- Trong một vạn ba ngàn năm qua, Tâm Ma Tàn Ảnh xuất hiện tồng cộng mười một lần, lần nào cũng chỉ có một phương thức, đến kẻ ngốc cũng biết nên đối phó với chúng thế nào.
- Ba ngàn năm qua, năm đại kiếm phái chúng ta bắt đầu bày bố. bất tay xử lý chuyện này. Vất và một lần mà được an nhàn suốt đời, giải quyết triệt để Tâm Ma Tàn Ảnh.
- Lần này vốn chúng ta phải cứu viện Thiên Lại cổ thành, bọn chúng lại nhảy ra quấy rối,
tranh thủ thời điểm năm đại kiếm phái chúng ta chuẩn bị cứu viện pháo đài Thiên Lại, xông vào sơn môn Hỗn Nguyên kiếm phái, đánh chết Tử Thanh Thần Quân, suýt chút nữa hủy luôn sơn môn tổ đình của Hỗn Nguyên kiếm phái.
- Nhưng đại hội cứu viện chỉ là một trò hề không hơn không kém. Chúng ta đề xuất cứu viện cấp tốc, không ai hưởng ứng, bọn họ vì đại vị minh chủ, vì chuyện phân chia bảo vật sau khi cứu viện mà tranh cãi không ngừng, thậm chí còn âu đà với nhau. Cứ như vậy kéo dài hơn hai tháng vẫn chưa chọn ra được Minh chủ, cứu viện còn có ý nghĩa gì, chỉ tổ khiến cho người ta chê cười.
- Khi đó chúng ta nghĩ không nên đi cứu viện làm gì nữa, mà hẳn nên trấn thủ năm thế giới Thiên Quan thông từ pháo đài Thiên Lại tới thế giới Thương Khung, hoặc bảo vệ hai mươi tám tinh tú đại trận ở vòng ngoài hư không thế giới Thương Khung, nhưng không ai hưởng ứng đề nghị của năm đại kiếm phái chúng ta.
- Cho đến khi Tiên Giới truyền thư, biết pháo đài Thiên Lại không còn nguy cơ nữa, chúng ta mới rời khỏi ngay tức khắc, không ở lại tham gia trò hề với bọn người kia.
Nam Thiên Chân Quân thở ra một hơi thật dài, nói tiếp:
- Lại nói xa chính đề nữa rồi, biện pháp cứu chữa cho Lưu Thi Vận của ta, chính là để cho nàng xuất hiện trước mặt Tâm Ma Tàn Ảnh. để chúng chọn nàng làm đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông. Lưu Thi Vận pháp lực cao thâm, kiếp trước lại là cao nhân chuyển thế, nhất định có thể được chúng lựa chọn
- Tâm Ma Tàn Ánh hiểu rõ kiếm pháp của Kiếm Lão Nhân nhất, chúng có Tiên Khí trên người, hoàn toàn có thể giải trừ tác hại của Linh Cửu Dẫn Sinh quyết, nhất định sẽ cứu được nàng.
- Bất quá tới lúc đó, Lưu Thi Vận còn có thể duy trì thần trí của nàng không, vậy thì không biết được. Khi đó con cần phải liều mạng đánh thức nàng, khiến cho nàng tinh táo trở về bên cạnh con.
- Nếu nàng không thể thức tinh, vậy con phải sánh lấy trách nhiệm giết chết nàng, con có làm được không?
Dư Tắc Thành gật đầu đáp:
- Con làm được.
Nam Thiên Chân Quân nhấn mạnh, gằn từng tiếng một:
- Nếu nàng không thể tỉnh táo lại, vậy con phải giết chết nàng, con làm được chăng?
Dư Tắc Thành đáp:
- Con có thể, con làm được.
Sự thật Lưu Thi Vận quà đúng là đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, có được lực Thần Uy, Dư Tắc Thành không dám nói với sư phụ, hắn sợ nói ra, sư phụ sẽ không đồng ý.
Nam Thiên Chân Quân gật gật đầu, nói tiếp:
- Nếu còn tiếp tục như vậy, nhất định Thi Vận sẽ phải hình thần câu diệt.
- Nếu con cứu sống nàng, cho dù cục diện đi tới chỗ xấu nhất, con cứ giết chết nàng đi. Tuy rằng thân nàng chết đi, nhưng nguyên thần vẫn có thể chuyển thế trùng sinh, các con vẫn còn có ngày gặp lại, xem như cửu tử nhất sinh.
- Sỡ dĩ lần này sư phụ làm trái với môn quy, là vì nếu con không ra tay giết nàng được, vậy sư phụ sẽ xuất thủ.
- Con là đồ đệ của sư phụ, nếu có chuyện gì, dĩ nhiên ta phải đứng ra sánh vác.
Nam Thiên Chân Quân nhìn Dư Tắc Thành, hai người nhìn nhau, gật đầu với nhau, chủ ý đã định.
Nam Thiên Chân Quân nói tiếp:
- Được rồi, con hãy giao Thi Vận cho ta, hiện tại ta có thể dùng bí pháp ổn định thân thể của nàng lại.
- Đầu tiên ta phải mời cao nhân Bổ Thiên Các thay đổi diện mạo Lưu Thi Vận, khiến cho người ta không thể nhận ra nàng.
- Tung tích của đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông thủy chung vẫn nằm trong tay chúng ta. Ba ngày sau, chúng ta sẽ dẫn dụ y tới Thiên Nguyên môn ở Lư châu.
- Khi đó chúng ta sẽ cải trang Lưu Thi Vận thành nữ tu sĩ nhiễm bệnh. Theo như kinh nghiệm từ trước tới nay, chỉ cần Tâm Ma Tàn Ảnh phát hiện ra nàng, nhất định sẽ không bỏ qua mầm mống tốt như vậy, lúc đó nhất định sẽ cứu chữa cho nàng.
- Bảy ngày sau chính là trận chiến sau cùng của chúng ta, từ nay về sau hoàn toàn tiêu diệt Tâm Ma Tàn Anh.
- Lúc xảy ra đại chiến sẽ cho con một cơ hội. Nếu con có thể cứu tinh Lưu Thi Vận, vậy hết thảy đều tốt đẹp, nếu như không thể, vậy con phải động thủ thôi...
Sau khi Dư Tắc Thành nghe xong biện pháp này, bèn gật đầu:
Nam Thiên Chân Quân cũng gật đầu, lặng lẽ truyền mệnh lệnh. Chỉ trong thoáng chốc, vài người áo đen xuất hiện mang Lưu Thi Vận đi, bắt đầu bố trí.
Dư Tắc Thành nhìn theo bóng Lưu Thi Vận dần khuất, buột miệng hỏi:
- Sư phụ, vậy tên đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông kia là ai, con có quen biết y hay không?
Nam Thiên Chân Quân đáp:
- Vương Thư Nguyên.
Vương Thư Nguyên ư? Dư Tắc Thành vô cùng sửng sốt, vì sao lại là y, vì sao vậy...? Chẳng trách sư phụ phải dịch dung Lưu Thi Vận, bởi vì Vương Thư Nguyên từng gặp qua nàng, chăng trách sư phụ không cho mình cùng đi.
Nam Thiên Chân Quân nói:
- Y quá si mê chuyện đánh bại con. vì đánh bại con, y bất chấp tất cả, cho nên lâm vào họa mê muội, bị Tâm Ma Tàn Ánh dụ dỗ.
- Tất cả lời ăn tiếng nói của y lúc xông vào Hỗn Nguyên kiếm phái, có thể thấy rằng thần trí đã mê man.
Khi Nam Thiên Chân Quân nói những lời này, mặt không biến sắc. Không biết vì sao, Dư Tắc Thành chợt liên tường tới những lời nãy giờ của Nam Thiên Chân Quân:
"Ba ngàn năm qua, năm đại kiếm phái chúng ta đã bắt đầu bố trí.."Tung tích của đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, chúng ta thủy chung nắm chắc trong tay..
Đột nhiên Dư Tắc Thành không nhịn được rùng mình một cái, nhớ tới cành tượng năm xưa ứng Long sư tổ chọn Vương Thư Nguyên làm đệ tử. Hắn lại nhớ tới ứng Long sư tổ nuông chiu Vươn 8 Thư Nguyên quá độ, Vương Thư Nguyên lúc nào cũng xa cách với các huynh đệ đồng môn khác...
Chợt một ý nghĩ nổi lên trong đầu Dư Tắc Thành, chẳng lẽ hết thảy chuyện năm xưa chỉ vì một ngày này? Chẳng lẽ Vương Thư Nguyên tồn tại là để trở thành đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, lợi dụng y để có thể tiêu diệt Tâm Ma Tàn Ảnh?
Dư Tắc Thành lắc lắc đầu, xua ý nghĩ này sang bên, không thể như vậy được...
Không biết vì sao, giờ phút này Dư Tắc Thành không còn cảm thấy ghét Vương Thư Nguyên nữa, ngược lại có chút thông cảm cho y.
Nam Thiên Chân Quân thấy vẻ mặt của Dư Tắc Thành, đoán được suy nghĩ của hắn. bèn nói:
- Đường là do y chọn lấy, không ai an bày việc này.
- Bạch Tố của Liệt Thiên kiếm phái, sư đệ Thành Lam của con, Lạc Vô Kỵ của Hỗn Nguyên kiếm phái, Tân Xuân Phong của Vạn Kiếm Ma Tông, bọn họ đều bị Tâm Ma Tàn Ảnh dẫn dụ, nhưng bọn họ vẫn đứng vững vàng.
- Ba ngàn năm qua, phàm là đệ tử năm đại kiếm phái chúng ta, chỉ cần có thiên tư kinh người, sau khi nhập phái sẽ trở thành mục tiêu giám thị, chứ không phải chúng ta cố ý nhắm vào y.
Dư Tắc Thành hỏi:
- Sư phụ, còn con thì sao?
Nam Thiên Chân Quân cười nói:
- Ta với con cùng là Ngũ Hành Linh Căn. không ai giám thị chúng ta, Tâm Ma Tàn Ánh không nhìn trúng chúng ta.
Dư Tắc Thành cười, trong lòng thầm nghĩ:
- Sư phụ à. người sai rồi...
Bất quá hắn lại nghĩ:
"Quả thật là như vậy, nếu không phải Lưu Thi Vận tặng Tâm Ma Tàn Ảnh cho mình, có lẽ mình vĩnh viễn không được chúng lựa chọn.
Thật không biết rốt cục Tâm Ma Tàn Ảnh này có chồ nào hấp dẫn người ta. Chỉ là một con quỷ nghèo khố, không có được chút lợi lộc gì, chỉ biết nói suông, lừa dối người khác.
Đòi nó chút ích lợi, không được gì cả, rốt cục thẹn quá hóa giận nên trở mặt.
Thành Lam xuất thân khất cái, Lạc Vô Kỵ từ nhỏ từng phải bán thức ăn. Tân Xuân Phong xuất thân đầu đường xó chợ, những người này thừa biết những kẻ lừa đào có hình dạng thế nào, cho nên không bị mắc mưu Tâm Ma Tàn Ảnh.
Ôi, Vương Thư Nguyên... tên khốn này từ nhỏ đã sống trong giàu sang phú quý, cho nên bị nó lừa gạt, rồi ngươi sẽ hối hận không kịp..
Nam Thiên Chân Quân cùng Dư Tắc Thành trở về đại sành hội nghị. Mọi người tiếp tục nghiên cứu. thật ra cũng không nghiên cứu gì nhiều, tổng thể đại cục đã được xác định.
Nghiên cứu chấm dứt rất nhanh, mọi người chuẩn bị chiến đấu.
Ba ngày trôi qua rất nhanh, đối với Dư Tắc Thành, mỗi ngày dài như một năm. ba ngày này hắn không hề ngủ.
Hắn không ngừng tự hỏi lòng mình:
"Thi Vận có sao không, Thi Vận có thể khỏi phục lại không, có thể được cứu không..
Sau đó hắn lại nghĩ:
"Nếu Thi Vận khỏi phục lại, mình không thể làm cho nàng thức tinh, vậy mình phải làm sao? Chăng lẽ mình thật sự phải giết chết nàng sao, mình thật sự nỡ lòng hạ thủ ư?
Mình phải làm gì, mình phải làm sao mới đúng, rốt cục mình nên chọn thế nào?"
Vấn đề này làm cho Dư Tắc Thành không ngủ ba ngày, nhưng dù hắn suy nghĩ đến vỡ đầu. cũng không biết nên chọn thế nào.
Ba ngày sau tin tức truyền ra, hết thảy giống như Nam Thiên Chân Quân dự đoán, ở Thiên Nguyên môn, sau khi Vương Thư Nguyên bị dẫn dụ tới đó, Lưu Thi Vận tự động tinh lại. Thế nhưng sau khi nàng tinh lại, thần thức biến hóa, dường như đã trở thành một người khác.
Xem ra quả nhiên kế hoạch của Nam Thiên Chân Quân đã bố trí thành công, quả nhiên có sự tồn tại của Tâm Ma Tàn Ảnh. Bởi vì Vương Thư Nguyên chưa gặp mặt Lưu Thi Vận, mà nàng đã tự động khôi phục.
Chuyện duy nhất ra ngoài dự liệu của Nam Thiên Chân Quân chính là, sau khi Lưu Thi Vận khỏi phục, gặp mặt Vương Thư Nguyên, nàng lại không gọi Vương Thư Nguyên là sư phụ, mà Vương Thư Nguyên lại hành lễ với Lưu Thi Vận, gọi nàng là sư phụ.
Chuyện này hoàn toàn ra ngoài dự liệu của Nam Thiên Chân Quân, nhưng Dư Tắc Thành hiểu rõ là chuyện gì. Bởi vì Lưu Thi Vận mới là hạt giống số một của Tâm Ma Tàn Ảnh. Cho dù Nam Thiên Chân Quân có cấn thận tới đâu cũng phải có sai sót, ông không ngờ được Dư Tắc Thành lại có Tâm Ma Tàn Ảnh.
Thật ra chuyện này cũng là bình thường, sau khi Dư Tắc Thành có được Tâm Ma Tàn Ảnh. hắn vô cùng cẩn thận, chưa bao giờ để lộ kiếm pháp khác của mình trước mặt đệ tử Hiên Viên kiếm phái. Sau khi hắn từ Tam Thiên giới trở về lại càng cẩn thận hơn.
Thời gian từng ngày trôi qua, hôm đó, tất cả Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái nhận được chỉ lệnh bí mật, mạnh ai nấy lặng lẽ xuất phát, tập hợp trong một sơn cốc trên Gò Hiên Viên. Lần này là tụ tập lặng lẽ, không hề gióng lên hồi chuông cảnh báo đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông xuất hiện.
Bên ngoài sơn cốc mây mù mờ mịt, không ai biết được bên trong sơn cốc thế nào.
Trong sơn cốc có một truyền tống trận, hết chín phần mười Nguyên Anh Chân Quân. Kim Đan Chân Nhân của Hiên Viên kiếm phái đã tụ tập ở đây.
Nam Thiên. Phong Sư, Vũ Bá, ứng Long, Tung Hóa, Huyền Quang, Đấu Lượng, Tam Giác, Thất Vô, Hoài Vũ, Cô Bạt, Trừ Thần, cấp Thủy, Thần Hi, Hương Xuyên, Nhất Tâm, Diệt Độ, tất cả mười bày Nguyên Anh Chân Quân đều có mặt tại đây.
Phía sau những Nguyên Anh Chân Quân, hai vị Chân Nhất Thần Quân chưởng môn Thạch Cơ và Vũ Bá sư tổ hiện thân. Đồng thời từ một nơi bí mật gần đó lại có thêm ba vị Chân Nhất Thần Quân xuất hiện. Đây là con bài tẩy sau cùng của Hiên Viên kiếm phái, cao thủ ẩn thân trong những Kiếm các, Dư Tắc Thành cũng chưa từng gặp qua ba người này.
Ngoại trừ bọn họ còn có hai trăm mười sáu Kim Đan Chân Nhân, trong đó Dạ Hàn Nhất Trúc cầm đầu, ngoài ra bọn Thành Lam. cốt Luân Tề Văn, Phong Linh Tĩnh cũng có mặt.
Ngoài ra còn có Đại đồ đệ của Dư Tắc Thành là Tiểu Tam Thiệu Trinh Đình cùng Nhị đồ đệ Cố Tâm Võ, bọn chúng đều đã đạt tới cảnh giới Kim Đan.
Tuy rằng Thanh Thành, Tử Nhạc cũng đạt tới cảnh giới Kim Đan, nhưng biểu hiện thực lực của bọn chúng cũng chỉ bình thường, nên không được chọn, ôn Mạn, Trương Vân Động vẫn còn là Trúc Cơ, không thể tham gia trận chiến này.
Kim Đan Chân Nhân toàn là Cường giả chọn lọc ra từ trong Hiên Viên kiếm phái, tổ chức thành mỗi tổ sáu người, có thể tạo thành đại trận kiếm cưu.
Người nào cũng nâng một chén tiên tửu trên tay, Nam Thiên Chân Quân đưa mất nhìn tất cả đệ tử Hiên Viên kiếm phái, lên tiếng nói:
- Các vị đệ tử, hãy lắng nghe cẩn thận.
- Tâm Kiếm Thiền Tông xuất thế, chúng muốn dùng đệ tử năm đại kiếm phái chúng ta thử kiếm, để tôi luyện bản thân mình. Vạn năm qua, bọn chúng luôn lấy năm đại kiếm phái chúng ta làm đá mài kiếm, khiến chúng ta càng ngày càng suy sụp, vô số kiếm pháp thất truyền, là tử địch của chúng ta.
- Hôm nay chúng ta phải đánh chết bọn chúng, hoàn toàn hủy diệt Tâm Ma Tàn Ảnh. chấm dứt ác mộng đại họa của chúng ta trong vạn năm qua.
- Trận chiến này sẽ quyết định Hiên Viên kiếm phái chúng ta có thể đứng sừng sững trên thế giới Thương Khung, tái hiện vinh quang thuở trước hay không, đây chính là lúc mà đệ tử Hiên Viên kiếm phái chúng ta thực hiện lời thể nhập môn.
- Cho nên ta hy vọng các đệ tử ra sức giết địch, chém giết đệ tử Tâm Kiếm Thiền Tông, dương oai Hiên Viên Thần Kiếm của chúng ta.
- Tuy rằng trong trận chiến này, chúng ta bố trí vô số, thế nhưng đao kiếm không có mất, không ai dám nói rằng mình nhất định thắng lợi. Nếu ta tử trận, Hương Xuyên sẽ kế nhiệm chức chưởng môn của ta, tiếp tục dẫn dắt mọi người chiến đấu.
- Nếu Hương Xuyên tử trận, tới phiên Nhất Tâm sư đệ kế nhiệm chưởng môn. Nếu y cũng chết, vậy tới phiên Diệt Độ Chân Quân Dư Tắc Thành.
- Nếu chúng ta đều tử trận, vậy Dạ Hàn con hãy kế thừa chức chưởng môn, kế tiếp sau đó là Trinh Đình. Hồng Binh.
- Nếu tất cả mọi người chết trận, vậy cũng không có gì, ta đã an bài thỏa đáng, vẫn sẽ có người kế thừa di chí Hiên Viên kiếm phái chúng ta.
Được rồi, xuất phá đi thôi, hy vọng liệt tổ liệt tông phù hộ Hiên Viên kiếm phái ta chém giết tử địch.
Dứt lời, Nam Thiên Chân Quân uống cạn rượu trong chén, sau đó ném mạnh, chiếc chén vỡ nát.
Các đệ tử cũng cùng nhau uống rượu, sau khi uống xong cũng ném chén đi, vô số chén rượu vỡ nát.
Lúc này một cánh cửa Thời Không mở ra, Nam Thiên Chân Quân dẫn dắt đại quân thông qua cửa này truyền tống mà đi.
Cánh cửa Thời Không này dẫn tới đại lục Minh châu ngoài mấy ngàn dặm. Sau khi mọi người ra ngoài bèn hợp thành kiếm cưu bay thẳng lên không, bay tới Lư châu.
Không lâu sau, tất cả đã tới Lư châu, đáp xuống một sơn cốc, trong đó đã có đệ tử của các kiếm phái khác chờ sẵn. Lần này gặp lại bọn họ hoàn toàn khác trước, ai nấy toát ra sát khí đằng đằng, trận chiến này quyết một mất một còn cùng cường địch.
Mọi người ở lại đây nghỉ ngơi, Nam Thiên Chân Quân truyền âm nói với Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành này, hiện tại Vương Thư Nguyên và Lưu Thi Vận đã bị chúng ta bố trí tách ra, Lưu Thi Vận đã được ta phái người đưa tới địa phương khác.
- Chúng ta ở đây chờ người Hỗn Nguyên kiếm phái tới, hiện tại con phải đi tìm Lưu Thi Vận. ta cho con thời gian một canh giờ.
- Trong một canh giờ, nếu con có thể thức tinh Lưu Thi Vận, như vậy hết thảy hoàn mỹ.
- Nếu con không thể thức tinh nàng, vậy phải giết chết nàng.
- Nếu con không thể giết chết nàng, vậy không cần trở về, để cho nàng giết chết đi, ta sẽ báo thù cho con.
Dư Tắc Thành đứng dậy thi lễ cùng sư phụ:
- Sư phụ, đệ tử đã hiểu, cảm tạ sư phụ.
Nam Thiên Chân Quân nhắm nghiền mất lại không nói gì nữa. Dư Tắc Thành bèn ngự kiếm bay lên, theo lời sư phụ dặn bay ra ngoài hai ngàn dặm. tìm trinh sát đang chờ mình. Y sẽ đưa Dư Tắc Thành tới chỗ của Lưu Thi Vận.
Không lâu sau Dư Tắc Thành đã tới nơi. Đây là một bình nguyên, chỉ thấy trinh sát kia đang ở đó chờ sẵn.
Dư Tắc Thành đáp xuống, đi tới bên cạnh trinh sát định lên tiếng nói, thình lình y xoay qua nói với Dư Tắc Thành:
- Tắc Thành sư huynh, huynh đến rồi sao, đệ chờ huynh đã lâu!
Người nọ chính là Vương Thư Nguyên, thi thể của trinh sát kia nằm gần đó.
Vương Thư Nguyên mỉm cười nhìn Dư Tắc Thành, nụ cười của y vô cùng âm lãnh, xem ra y đứng chờ đã lâu.
Hắn vận bạch y trắng như tuyết, không nhiễm bụi trần, đôi tay dài trắng nuột như được điêu khắc từ bạch ngọc mà thành, cầm một thanh trường kiếm cũng trắng như tuyết. Toàn thân y từ trên xuống dưới chỉ có tóc đen và đôi mắt màu đen. ngũ quan anh tuấn, lúc nhìn quanh hai mắt bắn ra tinh quang khiếp người, toát ra khí chất độc nhất vô nhị.
Dư Tắc Thành nhìn y một cái, lại nhìn thi thể nằm bên cạnh:
- Vương sư đệ, không ngờ đệ là đệ tử của Tâm Kiếm Thiền Tông, vì sao đệ lại đi vào đường cùng như vậy? Mau mau quay đầu lại, ăn năn hối cải đi thôi...
Vương Thư Nguyên cất ngang bài giảng đạo của Dư Tắc Thành:
- Sư huynh, đừng nhiều lời vô ích nữa, huynh còn có được Tâm Ma Tàn Ảnh trước cả ta, nếu nói quay đầu, là huynh trước ta mới phải.
- Các người đều cho ta là thằng ngốc chứ gì, mặc dù thần trí ta có hơi hồ đồ một chút, nhưng ta không ngốc.
- Nhìn thấy Thi Vận đại tẩu, ta đã phát hiện ra chuyện khác thường. Hiện tại huynh đang tìm nàng chứ gì, hãy đánh cùng ta một trận, đánh xong ta sẽ nói cho huynh biết nàng đang ở nơi nào.
Dư Tắc Thành nhìn Vương Thư Nguyên nói:
- Thật sự phải đánh sao, đệ tử Hiên Viên không được xuất kiếm với nhau.
Vương Thư Nguyên nói:
- Hiện tại thân thể của ta đã không còn là đệ tử Hiên Viên nữa, môn quy kia không thể trói buộc được ta, chúng ta cỏ thể đánh một trận.
Dư Tắc Thành lại nói:
- Vì sao nhất định phải đánh một trận phân tháng bại mới được? Năm xưa chúng ta cùng ở Thủy Vân tông, cùng nhau tới Hiên Viên kiếm phái, sao lại đi tới kết cục này?
Vương Thư Nguyên nói:
- Là thời, là mệnh. ôi.
- Khi còn nhỏ, sau khi ta có được Hỗn Độn Thánh Thạch, hết thảy đều thay đổi, không ai dám tới gần ta, bởi vì tới gần ta, bọn họ sẽ chết một cách khó hiểu.
- Từ nhỏ ta đã biết mình không phải là người bình thường, ta là đứa con cung, ánh mất mọi người nhìn ta hoàn toàn khác, có hâm mộ, có sợ hãi, có kính sợ.
- Ngay cả phụ mẫu ta cũng là như vậy, bọn họ chưa bao giờ nhìn ta với ánh mất bình thường, dường như ta là một con quái vật không bằng.
- Bọn họ chỉ thích đệ đệ của ta, bởi vì nó cũng như bọn họ, là người bình thường. Khi ta được đưa tới Tây Lĩnh tham gia Đại hội thăng tiên, không ngờ vẻ mặt bọn họ vô cùng cao hứng, bọn họ vui mừng vì từ đó về sau có thể thoát khỏi tên quái vật là ta.
- Cuộc đời của ta chỉ có hai người thật sự tốt với ta, một người là sư phụ, lòng tốt của người thật sự xuất phát từ tận đáy lòng. Vì ta, sư phụ có thể vi phạm quy củ môn phái, có thể bất chấp thị phi.
- Người thứ hai là Lạc Tân Tuyết sư muội. Tuy rằng nữ nhân của ta rất nhiều, nhưng bọn họ chỉ thích thân phận, địa vị, năng lực của ta, chỉ có nàng thật sự yêu thương con người thật của ta.
Dư Tắc Thành nói:
- Vậy gia gia đệ thì sao?
Vương Thư Nguyên lạnh lùng cười nói:
- Y... y chỉ xem ta như con chốt thí. y chưa từng xem ta là thân nhân.
- Nhưng sư phụ, Tần Tuyết đã nhiều lần thất vọng vì ta, ta gây thương tổn cho bọn họ hết lần này tới lần khác, mà thất vọng như vậy là vì ngươi.