Tiên Ngạo

Chương 679: Thăm lại chốn xưa



Dư Tắc Thành dẫn theo ba đứa trẻ tiến tới thư điếm mà trước kia mình vô cùng yêu thích. Thư điếm này may mắn thoát khỏi trong lần Cổn Châu khôi phục, bất quá hiện tại phía trước đang để bảng sang nhượng.

Dư Tắc Thành tiến vào trong điếm, kêu lớn:

- Lão bản, lão bản, ta tới mua sách.

Một lão nhân xuất hiện, không khác gì lão bản năm xưa. Lão nhân này chính là tôn tử của lão bản năm xưa hay bán sách cho Dư Tắc Thành, hiện tại đã già tới mức này.

Lão đi ra quầy hỏi:

- Xin hỏi vị tiên sinh này muốn mua sách gì vậy, hiện tại sách nơi đây ta đã hạ giá toàn bộ, xin khách quan cứ tự tiện chọn mua.

Dư Tắc Thành hỏi:

- Thành Lâm Hải này làm sao vậy, nhớ năm xưa không phải như hiện tại...

Lão nhân nói:

- Mười năm trước thiên địa đại biến, biển sinh lục địa, đại lục Cổn Châu mở rộng gấp mười lần, mọi người bắt đầu khai phá xây dựng. Vì chuyện này, dân số thành Lâm Hải đã bỏ đi hết ba phần mười.

- Sau theo làn sóng khai phá, đã thông Đại Vận Hà ra Bắc Hải, Kỳ Liên sơn mạch bị cắt đứt, tuyến đường thay đổi, khiến cho thành Lâm Hải mất đi ý nghĩa là nơi yếu đạo giao thông. Bởi vì hiện tại không cần phải đi qua thành Lâm Hải vẫn có thể tiến vào trung tâm đại lục, cho nên trong mấy năm gần dây, thành Lâm Hải càng ngày càng hoang vắng, thương đội không ghé, thương gia không buôn bán, vạn hộ tiêu điều.

- Thư điếm của ta cũng không thể tiếp tục buôn bán được nữa, người làm nghỉ hết, ta đã già rồi, một mình không thể duy trì, không bán nổi nữa, cho nên mới để bảng sang nhượng. Ngài là vị khách cuối cùng của ta, đáng tiếc cho thư điếm này đã trăm năm tuổi...

Dư Tắc Thành nghe xong cười hỏi:

- Thư điếm của lão đã có ai sang nhượng hay chưa?

Lão nhân lắc đầu. Dư Tắc Thành lại nói:

- Ta sang, lúc còn nhỏ ta vẫn ước mơ được mở thư điếm, hiện tại rốt cục đã có thể thực hiện được, ta sang lại điếm này.

Lão nhân nghe vậy vô cùng kinh ngạc, nhìn kỹ Dư Tắc Thành xem hắn có nói thật không, sau đó đưa hắn đi dạo xem một vòng.

Thư điếm này phía trước là một tòa lầu hai tầng để buôn bán sách, phía sau là một trạch viện có sáu gian phòng, có giếng nước đào, còn có nửa mẫu đất trồng rau, dọc tường trồng trúc, quang cảnh không tồi.

Dư Tắc Thành dạo xem một vòng xong gật gật đầu, bắt đầu thảo luận giá cả với lão nhân, cuối cùng thỏa thuận giá ba ngàn lượng bạc. Dư Tắc Thành lấy bạc đưa ra cho lão nhân, lão nhân bắt đầu làm giấy, mời láng giềng, Lý trưởng tới làm chứng, giao cả thư điếm cho Dư Tắc Thành.

Công việc bận rộn nửa ngày mới xong xuôi, Dư Tắc Thành quan sát thư điếm, nói với ba đứa trẻ:

- Từ hôm nay trở đi, đây là nhà của các con.

Lập tức ba đứa trẻ vô cùng cao hứng, bắt đầu la hét không ngừng trong thư điếm.

Dư Tắc Thành mua thư điếm xong bèn ra phố mua ít giấy tiền hương nến, dẫn theo con mình tới phần mộ Dư gia.

Nhìn qua phần mộ có vẻ hơi sa sút so với trước kia, xem ra Dư gia nơi đây cũng chịu ảnh hưởng không nhỏ.

Dư Tắc Thành dẫn con tới cúng bái mẫu thân, đệ đệ mình, nói cho con mình biết là mộ của ai. Sau đó Dư Tắc Thành ngồi yên thật lâu trước mộ, không nói nửa lời.

Lực Huyết Mạch dựa vào huyết mạch truyền thừa, nguồn gốc của Dư gia ở đây, cho nên Dư Tắc Thành quay về thành Lâm Hải, tìm lại căn nguyên nguồn cội của mình.

Đáng tiếc nơi này không có mộ của gia gia. Gia gia đã ăn Kết Đan quả của mình, hiện tại hẳn đã Kết Đan, trở thành lãnh đạo cao cấp trong Vân Tụ phái.

Phụ thân chết nơi đất khách, không có thi cốt, nơi này chỉ có mộ rỗng. Thật ra Dư Tắc Thành có linh cảm rằng phụ thân mình chưa chết. Năm xưa Dư Tắc Thành đã mơ hồ thấy ông, dường như không biết vì sao ông đã trở thành Thi Hoàng Ma Hoàng gì đó, quyền uy vô thượng. Nhưng Dư Tắc Thành không tin đây là sự thật, mỗi lần nghĩ tới đây, hắn lại không dám tiếp tục suy đoán.

Cho dù còn sống, vậy đó cũng không phải là phụ thân. Nếu phụ thân còn sống, nhất định sẽ trở về, nhất định sẽ chăm sóc mẫu thân, chăm sóc cho mình và đệ đệ muội muội. Cho nên người đó chắc chắn không phải phụ thân, phụ thân đã mất từ lâu...

Dư Tắc Thành nhìn phần mộ, tỏ ra rất đau buồn, lực Huyết Mạch chợt trào dâng mãnh liệt. Con hắn ngồi đó không nói nửa lời, chỉ lặng lẽ bầu bạn cùng phụ thân mình.

Thật ra con của Dư Tắc Thành là do huyết mạch của hắn kết hợp với Ma Chủ Già Lam mà thành, vừa sinh ra đã kế thừa lực Thiên Ma. Tuy rằng Dư Tắc Thành đã đánh tan, nhưng có lẽ cũng đã khôi phục, bất quá nó vẫn thích cuộc sống thơ ấu như hiện tại, cho nên không có gì khác với những đứa trẻ khác.

Dư Tắc Thành biết chỉ cần con mình tu tiên. Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh đối với nó chỉ là chuyện hết sức dễ dàng. Nhưng hắn không muốn con mình làm như vậy, mà bản thân nó cũng không muốn, cuộc sống như vậy chẳng có ý nghĩa gì.

Dư Tắc Thành ngồi một lúc lâu, sau đó chợt nói:

- Chúng ta về thôi.

Dứt lời, Dư Tắc Thành dẫn con trở về. Đến nửa đêm, lúc bọn trẻ đã ngủ say, Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay lên, bay về phía Đại Vận Hà thông tới Bắc Hải. Đại Vận Hà là một kênh đào do sức người khai thông, dài chừng trăm dặm. Nhờ có kênh đào này, mọi người có thể tiết kiệm được vô số lộ trình để đi tới Thương Khung hải bên phía Lư châu.

Dư Tắc Thành mỉm cười, thình lình bạo phát lực Giả Anh, lực Tinh Thần chậm rãi giáng xuống, hóa thành sức mạnh vô biên. Hắn giáng mạnh xuống một đoàn, mặt đất nổ vang, Đại Vận Hà trúng đòn này hoàn toàn sụp đổ, mặt đất trong phạm vi trăm dặm biến đổi, con đường tắt này đã bị phá hoại hoàn toàn.

Dư Tắc Thành bay lên, bay tới Kỳ Liên sơn mạch. Nhìn đường núi bị vùi lấp, Dư Tắc Thành lại phát ra lực Giả Anh, hấp thu thiên địa nguyên khí vô cùng tận. Một tiếng nổ thật lớn vang lên, họa trời xuất hiện.

Bất quá lần này không phải là họa trời hủy diệt, là là phá núi thành đường. Lập tức Kỳ Liên sơn mạch bị Dư Tắc Thành khai thông một con đường lớn, thừa sức vượt qua được cả sơn mạch này.

Làm xong hai chuyện này, Dư Tắc Thành trở về thành Lâm Hải. Lúc trước cũng vì mình khôi phục lại Cổn Châu, khiến cho thành Lâm Hải trở nên lụn bại, hiện tại chính là lúc mình đền đáp lại cho thành Lâm Hải.

Thiên địa biến hóa, thành Lâm Hải trở thành điểm đến trọng yếu cho việc kinh thương, hơn nữa còn quan trọng hơn trước. Đây coi như là lễ vật mình dành tặng thành Lâm Hải, dành tặng con cháu đời sau.

Tuy rằng chuyện này sẽ làm cho những người khai phá Đại Vận Hà mất đi rất nhiều lợi ích nhưng Dư Tắc Thành cũng không quan tâm, chỉ có thể xem như bọn họ xui xẻo. Nếu năm xưa mình không khôi phục Cổn Châu, làm sao bọn họ có được lợi ích như vậy.

Ngày hôm sau tin này lan truyền khắp nơi, cả thành Lâm Hải trở nên sôi sục, bởi vì ai ai cũng biết chuyện này có ý nghĩa thế nào. Pháo khai trương nổ vang, các bảng sang nhượng bị cất đi, giá nhà giá đất trong thành Lâm Hải càng ngày càng tăng mạnh, bởi vì mọi người đều biết thời kỳ mới của thành Lâm Hải đã tới rồi.

Ngày thứ ba lập tức có đội thuyền ghé qua, bến thuyền vốn đã trở nên lạnh tanh vắng ngắt từ ba năm trước, bắt đầu hoạt động nhộn nhịp trở lại. Dư Tắc Thành thấy vậy mỉm cười, đây mới là bộ dạng mà thành Lâm Hải hẳn nên có được.

Dư Tắc Thành đưa con và đồ đệ mình tới học đường mà năm xưa mình từng học. Ra ngoài dự liệu của Dư Tắc Thành, không ngờ tại đây hắn gặp lại lão sư Chu Lý, năm xưa từng dạy học cho mình.

Dư Tắc Thành vô cùng kính trọng lão sư Chu Lý. Lão sư cũng có tu tiên, tu vi đạt tới Trúc Cơ kỳ, ngày ngày vẫn tới học đường dạy cho bọn trẻ.

Lão sư Chu Lý vẫn như năm nào, hết sức uy nghiêm. Dư Tắc Thành tỏ ra vô cùng cung kính, giao con và đồ đệ của mình cho ông, nhờ ông dạy dỗ.

Sau đó Dư Tắc Thành trở về thư điếm, bỏ tiền ra thuê người làm, bắt đầu kiếp sống của một lão bản thư điếm.

Đây là giấc mộng thời thơ ấu của hắn, giờ đây đã trở thành hiện thực. Lúc rảnh rỗi hắn bèn giở sách ra xem, thỉnh thoảng lại ngắm mây ngắm biển cảm ngộ đạo Phân Phân hợp hợp, hoặc tới ngồi ở phần mộ Dư gia, cảm ngộ lực Huyết Mạch.

Sau khi Dư Tắc Thành phá Đại Vận Hà, khai thông đường núi, thành Lâm Hải càng ngày càng trở nên phồn vinh, khôi phục lại cảnh tượng náo nhiệt, thậm chí còn hơn cả trước kia.

Vô số thương gia tới đây buôn bán hàng hóa, thông qua nơi này tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, qua Thập Vạn Đại Sơn tiến vào Cổn Châu mới, con đường này trở thành trục giao thông kinh thương tấp nập nhất Cổn Châu.

Rảnh rỗi Dư Tắc Thành lại dạo chơi khắp chốn, thăm đám thủ hạ đồng bạn năm xưa của mình ở Mãnh Hổ bang. Phó gia càng ngày càng hưng vượng, con cháu Phó Cương, Phó Thần rất đông, trở thành gia tộc quan trọng của Mãnh Hổ bang ở nơi này. Hắc Hổ đường cũng như năm xưa, bất quá hiện tại trọng tâm của Mãnh Hổ bang đang hướng về Cổn Châu mới được khai phá. Đường chủ hiện tại là người nhà Phó gia.

Dư gia trong những năm qua vẫn vô cùng hưng vượng. trong đợt khai phá mười năm trước, bọn họ nhanh chân hơn tất cả. Nghe nói đã xây dựng một Dư quốc trong Cổn Châu mới, không nhỏ hơn Thang quốc bao nhiêu, có điều ở đó toàn là người già và người bệnh.

Thạch gia vẫn còn chiếm cứ huyện thành Sơn Trúc, cửa vào Thập Vạn Đại Sơn. Huyện thành Sơn Trúc cũng thay đổi rất nhiều so với trước kia, Dư Tắc Thành tới thăm chốn xưa từng đại chiến Thủ Noãn bang. Khi đó mình nhờ vào hỏa phù của Bạch Đại ca tặng, hoành hành nơi này, hiện tại nhớ lại quả thật cảm thấy khó tin.

Tới thăm nơi này, Dư Tắc Thành mới phát hiện Thủ Noãn bang đã hoàn toàn tan biến, không còn hậu nhân.

Đà chủ phân đà huyện thành Sơn Trúc họ Đô, hẳn là hậu nhân của Đô Du Tử. Đáng tiếc bọn Lâm Diệp Hồng, Cao Phong không có lưu lại hậu nhân.

Sau khi thăm thú những nơi này, Dư Tắc Thành lại tới sơn trại cốt Luân gia chơi một chuyến. Đã bao nhiêu năm trôi qua, Nhị thúc, muội muội của cốt Luân Tề Văn đã mất, hiện tại cai quản cốt Luân gia là cháu ngoại họ của y. Thời gian gần đây được sự giúp đỡ của cốt Luân Tề Văn, sơn trại dần dần trở nên hưng thịnh. Bọn họ khai phá đất hoang, quét sạch yêu ma, nơi này không còn hoang vắng như trước, bắt đầu có thương đội tới đây tiến hành giao dịch.

Sơn trại trở nên vô cùng sạch sẽ, lầu các điện phủ, dưới cầu nước chảy. Hiện tại bọn họ không cần mơ tưởng cuộc sống nơi thành thị lớn như trước nữa, bọn họ ở đây cũng chẳng kém thành thị là bao.

Dư Tắc Thành trở về nhà, vào thư phòng. Cảm ngộ khá nhiều, hứng chí nổi lên, hắn cũng cầm bút viết ra vài quyển du ký như Thiên Ngoại Thiên - Truyền thuyết về Tự Tại Thiên, Tinh không Ngoại Vực - Du ngoạn Tam Thiên giới. Lập tức hai quyển du ký này trở thành hai quyển sách bán chạy nhất trên đại lục Thương Khung.

Hôm đó Dư Tắc Thành dạo bước trên bến thuyền, quan sát cảnh sắc trời nước một màu, cảm ngộ đạo Phân Phân hợp hợp, đột nhiên hắn nghe thấy tiếng khóc nỉ non. Chỉ thấy trên bến thuyền có một phụ nhân dẫn theo hai đứa con đang khóc, trước mặt bọn họ có một cỗ thi thể được quấn vải trắng.

Dư Tắc Thành chậm rãi đi tới, đây cũng là chuyện thường xảy ra. Nhiều người ngồi thuyền vượt biển tới đây, không chịu được sóng gió dập vùi, khi lên bờ lại không chịu nổi khác biệt về khí hậu, táng thân đất khách quê người.

Quả là như vậy, người chết kia chính là trượng phu của phụ nhân này, vốn bọn họ từ Thương châu tới đây, muốn khai phá thế giới của mình. Nhưng thuyền vừa cập bến, người chồng không chịu được thay đổi khí hậu, bệnh chết, giấc mơ chưa kịp bắt đầu đã hoàn toàn tan vỡ. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

Trên người phụ nhân không có tiền bạc, muốn bán mình chôn chồng, không nỡ để chồng không được an táng. Nhưng nàng vẫn luyến tiếc con mình, cho nên ngồi khóc.

Dư Tắc Thành đi tới, liếc mắt nhìn qua thấy hành lý của bọn họ có một ít dụng cụ chế biến thức ăn, bèn lên tiếng hỏi:

- Nàng kia, nàng biết nấu nướng ư?

Phụ nhân đáp:

- Phu thê chúng ta vốn xuất thân lão bản quán ăn nhưng vì bọn ác bá quê nhà ức hiếp quá đáng, không thể sống tiếp, cho nên mới lưu lạc tới nơi này kiếm chút cơm ăn.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, vừa khéo trong nhà không ai nấu nướng, mình đang đau đầu vì chuyện này, bèn nói:

- Được rồi, đừng khóc nữa, tất cả theo ta. Đúng lúc nhà ta thiếu người nấu nướng, hàng ngày nàng nấu nướng giặt giũ cho đám hài tử của ta, ta sẽ bảo đảm cho các người một đời phú quý.

Lập tức phụ nhân cùng hài tử của nàng khấu đầu bái tạ. Dư Tắc Thành bỏ tiền chôn cất trượng phu nàng, sau đó dẫn theo ba người về nhà mình.

Phụ nhân kia quả thật khéo tay nấu nướng, thức ăn nàng làm ra hết sức ngon miệng, khiến cho con và đồ đệ Dư Tắc Thành tấm tắc khen ngon.

Hai đứa con một trai một gái của phụ nhân đều là phàm nhân, không có Linh Căn. Đứa con trai lớn năm nay đã mười năm, có thể ra làm việc trong thư điếm, bé gái nhỏ chỉ mới bốn tuổi, đi theo cạnh nàng.

Từ khi có phụ nhân, trong nhà trở nên gọn gàng tươm tất hơn trước rất nhiều. Dư Tắc Thành rảnh rỗi, thỉnh thoảng chạy tới Thủy Vân tông thăm Bạch Hà Tích, hai người gặp mặt hàn huyên, vô cùng cao hứng.

Bạch Hà Tích đáp ứng sẽ ăn cắp Pháp Linh ảo trong di tích Tiên Tần cho Dư Tắc Thành. Dư Tắc Thành không nói nhiều, bèn đưa ra vô số đặc sản làm lễ vật.

Cứ như vậy, Dư Tắc Thành bắt đầu sống cuộc sống ung dung nhàn nhã ở quê nhà, không có bất cứ gì ràng buộc.

Đạo Phân Phân hợp hợp là một trong những căn nguyên của thiên địa, vạn khí hóa hợp sinh ra mây mù đầy trời, lúc hợp lúc phân, tùy theo gió. Băng tuyết gặp nhiệt hóa lỏng, gặp lạnh đông lại, tùy theo nhiệt độ.

Nước biển kia cũng có lúc hợp lúc phân, quyết định bởi ngoại lực. Bất kể là mây mù hóa khí hay băng tuyết đều có thể lúc phân lúc hợp, lúc tụ lúc tan, toàn là do ngoại lực ảnh hưởng. Dư Tắc Thành chậm rãi cảm ngộ, dần dần lãnh ngộ chân nghĩa trong đó.

Sau năm năm, vào một ngày Dư Tắc Thành đang dạo bước trên bến thuyền, nhìn ra biển cả mênh mông, đột nhiên đốn ngộ, lãnh ngộ được đạo Phân Phân hợp hợp.

Hắn lập tức thi triển Thốn Bộ Thiên Lý, đến một hòn đảo lẻ loi ngoài biển, bắt đầu hóa Anh.

Trong Đan Điền của Dư Tắc Thành. Kim Đan tách ra một tia kim quang, kim quang này hóa hợp biến ảo, lúc phân, lúc hợp, lúc tụ, lúc tán. Sau đó kim quang dần dần tụ tập lại, chậm rãi hóa thành hình người. Đó là Nguyên Anh có dáng vẻ như đứa trẻ, đáng tiếc Nguyên Anh này cũng trong trạng thái nửa hư nửa thật, chỉ là giả Anh.

Giả Anh chấn động một cái, bắt đầu hấp thu linh khí, một cơn lốc xoáy linh khí hình thành, khuếch tán ra mười dặm, trăm dặm, ngàn dặm, vạn dặm. Cuối cùng ba vạn dặm nằm trong phạm vi hấp thu của cơn lốc xoáy linh khí này.

Một tiếng rống vang lên, thiên địa đại biến, nguyên khí tụ tập. Dư Tắc Thành xem biển ngắm mây, rốt cục đạt thành bốn trong sáu loại lực Thiên Đạo, tiến thêm một bước tới mục tiêu hóa Anh đại thành.

Đạt tới nước này, Dư Tắc Thành tỏ ra không vui không buồn, chỉ là thuận buồm xuôi gió mà thôi. Hắn ung dung trở về nhà, chỉ dặn dò phụ nhân tối nay làm nhiều món ngon một chút.

Năm năm trôi qua, giờ đây con Dư Tắc Thành đã mười một tuổi, trở thành một tiểu cô nương có mái tóc dài. Hiện tại nó đã tu luyện tới cảnh giới Dẫn Khí trung cấp Luyện Khí kỳ, tương đương với tu vi hai sư đệ của mình.

Dư Tắc Thành biết là nó cố ý như vậy, nó chỉ tu luyện theo kiểu luyện một ngày, nghỉ hai ngày, cho tới bây giờ chưa từng cố công gắng sức, không tỏ ra dụng tâm cực khổ như hai sư đệ.

Tam đồ đệ Cố Tâm Võ của Dư Tắc Thành tuy rằng chỉ mới mười một tuổi nhưng tính cách tỏ ra điềm đạm trầm ổn, hảo sảng phóng khoáng. Từ đây có thể thấy được tương lai, nó nhất định sẽ là một đại hán cường tráng. Tứ đồ đệ Lưu Nham rất giống Dư Tắc Thành thời niên thiếu, hai mắt sáng như sao, vô cùng lanh lợi. Thật ra trong hai tên đồ đệ, Dư Tắc Thành thích Lưu Nham hơn nhưng vẫn đối xử bình đẳng, dạy dỗ chu đáo cả hai.

Dư Tắc Thành xếp thứ tự chúng chiếu theo quy củ sư môn, xếp theo thứ tự nhập môn trước sau. Cho nên con hắn là Nhị đồ đệ, cố Tâm Võ là lão Tam, Lưu Nham là lão Tứ.

Vốn Dư Tắc Thành muốn đặt tên con mình là Lý Thanh Thanh, ngụ ý thanh xuất ư lam, trò giỏi hơn thầy, để tưởng nhớ Ma Chủ Già Lam. Vào một ngày kia tới học đường, lão sư Chu Lý lại sửa một chữ, đặt là Lý Thanh Thành. Chu Lý nhìn đứa trẻ lúc ấy mới bảy tuổi nói:

- Đứa nhỏ này tương lai nhất định khuynh quốc khuynh thành, hy vọng sau này không tái diễn thảm kịch Phong Hỏa Hí Chư Hầu. Đặt tên nó là Thanh Thành, lấy theo âm Thanh Thành sơn của địa vực Cổ Tần. Thanh Thành sơn yên tĩnh nổi danh thiên hạ, hy vọng cả đời nó cũng được bình yên.

Lúc ấy Lý Thanh Thành đang chơi đùa, đột ngột ngẩng đầu lên nói:

- Phong Hỏa Hí Chư Hầu ư? Làm hay lắm, con cũng muốn làm như Võ Chu Hoàng. Bảo con sống bình yên cả đời ư, đại lục Thương Khung chỉ là một nơi chật hẹp như vậy... hừ, hừ.

Nháy mắt lại biến thành đứa nhỏ ngây thơ hoạt bát, khiến cho Dư Tắc Thành và Chu Lý toát mồ hôi trán.

Vốn Dư Tắc Thành muốn cho nó theo họ Lý, nhưng chợt nghe nó nói:

- Đã không họ Dư, vì sao theo họ Lý?

Từ đó về sau, Dư Tắc Thành gọi nó là Thanh Thành.

Ba đứa trẻ dần dần trưởng thành, đứa con trai lớn của phụ nhân giúp việc cho Dư Tắc Thành năm nay đã hơn hai mươi, Dư Tắc Thành bèn cưới vợ cho y. Y bắt đầu lập nghiệp nơi thành Lâm Hải, không còn làm tiểu nhị cho thư điếm nữa, mà làm một chức thư lại nhỏ trong thành.

Đứa bé gái năm nay cũng đã tám, chín tuổi, ngày nào cũng ở cạnh mẫu thân, bận rộn trong Dư gia. Nó chơi rất thân với Thanh Thành, hai đứa hầu như ngày nào cũng chơi đùa vui vẻ.

Hiện tại Dư Tắc Thành bắt đầu dạy cho bọn trẻ tu luyện pháp thuật. Hắn chỉnh sửa tổng kết sở học của mình lại, sau đó truyền thụ Huyết Cương Thần Quyết cho bọn trẻ từng chút một.

Hiện tại Dư Tắc Thành còn lại hai lực Thiên Đạo là lực Lôi Kiếp và lực Huyết Mạch.

Năm tháng trôi qua, Dư Tắc Thành tiếp tục chậm rãi tu luyện trong thành Lâm Hải, cố gắng lãnh ngộ lực Huyết Mạch, nhưng rất lâu vẫn không thể ngộ ra.

Dư Tắc Thành than dài, xem ra vất vả tu luyện như vậy đã đạt tới bình cảnh, hai lực Thiên Đạo còn lại khó lòng lãnh ngộ. Nếu cứ tiếp tục ở lại đây vất vả tự học, cũng không thể nào tiến thêm bước nữa, mình hẳn nên ra ngoài du ngoạn, đã đến lúc đi đó đi đây.

Ngày hôm ấy, bất chợt Dư Tắc Thành nhận được phi kiếm truyền thư của muội muội Dư Tĩnh Hân, muốn gặp mặt mình. Dư Tắc Thành thoáng động trong lòng, đứng ngồi không yên, rốt cục an bày việc nhà đâu ra đó, sau đó ung dung bay đi, tới nơi hẹn gặp.

Đã mười năm không gặp muội muội, sư phụ Ma Chủ Già Lam của nàng biến mất, không biết hiện tại ra sao, rốt cục tìm mình là có chuyện gì? Trong lòng Dư Tắc Thành xoay chuyển muôn vàn ý nghĩ.

Muội muội phát phi kiếm truyền thư ước hẹn Dư Tắc Thành hội ngộ tại cẩm Vũ lâu ở Hạ châu. Sở Tây. Dư Tắc Thành bắt đầu lên đường, để xem thời gian qua muội muội mình sống ra sao.