Trong mấy năm này, Ma Chủ Già Lam đưa cho Dư Tắc Thành Thiên Ma Kinh trong Thiên Ma Sách thuộc Thập Đại Tiên Điển. Đáng tiếc là Tâm Ma Kinh nằm trong tay Đại Trưởng lão của Tâm Ma tông, bằng không Dư Tắc Thành có thể được thêm một bản.
Dư Tắc Thành cũng lấy Huyết Ma Kinh, Minh Ma Kinh, Không Ma Kinh, Dưỡng Thân Hồn, Niết Bàn Kinh, lấy hết ra cho Ma Chủ Già Lam xem. Cả hai trao đổi, cùng nhau xem kinh, học tập lẫn nhau.
Ma Chủ Già Lam rót Thiên Đạo Vạn Lực vào một trang của Niết Bàn Kinh cho Dư Tắc Thành, để sau này hắn có thể chậm rãi nghiên cứu.
Ma Chủ Già Lam lại dạy cho Dư Tắc Thành tâm pháp Ma giáo, thần công Ma kinh. Dư Tắc Thành ôm suy nghĩ biết nhiều đỡ cực thân, tiến hành học tập hết thảy. Hai người trao đổi cho nhau, không phân biệt của người này hay người khác.
Mục đích tới Tự Tại Thiên của Dư Tắc Thành ban đầu đã sớm tiêu tan, hiện tại hắn chỉ muốn trợ giúp Ma Chủ Già Lam mà thôi. Trong lòng cả hai người đều biết mối tình này chỉ là một đoạn nhân duyên ngắn ngủi mà thôi, hai người không có khả năng vĩnh viễn chung sống với nhau như vậy. Ma Chủ Già Lam một lòng khao khát cầu được hóa thân Tự Tại Thiên Ma. Dư Tắc Thành mê đắm trong tầm đạo, đây chỉ là một đoạn nhân duyên, có hợp ắt có tan.
Cảm tình kỳ diệu như vậy đó, lặng lẽ sinh ra trong lúc ta không hay không biết. Cho dù là Phản Hư Chân Nhất hay Tiên Nhân Tu La, cũng khó mà thoát khỏi chữ Tình.
Trời nếu hữu tình trời cũng phải già đi, hai người chung sống trong khoảng thời gian này chẳng khác nào cơn mộng. Bọn họ nâng niu trân quý vô cùng, vì biết sau này vĩnh viễn sẽ không có được quãng thời gian hạnh phúc như vậy nữa.
Cuộc sống dù hạnh phúc, cũng đến lúc phải chấm dứt, rốt cục ngày đó đã tới. Đã tới thời điểm tốt nhất tiến vào Tự Tại Thiên, nếu bỏ qua lần này, có thể phải chờ tới sáu mươi năm sau.
Rốt cục ngày ấy đã tới, Dư Tắc Thành và Ma Chủ Già Lam lặng lẽ không nói, nhìn quanh ngôi nhà mà mình đã sống ba năm qua, đã tới lúc rời khỏi.
Ma Chủ Già Lam đột ngột lắc lắc đầu:
- Không, ta không muốn đi, chúng ta hãy tiếp tục sống ở nơi này...
Dư Tắc Thành cũng lắc đầu, vỗ vỗ vào vị trí tim nàng. Ma Chủ Già Lam lập tức nghẹn lời. Tiến vào Tự Tại Thiên chính là ước mơ lớn nhất của nàng, đó mới là ước nguyện chân chính của bản tâm nàng.
Dư Tắc Thành lại nói:
- ở lại một đêm nữa, sáng mai chúng ta xuất phát.
Một đêm này không ai nói tiếng nào cả, chỉ quấn quít lấy nhau, ân ái điên cuồng trước nay chưa từng có. Đêm ấy Dư Tắc Thành không hề sử dụng thủ pháp hay kỹ xảo gì, mà chỉ hành động theo bản năng tự nhiên của mình, tỏ ra vô cùng lưu luyến, ngôn bất tận ý.
Sáng hôm sau, hai người đứng dậy, Ma Chủ Già Lam nhìn qua nhà mình lần cuối, bàn tay nõn nà giơ lên. Lập tức toàn bộ nhà cửa vườn tược, ao sen sụp đổ, nàng lại phát lực một lần nữa, cả một vùng non xanh nước biếc cũng sụp đổ theo, không còn phong cảnh đẹp tươi như trước, sau đó mới cất giọng bùi ngùi:
- Nơi này chỉ thuộc về chúng ta, không cho người khác tới đây sinh sống, nó chỉ có thể thuộc về chúng ta mà thôi.
Dư Tắc Thành lặng yên không nói, hai người bay lên không, bay tới địa vực cổ Tần, kinh đô Đại Đường, thành cổ Trường An.
Thành cổ Trường An dài hàng trăm dặm, to lớn hùng vĩ, người qua lại tấp nập như mây.
Quả thật nơi này hết sức phồn hoa, bóng đêm vừa xuống, vô số đèn đuốc được đốt lên, khách bộ hành vẫn lui tới nườm nượp trên đường. Dư Tắc Thành lại nhớ tới năm xưa mình xuyên qua Thời Không, lúc ấy lão há cảo còn bán há cảo nơi này, hương vị của há cảo dường như vẫn còn vương trong miệng, còn có thương nhân du hí Lưu Nhất Phàm. Từng cảnh tượng lần lượt trôi qua trong đầu hắn, chẳng khác nào vừa xảy ra mới hôm qua.
Dư Tắc Thành mỉm cười, kể chuyện này cho Ma Chủ Già Lam nghe. Nàng nghiêng tai lắng nghe, thỉnh thoảng mỉm cười, hai người nhìn nhau, bất giác nhớ tới tối nay đã tới lúc phải chia ly.
Đến nửa đêm, hết thảy xong xuôi, Dư Tắc Thành bắt đầu bố trí pháp trận. Đêm nay vẫn là một đêm không trăng sao, xòe bàn tay không thấy ngón, giống như đêm năm trước.
Dư Tắc Thành đã chuẩn bị sẵn sàng, lúc này bắt đầu bày trận. Tầng tầng đại trận được bày ra, bên ngoài là ảo trận đề phòng người ngoài không biết đi lầm vào, bên trong mới là pháp trận xé rách Thời Không.
Pháp trận này dùng một trăm lẻ tám linh thạch thượng phẩm làm xương, một ngàn lẻ một viên linh thạch hạ phẩm làm thịt, bày thành cấm chế lập thể, ở giữa là một Tinh Thiên Nghi dùng làm mắt trận, sau đó Dư Tắc Thành lặng lẽ chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Pháp trận này năm xưa Dư Tắc Thành từng bày qua, khi đó cần có một trăm lẻ tám Kiếm Sủng hỗ trợ, vô cùng cực nhọc. Hiện tại tu vi hắn đã gia tăng, bày ra trận này chỉ cần thoáng động niệm mà thôi. Trong đại trận lúc này, Dư Tắc Thành và Ma Chủ Già Lam đứng nhìn nhau lặng im không nói, đã tới lúc phải chia lìa.
Đột nhiên Dư Tắc Thành khẽ thì thào:
- Không viễn thiên chí, vạn vật vô thường, cương thần tốn phong. Lôi điện mênh mông. Ngũ long lôi chấn. Bắc Hải tôn sùng, Lực nặng vô biên, phong tùy lôi bôn. Thái nhất minh minh, phụng sắc tốc hành. Khư lôi tốc phát, bẩm sắc phụng hành. Triếp cảm vi lệnh, mạo phạm thiên chân. Như vi đế sắc, như nghịch thượng thanh...
Theo tiếng niệm pháp chú của Dư Tắc Thành, dần dần trên người hắn bắt đầu phát ra hào quang đủ màu. Sau đó đại trận bắt đầu chuyển động, vô số quang ảnh vận chuyển liên hồi, Tinh Thiên Nghi ở giữa khởi động. Lập tức vô số vòng tròn như kim loại bắt đầu xoay tròn, dần dần dâng lên một mảng tinh vân, vô số vì sao hiện ra lấp lánh.
Sau khi linh hồn kết nối. Dư Tắc Thành bắt đầu tìm kiếm tọa độ, lập tức xác định được không gian nơi có đám Kiếm Sủng của mình. Nháy mắt một luồng năng lượng khổng lồ bùng nổ giữa không trung, hình thành một vực sâu đen ngòm. Vực này giống như một lỗ đen rất lớn, những vật thể nhẹ xung quanh đều bị lực hấp dẫn trong lỗ đen kia hút lấy, bay vào trong đó. Lỗ đen kia nhìn qua sâu thăm thẳm, không biết dẫn tới địa phương nào, chỉ có thể duy trì nửa canh giờ. Dư Tắc Thành mỉm cười, nắm chặt tay Ma Chủ Già Lam tiến vào thông đạo dẫn tới thế giới Tự Tại Thiên.
Thông đạo Thời Không này như có vô số tia lửa điện chớp lóe không ngừng. Tuy rằng những tia lửa điện này không thể tạo thành thương tổn chí mạng cho Dư Tắc Thành, nhưng lại khiến cho thân thể hắn đau đớn vô cùng, bất quá hắn vẫn còn có thể chịu đựng được.
Trong khoảnh khắc Dư Tắc Thành dẫn Ma Chủ Già Lam xông vào Tự Tại Thiên, một đám sương mù màu trắng vô tận xuất hiện trước mặt hai người. Trong đám sương mù này, vô số thế giới có hình quả trứng bềnh bồng trôi nổi, đây chính là thế giới Tự Tại Thiên.
Thấy Tự Tại Thiên, Ma Chủ Già Lam vô cùng kích động, liếc nhìn Dư Tắc Thành một cái hết sức thâm tình. Sau đó nàng lặng lẽ niệm chú, lập tức trên người dâng lên vô số sương trắng, sau đó tự động hóa thành một quả trứng lớn, bao quanh nàng và Dư Tắc Thành.
Ma Chủ Già Lam nhìn Dư Tắc Thành, thân hình của nàng bắt đầu biến hóa trong quả trứng, lên tiếng nói:
- Tắc Thành, ta đã nói qua sẽ sinh một đứa con cho chàng, nhưng chúng ta chung sống mấy năm qua, ta mới phát hiện ra mình không thể có con được nữa, bởi vì đã tiến vào Lục Đạo Luân Hồi.
- Nhưng ta không cam lòng, rốt cục ông trời cũng không phụ ta, ở thế giới Tự Tại Thiên này, tất cả chuyện gì cũng có thể làm được. Cho nên ta sẽ sinh một đứa con cho chàng tại đây, đáng tiếc đứa con này không phải hai ta ân ái sinh ra, mà là do huyết nhục của hai ta biến thành, về sau chàng hãy thương yêu nó.
Dứt lời Ma Chủ Già Lam chộp ra một trảo, lấy ít tinh huyết trên người Dư Tắc Thành, sau đó phóng vào bụng mình, vận chuyển pháp lực Thiên Ma tiến hành hóa sinh.
- Hài tử này về sau giao cho chàng, nó vừa sinh ra đã có lực Thiên Ma, có thể sẽ hơi nghịch ngợm một chút, xin chàng hãy cố gắng dạy dỗ nó. Chàng nhìn thấy nó cũng như nhìn thấy ta, không được quên ta...
Ma Chủ Già Lam dứt lời, lấy từ trong bụng mình ra một quả cầu thịt, đây chính là hài tử của nàng. Quả cầu thịt to chừng nắm tay, đang đập khe khẽ nhịp nhàng, nàng đưa cho Dư Tắc Thành:
- Hãy thương yêu nó thật nhiều, đây là cốt nhục của hai ta sinh ra trong thế giới Tự Tại Thiên này. Ta đã sử dụng Thâu Thiên đại pháp để sau khi mang ra khỏi Tự Tại Thiên, nó vẫn tồn tại, tự động phá bào thai mà ra. Bất quá ở thế giới Thương Khung, vẫn phải trông vào chàng nuôi nấng.
Dư Tắc Thành nhận lấy quả cầu thịt, đưa mắt nhìn Ma Chủ Già Lam, lúc này toàn thân nàng đang đổ mồ hôi đầm đìa. Chuyện dung hợp huyết mạch, sinh ra hài tử như vậy đối với nàng là vô cùng vất vả. Trong lúc sinh tử lâm đầu, sắp sửa phải xung kích Tự Tại Thiên mà nàng còn làm chuyện lãng phí tinh lực như vậy, quả thật là tự đoạn tuyệt sinh cơ của mình.
Ma Chủ Già Lam lại nói:
- Tái kiến, tiểu nam nhân của ta, ta rất lấy làm vui sướng vì được gặp gỡ, chung sống với chàng, mấy năm vừa qua là thời gian hạnh phúc nhất đời ta. Kiếp này bất kể ta thành công phi thăng Tiên Giới, hay thất bại ở lại giới này, hai ta hầu như không có khả năng gặp lại. Tái kiến, người yêu của ta, trượng phu của ta, Tắc Thành của ta...
Trong lúc còn đang nói, thân hình Ma Chủ Già Lam bắt đầu sụp đổ, nàng đã hóa thân vào Tự Tại Thiên, xung kích cửa ải cuối cùng.