"Ngươi vĩnh viễn cũng nhìn không tới bộ dáng lúc ta cô độc nhất. Bởi vì lúc không có ngươi ở bên người ta, ta mới cô độc nhất."
Khóe mắt của Lý Mộ Uyển lưu lại hai hàng nước mắt, trán của nàng đã xuất hiện một ít vết nhăn. Giờ phút này nàng thoạt nhìn già đi mười tuổi so với hai năm trước.
Lần này Vương Lâm đi cũng không mất bao nhiêu thời gian. Bảy tháng sau, vẻ mặt hắn đầy mỏi mệt về tới Sở quốc.
Trong khoảng thời gian bảy tháng, Vương Lâm không có nghỉ ngơi, gần như chạy khắp phần lớn tứ cấp tu chân quốc cùng với một số kinh thành của ngũ cấp tu chân quốc. Cuối cùng dùng các loại thủ đoạn: mua, đổi, c·ướp đoạt. toàn bộ sưu tập đầy đủ hết.
Bảy tháng qua, hắn trải qua mấy trận chém g·iết. Trong đó hung hiểm nhất là hai lần ở ngũ cấp tu chân quốc, một là tu sĩ Hóa Thần trung kỳ nắm giữ Vong cảnh – một loại ý cảnh đặc thù. Vương Lâm cùng hắn đánh, mặc dù cuối cùng là thắng nhưng cũng là thắng hiểm. Sự đáng sợ của Vong cảnh, khiến cho trong lòng Vương Lâm vẫn còn sợ.
Một lần khác là một tu sĩ Hóa Thần hậu kỳ, ý cảnh người này tuy bình thường, nhưng cũng sắp sửa là hóa thần viên mãn. Ý cảnh tuy tầm thương nhưng ở trong tay người này cũng có rất nhiều biến hóa. Vương Lâm phân tích, thực lực người này, cho dù là Hồng Điệp cũng kém một chút. Cuối cùng Vương Lâm đánh ngang tay người này.
Trong khoảng thời gian bảy tháng, Vương Lâm biết ở Chu Tước quốc, Hồng Điệp không phải là số một trong số tu sĩ Hóa Thần. Bởi vẫn còn có một ít cao thủ ngầm. Những người này tuy không có đạt tới Anh Biến, nhưng thực lực cũng rất mạnh. Nhất là một ít người có ý cảnh đặc thù, càng có thực lực không bình thường.
Trở lại Sở quốc, Vương Lâm không có dừng lại mà nhanh chóng chạy về hướng sơn cốc. Ở bên trong sơn cốc, thần thức Vương Lâm đảo qua biết được hai người Lữ Phi và Thiết Nham đã có thể tiến vào khoảng một dặm, chịu đựng áp lực cực lớn mà ngưng luyện linh lực. Tu vi hai người bọn họ so với lúc trước tăng cao hơn một ít.
Thân hình Vương Lâm xuất hiện ở ngoài căn nhà đá. Khoảnh khắc hắn đẩy cửa tiến vào, thân mình không tự chủ được mà run lên. Trong mắt hắn là một dáng người. Người đó có một mái tóc dài, chẳng qua một nửa đã là màu xám trắng. Trong lòng Vương Lâm đau đớn, hắn tiến lên vài bước, đứng bên người Lý Mộ Uyển, nhìn khuôn mặt nàng vốn xinh đẹp tuyệt trần mà giờ phút này càng thêm già nua.
- Uyển nhi! Ta đã trở về. Dược liệu cũng đã mang về. - Vương Lâm hạ giọng nói.
Lý Mộ Uyển mỉm cười, không nói gì mà nhìn thật sâu vào trong mắt Vương Lâm một cái, hạ giọng nói:
- Không nên tiếp tục đi nữa. Hãy ở cùng muội. Thời gian của muội không còn nhiều.
- Muội sẽ không c·hết! - Vương Lâm nhìn Lý Mộ Uyển nghiêm túc nói. Lý Mộ Uyển cắn môi dưới khẽ gật đầu tựa vào trên người Vương Lâm, lông mi run run nhắm hai mắt lại.
Vương Lâm trở về khiến cho Âu Dương Tử lập tức đắm chìm vào việc luyện đan. Luyện chế một viên lục phẩm đan dược là giấc mộng cả đời hắn theo đuổi. Giờ phút này, hắn giống như một kẻ đang thiêu đốt linh hồn.
Gần như đại đa số dược liệu thay thế đều là hắn tự mình tính toán rất lâu mới xác định sử dụng. Trong hơn một trăm loại dược liệu, dưới sự phân tích tính toán của hắn dùng gần ngàn loại tài liệu để thay thế. Lựa chọn những loại dược liệu đó bởi có liên quan đến đặc tính mỗi loại tài liệu cùng với thời gian luyện chế dài ngắn. Nếu không có kinh nghiệm luyện đan vững chắc thì căn bản không thể luyện chế.
Cho dù là Âu Dương Tử cũng không có một chút nào sơ suất. Hắn đến không phải là vì Lý Mộ Uyển mà thuần túy vì chính mình, vì hoàn thành một giấc mộng của bản thân. Hắn không chỉ một lần nói cho chính mình – tự mình khi còn sống luyện đan có thể thất bại vô số lần, nhưng lúc này không thể thất bại!
Công việc luyện đan vẫn duy trì liên tục. Tính tình của Âu Dương Tử theo luyện thuốc cũng càng ngày càng táo bạo, thậm chí có khi Vương Lâm hỏi hắn đều có chút không kiên nhẫn. Việc này không phải là hắn không sợ hãi Vương Lâm mà là tính cách của hắn gần như quên tất cả chuyện trần tục, chuyên tâm giấc mộng luyện chế đan dược bậc cao.
Đối với sự gắt gỏng của Âu Dương Tử, Vương Lâm không để trong lòng. Ngược lại, hắn cho rằng trong những người của Vân Thiên Tông, chỉ có Âu Dương Tử này mới là người có khả năng hóa thần nhất. Người này sống vì luyện đan, cho nên càng có thể lấy điều này cảm ngộ thiên đạo, đạt được ý cảnh nào đó. Chẳng qua tu vi của hắn vẫn dừng lại ở Nguyên Anh trung kỳ không có tiến bộ. Nếu hắn có thể đạt tới Nguyên Anh hậu kỳ đại viên mãn như vậy Hóa Thần đối với hắn mà nói trở ngại không lớn.
Ngày lại ngày trôi qua, trong nháy mắt đã ba năm, Âu Dương Tử luyện đan vẫn không có hoàn thành. Hắn giống như bị dừng lại ở một khâu nào đó, tính tình càng thêm gắt gỏng, thi thoảng có thể nghe được thanh âm rít lên của hắn.
Từ sau khi trở về, mỗi ngày Vương Lâm đều ở bên cạnh Lý Mộ Uyển, trơ mắt nhìn nàng càng thêm già nua, mái tóc đen hoàn toàn biến thành bạc trắng, tử khí ngày càng đậm. Nếu không phải mấy năm gần đây linh lực của Vương Lâm không gián đoạn đưa vào cơ thể nàng, chỉ sợ Lý Mộ Uyển đã sớm thành bộ xương khô,.
Lại thêm ba năm, Âu Dương Tử luyện đan đã có đột phá. Tuy nói chưa hoàn thành nhưng cũng không còn xa nữa. Mùi hương thuốc thơm mát thi thoảng từ trong phòng luyện đan của hắn bay ra.
Thân thể Lý Mộ Uyển đã suy yếu đến cực hạn, nàng đã không thể đi lại, cả ngày nằm ở trên giường lẳng lặng nhìn Vương Lâm. Trong mắt của nàng, vẻ không muốn càng ngày càng đậm.
Không thể tránh được luân hồi, mà năm tháng cũng không chờ người. Khi nào thì ngươi đến mang ta đi. Tay trái ta là chút nhân quả ngắn ngủi nơi ngoại Tu Ma Hải, tay phải là trăm năm một mình cô đơn buồn chán.
Lý Mộ Uyển lặng im nằm trên giường. Nàng mặc áo trắng. Mặc dù khuôn mặt già nua nhưng ánh mắt của nàng vẫn sáng ngời. Nàng lẳng lặng nhìn nam tử đang suy nghĩ trước mắt. Nàng muốn vĩnh viễn ghi nhớ vóc dáng của hắn ở trong lòng. Đối với hắn, đáy lòng nàng không phân biệt rõ ràng có phải là mối tình của người thường hay không. Chỉ có điều, trăm năm qua ngày nào khuôn mặt hắn thường xuyên hiện lên trong đầu.
Vương Lâm cầm tay Lý Mộ Uyển, hai mắt hết sức dịu dàng. Mặc dù tim của hắn như bị một lưỡi dao sắc bén cắt, lòng đang chảy máu nhưng nét mặt vẫn hết sức dịu dàng.
- Vương Lâm! Đêm qua muội mơ thấy ca ca cười với muội, phía sau còn có hai người rất quen thuộc, hình dáng bọn họ hình như là cha mẹ muội. - Lý Mộ Uyển nhìn ra ngoài cửa sổ, hạ giọng nói. Cha mẹ của Lý Mộ Uyển c·hết đi rất sớm, ca ca đã nuôi nàng lớn.
Tim Vương Lâm càng đau. Ban đêm Vương Lâm đứng bên ngoài nhà đá, nhìn về phía Triệu quốc, đáy lòng nổi sóng. Trong địa giới nước Triệu, sâu dưới Hằng Nhạc sơn, một nam tử tóc hồng, khuôn mặt lạnh như hàn băng vạn năm, đang khoanh chân bỗng nhiên mở mắt. Trong khoảng khắc khi hắn mở mắt ra, toàn bộ nước Triệu bỗng nhiên nổi lên nhưng tiếng sấm, giống như yêu nghiệt ra đời khiến tất cả tu sĩ đều chấn động.
Ánh mắt bản tôn lạnh lẽo, không chút tình cảm. Giữa hàng lông mày của hắn hai điểm màu tím xoay tròn lóe lên. Trên thân thể hắn từng tia chớp tím nhè nhẹ chuyển động. Hắn nhẹ nhàng quay đầu, ánh mắt như có thể xuyên qua lòng đất, nhìn phía nước Sở xa xa chậm rãi đứng lên. Một tay hắn xé mở lớp đất phía trước mặt, ở dưới đất đi về hướng Sở quốc.
Thời gian dần trôi, nửa năm qua đi.
Thân thể Lý Mộ Uyển càng thêm suy yếu, linh hồn nàng chập chờn sắp tắt. Thiên đạo luân hồi, thường xuyên truyền tới từng đạo lực hút như muốn mang nàng đi khỏi Vương Lâm.
Rồi một ngày, Âu Dương Tử cầm một viên thuốc màu lửa đỏ tươi trên mặt mang theo một tia hưng phấn không thể giấu đến cho Vương Lâm.
- Lục phẩm linh đan - Âu Dương Tử ta đã luyện ra! - Âu Dương Tử nói xong ánh mắt tối sầm rồi ngã xuống đất. Hắn cũng không c·hết mà là tâm thần hao tổn quá độ.
Cầm đan dược trong tay, Vương Lâm ngẩn ngơ nhìn về phía Lý Mộ Uyển đang gần như hấp hối, mái tóc hoa râm giống như một bà lão. Trên mặt của nàng, vẻ đẹp của người con gái đã không còn mà biến thành t·ang t·hương.
Trong mấy năm này, Vương Lâm tận mắt nhìn Lý Mộ Uyển từng chút già đi, từ một mỹ nữ dần hóa thành một bộ xương.
Kiếp trước vốn trần tục. Kiếp này vô tận đau thương giống như đất cố gắng lấp đầy biển cả trong lòng. Nhưng biển quá sâu, quá rộng, đến cuối cùng nước biển hóa thành nước mắt, tràn ra hóa thành hai hàng lệ nóng.
Hắn đi ngược lại mệnh trời, tu đạo luân hồi. Cả đời thăng trầm đầy người mỏi mệt, trong lòng thủy chung có niềm tin chống đỡ. Chỉ có điều giờ phút này dung mạo hắn mặc dù không thay đổi nhưng tâm hắn lại theo người con gái trước mắt càng ngày càng biến đổi.
Trong mắt hắn, người con gái trước mắt già nua chẳng qua chỉ là khuôn mặt hư ảo. Trong lòng hắn dung mạo người con gái vẫn giống như lúc ở ngoại Tu Ma Hải ngày trước. Vóc dáng nàng vẫn là thân hình đang đánh đàn ở Sở quốc dõi mắt nhìn hắn đi xa.
Vương Lâm vuốt nhẹ khuôn mặt Lý Mộ Uyển, đan dược trong tay hắn chậm rãi cho vào miệng nàng. Đan dược vừa vào miệng lập tức biến hóa, trong khoảnh khắc trên mặt Lý Mộ Uyển có một chút hồng hào.
Nháy mắt vô cùng vô tận thiên địa linh lực từ bốn phương tám hướng trong Sở quốc như điên cuồng tụ tập chui vào cơ thể Lý Mộ Uyển.