Tiên Nghịch

Chương 121: Thiên Ly đan



Nguyên Anh tu sĩ của Lạc Hà môn có một lão giả khô gầy tiến ra, hắn mặc

hắc bào, trên mặt chứa đầy những nếp nhăn, ánh mắt mờ mịt, xem ra tinh thần vẫn chưa vực được dậy, lúc này hắn khàn khàn nói:

- Từng tháng ai g·iết được nhiều người nhất thì được lấy một viên Thiên Ly đan.

Ba chữ Thiên Ly đan vừa thoát ra khỏi miệng lão, Vương Lâm rõ ràng nhận thấy được những người ở đây đều lộ ra hơi thở trầm trọng, hô hấp dồn dập.

Trong trí nhớ của Mã Lương cũng có lý giải qua Thiên Ly đan, bây giờ Thiên Ly đan cực thiếu trong toàn bộ Hỏa Phần quốc cũng không vượt qua ba mươi viên. Trân phẩm linh đan của Hỏa Phần quốc này có tác dụng gia tăng tỷ lệ kết đan thành công. Nếu tu sĩ Kết Đan kỳ ăn vào tuy không thể trực tiếp tăng lên cảnh giới tiếp theo, nhưng có thể trực tiếp làm vững trụ cột. Ba mươi viên còn lại này đã bảo quả từ mấy ngàn năm trước tới nay.

Kế tiếp, ước chừng có năm nghìn tu sĩ bị chia làm nhiều đội ngũ tiến lên nhận nhiệm vụ, Vương Lâm cũng ở trong số đó.

Sau khi nhận nhiệm vụ các đội ngũ đều tản đi khắp nơi, tiến hành từng bước xâm lấn, hễ gặp được tu chân giả là g·iết sạch sẽ. Xung quanh luôn có Nguyên Anh kỳ cao thủ tiến hành dò xét bốn phía, tùy thời có thể trợ giúp chống cự lại Nguyên Anh kỳ cao thủ của đối phương.

Vương Lâm bị phân đến đại đội thứ mười, tiểu đội tám, tiểu đội tám tổng cộng có gần ba mươi thành viên, tất cả ở trong môn phái khác nhau. Trong đó Trúc Cơ kỳ có năm người, còn lại là Ngưng Khí kỳ tầng mười ba, mười bốn. Dẫn đầu đội ngũ là Kết Đan kỳ tu sĩ của Tà Ma Tông, còn Chiến Thần Điện không biết vì sao chỉ có một mình Vương Lâm xuất hiện.

Bọn họ nhận nhiệm vụ trợ giúp đại đội mười chiếm lĩnh một chỗ trung hình linh mạch ở biên cảnh. Thân là Trúc Cơ kỳ tu sĩ của Chiến Thần Điện, Vương Lâm được một kiện Kết Đan bảo, kiện đan bảo này uy lực cũng không phải là lớn. Bởi vì số lượng của nó rất nhiều, cho nên trên cơ bản nó là kiện đan bảo chất lượng kém nhất. Nói là yếu cũng không phải điều gì quá đáng.

Trước khi ly khai khỏi Chiến Thần Điện, Phượng Loan đã cho người gọi Vương Lâm tới.

Trong một tòa lầu các, Phượng Loan đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn về phía xa của Hỏa Phần quốc, một hồi lâu sau mới tung ra một ngọc giản, mở miệng nói:

- Hồng nhi từng nói, ngươi tại Vực Ngoại không gian có biểu hiện rất mạnh, vì sao bây giờ tu vi thể hiện ra chỉ có Trúc Cơ trung kỳ?

Vương Lâm tiếp nhận ngọc giản, thần thức đảo qua một cái, sắc mặt nhất thời trở nên cổ quái, ngọc giản này ghi chép hơn nửa là bản đồ. Trên bản đồ đánh dấu bảy tám quốc gia của Hỏa Phần quốc, kèm theo đó là ghi chú lại rõ ràng cấp bậc của quốc gia đó và các loại tài liệu đầy đủ.

Hắn trầm ngâm một chút, ánh mắt chợt lóe lên quang mang, trong lòng đại khái hiểu được vài phần ý tứ trong lời đối phương.

Phượng Loạn khoát tay chặn lại, nói:



- Bản đồ này tổng cộng có ba phần, nếu ngươi có thể g·iết c·hết năm mươi Trúc Cơ tu sĩ, ta sẽ cho ngươi thêm một phần. Tới khi c·hiến t·ranh chấm dứt, nếu có thể g·iết một trăm năm mươi người, thì phần cuối cùng ta sẽ đưa cho ngươi. Đi xuống đi.

Vương Lâm không nói hai lời lập tức xoay người rời đi, Phượng Loan nói hắn đã đoán ra được vài phần, trên đời này không có cái gì là giá rẻ cả, chỉ có trao đổi bất bình đẳng mà thôi.

So sánh với trước đây mà nói, Hỏa Phần quốc, Nguyên Anh tu sĩ nhất là Phượng Loan đều có chút nhân tình, bởi vì chuyện Chu Tử Hồng cho nên muốn ngăn chặn hắn đoạt xá. Còn về phần bản đồ thì rất rõ ràng nếu người có thực lực vậy nó sẽ thuộc về ngươi, còn nếu người thực lực yếu mà c·hết trên chiến trường thì không trách được ai.

Vương Lâm vốn không có ý định tham dự c·hiến t·ranh hai nước, nhưng lúc này trong lòng lại thay đổi chủ ý. Bản đồ chỉ là lý do thứ nhất, quan trọng hơn chính là Thiên Ly đan.

Có thể gia tăng tỷ lệ kết đan thành công, cho nên Vương Lâm bắt buộc phải làm theo kế hoạch của hắn. Từ khi tu luyện Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết đạt được ba Hàn Đan, vốn đã có tỷ lệ thành công rất lớn, nhưng trong đó vẫn có tỷ lệ thất bại.

Vương Lâm kỳ vọng rất nhiều vào Kết Đan kỳ, một khi có thể Kết Đan thành công, như vậy hắn sẽ trở thành Nguyên Anh kỳ đệ nhất nhân. Cho nên, hắn không cho phép có nửa điểm sai lầm, nếu có Thiên Ly đan cùng Hoàng Tuyền Thăng Khiếu Quyết phụ trợ, hắn có thể nắm giữ tám chín phần thành công.

Nghĩ tới đây, trong ánh mắt hắn lộ ra một tia sát khí.

Đội ngũ xâm lấn của Hỏa Phần quốc tại ngày thứ hai sau khi phân tán ra, mười người Nguyên Anh kỳ ở trong phương viên ngàn dặm nếu thấy Nguyên Anh kỳ của đối phương xuất hiện thì lập tức ngăn chặn.

Một đội ngũ ước chừng ba mươi tu sĩ đạp kiếm quang bay về hướng bắc, dừng lại tại đỉnh một ngọn núi hoang vu. Một người có tướng mạo bình thường, nhưng hai mắt lại không ngừng lộ ra quang mang, lạnh giọng nói:

- Đại đội thứ mười tu sĩ bắt đầu t·ấn c·ông linh mạch trung cấp của Tuyên Vũ quốc. Đối phương chắc chắn sẽ cho người tới đây trợ giúp, nhiệm vụ của chúng ta là ngăn cản nhưng người trong phương viên năm trăm dặm tiến lại gần đây. Các ngươi lập tức tản ra, nếu phát hiện điều gì thì báo cho ta biết.

Dứt lời, lão giả khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt không nói gì. Lão giả này chính là đội trưởng tiểu đội thứ tám Trương Tự Lực - Nguyên Anh kỳ cao thủ của Tà Ma Tông. Đối với đám tu sĩ thủ hạ của mình, hắn xem trọng nhất năm Trúc Cơ kỳ tu sĩ, ngoài ra những người còn lại hắn không thèm để ý tới.

Vương Lâm tiến lên trước, nhanh chóng bay đi, tới một cây đại thụ thì hạ xuống ngồi thổ nạp. Về phần những người khác cũng đều tản ra, tự tìm chỗ ngồi xuống, trong khoảng thời gian ngắn bốn phía xung quanh ngoài tiếng hít thở rất nhỏ ra thì vô cùng yên tĩnh.

Trương Tự Lực mở mắt ra, đưa ánh mắt khinh miệt nhìn bốn phía, trong lòng đối với vị trí được an bài của mình rất bất mãn. Với suy nghĩ của hắn, mình hẳn phải được phân vào trong đại đội thứ nhất đi càn quét môn phái mới đúng. Như vậy còn có thể chiếm được một ít chỗ tốt, nhưng ở chỗ này để ngăn trở viện trợ đối phương thì còn không biết đến bao giờ mới gặp địch nhân, thật sự là vô vị à.

Thời gian chầm chậm trôi qua, bỗng nhiên Vương Lâm mở hai mắt, nhìn về phía xa, khóe miệng lộ ra một tia cười lạnh.



Trương Tự Lực cũng nhận ra điều dị thường, lập tức đứng lên nhìn về phía xa, chỉ thấy mười đạo kiếm quang đang cấp tốc bay lại. Trương Tự Lực liếm môi, há miệng phun ra một đạo quang mang, quang mang vừa liện lập tức hóa thành một thanh tiễn đao. Hắn vung tay lên, thanh tiễn đao liền bắn ra xa, cùng lúc miệng âm hiểm cười vài tiếng quát:

- Giết!

Dứt lời, hắn bước lên trước một bước, thân thể như lợi kiếm được xuất ra, tu sĩ của tiểu đội tám ở bốn phía lập tức bay ra ngăn cản mười người kia giữa không trung.

Song phương căn bản không nói lời nào, vừa nhìn thấy đối phương lập tức tiến hành động thủ, mười người của Tuyên Vũ quốc không có Kết Đan kỳ tu sĩ, toàn bộ đều là Trúc Cơ kỳ. Bọn họ vừa nhìn thấy Trương Tự Lực đến lập tức tám người phân ra hình thành một loại kiếm trận cổ quái. Trương Tự Lực bị tám người này lập thành kiếm trận bao vây khiến cho trong thời gian ngắn không thể thoát ly, hắn rống lên những tiếng giận giữ.

Còn thừa lại bảy người thì bắt đầu cùng với tám người của đội tám tiến hành giao thủ.

Ánh mắt Vương Lâm lạnh như băng, hắn không hề muốn trì hoãn thời gian, bản đồ cùng Thiên Ly đan hắn bắt buộc phải đoạt được. Lúc này thân thể vừa động, phi kiếm trong nháy mắt bắn ra, chỉ trong vòng một cái chớp mắt một Trúc Cơ kỳ tu sĩ của đối phương đã bị xuyên thủng ngực, khiến cho đại lượng máu tươi tràn ra.

Cực cảnh thần thức được Vương Lâm phát tán ra xung quanh, sáu Trúc Cơ kỳ tu sĩ còn lại của đối phương bỗng cảm thấy mắt tối sầm lại, sau đó phi kiếm thoáng xuất hiện đâm thủng ngực từng người của đối phương.

Người ở bên ngoài đứng xem, nhìn thấy bảy tu sĩ Trúc Cơ kỳ c·hết dưới phi kiếm của Vương Lâm, cũng không một ai biết được những người này trước khi c·hết thì thần thức đã tan biến.

Bảy người trong nháy mắt bị g·iết c·hết, song phương toàn bộ ngây người ra, mặc kệ là Trương Tự Lực, hay những người đang vân khốn Trương Tự Lực cùng thành viên đội tám, toàn bộ đều không tin vào mắt mình, ánh mắt nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm.

Thanh phi kiếm lúc này đã quay lại lơ lửng trên đầu Vương Lâm, nó tản mát ra khí tức âm hàn.

Tám người đang vây khốn Trương Tự Lực, sắc mặt tái nhợt, trong đó một người khẽ quát:

- Rút lui!

Ngay sau đó tám người nhanh chóng lui về phía sau, không để ý tới Trương Tự Lực.

Trương Tự Lực liếc mắt nhìn Vương Lâm một cái, ánh mắt lộ ra chút kiêng kỵ, hắn tự nhận bản thân không thể trong chớp mắt g·iết c·hết được bảy Trúc Cơ kỳ tu sĩ. Nội tâm thầm đoán Vương Lâm nhất định ẩn tàng tu vi, thế cho nên thoạt nhìn mới chỉ là Trúc Cơ trung kỳ. Hắn thầm mắng, nhưng lại nghĩ, phương pháp ẩn dấu này thật tốt, nói không chừng đối phương



nhìn thấy sẽ khinh thường, sau đó sẽ lộ ra những sơ hở c·hết người.

Bất quá, lúc này cũng không trọng yếu, tám tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ vừa rồi không biết sử dụng kiếm trận gì mà có thể vây khốn Kết Đan kỳ tu sĩ.

Chuyện này quá mức mất mặt, nhất là sự việc lại xảy ra ngay trước mắt đội viên của mình.

Sắc mặt Trương Tự Lực âm trầm, thân thể hơi động, nhanh chóng đuổi theo.

Mắt thấy sắp đuổi kịp thì không biết tám tên Trúc Cơ kỳ tu sĩ đó sử dụng pháp thuật gì khiến cho cho toàn thân đột nhiên toát ra khí thể màu trắng. Khi khí thể này vừa xuất hiện, lập tức bao quanh hai chân bọn họ, tốc độ trở nên nhanh hơn gấp đôi.

Trương Tự Lực cười lạnh một tiếng, hai tay bắt quyết, ấn lên ngực của mình một cái, xuất ra một viên kim đan với linh khí nồng đậm. Theo bàn tay huy động của hắn nó nhanh chóng phá không đuổi theo tám người phía trước, liên tục đánh lên lưng ba người mới thu hồi Kim Đan.

Ba người bị Kim Đan đánh trúng miệng phún máu tươi, thân thể ở giữa không trung rơi xuống đất.

Năm người còn lại cũng không thèm liếc mắt nhìn đồng đội lấy một cái, mà trực tiếp phát huy cực hạn tốc độ của mình để chạy thoát. Trương Tự Lực hừ nhẹ một tiếng, thì đột nhiên năm người ở phía xa thân thể hơi lảo đảo rồi rơi xuống mặt đất.

Trương Tự Lực ngưng thần nhìn lại, chỉ thấy Vương Lâm từ xa nhanh chóng bay tới, thần sắc hắn không khỏi khẽ biến, đang muốn nói chuyện, bỗng nhiên nghe được tiếng truyền âm của Vương Lâm"

- Đằng sau đang có không dưới một trăm tu sĩ đang bay tới.

Lời nói với truyền tới, Vương Lâm đã bay vượt qua Trương Tự Lực, trong nháy mắt lao ra xa.

Lúc này, Trương Tự Lực thấy được cuối chân trời xuất hiện một trăm đạo kiếm quang bay tới, hắn lập tức quay đầu chạy trốn, nhưng khi quay đầu lại thì không thấy Vương Lâm đâu nữa, trong lòng không khỏi mắng thầm vài câu.

Những thành viên khác của tiểu đội tám thấy tình hình không tốt đều lui lại về phía linh mạch.

Vương Lâm sau khi rời ra xa, mắt thấy bốn bề vắng lặng, hắn đáp xuống đất, dậm chân một cái sau đó thân thể chui vào lòng đất triển khai Thổ Độn Thuật bỏ chạy về phía tây.

Hắn vừa mới g·iết mười hai Trúc Cơ tu sĩ, còn thiếu ba mươi tám người nữa mới có thể đoạt được thêm một phần bản đồ. Tuy nói nhiều người hành động cùng sẽ tăng độ an toàn, nhưng nếu muốn lấy được Thiên Ly đan thì hắn buộc phải hành động một mình.

Trăm đạo kiếm quang chỉ trong nháy mắt đã vượt qua vị trí của Vương Lâm bay về phía linh mạch. Đợi khi bọn chúng đi qua, Vương Lâm mới từ dưới đất chui lên, lạnh lùng nhìn theo.