Tiên Ngạo

Chương 735: Hồi ức xa xưa



Hồ nước bên dưới, cá chép bơi lội tung tăng, hàng trăm đóa sen nở rộ tỏa hương thơm ngát.

Phượng Mâu Thần Quân đứng trên nước biếc, trên người lại không dính một giọt nước, thân nàng khoác áo lụa màu xanh bó sát, lộ rõ những đường cong tuyệt mỹ. Nàng đang hái sen cho Dư Tắc Thành, nấu một mâm thức ăn ngon cho hắn.

Tại nơi này, Phượng Mâu Thần Quân chỉ là thê tử của Dư Tắc Thành, phục vụ hắn đến nơi đến chốn, hai người vui vẻ vô cùng.

Dư Tắc Thành ở lại Thiên Mục tông một tháng, không thèm lo tới mọi việc trong tông. Đây là hắn tỏ ra tôn trọng Phượng Mâu Thần Quân, chỉ mải vui chơi phong hoa tuyết nguyệt.

Trong một tháng này, Dư Tắc Thành như trở về thời thơ ấu, vui đùa thật là thích thú. Một tháng sau, Dư Tắc Thành quyết định rời khỏi Thiên Mục tông, trở về Hiên Viên kiếm phái.

Phượng Mâu Thần Quân tiễn hắn thật xa. Một tháng chung sống bên nhau đã khiến nàng vô cùng lưu luyến. Ngày Dư Tắc Thành tới đây, lòng nàng vẫn còn đôi chút băn khoăn, hiện tại Dư Tắc Thành phải đi, nàng cảm thấy không nỡ xa rời, tiễn hắn ra xa trăm dặm rồi ngàn dặm, lúc này mới chịu chia tay.

Dư Tắc Thành ngồi trên lưng Côn Bằng, thầm từ biệt Thiên Mục tông, trong lòng vô cùng thoải mái. Hắn điều khiển Côn Bằng bay lượn trời cao, nhanh như điện chớp, tiến bước trên hành trình trở về nhà.

Hôm đó bay tới trên bầu trời một thành thị, đột nhiên lệnh bài Định Thân chú trong thế giới Bàn Cổ nhảy lên không ngừng, Lão Thất vội vàng báo cho hắn biết.

Dư Tắc Thành bật cười, không có khả năng, tên tiểu khất cái mà ôn Mạn truy tung, bởi vì mình bận rộn ôn dịch Thanh châu, lại thêm nghỉ ngơi một tháng ở Thiên Mục tông. Nhưng chỉ trong thời gian hai tháng, một phàm nhân làm sao có thể vượt qua hai châu tới nơi đây được, nhất định là lệnh bài đã lầm.

Nhưng Dư Tắc Thành vẫn không nhịn được, điều khiển Côn Bằng hạ xuống thành này.

Sở dĩ Dư Tắc Thành đáp xuống thành này, đó là vì năm xưa hắn đã từng tới đây một lần. Đây là thành thị của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông, năm xưa hắn đã châm ngòi cho các đệ tử Khẩu Phúc Nhập Đạo tông thuộc Ma tông đại chiến với Vương Thiên Hóa. Lần ấy đánh tới nỗi chén dĩa bàn ghế tung bay, khiến cho Vương Thiên Hóa có khổ mà không thể lên tiếng nói. Hơn nữa mình còn cướp của Vương Thiên Hóa ba quả Thiên kiếp lôi, sau đó đã cho Trác Văn Quân.

Cho nên khi phát hiện ra thành này, Dư Tắc Thành bèn điều khiển Côn Bằng đáp xuống. Đã đến nơi đây cũng nên ghé chơi một chuyến, cho dù không có tên tiểu khất cái gì đó, vậy mình cũng có thể tới Tửu Tiên Túy Trích lâu của Khâu Phúc Nhập Đạo tông kia đánh chén một trận. Tuy rằng rượu và thức ăn của bọn họ có vẻ tà dị, nhưng mùi vị thơm ngon quả là hạng nhất.

Dư Tắc Thành điều khiển Côn Bằng bay trên không, lúc nào cũng cố ý dùng pháp thuật che bóng. Cho dù hắn bay qua trên đầu phàm nhân, bọn họ cũng sẽ không phát hiện ra Côn Bằng khổng lồ này.

Dư Tắc Thành tiến vào thành, tản bộ một lúc. Thành này vẫn như trước đây, náo nhiệt phồn hoa, người qua lại dập dìu, ồn ào huyên náo. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

Dư Tắc Thành du ngoạn một lúc, quan sát khí sắc. Chỉ thấy dân chúng ngoài đường ai nấy sắc mặt hồng hào, khí huyết sung túc. Hẳn nên như vậy, xem ra đây là chốn đất lành, không hề có thiên tai nhân họa.

Lệnh bài Định Thân chú được Dư Tắc Thành lấy ra cầm trong tay, dựa theo cảm ứng cộng hưởng bắt đầu đi tới. Rốt cục Dư Tắc Thành tới hẻm nhỏ năm xưa dẫn vào phường thị của Khẩu Phúc Nhập Đạo tông.

Từ xa nhìn lại, Tửu Tiên Túy Trích lâu vẫn còn ở chỗ cũ, Dư Tắc Thành mỉm cười, thong thả đi tới. Phiến đá bên cạnh tửu lâu vẫn còn đó, trên có ghi lại câu chuyện của một vị Tiên Nhân từng say rượu ở đây năm ngàn năm trước.

Bản thân tửu lâu này là một món pháp bảo, phong thái cổ kính, toàn thân được làm bằng 20 đàn hương, được xây dựng nhiều tầng lầu, cao tới hàng chục trượng, có tất cả sáu tầng.

Năm xưa mình chỉ được lên tầng ba, là tầng dành cho Kim Đan Chân Nhân. Hôm nay rốt cục đã có thể lên tầng bốn, là tầng chuyên phục vụ Nguyên Anh Chân Quân. Hơn nữa Dư Tắc Thành đã thầm hạ quyết tâm, nhất định mình phải lên ngồi tầng năm.

Dư Tắc Thành còn chưa bước vào tửu lâu, đã thấy một tên tiểu khất cái bị đánh đuổi ra ngoài. Ba, bốn tên tiểu nhị tửu lâu tay cầm gậy gỗ nện xuống tới tấp, tên tiểu khất cái kia vẫn cố gắng bảo vệ chiếc đùi gà. Bị đánh cũng không sao, miễn có ăn là được.

Lúc này lệnh bài Định Thân chú phát ra hào quang ngũ sắc, quả thật đây là tên tiểu khất cái mà Ôn Mạn truy tung. Chỉ thấy y phục tên này rách tả tơi, cả người đầy bùn đất, vừa dơ vừa xấu. Hai mắt y không có thần, chỉ có cái miệng quả thật vô cùng lợi hại, ngoạm hai, ba miếng đã ăn sạch đùi gà, thậm chí nhai nát cả xương nuốt vào trong bụng.

Mấy tên tiểu nhị vẫn đang đánh mắng, y cũng không thèm quan tâm. Hiện tại đã ăn xong, y bèn ôm đầu chìa mông ra, muốn đánh cứ việc.

Dư Tắc Thành nhìn thấy cảnh này bèn quát lớn:

- Dừng tay, không được đánh nữa!

Lập tức mấy tên tiểu nhị dừng tay, một tên trong đó hạ giọng nói:

- Lại có người tới trả tiền...

Dư Tắc Thành nói:

- Vì sao các ngươi lại đánh mắng y như vậy?

Một tên tiểu nhị kêu to:

- Y ăn cơm không trả tiền, lại còn ăn cắp đùi gà, đánh là phải lắm!

Dư Tắc Thành nói:

- Y ăn bao nhiêu, cứ tính vào sổ của ta.

Mấy tên tiểu nhị nhìn nhau cười thầm. Lúc này quản sự của tiểu lâu tiến ra, vừa nhìn thấy Dư Tắc Thành lập tức tiến tới ôm quyền hỏi:

- Phải chăng là Nhiên Đăng tiền bối?

Dư Tắc Thành nghe vậy sững sờ, đây chính là ngoại hiệu mà mình đã dùng năm xưa nhưng hiện tại mình cũng không biến ra dung mạo của Nhiên Đăng Chân Nhân, vì sao y có thể nhìn ra mình được?

Thấy Dư Tắc Thành kinh ngạc, quản sự bèn nói:

- Năm xưa nhờ có tiền bối tương trợ, chúng ta mới tránh khỏi Hỗn Độn Thánh Ma tông hạ độc. Khẩu Phúc Nhập Đạo tông chúng ta ngày ngày làm thức ăn, lấy ăn uống mà nhập đạo, muốn phân biệt người khác không cần dùng tới mắt và thần thức, chỉ cần dùng mũi ngửi là có thể biết được tiền bối là ai.

Dư Tắc Thành bật cười ha hả:

- Thì ra là như vậy, Nhiên Đăng kia là hóa thân của ta...

Quản sự vội đáp:

- Tiền bối không cần phải nói, bất kể thân phận thật của ngài thế nào, đã đến đây tức là khách của chúng ta.

Dư Tắc Thành gật gật đầu, lại hỏi:

- Kiêu Hồng chưởng môn có khỏe không?

Quản sự gật gật đầu:

- Lần này chưởng môn đã ra ngoài có việc, năm sau mới trở về, chưởng môn vẫn nhắc mãi ân của tiền bối.

Dư Tắc Thành mỉm cười, đưa tay chỉ tên tiểu khất cái như muốn hỏi, quản sự vội nói:

- Tháng trước tên khất cái này tới đây, rất hay vào tửu lâu chúng ta ăn trộm thức ăn, lần nào chúng ta cũng đánh đuổi y ra. Ban đầu chúng ta còn tưởng là bậc tiền bối cao nhân du hí nhân gian, sau phát hiện y chỉ là một tên tiểu khất cái thông thường.

- Lần này hắn lại tiếp tục vào tửu lâu ăn vụng, cho nên bị bọn nhỏ đánh đuổi.

Dư Tắc Thành nhìn mấy tên tiểu nhị, không hiểu vì sao bọn họ chỉ đánh mắng thông thường, lại không dùng sức, bèn hỏi:

- Vì sao bọn họ không dùng sức như vậy?

Quản sự đáp:

- Vốn nơi đây vẫn thiếu người làm, chúng ta vẫn muốn nhận y vào làm trong trù phòng, cũng coi như có thể tự nuôi sống bản thân y. Nhưng y vừa lười biếng lại tham ăn, chỉ biết ăn vụng mà không chịu làm gì, cho nên đành phải đánh đuổi y.

- Thật ra chuyện này cũng có chút tác dụng, đôi khi tu sĩ qua lại nơi này thấy vậy cho rằng y là tiền bối cao nhân, mời y ăn một bữa no nê, cũng coi như gia tăng thêm chút thu nhập cho chúng ta.

- Tiền bối không nên mắc mưu, y chỉ là một tên khất cái bình thường, bất quá kiếp trước có thể là một tu sĩ kỳ dị một chút, nhưng cũng chỉ là khất cái bình thường.

Dư Tắc Thành nhướng mày tỏ vẻ nghi hoặc, một tên tiểu nhị bên cạnh lên tiếng nói:

- Vì y thường tới đây ăn vụng, để trừng phạt y, chúng ta lột sạch toàn thân y không còn mảnh vải. Nếu thật sự là tiền bối du hí nhân gian, sẽ không để người khác cởi hết y phục, lõa thể chạy khắp nơi như vậy.

Dư Tắc Thành nghe vậy cười ha hả, đi tới trước mặt tiểu khất cái hỏi:

- Ngươi có biết ôn Mạn hay không?

Tên khất cái lập tức cau mày, dường như đang cố nhớ lại, một tên tiểu nhị nói:

- Thật ra tiểu tử này cũng không ngu ngốc, gần đây càng ngày càng thông minh hơn. Ban đầu là ngốc thật, hiện tại dường như y dần dần trở nên sáng suốt.

Tiểu khất cái đáp:

- Ôn Mạn, ôn tỷ tỷ, nàng cho ta uống thuốc đắng, rút máu của ta, còn muốn dùng ta làm thí nghiệm. Ta sợ, ta sợ lắm... ta không biết, ta không biết gì cả...

Dứt lời y định bỏ chạy, Dư Tắc Thành giơ tay ra, lập tức tiểu khất cái bị chế ngự chặt chẽ.

Y lại nói:

- Ta không muốn gặp ôn tỷ tỷ, trước kia ta có gì ăn nấy, có gì mặc nấy, tuy rằng ngu ngốc mê man nhưng cuộc sống vô cùng tốt đẹp. Từ ngày ôn tỷ tỷ cho ta uống thuốc, dần dần ta muốn được ăn ngon mặc đẹp, không muốn chịu khổ, cuộc sống lại trở nên khổ sở hơn nhiều.

Dư Tắc Thành tức thì nghẹn lời, nếu người này không có đầu óc, chỉ là một thằng ngốc đơn thuần, có lẽ y thật sự sống sung sướng hơn người bình thường.

Nhìn tiểu khất cái này, thình lình Dư Tắc Thành loáng thoáng nhớ lại chuyện gì, dường như mình đã gặp qua tên này ở đâu đó...

Không, không phải là gặp qua, mà là có ấn tượng... Dư Tắc Thành nhìn tên khất cái chằm chằm, đột nhiên một hồi ức xa xôi dần dần dậy lên trong lòng hắn.