Tiên Nghịch

Chương 156: Cấm Sơn



Vương Lâm phất tay một cái. Phi kiếm liền bay vào trong tay hắn. Sau đó, Vương Lâm liền thu nó vào trong túi trữ vật. Đến lúc này, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. Hắn cũng không muốn bị chính phi kiếm do mình luyện chế làm bản thân trúng độc mà c·hết.

Sau khi tạo được một thanh phi kiếm tốt, Vương Lâm đứng lên. Đưa mắt nhìn về phía cây cầu, rồi không nói tiếng nào đi thẳng về phía trước. Sau lưng hắn, vô số cơn lốc rít lên bám theo.

Vương Lâm cẩn thận mà đi. Cảnh vật trước mắt bất chợt thay đổi. Cây cầu đá dưới chân lập tức thu nhỏ lại còn có chừng trăm trượng. Phía bên kia cây cầu từ từ xuất hiện một dòng xoáy lớn.

Vương Lâm khẽ chớp chớp hai mắt. Hắn suy nghĩ một chút rồi giơ tay phải ra. Một con tiểu thú lập tức bay tới lòng bàn tay của hắn. Hắn ném thẳng con tiểu thú về phía trước. Tiểu thú giống như một tia chớp lao thẳng về phía dòng suối.

Khi tiểu thú bay ra được khoảng mười trượng, một đạo tia chớp màu tím chợt từ trên trời giáng xuống, đánh trúng vào người nó. Trong nháy mắt, tiểu thú hóa thành tro bụi.

Nét mặt Vương Lâm vẫn thản nhiên. Nếu nó không có cấm chế thì hắn chỉ cần dốc sức toàn lực là có thể vọt qua. Còn bây giờ, chỉ có thể từng bước một chậm rãi mà đi, không thể vội vã được. Hắn nhìn con đường dài trăm trượng, hít một hơi thật sâu rồi cất bước.

Mỗi một bước, Vương Lâm đều hết sức tập trung. Sau khi hắn đi được mười trượng, làn bụi trong không trung chợt trở nên đậm đặc. Bất chợt những cơn lốc phía sau lưng hắn chợt biến mất. Kể cả ma đầu thứ hai cũng không thấy dấu vết. Cho dù Vương Lâm cùng nó có sự liên hệ về thần thức nhưng như có một thứ lực lượng vô hình ngăn cản khiến cho mất đi tác dụng.

Vô thức Vương Lâm định quay đầu nhìn lại phía sau. Nhưng vào lúc hắn chuẩn bị quay đầu liền lập tức ngừng lại. Nét mặt Vương Lâm trở nên âm trầm, suy nghĩ một chút. Sau đó, hắn nhếch mép cười lạnh, tiếp tục đi về phía trước.

Vừa mới đi thêm được mười trượng.

Bất chợt phía sau hắn vang lên một tiếng gầm kinh thiên động địa, khiến cho cả cây cầu cũng phải rung rinh. Vương Lâm cố gắng giữ thân thể ổn định. Tiếng gầm đó đối với hắn hết sức quen thuộc. Nó rõ ràng là tiếng rống của con giao long màu đỏ bên trong thi cốc.

Một luồng hơi nóng từ phía sau thổi tới. Vương Lâm nhắm mắt, cũng chẳng thèm sử dụng thần thức quan sát. Nếu nơi đây đã có tên là Bất Quy lộ thì có nghĩa là một khi đã bước chân lên không thể quay trở lại.

Nhưng nếu chỉ như thế thì cũng chẳng có gì. Trong suy nghĩ của Vương Lâm, nơi này chắc chắn không chỉ đơn giản như vậy. Có thể nó không chỉ có nghĩa là không thể quay lại, mà ngay cả đầu cũng không được phép ngoái lại phía sau. Thậm chí cả thần thức cũng không được phép. Tóm lại, tất cả đều phải tuân thủ theo hai chữ Bất Quy(không quay lại) mà làm. Nếu không sẽ giống như tiểu thú, c·hết ngay tại cây cầu này.



Mặc dù không thể quay đầu lại, cũng không thể sử dụng thần thức quan sát. Nhưng Vương Lâm vẫn có thể cảm nhận được, làn hơi nóng đang phả vào gáy kia chính là của con giao long. Thậm chí nó còn đang há ngoác miệng bá·m s·át sau lưng hắn.

Tuy trong lòng đang rất kinh hãi, nhưng Vương Lâm vẫn cố gắng bình tĩnh. Con giao long cơ bản là không thể xuất hiện ở chỗ này. Đó nhất định chỉ là ảo giác.

Đúng lúc này, phía bên phải hắn chợt lóe lên hồng quang rồi biến mất. Cặp đồng tử của Vương Lâm chợt co rút lại. Hồng quang đó rõ ràng chính là một cái lưỡi. Mồ hôi túa ra đầy trên trán. Hắn liếc mắt nhìn sang bên thấy trên vai phải của mình có một bãi nước dinh dính, tỏa ra mùi rất lạ.

Vương Lâm hít một hơi thật sâu, ánh mắt hắn dần trở lại bình tĩnh. Bước chân của hắn vẫn hết sức thong thả như cũ, chậm rãi mà đi. Xung quanh hắn, cái lưỡi màu hồng xuất hiện liên tục, cùng với những tiếng gầm phát ra liên tiếp. Thậm chí hơi thở của nó còn làm cho góc áo của hắn tung bay. Một luồng sát ý chợt từ phía sau ập đến.

Vương Lâm nhìn quần áo mình đang bay phần phật mà nhếch mép cười. Nếu nói vừa rồi hắn còn không tin lắm thì sau khi nhìn thấy chất nhầy trên vai thì đã thật sự tin rằng đây không phải là ảo giác. Nhưng bây giờ, nhìn quần áo mình đang bay phần phật, hắn lại có thể khẳng định đó chỉ là một loại pháp thuật nào đó mà thôi.

Nguyên nhân chính là do: nếu phía sau hắn mà là một con hoang thú thật sự thì với khoảng cách gần như thế, nó chỉ cần thổi một cái là đã khiến hắn bay đi rất xa rồi. Nhưng lúc này, hơi thở đó chỉ khiến cho quần áo của hắn bay phần phật.

Ý chí của Vương Lâm càng thêm kiên định. Hắn chẳng hề do dự, tiếp tục đi về phía trước. Mặc cho phía sau có chuyện gì đi chăng nữa, hắn cũng chẳng hề dừng lại. Lúc này, con giao long phía sau lưng gầm rú dữ dội. Nó há miệng đớp lấy Vương Lâm. Khóe mắt Vương Lâm có thể cảm nhận thấy được điều đó, nhưng hai mắt hắn vẫn chẳng hề chớp, cứ thế thong thả mà đi.

Trong nháy mắt, khi con giao long nuốt chửng thân thể hắn, nó liền hóa thánh một làn sương mù màu xám, biến mất. Trong làn sương mù, thân thể Vương Lâm chậm rãi bước đi.

Hắn đã đi được hơn chín mười trượng. Trước mắt chỉ còn khoảng mười trượng nữa là có thể vượt qua cây cầu. Nhưng đúng vào lúc này, phía sau hắn chợt có một tiếng ho nhỏ. Mặc dù tiếng ho rất nhỏ nhưng vọng vào tai Vương Lâm lại chẳng khác nào tiếng sét, vang vọng trong đầu hắn. Bước chân của hắn không tự chủ được mà ngừng lại, thân thể run rẩy. Hai hàng nước mắt lã chã tuôn ra.

Mặc dù tiếng ho vẫn vang lên, nhưng Vương Lâm biết tất cả chỉ là ảo giác mà thôi. Hắn vẫn không quay đầu lại.

- Thiết Trụ.xoay lại cho cha nhìn con một chút.

Tiếng nói quen thuộc lại vang lên. Vương Lâm nắm chặt hai tay, nhắm mắt lại. Sau khi mở ra, ánh mắt hắn thể hiện rõ một sự quyết tâm. Hít một hơi thật sâu, Vương Lâm tiếp tục bước về phía trước.



- Thiết Trụ.Mẫu thân muốn nhìn con một chút. Tại sao ngươi lại nhẫn tâm, không quay đầu lại.?

Vương Lâm lại tiếp tục nhắm mắt, hai chân run rẩy, nhưng rồi vẫn kiên quyết bước đi không hề do dự. Thoáng cái đã đi tới cuối cây cầu. Trong mười trượng cuối cùng, âm thanh của cha mẹ không ngừng vang lên trong tai hắn.

Ngay khi hắn bước nốt một bước cuối cùng, tiếng nói của phụ mẫu lập tức biến mất. Tiếng rít của cơn lốc lại một lần nữa vọng vào tai. Cảm ứng của hắn với ma đầu thứ hai lại xuất hiện.

Vương Lâm vẫn không hề xoay người lại. Hắn đứng trước dòng xoáy suy nghĩ một chút rồi thở dài. Sau đó, Vương Lâm lấy ngọc giản mà Lý Mộ Uyển đã đưa cho hắn ra ngoài. Ngay sau đó, dưới sự bao vây của những con lốc, tất cả cùng nhau tiến vòng dòng xoáy.

Vô số tia chớp màu tím hiện lên lôi kéo, Vương Lâm liền biến mất.

Khi từ trong dòng suối đi ra, trước mặt hắn là một ngọn núi cao v·út, ẩn hiện trong mây. Đứng dưới chân núi nhìn lên, Vương Lâm chẳng khác gì một con kiến nhỏ bé.

Vương Lâm ngẩn người nhìn ngọn núi trước mặt. Nhưng thoáng cái, hắn lại tiếp tục suy nghĩ. Bất Quy lộ vừa rồi chắc chắn không phải là cửa thứ hai. Nếu không, theo lời đám Cổ Đế, Đoan Mộc Cực nói chuyện với nhau, thì cửa thứ ba phải cần tới Tử Chú thuật của Vương Lâm hoàn toàn khác với nơi này.

Hắn thực sự không phát hiện ra nơi này có dấu hiệu gì cần phải sử dụng đến thần thức. Vương Lâm nhìn ngọn núi cao trước mắt, trong lòng thầm đoán có lẽ đây mới chính thức là cửa thứ hai.

Thần thức của hắn vừa mới đảo qua, hai mắt lập tức nhíu lại, nhìn thẳng về phía chân núi. Nơi đó rõ ràng có một chỗ cấm chế bị người ta phá hủy đang phát ra hồng quang nhàn nhạt.

Vương Lâm trầm ngâm một chút, đi tới. Chẳng mất bao nhiêu lâu, hắn đã xuất hiện trước cấm chế. Chỗ này rõ ràng đã bị người nào đó phá hủy, tạo ra một con đường.



Hai bên đường, ánh sáng màu hồng lóe lên liên tục. Vương Lâm nhìn kỹ một chút, rồi ngẩng đầu nhìn l·ên đ·ỉnh núi. Hắn biết trên ngọn núi có người đã đi vào trước hắn.

Xung quanh cửa thứ hai không hề có bất cứ một thứ gì khác. Hiển nhiên ngọn núi chính là điểm quan trọng. Chỉ có một con đường duy nhất chính là đi l·ên đ·ỉnh núi.

Đối với người bình thường đi lên ngọn núi cao không nhìn thấy đỉnh này đúng là chuyện quá khó khăn. Nhưng đối với tu sĩ mà nói thì nó cũng chẳng vất vả lắm. Với kinh nghiệm của mình, Vương Lâm biết nơi này có cấm chế ngăn cản phi hành. Chỉ có thể đi bộ chứ không thể đạp kiếm mà đi.

Suy nghĩ một chút, Vương Lâm quay lại nhìn vô số cơn lốc sau lưng. Hắn vung tay phải lên một cái. Bốn mươi cơn lóc từ từ dung hợp thành một cơn lốc khổng lồ. Vương Lâm phóng thẳng về phía con lốc. Ngay khi hắn tới gần, cơn lốc liền lộ ra một thông đạo, nghênh đón Vương Lâm vào trong.

Đứng trong cơn lốc, tâm niệm Vương Lâm thoáng động, nó liền di chuyển về phía trước.

Ngay sau khi hắn vừa mới đi qua, thần thức Vương Lâm có thể thấy được, cấm chế từ từ trở lại bình thường.

Trong lòng Vương Lâm trở nên nặng nề. Nếu cấm chế có thể tự động khôi phục thì hắn không thể sử dụng phương pháp đã dùng để đóng cửa thứ nhất ở đây.

Lúc này, thần thức của mấy vạn tiểu thú trong cơn lốc chợt ngưng tụ lại một chỗ, lấy thần thức của Vương Lâm làm chủ, ma đầu làm vật dẫn, nhanh chóng tỏa ra bốn phía.

Hắn cẩn thận khống chế thần thức khổng lồ dò xét xung quanh. Từ từ, nét mặt của Vương Lâm càng lúc càng trở nên u ám. Bất cứ vị trí nào cũng có sự xuất hiện của cấm chế.

Ngọn núi này có thể gọi là núi cấm chế cũng chẳng có gì sai. Dưới vô số cấm chế đó, đừng nói là leo lên trên mà chỉ cần không cẩn thận một chút, động tới cấm chế thì đừng mong mà còn mạng.

Dưới sự dò xét của thần thức, Vương Lâm phát hiện có một cái cấm chế đang khôi phục nhanh chóng. Thoáng cái đã trở lại bình thường.

Vương Lâm thu hồi thần thức. Suy nghĩ một chút, rồi đi ra khỏi cơn lốc. Sau đó, hắn lấy ra một cái túi trữ vật. Tay phải phất một cái, cơn lốc thứ hai cùng với ma đầu liền chui vào trong túi. Cái túi trữ vật này là do Vương Lâm tìm được trên người của một vị tu sĩ. Nó không thể cất giữ được pháp bảo, nhưng đối với sinh vật sống, nó lại có thể cất giữ bên trong mà vẫn sinh sống một cách tự nhiên.

Sau khi Vương Lâm tìm thấy nó, mấy ngày trước đã dùng tiểu thú để thử. Quả thực tiểu thú có thể sống ở trong đó. Khi đám tiểu thú đã chui hết vào bên trong, Vương Lâm buộc cái túi trên lưng, hít một hơi thật sâu, cẩn thận đi về phía trước. Thần thức của hắn luôn tản ra, quan sát xung quanh.

Vừa rồi, sử dụng thần thức của tiểu thú dò xét, hắn đã phát hiện được trong một cấm chế có cái thông đạo nho nhỏ. Nhưng thông đạo đó quá nhỏ, cơn lốc không thể đi qua được.

Vì vậy hắn đành bỏ qua ý định sử dụng cơn lốc đi l·ên đ·ỉnh núi.