Vương Lâm cầm lấy một khúc cây ném vào trong túi trữ vật.
Không có chuyện gì xảy ra, một khúc cây Luân Hồi Thụ lập tức bay vào bên trong.
- Có tác dụng!
Vương Lâm gia tăng tốc độ, trong nháy mắt hắn đã ném tất cả những khúc cây vào trong túi trữ vật.
- Luân Hồi Thụ quả thật thần kỳ. Nguyên cây thì không thể bỏ vào trong túi trữ vật được, nhưng nếu chặt ra từng đoạn thì lại có thể.
Vương Lâm đưa mắt nhìn qua túi trữ vật rồi bay thẳng về phía cánh cổng tầng thứ ba.
Thời gian dần trôi qua, cửa tầng thứ ba đã hiện ra trước mặt hắn như mong muốn. Cơ thể Vương Lâm lập tức thuấn di, xuất hiện ở cửa. Hắn đang muốn đi lên thì đúng lúc này từ phương xa truyền đến một tiếng ho khan.
Một lão già lưng còng có bốn phần năm vị trí trên cơ thể phủ đầy kí hiệu đang từ xa chậm rãi đi tới.
Vương Lâm không chút do dự, cơ thể hắn chợt lóe lên rồi vọt qua cánh cổng đi lên tầng thứ hai.
Trên cổ tay lão già đeo một cái vòng bằng xương thú. Lão sờ sờ lên vòng tay rồi nhìn về phía Vương Lâm vừa biến mất. Lão phóng thẳng người về phía trước.
Trong nháy mắt lão đã biết mất ngay tại chỗ, khi xuất hiện đã đứng ở tầng thứ hai.
- A!
Sau khi lão già xuất hiện lập tức ngẩn người. Lúc nãy khi lão di chuyển thì rõ ràng phát hiện được vị trí của người ngoại lai này, nhưng bây giờ xuất hiện thì khí tức của đối phương lại lập tức biến mất.
Lão già đứng thẳng người tay phải điểm lên mi tâm, bảy lá cây lập tức xuất hiện bên ngoài. Nó chậm rãi kéo dài từ trên đỉnh đầu xuống. Ngay lập tức tất cả những xó xỉnh ở tầng thứ hai nhanh chóng hiện lên trong lòng lão.
Đồng thời một thần thông giống như thần thức của tu sĩ bao trùm toàn bộ tầng thứ hai. Sau khi nó quét qua lại không phát hiện ra tung tích của Vương Lâm.
Lúc này trên mặt lão già lộ ra vẻ sửng sốt.
- Tiểu bối ngoại lai này cũng có bản lĩnh, có thể lẩn trốn dưới con mắt lão phu.
Lão già trầm ngâm một lúc, đi một bước về phía trước rồi biến mất.
Thời gian dần trôi, nháy mắt đã qua nửa tháng.
Trong vòng nửa tháng không có ai rời khỏi Tiên Di Chi Địa. Hồ lão sau khi bị trọng thương đã không tiếc tiêu hao Nguyên Thần dùng thuật bảo toàn sinh mệnh để chạy ra ngoài. Nhưng mới chạy được nửa đường đã bị lão già lưng còng bắt được, kể từ đó cũng không còn tin tức.
Còn t·hi t·hể của Hứa La và Vận Manh cũng bị Tiên Di tộc lấy đi, vì có chỗ hữu dụng.
Khâu Tứ Bình bị tu sĩ lục diệp thôi hóa. Hắn căn bản không thể chống lại, dù sao thì tu sĩ lục diệp cũng là một tồn tại tương đương với Hóa Thần hậu kỳ. Hắn trở thành khôi lỗi.
Trừ cô gái mặc lụa trắng và lão già đầy tớ mặc đồ xanh không biết đang ở nơi nào ra, thì lần này những người tiến vào Tiên Di Chi Địa chỉ còn lại Vương Lâm.
Vào một ngày, ở lối vào từ tầng thứ hai xuống tầng thứ ba đột nhiên xuất hiện một chùm ánh sáng bảy màu lấp lánh. Rất nhanh đã có một bóng người từ trong hư không biến ra.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm hiện thân, hắn lập tức phóng thẳng đi rồi biến mất ngay tại chỗ.
Nửa tháng trước khi phát hiện ra lão già lưng còng hắn đã không chút do dự tiến vào tầng thứ hai rồi chui thẳng vào trong không gian thiên ngịch.
Đã lâu rồi hắn chưa tiến vào ẩn nấp bên trong không gian thiên nghịch.
Thất diệp Thuật Chú Sư tương đương với tu sĩ Anh Biến xuất hiện trước mặt, Vương Lâm biết rõ mình không thể chống lại. Hắn biết một khi bị đối phương phát hiện ra thì chỉ còn đường c·hết.
Sau khi hiện thân Vương Lâm phát huy tốc độ đến cực hạn, hắn điên cuồng bay đi không tiếc tiêu hao linh lực. Nếu không phải Tinh La Bàn chỉ có thể bay trên bầu trời và trong hư vô thì Vương Lâm đã sớm sử dụng nó rồi.
Hắn cầm chặt cực phẩm linh thạch trong tay rồi bay thẳng một mạch. Sau đó hắn chạy tới cánh cổng của tầng thứ nhất. Hắn đang muốn chạy vào thì đột nhiên một cái ký hiệu màu vàng khổng lồ xuất hiện rồi khóa kín cánh cửa lại.
Trong tiếng ho khan, lão già lưng còng xuất hiện bên dưới ký hiệu. Hai mắt lão nhìn thoáng qua Vương Lâm.
Dưới cái nhìn của lão, Vương Lâm lập tức cảm thấy một loại cảm giác giống như toàn thân bị xuyên thấu, một cái lồng lạnh như băng bao phủ toàn thân.
Vương Lâm không dám rút lui. Hắn cảm giác được nếu như mình lui lại thì đối phương sẽ lập tức xuất thủ. Hắn lạnh lùng nhìn về phía lão già, tay trái sờ lên Khu Thú Quyển.
- Ngươi đã g·iết c·hết Mặc Mặc, Địch Nha, Cổ, và Xỉ Mộc. Ta nhìn thấy Phù Oán Chi Linh của bọn họ trên người ngươi. Với tu vi chỉ sắp đạt đến Hóa Thần trung kỳ mà có thể g·iết c·hết được những con cháu hậu bối này của tộc ta, đặc biệt là lục diệp Xỉ Mộc, thì chắc chắn ở trên Tu Chân Quốc ngươi cũng không phải hạng người vô danh! Ngươi tên gì?
Lão già ho khan, chậm rãi nói.
- Vương Lâm!
Vương Lâm nhẹ nhàng nói. Tay trái hắn lại đè lên Khu Thú Quyển. Cái vòng tay này có hai thiếu sót trí mạng chính là giai đoạn chuẩn bị quá lâu. Đối diện với lão già, Vương Lâm cũng không nắm chắc có thể kéo dài thời gian đến khi mở ra chiến xa được.
- Pháp bảo g·iết c·hết Xỉ Mộc, chính là cái vòng tay của ngươi sao?
Lão già liếc mắt nhìn qua Khu Thú Quyển, lại nói:
- Bên trong có mùi vị của Thú Hồn.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Hắn nhìn chằm chằm vào lão già, thử lùi người về phía sau.
Lão già liếc mắt nhìn Vương Lâm, hắn lập tức dừng chân không dám di chuyển tiếp.
Lão già ho khan vài tiếng, nói:
- Lão phu cũng không muốn làm khó ngươi. Nếu ngươi nói ra phương pháp ẩn giấu khí tức ta sẽ để ngươi được toàn thây, đồng thời còn tự mình hạ phù chú lên người để ngươi từ nay về sau trở thành phù khôi(1) của lão phu. Với tu vi của ngươi thì chạy không thoát đâu.
(1): con rối tạo thành do hạ phù chú vào người khác.
Lão nói xong thì tay phải đưa về phía trước. Vương Lâm lập tức cảm thấy không gian bốn phía nhanh chóng đông đặc lại.
Hai mắt Vương Lâm lóe lên hàn quang, tay phải vuốt lên túi trữ vật. Cấm Phiên xuất hiện trong tay hắn rồi rung lên, rất nhiều cấm khí gầm rống bay ra. Cấm khí hóa thành ác long bay về phía lão già.
Đồng thời tiên kiếm cũng xuất hiện trong tay Vương Lâm. Hắn chém mạnh xuống, kiếm mang màu đen lập tức lóe lên.
Lão già nhướng mắt, tay phải chỉ về phía trước. Những ký hiệu trên cơ thể lão lập tức chuyển động. Trên đầu ngón tay lão xuất hiện một cái ký hiệu rồi phóng thẳng ra ngoài.
Ký hiệu này vừa mới xuất hiện đã nổ ầm ra rồi hóa thành rất nhiều ký hiệu nhỏ, chúng nhanh chóng bay về phía cấm khí. Đồng thời, đối với kiếm mang của tiên kiếm, lão già lại nâng cánh tay phải lên, búng một ngón tay đánh thẳng vào kiếm mang.
"Ầm!" Kiếm mang biến mất, trên đầu ngón tay lão già xuất hiện một vệt máu. Lão nhìn qua, nói:
- Rất tốt! Thanh kiếm này cũng là bảo vật.
Da đầu Vương Lâm tê dại. Cấm Phiên vô dụng, Tiên Kiếm cũng vô dụng, Xạ Thần Xa cần phải có thời gian chuẩn bị để đối mặt với lão già cũng là vô dụng.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động hàn quang. Tay phải hắn lại vuốt lên túi trữ vật, một cái Cấm Phiên khác lại xuất hiện trong tay. Tay trái hắn đánh ra cấm chế bay thẳng về phía lão già.
Lão già nhìn chằm chằm vào Cấm Phiên, lắc đầu nói:
- Bảo vật trên người tiểu bối ngươi quả thật rất nhiều, chắc chắn ở trên mặt đất cũng là đệ tử của một môn phái lớn. Trên vật này đều có một cỗ lực lượng thiên uy. Trận pháp này sau khi hoàn chỉnh thì tu sĩ của các ngươi sẽ nói có Thiên Kiếp giáng xuống. Nếu như ở trên mặt đất thì có thể uy h·iếp được lão phu. Nhưng đây là thánh địa của Tiên Di tộc, là một thế giới khác, Thiên Kiếp không thể phủ xuống được. Ngươi cứ thử xem.
Lão già nói xong, tay phải lại đưa về phía trước.
Lúc này tốc độ của lão cũng không nhanh nhưng uy lực lại mạnh mẽ hơn vừa rồi rất nhiều. Trong khoảng chu vi trăm trượng lập tức vang lên những tiếng két két. Một số khe nứt không gian lập tức xuất hiện.
Chu vi trăm trượng này giống như sắp sửa sụp đổ.
Ánh mắt Vương Lâm chớp động, cấm chế rung lên rồi nhanh chóng thu hồi. Trong tay lại có thêm một bức tranh.
Trong nháy mắt khi bức tranh bình thường này xuất hiện trong tay Vương Lâm, sắc mặt lão già từ đầu đến giờ vẫn bình tĩnh đột nhiên trở nên ngưng trọng, bàn tay đang chụp tới cũng hơi chậm lại.
Ngừng lại một lát. Vương Lâm lập tức phát hiện áp lực từ bốn phía chậm lại, không do dự, hắn lập tức mau lui, tiến xuống phía dưới, bay nhanh ra xa.
Lão già ánh mắt lộ ra một tia kỳ dị, hắn bước về phía trước một bước, đuổi theo.
Vương Lâm than thầm, hắn tế luyện thời gian đã lâu, nhưng không hề biết sử dụng cuộn tranh này như thế nào, vừa rồi trong túi trữ vật thật sự không có vật nào có thể khống chế vật của đối phương, nên mới chuẩn bị liều mạng một phen, xuất ra cuộn tranh gỗ, cứ mở ra một cách bất kỳ.
Nhưng lão già đang nhìn chằm chằm vào cuộn tranh gỗ. Kể từ đó, Vương Lâm lập tức thay đổi kế hoạch, thu hồi cuộn tranh, vội vàng bỏ chạy.
"Cổng vào tầng thứ nhất bị bịt kín, chỉ có một phương pháp có thể chạy ra, tuy là cực kỳ nguy hiểm, nhưng so với ở trong này, cơ hội sống sót phải tốt hơn nhiều!" Vương Lâm cầm kiếm tiên hướng về hư không thẳng tiến.