến nơi, nhưng lão giơ tay ra đẩy Vô Nhai Chưởng tông:
- Còn bế quan làm gì nữa, chẳng qua là kéo dài chút hơi tàn thoi thóp mà thôi. Chuyện đã tới nước này, ta còn lòng dạ nào bế quan nữa?! Vô Nhai, ngươi làm Chưởng tông kiểu gì vậy, Vô Lượng tông gặp kiếp nạn như vậy, ngươi lại không làm được gì. Vì sao lúc lời đồn vừa xảy ra lại không ngăn chặn, vì sao không động thủ dương oai trước khi đại lễ diễn ra, vì sao bỏ mặc tình thế phát triển tới nông nỗi này? Vì sao mãi tới bây giờ vẫn chưa chịu gióng Dẫn Hồn chung, phóng xuất thiên địa pháp nguyên? Ngươi nghĩ gì vậy?
Những lời của lão nhân sắc như dao chém, giáng xuống đầu Vô Nhai Chưởng tông. Lần này Vô Nhai Chưởng tông bị lão nhân răn dạy tới nỗi cúi gầm đầu, không còn lời nào để nói.
Cuối cùng lão nhân lại nói:
- Ta hiểu được tâm trạng của ngươi, Vô Lượng Ngạo Khí cai quản Vô Lượng tông đã ba ngàn năm, vào tay ngươi từ nay về sau không còn cai quản Vô Lượng tông nữa. Vì chuyện này mà ngươi cảm thấy khó chịu trong lòng, cảm thấy khó chịu với liệt tổ liệt tông cho nên nản lòng thoái chí, dần dần không hỏi đến thế sự, để mặc tình thế phát triển. Nhưng ngươi vẫn là đệ tử Vô Lượng tông, chẳng lẽ ngươi lấy mắt mà nhìn nhà cửa mình bị hủy hoại chỉ trong thoáng chốc hay sao?
Sau đó lão nhân nhìn quanh:
- Ta lấy danh nghĩa trưởng lão trong tông, từ hôm nay trở đi ngưng chức Chưởng tông Vô Lượng tông của Vô Nhai, có ai phản đối hay không?
Ánh mất lão nhân nhìn quanh, nghe quyết định này, bao gồm cả Vô Nhai Chưởng tông, tất cả mọi người thở phào nhẹ nhõm, dường như ai nấy đều ủng hộ quyết định này.
Lão nhân nói tiếp:
- Tốt, không ai phản đối, ta tuyên bố từ hôm nay trở đi, Vô Nhai thôi chức Chưởng tông Vô Lượng tông. Chức Chưởng tông sẽ do...
Lão nhân nhìn quanh một vòng, đám Nguyên Anh Chân Quân thấy ánh mất lão nhìn tới vội vàng thẳng lưng ưỡn ngực, biểu hiện chính mình.
Nhưng ánh mất lão nhân lướt qua bọn họ, sau đó dừng lại trên người một Kim Đan Chân Nhân gần đó:
- Do Vô Chu Chân Nhân của Vô Lượng Pháp Tướng nhất mạch tạm thời cai quản, có ai dị nghị gì không?
Lão nhân vừa nói như vậy, lập tức khí thế của đám Nguyên Anh Chân Quân sút giảm toàn bộ, nhưng cùng lên tiếng tán thành. Đây là quyết định tốt nhất, bởi vì Vô Lượng Pháp Tướng nhất mạch vốn không có thực lực cạnh tranh chức vị Chưởng tông, do Vô Chu Chân Nhân tạm thời cai quản là thích hợp nhất. Như vậy có thể tạm thời tránh khỏi họa đấu đá, lại có thể hợp lực mọi người cùng nhau vượt qua cơn sóng dữ.
Vô Chu Chân Nhân kia vô cùng sửng sốt, ngập ngừng nói:
- Con... con không làm được, đây là chức Chưởng tông, năng lực của con có hạn...
Lão nhân nói:
- Con làm được, con vốn đa mưu túc trí, lanh lợi thông minh. Chúng ta đã sớm chú ý tới con chẳng qua chỉ tại tu vi con không đủ, cho nên không thể phục chúng.
Sắc mặt Vô Chu Chân Nhân tỏ ra ngượng ngùng, ra vẻ vô cùng khó xử, lẩm bẩm: