Tiên Ngạo

Chương 906: Thần uy của tổ sư



Dư Tắc Thành không thể không theo sát phía sau Băng Tâm Chân Quân. Sau khi tiến vào thông đạo này, vòng vèo qua lại vô số cửa sắt, không còn phải kiểm chứng thân phận gì nữa. Các cửa cảm ứng được khí tức của Dư Tắc Thành, đi tới đâu tự động mở ra tới đó.

Bốn người đi thẳng về phía trước, dọc trên đường đi, Dư Tắc Thành cảm ứng được trạng thái khác thường của Băng Tâm Chân Quân, nàng không ngừng thấp giọng lẩm bẩm:

- Sư huynh, muội đã tới đây rồi. Đây chính là nơi mà Hồng Phi Đại ca đã hy sinh, huynh ấy đã đồng quy vu tận với con rối Tiên Tần Thiên cầu ở nơi này...

- Sư huynh, muội đã tới đây, nơi đây là địa phương mà Phú Giáp tiền bối đã tự bạo, bằng không tất cả chúng ta đã phải chết trong đại trận của con rối Tiên Tần...

Mọi người đi xuyên qua từng cửa sắt, rốt cục sỡ nghiên cứu Tiên Binh đã xuất hiện trước mặt Dư Tắc Thành, quả nhiên giống hệt như hình ánh biểu thị khi nãy, không có gì khác.

Băng Tâm Chân Quân nói với ba người Dư Tắc Thành:

- Lần trước chúng ta tới noi này, ở ngoài cửa nhặt được nửa mảnh thi thể của con rối Tiên Tần. Sau khi ta tế luyện, con rối Tiên Tần tiêu tan. không biết vì sao ta lại có được Tiên Thể Chiến Thân.

- Các vị đi tiếp đi thôi, có tước vị của Tấc Thành, hẳn là có thể tiến vào trong sỡ nghiên cứu Tiên Binh này.

Dứt lời, Băng Tâm Chân Quân đi vào một góc, nơi đó đen ngòm, dường như có dấu vết một người ở đó. Chỉ thấy nàng quỳ xuống, lặng lẽ lầm rầm khấn vái, ảo não vô cùng.

Xem ra đây là nơi mà vị sư huynh gì đó của nàng đã chết. Thật ra nàng không cần Tiên Binh gì cả, mục đích chân chính nàng tới đây là muốn thăm sư huynh của mình. Không ngờ hơn bảy trăm năm trôi qua, mối tình này vẫn không tiêu tan, có lẽ đây là một trong những nguyên nhân khiến cho nàng không thể trở thành Phản Hư Chân Nhất.

Dư Tắc Thành buông tiếng than dài, ba người cùng nhau tiến vào sỡ nghiên cứu Tiên Binh, phía sau còn văng vẳng tiếng gào khóc tan san nát ruột của Băng Tâm Chân Quân.

Dư Tắc Thành lặng yên không nói. Ai bảo anh hùng không nhỏ lệ, chỉ vì chưa gặp cành thương tâm... Không ngờ Băng Tâm Chân Quân lại có quá khứ đau buồn như vậy, nhất định nàng rất yêu thương sư huynh của mình, bảy trăm năm qua vẫn không thể nào quên được. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL

Lúc Dư Tắc Thành tới trước sở nghiên cứu Tiên Binh, cửa chính lập tức mở ra như bao cửa khác, ba người Dư Tắc Thành cùng tiến vào trong.

Sau khi tiến vào, cửa chính chậm rãi đóng lại, trước mất mọi người là một hành lang dài rất lớn. hai bên hành lang này là một đám con rối Tiên Tần chẳng khác những pho tượng làm bằng đất sét.

Những pho tượng này trông sống động vô cùng, y phục khắc trên thân rõ ràng tinh tế từng đường nét, trông vô cùng xinh đẹp. Nhưng Dư Tắc Thành biết rõ đây là hung khí chiến đấu hết sức hùng mạnh. Nếu không nhờ mình có được tước vị Tiên Tần, e rằng hiện tại chúng đã liều sinh tử ra tay tấn công mọi người.

Hành lang này sạch sẽ vô cùng, mặt đất là do một loại đồng xanh kỳ dị đúc thành. Đồng xanh này tạo thành cả hành lang, không hề thấy có chút dấu vết đập rèn gì cả. Kỹ thuật này

chỉ có thể dùng hai từ "tiên thuật" đê hình dung, không biết Tiên Tân đế quốc làm cách nào để chế ra cung điện hoàn mỹ như vậy.

Đi về phía trước, tới nửa đường, Dư Tắc Thành phát hiện ra trên mặt đất có dấu vết chiến đấu. Tuy rằng nơi này đã được quét tước sạch sẽ, nhưng khí tức chiến đấu vẫn còn tồn tại, trên mặt đất còn có cả vết kiếm.

Dư Tắc Thành cúi xuống giơ tay ra sờ thử, nháy mắt cảm nhận được kiếm ý ngút trời từ vết kiếm kia. Kiếm ý như biển như núi, tuy rằng đã bao nhiêu năm trôi qua nhưng vẫn còn lại vô số lực Thần Uy, tay Dư Tắc Thành vừa chạm vào vết kiếm lập tức bị cắt đứt. máu tươi chảy ra. Kiếm ý này đã tồn tại từ rất lâu, thế nhưng vẫn còn vô cùng hung hãn.

Đây là lực Thần Uy, bằng không sẽ không đáng sợ như vậy. Cảm nhận được kiếm ý này Dư Tắc Thành mỉm cười, bởi vì đây là kiếm ý của Hiên Viên kiếm phái, giống như đúc Kiếm Ý Như Thiên của mình.

Dư Tắc Thành nhìn vết kiếm này, lập tức biết người lưu nó lại là ai. Bởi vì vết kiếm này giống hệt như vết kiếm của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương lưu lại ở Bát Tàn môn ngày trước, hiện tại đang nằm trong thế giới Bàn cổ.

Chẳng qua vết kiếm lưu lại ở Bát Tàn môn, kiếm ý thu liềm, trở về tự nhiên, Phản Phác Quy Chân. Mà kiếm ý nơi này thần uy vô địch, bộc lộ tài năng. Xem ra sau khi tới Tiên Giới, kiếm ý của Trung Hưng Tổ Sư Vương Âm Dương lại tiến thêm một bước.

Dư Tắc Thành nhìn vết kiếm nơi này, không khỏi ngơ ngẩn xuất thần.

Năm xưa nhất định là Trung Hung Tổ Sư Vương Âm Dương đã tới đây, xông vào sỡ nghiên cứu Tiên Binh này, cướp sạch một phen bên trong, sau đó lại ung dung xông ra,

không ai ngăn nổi. Có nửa thi thể con rối Tiên Tần còn sót ở cửa, cho nên lần trước Băng Tâm Chân Quân nhặt được.

"Trời oi, tổ sư gia, lão nhân gia người cũng đừng quá nhanh chân lẹ tay, đi tới đâu thu sạch tới đó giống như đệ tử... Ngài ăn thịt rồi, xin hãy chừa lại cho hậu bối đệ tử chút xương..."

Dư Tắc Thành thầm niệm trong lòng, ba người lại tiếp tục tiến về phía trước.

Đến cuối hành lang là một cửa sắt, nơi này không dễ dàng mở ra nhưng những cửa trước đây, mà cần phải chứng thực quyền hạn.

Dư Tắc Thành lại đưa mất cho bảo thạch quét qua chứng thực, lập tức cửa sắt mở ra, lại có một giọng nói vang lên:

- Trần Tinh Nam Tước, tước vị của ngài quá thấp, muốn vào nơi này chỉ có thể dẫn theo một tên tùy tùng, người còn lại phải chờ ở ngoài.

Ba người nghe vậy vô cùng sửng sốt, giọng nói kia lại vang lên:

- Xin ngài hãy tuân theo mệnh lệnh, bằng không ngay cả ngài cũng không thể tiến vào nơi này.

Dư Tắc Thành quay đầu lại, nhăn nhó cười nói:

- Hai vị, chỉ một người có thể vào, người kia ở lại chờ đợi, sau một canh giờ sẽ cùng nhau truyền tống ra ngoài.

Nhất Kiếm Chân Quân và Hỏa Thần liếc nhìn nhau. Nhất Kiếm Chân Quân lên tiếng nói:

- Ta sẽ ở lại đây đợi, Hỏa Thần, nàng đi với hắn đi thôi. Nàng là Chân Nhất Thần Quân, thực lực cao hơn ta, cần Tiên Thể Chiến Thân hơn ta.

Hỏa Thần nhìn Nhất Kiếm Chân Quân chăm chú, y gật gật đầu, Hòa Thần lại chậm rãi cúi đầu.

Dư Tắc Thành bước qua cửa, chờ Hỏa Thần cùng tiến vào, thình lình Hỏa Thần lên tiếng nói:

- Ta cũng không vào, ta muốn ở lại đây với chàng. Ta muốn ở cạnh chàng, có lẽ là Tiên Thể Chiến Thân kia không có duyên với ta, ta chỉ muốn ở lại với chàng mà thôi...

Nhất Kiếm Chân Quân nói:

- Cảm tạ nàng, có nàng ở lại với ta, ta cũng không cần Tiên Thể Chiến Thân kia nữa...

Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt. không ngờ cảm tình giữa hai người đã đạt tới mức này.

Nhất Kiếm Chân Quân cười tươi, nhìn Hỏa Thần chăm chú. Dưới ánh mất nóng cháy của y, Hỏa Thần không khỏi bẽn lẽn cúi đầu, trên mặt xuất hiện áng mây màu đỏ lửa. Nhưng áng mây này không liên quan gì tới pháp thuật của Hỏa Thần, mà do thẹn thùng xấu hổ làm cho đỏ mặt.

Dư Tắc Thành còn biết nói gì hơn. bèn giơ ngón tay cái nhìn Nhất Kiếm Chân Quân gật gật đầu. sau đó một mình tiến vào trong đại sành. Lập tức cửa sắt kia đóng lại, ngăn cách hai người Hỏa Thần bên ngoài hành lang.

Dư Tắc Thành tiến vào đại sành, phía trước là một ao nước rất lớn hình quà trứng được xây bằng bạch ngọc. Một bên ao có tượng hai con cá chép đang há miệng thật to, hai dòng suối nóng không ngừng rót vào ao, nước trong ao, chậm rãi xoay tròn, lưu chuyển không ngừng.

Đại sành này hoa lệ tao nhã. trên vách hào quang lấp lánh, rực rỡ vô cùng, chói mất giống như kim cương, toát ra vô số sắc thái mỹ lệ động lòng người.

Dư Tắc Thành tiến vào, chậm bước trong đại sành. Đại sành này rộng chừng mười dặm. Dư Tắc Thành đi một lúc lâu mới tới được tâm đại sành, liếc mất một cái, nhìn thấy động phủ Pháp Linh đang lơ lửng ở trung tâm sảnh.

Dư Tắc Thành chợt cảm thấy lạnh toát trong lòng, tuy rằng đại sảnh nơi này xinh đẹp rộng lớn vô cùng, nhưng không hề sử dụng kỹ thuật không gian.

"Xong rồi, coi như tới không một lần vô ích. ngay cả kỹ thuật không gian cũng không có, xem ra tổ sư gia quả nhiên đã vét sạch, không chừa lại cho ta chút gì..

Dư Tắc Thành thầm nghĩ trong lòng như vậy, quả nhiên trên mặt đất bên dưới Pháp Linh kia có khắc mấy dòng chữ:

"Các hậu bối tiểu tử, ta tới đây một chuyến, thấy bảo vật nhiều quá bèn vét sạch không còn, ta đã thu cất hết, coi như ngươi đến không một lần, cũng đừng quá đau buồn. Ta sẽ chừa lại một Tiên Thể Chiến Thân ngoài cửa cho ngươi, xem như kẻ tới có phần, không tới nỗi ra về tay không. Đương nhiên Chiến Thân này cũng là cái tồi tàn nhất, ha ha ha. đừng trách ta...

Huyền Nguyên phái, Vương Âm Dương."

Dư Tắc Thành thở ra một hơi thật dài, vô cùng tức tối. Trung Hùng Tổ Sư Vương Âm Dương năm xưa quả thật cũng tỏ ra màu mè, cho nên mới để lại lời nhắn như vậy. Lúc ấy Huyền Nguyên phái vẫn chưa đổi thành Hiên Viên kiếm phái, không ngờ lúc ấy tổ sư gia cũng đã lãnh ngộ được lực Thần Uy...

Bất quá lòng dạ tổ sư gia cũng đen tối vô cùng, thật sự vét sạch không còn, bằng không bảy ngàn năm qua, động phủ Pháp Linh nơi này cũng không tới nỗi không xây được một cái pháp trận không gian như vậy.

Trong lòng thầm nghĩ vậy, nhưng Dư Tắc Thành vẫn cung kính nói với động phủ Pháp Linh ở giữa đại sảnh:

- Xin chào, động phủ Pháp Linh, không biết ta gọi ngươi như vậy có được chăng?

Động phủ Pháp Linh ở trung tâm sảnh lấp lóe hào quang, vẫn là giọng nói từ đâu tới giờ Dư Tắc Thành đã nghe:

- Chào ngài, Trần Tinh Nam Tước Dư Tắc Thành, ta là Pháp Linh trông coi sở nghiên cứu Tiên Binh, ngài có thể gọi ta là Tiên Linh Thất Tam Ngũ.