Tiên Ngạo

Chương 496: Tiên Nhân tiêu tán



Phượng Mâu Chân Quân nói:

- Hiện tại thân thể ta vỡ nát, phần thân thể ghi nhớ tâm pháp Thiên Mục tiêu tan, chỉ có thể giữ lại được hai mươi mốt bộ tâm pháp Thiên Mục tông.

Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta có thể tìm được một trăm lẻ tám bộ tâm pháp Thiên Mục tông, ta có thể sửa chữa công pháp có lợi cho truyền thừa.

- Ta còn có thể bố trí Đại Chu Thiên Tứ Ngự Tam Thập Lục Khí Vạn Linh Tuyền trong núi này, khiến cho đệ tử Thiên Mục tông ta tu luyện tiến triển cực nhanh.

- Ta còn có thể bày ra đại trận phòng ngự Thập Phương Câu Diệt, không sợ địch nhân bên ngoài tiến tới xâm lấn. Ta có thể làm được những chuyện này, nàng làm được không?

Lập tức Phượng Mâu Chân Quân nghẹn lời, với trạng thái hiện tại của nàng, những chuyện mà Dư Tắc Thành làm được, nàng không làm được chuyện nào cả.

Dư Tắc Thành bèn nói:

- Vì chấn hưng tông môn, bằng lòng trả giá hết thảy, chuyện này không thể nói suông, phải trả giá thực tế. Nàng có bằng lòng không?

Phượng Mâu Chân Quân gật đầu:

- Ta bằng lòng.

Dư Tắc Thành nói tiếp:

- ở Hiên Viên kiếm phái ta, có sự tích Trung Hưng Tổ Sư Tam Thắng Lăng Ba Tiên, đồng hành cùng mỹ nữ, ta vô cùng hâm mộ chuyện này, vẫn hằng tơ tưởng có thể thân cận cùng Tiên Nhân. Hiện tại cơ hội đã tới, Tiên Nhân đẹp như vậy ngay bên cạnh ta, cho nên ta muốn âu yếm thân mật, ta muốn lần đầu tiên nếm thử mùi vị Tiên Nhân, hoàn thành ước mơ của mình, để xem Tiên Nhân có gì khác với những nữ nhân khác. Không biết... nàng có bằng lòng hay không?

Dư Tắc Thành vừa nói xong, lập tức Phượng Mâu Chân Quân, kể cả tất cả Phản Hư Chân Nhất trong đại điện Ám Ma đều kinh ngạc sững sờ. Không ngờ Dư Tắc Thành dám hạ thủ với Tiên Nhân, mọi người thấy vậy không có lời nào để nói.

Phượng Mâu Chân Quân nổi giận đùng đùng, trợn trừng mắt phượng nhìn Dư Tắc Thành. Nếu nàng phản đối, có nghĩa là nàng không chịu trả giá vì tông môn của mình, mình sẽ lập tức mượn cơ hội này giết nàng. Như vậy mình sẽ có được bảy tiên nhãn mà không có lỗi với lòng mình. Bởi vì nàng không chịu trả giá vì tông môn, mà mình vì chấn hưng Thiên Mục tông cho nên phải giết nàng, hết thảy đều có thể giải thích suông sẻ.

Chỉ cần giết nàng, hấp thu máu huyết của nàng, luyện chế huyết mạch truyền thừa, sau đó tuyển nhận đệ tử Thiên Mục tông. Coi như mình làm lại từ đầu, khởi nghiệp từ hai bàn tay trắng, xây dựng lại Thiên Mục tông.

Mình tuyệt đối không thể giữ nàng lại, một vị Phản Hư Chân Nhất tương lai như vậy, chỉ cần ba năm sau, những gì mình làm sẽ trở thành của nàng, cho nên phải quyết đoán.

Lửa giận trong mắt Phượng Mâu Chân Quân càng ngày càng đậm, bất chợt thần sắc nàng trở nên sửng sốt, dường như không thể nào tin được vào mắt mình. Nàng ra sức chớp mắt mấy lần, nhìn Dư Tắc Thành thật kỹ.

Không ngờ sau đó nàng giơ tay ra vuốt ve gương mặt Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành muốn né tránh, nhưng ánh mắt Phượng Mâu Chân Quân lúc này trở nên hết sức kỳ dị, giống như ánh mắt của một bằng hữu chí thân, dường như nàng đã quen biết với mình ngàn vạn năm qua vậy. Dư Tắc Thành cảm thấy mình không nỡ làm tổn thương nàng, cho nên để mặc hai tay nàng chạm vào mặt hắn. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn

Phượng Mâu Chân Quân vuốt ve Dư Tắc Thành một lúc, chợt mỉm cười:

- Thì ra là huynh, không ngờ có thể gặp lại huynh. Trước kia huynh luôn nói ta mắt to, dung mạo xấu xí, không thèm nhìn ta một lần nào, hiện tại lại muốn ta. Tốt, tốt lắm, có lẽ đây là trời cao an bày, thỏa mãn nguyện vọng cuối cùng của ta, cảm tạ huynh...

Dứt lời, nàng chợt mỉm cười, nhưng nụ cười không phải nở trên gương mặt của Phượng Mâu Chân Quân, mà dường như là nụ cười của một nữ nhân khác, giống như hoa đào nở rộ từng đóa từng đóa, khiến cho người ta không nhịn được, nảy sinh dục vọng muốn chiếm hữu nàng. Sau đó nàng hôn Dư Tắc Thành một cái, lập tức hai người hôn nhau say đắm.

Trên thiên trụ, lấy trời làm màn, lấy đất làm chiếu. Dư Tắc Thành tiến hành lần đầu tiên hảo hợp của hắn với một vị Tiên Nhân. Đây chính là Tiên Nhân, là Phản Hư Chân Nhất năm xưa phi thăng Tiên Giới, được vô số người cúng bái, tiêu dao trên Tiên Giới vạn năm, không ngờ hôm nay lại gần gũi với mình... Nghĩ tới đây, Dư Tắc Thành dường như bùng nổ sinh lực tràn đầy thân thể.

Lập tức mưa dập gió vùi, những tiếng rên rỉ ni non vang lên không ngớt, hai thân hình quấn chặt lấy nhau, quả thật tràn đầy Xuân sắc chốn nhân gian.

Dư Tắc Thành không ngừng dùng sức, xong lại dùng sức. Lúc này bất cứ kỹ xảo gì cũng là vô nghĩa, chỉ có bạo lực mà thôi. Cảm giác chinh phục này có mùi vị sảng khoái khó tả bằng lời. Vị Tiên Nhân kia cũng ra sức phối hợp, nhưng qua động tác lúng túng của nàng có thể thấy rằng nàng chưa từng có kinh nghiệm.

Dần dần thời gian trôi qua, bất chợt gương mặt nữ nhân đối diện Dư Tắc Thành dần dần xuất hiện biến hóa. Tiên Nhân đã hoàn thành việc cải tạo Phượng Mâu Chân Quân, hai người tách rời nhau. Dung mạo Phượng Mâu Chân Quân xuất hiện trở lại, dường như nàng đang nghiến răng nghiến lợi chịu đựng những đòn tấn công mãnh liệt của Dư Tắc Thành.

Mà hình ảnh Tiên Nhân kia chậm rãi hiện ra, từ thân thể Phượng Mâu Chân Quân chậm rãi bay lên một bóng người mờ mờ. Trong giờ phút này, mỗi một động tác của Dư Tắc Thành đều là hai người chịu đựng, cảm giác của hai nàng hoàn toàn giống nhau, thậm chí cả ba người có thể cảm nhận được cảm thụ của nhau.

Bóng người kia đưa tay vuốt ve gương mặt Dư Tắc Thành, dường như khẽ nói:

- Đáng tiếc chỉ mới gặp huynh không được bao lâu... Bất qua ta đã mãn nguyện rồi, cũng coi như không sống uổng đời này. Tái kiến, tình lang của ta, đáng tiếc, chỉ mới nhận ra huynh chưa tới một canh giờ, nhất định phải nhớ kỹ ta, Dư Tắc Thành...

Bóng người kia dần dần tiêu tán, hình thần câu diệt. Cho dù là Tiên Nhân, chỉ cần vi phạm quy tắc vượt giới, phá pháp tắc nhị giới, ắt cũng phải trả giá. Vì thế khai tông tổ sư Thiên Mục tông, Tiên Nhân tan biến, hình thần câu diệt.

Trong lúc nàng tiêu tan đã truyền ký ức và kinh nghiệm cho Phượng Mâu Chân Quân, không biết Phượng Mâu Chân Quân hấp thu được bao nhiêu. Ngoài ra còn truyền cho Dư Tắc Thành một chút quang ảnh, biến mất một cách vô hình trong cơ thể Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành nhìn theo bóng nàng dần dần tan biến, bất chợt trong mắt hắn rưng rưng. Tuy rằng chỉ vừa gặp gỡ không lâu, chưa tới một canh giờ, nhưng Dư Tắc Thành lại có cảm giác như hảo hữu vạn năm của mình vừa tan biến, vĩnh viễn không bao giờ gặp nữa...

Dư Tắc Thành nói:

- Ta sẽ nhớ kỹ nàng, nhưng tên nàng là gì vậy?

Hình thần Tiên Nhân tan mất, đến cuối cùng, Dư Tắc Thành cũng không biết được tên nàng.

Trong lòng đau buồn khôn xiết, nhưng động tác thân thể hắn không ngừng lại chút nào. Bóng người đã tiêu tan, nhưng người sống vẫn phải sống tiếp, nếu như có thể khống chế Phượng Mâu Chân Quân đang nằm dưới mình, có lẽ sẽ có được sự giúp đỡ rất lớn. Nếu không khống chế được, chính là tai họa ngập trời, tuy nhiên không cần biết tương lai thế nào, hiện tại nàng vẫn đang nằm bên dưới...

Phượng Mâu Chân Quân nhắm nghiền hai mắt, nghiến chặt răng, nàng đang lặng lẽ chống lại. Dư Tắc Thành vừa tiếp tục dùng sức vừa lấy tay nhẹ nhàng vuốt ve, xuất ra Diệu Hóa Tiêu Hồn Thủ. Hắn lại hôn nàng một cái, mở hai hàm răng nàng đang cắn chặt, lập tức sức phản kháng trở nên yếu ớt.

Phượng Mâu Chân Quân đang chịu đựng cảm giác kỳ lạ lan tràn khắp thân thể, đột nhiên cảm thấy dường như thân mình vừa tan chảy. Nàng chỉ cảm thấy toàn thân mềm nhũn, kinh hoàng vô cùng, cố sức dùng đầu lưỡi đẩy kẻ xâm nhập trái phép ra, nhưng càng đẩy càng giằng co kịch liệt với nó. Cảm giác kỳ lạ này làm cho mặt nàng đỏ bừng bừng, trông càng thêm xinh đẹp, nỗ lực nãy giờ rốt cục buông thả, không còn chút kháng cự nào, lặng lẽ đón nhận.

Giữa những đợt tấn công vô tận không ngừng nghỉ của Dư Tắc Thành, nàng không nhịn được buột miệng kêu lên một tiếng:

- Thiên ca...

Sau đó hoàn toàn buông lỏng toàn thân, dung hợp cùng Dư Tắc Thành.

Dư Tắc Thành phân tách tâm thần, vừa tiếp tục hợp hoan, vừa mang máu huyết mà mình lấy được của Tiên Nhân phụ thể Phượng Mâu Chân Quân, cùng máu huyết của chính mình vào trong thế giới Bàn cổ, đưa tới đại điện Ám Ma, giao cho các vị Phản Hư Chân Nhất.

Nhìn thấy phân thần của Dư Tắc Thành tới, các vị Phản Hư Chân Nhất nhìn hắn gật gật đầu. Côn Bằng Yêu Vương nhận lấy tinh hoa máu huyết, bắt đầu luyện chế, vốn hết thảy đã chuẩn bị sẵn sàng, chỉ cần gia công thêm một chút là xong. Sau đó bọn họ bắt đầu đưa cho Dư Tắc Thành những thứ như một trăm lẻ tám môn tâm pháp Thiên Mục, đã trải qua điều chỉnh, rót tâm pháp nhập môn vào tinh hoa huyết mạch của Dư Tắc Thành.

Trừ những thứ này ra còn Thập Phương Câu Diệt đại trận, Đại Chu Thiên Tứ Ngự Tam Thập Lục Khí Vạn Linh Tuyền, còn có huyết mạch tinh hoa của Dư Tắc Thành.

Sau khi đưa hết cho Dư Tắc Thành, Tử Kim Tiên nói:

- Tắc Thành này, phải nói cho rõ ràng trước kẻo sau này mích lòng, ta sẽ tính cho ngươi giá cả hành động lần này.

- Quốc lão nói cho ngươi tám chữ chân ngôn, cứu ngươi một mạng, trị giá một phương linh thạch. Chuyện này ngươi thừa nhận hay không?

Dư Tắc Thành gật đầu:

- Ta thừa nhận, đa tạ Quốc lão cứu mạng.

Tám chữ này quả thật đáng giá một phương linh thạch. Tám chữ "bên bờ sông Vị, trước miếu Quan Âm" hoàn toàn có thể giúp mọi người ở đây tra ra manh mối, phát hiện ra thân phận thật sự của Quốc lão, cho nên một phương linh thạch không đắt chút nào.