Tiên Nghịch

Chương 220: Diệt Đằng



Một ngày sau, Vương Lâm mới từ từ mở mắt, hít thật sâu. Nếu không nhờ ăn nhiều đan dược trước đó, lần này thi triển thần thông của cổ thần, sợ là không đủ nửa tháng rất khó khôi phục như thường.

Hắn đứng lên, liếc nhìn khôi lỗi bên cạnh, trên thân thể nó bị tổn thương mấy chỗ, dựa theo ngọc giản miêu tả thì khôi lỗi có thể tự chữa thương. Hắn bấm quyết đặt trên mi tâm của nó, lập tức khôi lỗi hóa thành một màn sương đen chui vào trong túi trữ vật. Sau đó Vương Lâm lại ngoái đầu, phức tạp nhìn nam tử gầy như xương khô kia. Tộc nhân Đằng gia này mãnh mẽ hơn hẳn sự tưởng tượng của hắn. Nếu như thần thông của cổ không thể thi triển ra thì cuối cùng cũng chỉ có thể dùng đòn sát thủ.

Sợi tơ thiên kiếp, không đến lúc vạn bất đắc dĩ, Vương Lâm thật sự không muốn dùng đến. bởi một khi dùng ra, kế hoạch báo thù lần này của hắn có thể bị ngưng hẳn.

Bởi sợi tơ thiên kiếp là Vương Lâm chuẩn bị để đối phó với thượng cấp sứ giả Thông Thiên tháp năm đó.

Lần này, chẳng những sợi thiên kiếp không phải sử dụng, ngược lại còn thu được một giọt máu cổ thần – mặc dù giọt máu cổ thần này không phải tinh khiết lắm, nếu dùng nhiều sẽ hết, nhưng sự thật đã chứng minh, có thể thi triển ra một lần thần thông của cổ, tuy chỉ là một lần, cũng đủ cứu mạng Vương Lâm một lần.

Tay phải Vương Lâm triệu Cấm Phiên, nhìn nó một cái, trong lòng đã hạ quyết tâm, sau khi xử lý xong việc Đằng gia thì phải kiếm lấy một chỗ có thể chống đỡ được thiên kiếp, hạ đạo cấm chế cuối cùng lên Cấm Phiên, cho nó đạt tới được cảnh giới mới. Lúc ấy uy lực của nó sẽ tăng rất nhiều, sẽ không để xảy ra chuyện như hôm nay, t·ấn c·ông liên tục mà đối phương chẳng lo ngại gì.

Lần đầu tiên, Vương lâm phát hiện, pháp bảo của mình thật sự rất thiếu.

Thanh Đồng cổ kính p·hát n·ổ, khiến cho số pháp bảo của hắn vốn đã không nhiều lắm, giờ lại mất đi một.

Cho đến bây giờ, pháp bảo của hắn có thể lấy ra, trừ Cấm Phiên ra, cũng chỉ có vỏ kiếm thần bí kia. Còn phi kiếm, uy lực quá kém, cần tế luyện lại.

Ngoài ba thứ này ra, còn có mấy thứ, chẳng qua cũng chỉ có thể sử dụng trong những trường hợp đặc biệt. Ví dụ như Khu thú quyển. Thứ này, trừ phi gặp một ít dị thú thực sự hùng mạnh, nếu không chỉ là thứ vô tác dụng.

Còn cuốn tranh huyền bí kia nữa. Vương Lâm tuy chưa bao giờ mở ra, nhưng mỗi lần xuất ra đều cảm thấy một cảm giác rất kỳ lạ. Dường như bên trong cuốn tranh phong ấn một sinh linh hùng mạnh. Trực giác nói cho hắn biết, quyết không thể dễ dàng mở ra.

Đương nhiên còn một ít pháp bảo nữa, nhưng uy lực cũng không đủ.

Trầm mặc một lúc, hắn lấy ra ba túi trữ vật cất trong ngực. Trước nguy cơ không đủ pháp bảo, hắn không thể không đem mục tiêu đặt lên ba túi trữ vật này.



Qua trận chiến này, hắn đã biết, Cực Cảnh thần thức cũng không phải vô địch. Trên thế gian này còn rất nhiều thứ khác có thể đối kháng thậm chí không chừng còn có thể khắc chế. Nếu hắn đã tu luyện Cực Cảnh lên đến đỉnh cao thì cũng không cần quá lo lắng, nhưng tu luyện Cực Cảnh thật sự rất khó khăn.

Do vậy, pháp bảo trở nên vô cùng quan trọng. Vương Lâm không nghĩ sẽ đặt tất cả hy vọng vào Cực Cảnh. Nếu như vậy, một khi Cực Cảnh thần thức của hắn không thể sử dụng thì sẽ vô cùng nguy hiểm.

Chăm chú nhìn ba túi trữ vật, Vương Lâm thở dài, Cấm Phiên rung lên hóa thành tấm màn đen bao phủ bốn phía. Từ mi tâm của hắn, hai ma đầu bay ra thủ hộ xung quanh.

Do dự một lát, hắn không triệu hoán khôi lỗi. Nó vừa mới trải qua một trận chiến với nam tử gầy như xương khô kia đã b·ị t·hương, lúc này không thích hợp dùng để phòng thủ.

Chuẩn bị xong đâu đó, Vương Lâm ngưng thần, dò tìm một túi trữ vật. Túi trữ vật này chính là của Cổ Đế.

Trên đó có một chữ "Lam".

Trầm ngâm một lúc, linh lực trong hắn người điên cuồng chuyển động, phân thân hóa thành Nguyên Anh mở hai mắt, một tia linh lực uy áp tràn ra từ người hắn. Thần sắc Vương Lâm ngưng trọng, tay phải chậm rãi chạm vào cái túi.

Khi tay hắn đụng tới túi trữ vật, trên đó liền xuất hiện một lực cản mãnh liệt. Đáy lòng Vương Lâm trầm xuống. Hắn biết, Cổ Đế vẫn chưa c·hết!

Hít thật sâu, Vương Lâm dứt khoát ấn tay, liên tiếp không ngừng, mỗi một lần thần thức của Cổ Đế lại ít đi một chút. Có điều Vương lâm cũng phải chịu linh lực phản chấn cũng ngày càng kịch liệt.

Sau nửa nén hương, trán Vương Lâm đã đầy mồ hôi. Hắn thở hổn hển, xuất ra vài viên đan dược, rồi ăn vào. Sau khi điều chỉnh nội tức xong, Vương Lâm lại cắn răng một cái, Cực Cảnh thần thức thoáng động lần nữa, xuất hiện trên tay phải hắn, cùng với linh lực trong cơ thể hướng về túi trữ vật.

Tốc độ lúc này rõ ràng đã nhanh hơn không ít, chẳng qua sự tiêu hao của Vương Lâm cũng lớn lên theo. Sau khi hắn liên tiếp dùng hết cả bình đan dược, bên ngoài túi mới dần dần xuất hiện một tầng bạch quang. Bạch quang càng ngày càng nhạt, cuối cùng rung động một chút rồi biến mất.

Vương Lâm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt lộ vẻ hưng phấn. Túi trữ vật của Cổ Đế đã bị hắn mở ra. Thần thức hắn tiến vào bên trong dò xét nhưng rất nhanh vẻ mặt liền trở nên cổ quái.



Trong túi trữ vật của Cổ Đế rất ít đồ vật, ngoài hai khối cực phẩm linh thạch ra cũng chỉ có một vỏ kiếm cổ kính.

Thần niệm của Vương Lâm hơi động, vỏ kiếm liền xuất hiện trong tay hắn. Hắn nhìn kỹ một lúc lâu, lông mày nhíu chặt. Vỏ kiếm này và vỏ kiếm của hắn không ngờ lại rất giống nhau, chỉ khác ở ký hiệu mà thôi.

Do dự một lúc, Vương Lâm liền đem vỏ kiếm của mình ra. Hai cái vỏ kiếm vừa mới cùng xuất hiện, đột nhiên ký hiệu trên đó bỗng lóe sáng.

Một lúc lâu sau ánh sáng mới dần dần biến mất. Vương Lâm nhìn chằm chằm vào hai vỏ kiếm, trong lòng hắn có một loại cảm giác, trong vỏ kiếm này rõ ràng ẩn chứa một bí mật to lớn.

Quan sát một lúc nữa, Vương Lâm thu hồi hai vỏ kiếm lại. Túi trữ vật của Cổ Đế hắn vỗ một cái liền nát vụn.

Vương Lâm thở dài. Phí hết tâm huyết mở túi trữ vật này ra, không ngờ lại lấy được thứ cổ quái này. Vương Lâm chẳng biết là mình may mắn hay xui xẻo đây.

Hắn do dự một chút, ánh mắt nhìn về phía hai cái túi trữ vật khác. Bên trong một cái là di vật của thi hài thần bí trong Chiến Thần điện ở Hỏa Phần quốc.

Cái còn lại chứa mười pháp khí. Những pháp khí đó vốn là của thượng cổ tu sĩ ở nơi của cổ thần. Chẳng qua tu vi của bọn họ quá cường đại, Vương Lâm trải trăm cay ngàn đắng cũng chỉ may mắn khống chế được mỗi một kiện pháp khí là Thanh Đồng cổ kính mà thôi.

Nhưng cổ kính này hắn thấy uy lực cũng không phải mạnh lắm, còn kém xa mới xứng là pháp khí hàng đầu. Điều này khiến hắn thấy hơi khó hiểu.

Hắn cầm lấy túi trữ vật, dùng thần thức xem xét bên trong một hồi. Những quầng sáng phòng ngự mấy pháp khí này vẫn như trước, với tu vi hiện tại của hắn còn lâu mới mở được.

Lúc này Vương Lâm không khác gì đang ở trong một tòa núi bạc, nhưng bản thân lại không tài nào nhặt lấy một đồng.

Thở dài một tiếng, Vương Lâm cầm lấy cái túi trữ vật cuối cùng, thần thức đảo qua. Bên ngoài túi này lại có từng đợt lực cản. Vương Lâm cắn răng một cái, không nói một lời liền thúc dục linh lực trong cơ thể, kết hợp với cực cảnh thần thức xóa đi thần thức trên đó.



Nhưng ngay trong nháy mắt khi thần thức của hắn vừa đụng tới cái túi trữ vật này, đột nhiên thân thể Vương Lâm chấn động. Hắn cảm thấy ý thức bản thân trong nháy mắt xuyên không gian. Trước mắt hắn hiện ra là khung cảnh mặt đất rộng lớn, một người thanh niên tà dị đang phi hành. Tốc độ của hắn nhanh tới khó mà tin nổi, cả đời này Vương Lâm chưa từng gặp qua.

Người thanh niên này đang phi hành, đột nhiên thân thể dừng lại, ngẩng đầu, ánh mắt lộ vẻ âm lãnh, chậm rãi nói:

- Ngươi đừng hòng chạy thoát!

Ý thức Vương Lâm chợt hỗn loạn, lập tức trở lại thân thể. Thân hình hắn khẽ run rẩy, hai mắt lóe hàn mang. Thanh niên nọ tuy hắn không nhìn thấu tu vi nhưng cứ từ tốc độ mà đoán thì hiển nhiên là không thấp, rất có thể đã vượt xa hắn.

Nhất là quang cảnh nơi hắn vừa nhìn thấy, Vương Lâm chỉ liếc mắt là nhận ra, rõ ràng là tu ma hải. Hiển nhiên người này chính là khối thây khô nọ ở Hỏa Phần quốc. Mình cầm túi trữ vật của hắn, bây giờ hắn tỉnh dậy liền truy tìm mình.

Nếu người này còn chưa lộ sát khí, Vương Lâm rất có khả năng đem túi trữ vật trả lại. Nhưng hiện giờ sát khí của đối phương dày đặc như vậy, cho dù có trả lại thì hắn cũng sẽ chẳng bỏ qua cho mình.

Do đó, không lòng Vương Lâm không khỏi trầm xuống. Do dự một hồi, hắn lập tức gia tăng thần thức vào linh lực, không ngừng xóa dần đi thần thức trên túi trữ vật.

Thời gian chầm chậm trôi qua. Thần thức trên túi trữ vật dần dần giảm bớt. Nhưng với tốc độ này, phải tới mấy trăm năm may ra mới có thể hoàn toàn xóa hết.

Vương Lâm trầm mặc trong chốc lát, ánh mắt lóe lên, nội tâm đã có ý tưởng. Chẳng qua hiện giờ hắn chưa có thời cơ thi triển. Hắn biết rõ thời gian bản thân của mình gấp gáp, lập tức đứng lên, ánh mắt hướng về phía Đằng gia thành dần dần trở nên lạnh như băng. Hắn thì thào: - Đằng Hóa Nguyên, ta tới đây!

Đằng gia thành, những ngày gần đây cơ hồ tất cả tộc nhân Đằng gia đều đã tập trung lại đây. Bọn họ cho rằng chỉ có ở nơi này mới có thể an toàn.

Đằng Hóa Nguyên mắt thấy tộc nhân toàn bộ chạy tới, trong lòng hắn càng âm trầm hơn. Hắn biết, Vương Lâm hiện giờ hẳn đang tiến tới.

Cả Đằng gia thành bây giờ bị vây trong khủng hoảng. Những tộc nhân từ bên ngoài ùn ùn chạy tới rốt cục cũng đã biết vì sao lão tổ lại không xuất hiện ngăn cản sự g·iết chóc này.

Không phải hắn không muốn ra ngoài mà là cả Đằng gia thành trong vòng ngàn dặm đã bị một tầng cấm chế bao phủ, chỉ có thể vào, không thể ra.

Bởi vậy khủng hoảng lập tức bùng lên bốn bề. Đồng thời những tin tức về kẻ thần bí đang tàn sát Đằng gia dần dần truyền đi, phát tán khắp Đằng gia thành.