- Có nhận ra thì cũng vô dụng. Yêu linh trong cơ thể ngươi vừa mới hình thành đã gượng ép sử dụng như vậy, chờ sư phụ ngươi trừng phạt đi!
Nói xong, hắn giơ bàn tay to túm một cái, bắt lấy Triệu Sát Tinh, sau đó ánh mắt lóe lên nhìn Vương Lâm, ánh mắt lộ ra một vẻ hứng thú, cười nói:
- Tiểu tử kia, sư phụ ngươi đối với ngươi kỳ vọng rất cao. Đại sư huynh của ngươi trong buổi tranh đoạt danh hiệu Thiên Vận Thất Tử sẽ không xuất hiện, ngươi cứ yên tâm!
Nói xong, lão già hướng về phía tu sĩ của các tông phái ôm quyền cười ha hả nói:
- Các vị, chắc trong các vị cũng có người nhận ra lão đạo. Hôm nay bọn vãn bối Tử Tông đánh nhau đã làm mất nhã hứng của các vị, xin đừng trách!
- Tiền bối đừng suy nghĩ nhiều, làm sao chúng tôi lại mất nhã hứng được, vừa rồi nhìn đấu pháp của mấy người đó có cảm giác rất vui mừng, Tử hệ của Thiên Vận Tông đã có người kế nghiệp!
Lời hắn vừa nói ra, lập tức liền có người theo sau. Cuối cùng gần như tất cả tu sĩ nơi đây đều tỏ ra vui vẻ như vậy.
Xích Liệt cười ha hả, lắc đầu nói:
- Đừng quá khen ngợi bọn nghịch tử này như vậy. Hôm nay sau khi kết thúc, ngày mai sẽ là ngày sư huynh Thiên Vận Tử của ta giảng đạo. Các vị, tại hạ còn có chuyện quan trọng, xin phép đi trước!
Nói xong, Xích Liệt thân mình khẽ động, túm lấy Triệu Tinh Sát, cả người hóa thành một đám mây đỏ, gào thét hướng về đằng xa bay đi như sấm sét, biến mất không thấy.
Vương Lâm từ sau khi lão già mặt đỏ xuất hiện thủy chung không nói một lời, lúc này cầm lấy chén rượu, rót đầy uống một ngụm, ánh mắt lộ ra vẻ suy tư.
- Thần thông Triệu Sát Tinh sử dụng vừa rồi rốt cuộc là loại pháp thuật gì, không giống như ý cảnh t·ấn c·ông, so với thần thông của cổ thần có chút tương tự. Nghe lời nói của lão già mặt đỏ kia thì vật ấy chính là yêu linh, ở trong cơ thể Triệu Sát Tinh cũng là vừa mới luyện hóa mà thành, không thể tùy tiện sử dụng.
Trong lúc trầm ngâm, tu sĩ các tông phái từ mọi nơi có không ít người tiến đến chúc rượu Vương Lâm.
Trong trận đại chiến vừa rồi, Vương Lâm nhẹ nhàng tiêu diệt lão nhị của Tử hệ, bức bách lão đại phải sử dụng yêu linh kỳ dị kia. Nhưng bất cứ người nào ở nơi đây đều có thể thấy được thần thông yêu dị kia chính là hại người hại mình, nhìn bộ dạng của Triệu Sát Tinh có thể đoán ra người thi triển thần thông này chắc chắn phải chịu một lực phản hồi rất lớn.
Hơn nữa lão thất của Tử hệ này vẫn chưa ra tay, chẳng qua là mới chỉ dùng pháp bảo chống đỡ mà thôi, một khi ra tay, thắng bại tuy không thể biết được nhưng mọi người ở đây cũng liếc mắt một cái liền có thể nhìn ra ý trong lời nói của Xích Liệt kia. Thiên Vận Tử đối với người này đúng là cực kỳ coi trọng.
Nếu không vì sao hai bên đánh nhau mà chỉ có Triệu Sát Tinh b·ị b·ắt đi mà không truy cứu việc của lão nhị, ngược lại còn lưu lại một câu nói có ý như an ủi.
Những người tu chân đều là những người từng trải lão luyện, nhất là những người có thể đi vào đây dự yến tiệc này lại càng có kiến thức. Trong mắt bọn họ, Vương Lâm nhất định sẽ trở thành Thiên Vận Thất Tử, nếu có chút giao tình sau này nhất định sẽ có lợi.
Vì vậy, người đến kính rượu liên tiếp không ngừng.
Vương Lâm thu hồi suy nghĩ, mỉm cười một chút. Hắn biết rõ muốn đứng vững trên Thiên Vận Tinh này, ngoài người trong Thiên Vận Tông ra còn phải kết giao với các bằng hữu của những tông phái khác, đối với mình mà nói không có gì hại.
Vì thế, trong yến hội Tử Tông, ngày cuối cùng của yến hội bảy ngày xuất hiện một sự kiện cao trào. Vương Lâm nghiễm nhiên thay thế Triệu Tinh Sát trở thành chủ yến hội này, cùng với phần đông tu sĩ các tông phái nâng chén nói chuyện với nhau.
Về phần Bạch Vi và tứ sư tỷ không có nhiều người đến chúc lắm, cũng có phần hơi trống vắng.
Mãi đến tận ban đêm, yến tiệc gần tàn, Vương Lâm cầm lấy chén rượu cung kính mới Khương Thiên Tôn một chén. Sau khi đám người Khương Thiên Tôn rời khỏi, ánh mắt hắn lóe lên, nhìn tứ sư tỷ ở cách đó không xa.
- Tứ sư tỷ không biết thuật đại na di kia khi nào mới truyền cho sư đệ?
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, chậm rãi nói.
Tứ sư tỷ nhìn Vương Lâm, ít lâu sau, mỉm cười, vỗ túi trữ vật lấy ra một ngọc giản, vung tay lên ném cho Vương Lâm.
- Ta vốn định sau khi thọ yến của sư tôn kết thúc sẽ đi giải thoát cho ngươi, không ngờ lão thất có thể tự mình thoát ra, việc này sư tỷ cũng là bất đắc dĩ, mong rằng sư đệ không trách. Trong ngọc giản này ngoài cấm pháp đại na di còn có một cấm pháp năm đó sư tôn truyền thụ cho ta. Cấm pháp này là do sư tôn phỏng theo một hạ phẩm tiên thuật sáng tạo ra, uy lực rất lớn! Ta cho sư đệ để xin lỗi việc tháng trước.
Vương Lâm nhận lấy ngọc giản, liếc mắt nhìn tứ sư tỷ một cái, trầm ngâm một chút, gật gật đầu.
Không đến vạn bất đắc dĩ hắn cũng không muốn trở mặt hoàn toàn với người này. Dù sao tứ sư tỷ này bản lãnh cũng đã đạt tới Anh Biến Hậu Kỳ, hơn nữa người này thủy chung vẫn chưa lộ ra ác ý, cho dù là tháng trước cũng chỉ là dùng cấm pháp phong ấn, vẫn chưa thực sự ra tay.
Về phần Bạch Vi, hắn ở một bên mỉm cười nói:
- Lão thất, lần này danh hiệu Thiên Vận Tử xem ra đã là của ngươi rồi, sư huynh tại đây chúc mừng ngươi trước!
Nói xong hắn cầm chén rượu, hướng về Vương Lâm tỏ ý, nhấp một ngụm.
Vương Lâm mỉm cười, cầm chén rượu uống xong, sau đó đứng lên ôm quyền, nói:
- Hai vị, tại hạ còn có chút việc vặt, hẹn ngày mai gặp lại!
Bạch Vi gật đầu, cười nói:
- Lão thất cứ đi trước, không cần để ý tới chúng ta.
Tứ sư tỷ cũng gật đầu, mỉm cười.
Vương Lâm thân mình nhoáng lên, đạp chân một cái, hóa thành một đạo cầu vồng, biến mất không thấy.
Đợi hắn đi rồi, Bạch Vi và tứ sư tỷ nói chuyện với nhau ít lâu rồi cũng lần lượt giải tán.
Bạch Vi trên đường trở lại Tử Vi Các, ánh mắt lộ ra một vẻ ác độc, nhìn về hướng tổng tông của Thiên Vận Tông ở đằng xa, lẩm bẩm:
- Sư tôn quá mức bất công, không ngờ lại đem yêu linh cấy vào trong thân thể của đại sư huynh. Nếu yêu linh này thức tỉnh, bản lãnh của đại sư huynh chỉ sợ không bao lâu nữa sẽ khôi phục, tới lúc đó, ta vĩnh viễn sẽ không thể báo được thù. Việc này, nên làm thế nào cho phải!
Hắn cau mày, đi về Tử Vi Các.
Vương Lâm bay đi một mạch, trên đường gặp được một vài tu sĩ của tông phái khác liền ôm quyền chào hỏi lẫn nhau, không quá lâu đã về tới Tử Lâm Các.
Ba tháng chưa quay về, Tử Lâm Các vẫn như trước. Vương Lâm nhoáng lên một cái, trực tiếp tiến vào tầng ba, ngồi trong gian mật thất kia, tay phải khẽ lật, lấy ra một ngọc giản.
Ngọc giản này chính là của tứ sư tỷ đưa, là vật ghi chép lại hai đạo cấm pháp.
Cấm pháp có khả năng dịch chuyển mười vạn dặm chính là sự lựa chọn hàng đầu. Vương Lâm ngày đó sau khi nhìn đến cấm pháp này vẫn động tâm không ngừng, lúc này thần thức đảo qua, cẩn thận xem xét, lông mày dần dần nhăn lại.
- Cấm pháp dịch chuyển này thì ra là thế. Lợi dụng khoảnh khắc trước khi dịch chuyển, lấy cấm pháp này phong ấn bản thân lại để có thể trong nháy mắt liên tục sử dụng một vài lần pháp thuật dịch chuyển, từ đó sinh ra một sức mạnh kỳ dị, sau khi phong ấn được mở sẽ đồng loạt bùng nổ, khiến cho khoảng cách dịch chuyển tăng lên gấp vô số lần.
Nguyên lý của phương pháp này tuy đơn giản như vậy, nhưng trên thực tế vận dụng cũng gặp rất nhiều t·ai n·ạn. Một khi nắm bắt thời gian phong ấn không tốt, rất có thể đưa chính mình hoàn toàn đi vào bên trong khe không gian.
Ngoài ra, cũng không thể định vị được hoàn toàn chuẩn xác. Chắc hẳn tứ sư tỷ nhờ vào thần thức Anh Biến Hậu Kỳ, hơn nữa lại thông thuộc địa hình trên Thiên Vận Tinh nên mới có thể dịch chuyển chuẩn xác tới chỗ Thạch Lâm kia.
Tuy nhiên tổng thể mà nói, thuật này cũng có một chút thần thông!
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, đứng lên bước về phía trước, trong nháy mắt toàn bộ thân mình hắn lập tức trở nên hư ảo. Cùng lúc đó, tay phải Vương Lâm sử ra một ấn quyết kỳ dị, đánh về phía trước, lập tức, một luồng hào quang màu bạc từ trong tay biến ảo mà ra, bao phủ bốn phía.
Ngay lúc hào quang màu bạc xuất hiện, Vương Lâm lập tức cảm giác được bốn phía thân thể như có dòng nước chảy qua, cả thân người cứ như đang ở dưới đáy biển sâu, hết thảy bốn phía trở nên đông đặc lại.
Hắn cẩn thận cảm thụ cảm giác này, ánh mắt chợt lóe, bước về phía trước một bước. Nếu là lúc bình thường, sau một bước này Vương Lâm sẽ biến ra xa mấy ngàn dặm.
Nhưng hiện tại, sau một bước này, thân mình hắn cũng chỉ nhoáng lên một cái.
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lại bước tiếp một bước, sau đó thân mình hắn không hề dừng lại mà tiếp tục như bước tới như bước trên một cái thang dẫn lên trời.
Tổng cộng bước tới bảy bước!
Bảy bước này khiến cho thân mình Vương Lâm bay lên ngày càng cao, cuối cùng cách mặt đất hơn một trượng, vầng hào quang màu bạc bao xung quanh hắn bỗng nhiên tản ra, biến mất.
Ngay lúc vầng hào quang này biến mất, Vương Lâm lập tức cảm giác được một lực đạo vô cùng hùng mạnh từ bốn phương tám hướng điên cuồng ngưng tụ vào thân người. Giờ phút này, thân mình hắn không thể khống chế, lóe lên rồi biến mất.
Cách đó mười vạn dặm, phía trên một ngọn núi, lúc này bỗng nhiên xuất hiện rất nhiều hào quang màu bạc, đồng thời một t·iếng n·ổ vang dội từ giữa đỉnh núi truyền lại.
Từng trận bụi đất bay lên, Vương Lâm toàn thân dính đầy bùn đất từ trong đỉnh núi đi ra.
Hắn trong mắt lộ vẻ vô cùng hưng phấn, thì thào lẩm bẩm:
- Cấm thuật dịch chuyển này quả nhiên uy lực vô cùng. Thiên Vận Tinh này, ta đã đến đúng nơi rồi, nếu còn ở lại Chu Tước Tinh làm sao có thể học được loại thần thông này.
Khoảng cách xa như vậy có lẽ chỉ có Vấn Đỉnh tu sĩ mới có khả năng thi triển ra.
Lúc này trong lòng Vương Lâm tràn nhập cảm giác vui sướng. Hắn ngẩng đầu nhìn ánh trăng, thét dài một tiếng, cùng lúc đó thân mình run lên, toàn bộ bùn đất trên người lập tức biến mất hết.
Dưới ánh trăng, thân mình Vương Lâm khẽ động, lập tức hóa thành một đạo cầu vồng, trực tiếp hướng về phía chân trời.
Trong khi bay, Vương Lâm lấy ngọc giản ra, thần thức đảo qua, xem xét cấm pháp thứ hai mà tứ sư tỷ lưu lại!
Vừa nhìn vào, ánh mắt Vương Lâm lộ ra một vẻ kỳ dị. Hắn dừng thân mình lại, đứng ở giữa không trung, lông mày dần nhăn lại.
- Cấm pháp thứ hai của người này không có tên, chính là một loại pháp thuật vận dụng tiên lực. Đường đi của tiên lực này không giống như trong có thể bình thường, mà vận chuyển theo một phương thức quỷ dị, ở trong cơ thể định hình thành dạng xoắn ốc rồi phóng thích ra. Đường xoắn ốc này có tổng cộng chín vòng, thời gian tích tụ trong cơ thể càng dài, sau khi phóng ra uy lực càng lớn.
Dựa theo ghi chép của tứ sư tỷ, năm đó lúc sư tôn truyền thụ cho nàng cấm pháp này đã từng nói, cấm pháp này là phỏng theo một hạ phẩm tiên thuật mà sáng tạo ra.
Thuật này là bắt chước mà thành, cho dù là ở trong cơ thể đạt tới chín vòng cũng chẳng qua tương đương với uy lực ba vòng của tiên thuật thật sự mà thôi.
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, không lập tức thử tu luyện mà thần thức đảo qua, tìm được một thung lũng hẻo lánh gần đó, khoanh chân ngồi ở bên trong, cẩn thận nghiền ngẫm.
Vương Lâm không phải hạng người lỗ mãng, tứ sư tỷ hào phóng giao ngay ra cấm pháp như thế, tự nhiên hắn phải cẩn thận xác nhận rồi mới quyết định tu luyện hay không.
Cẩn thận nghiên cứu hồi lâu, với kiến thức của Vương Lâm, đối chiếu với tam thức sát chiêu được Tư Đồ Nam truyền thụ, cuối cùng hắn xác định cấm pháp này là thật!
- Cửu chuyển luyện tiên quyết.
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, lộ ra vẻ quyết đoán, hít sâu, tiên lực trong cơ thể khẽ động lập tức phân ra một luồng, dựa theo yêu cầu trong cấm pháp, ở một chỗ khuất trong cơ thể ngừng lại một chút rồi sau đó thử xoay tròn.
Nếu Vương Lâm chưa đạt đến Anh Biến Kỳ, thân thể vẫn còn là phàm thai, như vậy tư chất của hắn hiển nhiên không thể tu hành tiên thuật. Nhưng hiện tại, thân thể Vương Lâm đã trải qua ngưng tụ tiên lực, đã loại bỏ được phàm cốt, có được tiên thể.
Tuy nói tiên thể trong mắt của mọi người không phải là tốt nhất mà chỉ là ở bậc trung, nhưng Vương Lâm đã cực kỳ thỏa mãn. Tiên thể này so với phàm thai của hắn trước kia không biết tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Đây cũng chính là nguyên nhân Vương Lâm trước đây chủ yếu thiên về sử dụng pháp bảo mà không phải là pháp thuật. Bởi vì tu luyện pháp thuật với tư chất linh căn có quan hệ rất lớn.
Đôi khi, nếu tư chất không đủ, một loại pháp thuật dù có thử luyện vạn lần cũng là vô dụng, nhưng nếu tư chất đầy đủ, có khả năng chỉ cần một lần là có thể hoàn toàn học được.
Luồng tiên lực kia trong cơ thể được Vương Lâm khống chế, chậm rãi xoay tròn, dần dần đạt được một vòng, hoàn thành yêu cầu nhất chuyển.
Ngay khi hoàn thành một vòng này, một luồng lực sắc bén đột nhiên từ bên trong lóe ra. Vương Lâm thần thức khẽ động, lập tức cẩn thận quan sát, dần dần hắn phát hiện được một ít manh mối.
Cửu chuyển luyện tiên thuật này chính là xuất ra một luồng kim tiên lực!
Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, tiên lực vừa được khống chế xoay thành một vòng trong cơ thể lại chậm rãi xoay tròn, đang tiến tới hoàn thành nhị chuyển!
Tốc độ nhị chuyển so với nhất chuyển chậm hơn không ít. Sau ba nén hương, cuối cùng cũng dần dần hoàn thành.
Ngay khi nhị chuyển vừa hoàn thành, cảm giác sắc bén bên trong luồng tiên lực này tăng lên gấp mười lần, một cảm nhận sâu sắc lập tức từ trong cơ thể truyền ra, ít lâu sau mới từ từ biến mất.
Vương Lâm cẩn thận quan sát thật lâu, cắn răng một cái, tiến hành tam chuyển.
Tam chuyển tốn gần một canh giờ để xử lý. Tam chuyển thành công, một luồng kim tiên lực hùng mạnh điên cuồng chạy trong cơ thể Vương Lâm. Thậm chí hắn còn cảm thấy được lục phủ ngũ tạng lúc này đau đớn như bị kim châm.
Tiên lực còn lại trong cơ thể lập tức dũng mãnh xông vào, sau khi nhẹ nhàng đi qua, sự đau đớn trong cơ thể hắn từ từ tiêu tan. Giờ phút này, trong cơ thể Vương Lâm, luồng tiên lực sau khi tam chuyển, màu sắc không còn là màu trắng mà phát ra từng đạo kim quang, hoàn toàn không hòa hợp với tiên lực khác mà giống như phân chia cấp bậc một cách nghiêm ngặt. Tiên lực nguyên bản màu trắng trong cơ thể Vương Lâm sau khi gặp tiên lực ánh kim lập tức tản ra hai bên, không ngờ không dám tiếp cận quá gần.
Cuối cùng, Vương Lâm đem luồng tiên lực ánh kim này ngưng tụ ở trong tay trái. Tiên lực ở trong cơ thể lúc này mới vận chuyển như cũ, nhưng trên tay trái không có một chút tiên lực nào chảy vào, giống như chỗ đó đã được ngăn cách vậy.
- Tiên lực do cửu chuyển luyện tiên quyết biến hóa ra cũng rất thú vị, nhưng không biết uy lực của nó như thế nào.
Vương Lâm ánh mắt chợt lóe, không sử dụng ngay mà tay phải bấm quyết, thi triển thuật đại na di, ngay lúc bốn phía thân thể xuất hiện ngân quang, bước chân về phía trước bảy bước.
Ngân quang biến mất, thân ảnh Vương Lâm nhoáng lên một cái, biến mất.
Bên ngoài Tử Tông, ngân quang chợt lóe, thân ảnh Vương Lâm nhếch nhác bước ra. Dù sao hắn mới chỉ thử hai lần, vẫn còn chưa thích ứng hoàn toàn với tốc độ dịch chuyển liên tục.
Sau khi hiện thân, Vương Lâm nhoáng lên một cái, hướng về Tử Lâm Các bay đi. Giờ phút này, bóng đêm trên không trung đã chậm rãi trôi qua, chân trời trở nên sáng dần lên, bắt đầu một ngày mới.
Ngày hôm nay là ngày Thiên Vận Tử giảng đạo, cũng là ngày tu sĩ các tông phái trên Thiên Vận Tinh, các đại thần thông tu sĩ từ các tu chân tinh bên ngoài tới chúc thọ mong đợi nhất!
Thiên Vận Tử giảng đạo vạn năm mới có một lần, mỗi lần giảng đạo liên tục không ngừng, đối với những người đến nghe giảng đạo, đây là một cơ duyên rất lớn. Trên Thiên Vận Tinh này, từ sau khi Thiên Vận Tử đắc đạo, đây là sự kiện đặc biệt trọng đại.
Người từ bốn phương tám hướng tới đây mừng thọ, trong đó có không ít những đại thần thông tu sĩ, ngay cả bọn họ trong một ngày Thiên Vận Tử giảng đạo, tĩnh tâm ngồi nghe, cũng thu hoạch được đạo quả.
Sáng sớm ngày hôm nay, đệ tử của bảy tông Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử của Thiên Vận Tông, bắt đầu là Xích Tông, từ trong Xích Tông bước ra.
Bảy đệ tử của Xích Tông không thiếu một người đều cùng mặc áo đỏ, chỗ cổ tay áo có thêu kim long, bên hông có tiên hà noãn ngọc. Bảy người hóa thành bảy đạo cầu vồng từ trong Xích Tông bay ra, ở phía chân trời dàn thành hàng ngang hướng về tổng tông của Thiên Vận Tông kính bái!
Xích Tông khẽ động, theo sát sau đó là Chanh Tông. Bảy người của Chanh Tông cùng mặc áo màu cam nhất tề bay ra, ở phía sau Xích Hệ kính bái!
Kế tiếp lần lượt là Hoàng Lục Thanh Lam bốn tông. Sau khi toàn bộ sáu tông này xuất hiện mới đến lượt Tử Tông, dù sao trong Thiên Vận Tông, Tử Hệ vẫn là yếu nhất.
Từ phía trên Tử Tông chỉ có ba đạo cầu vồng bay ra, dừng ở phía chân trời.
Ánh mắt những đệ tử của sáu tông kia đều rất lạnh lùng, không những lộ ra vẻ khinh bỉ mà còn có cả châm biếm. Những ánh mắt này liên tục thay đổi giống như một thanh kiếm sắc đâm lên thân thể ba người.
Bạch Vi thần sắc như thường, hiển nhiên đã quen với việc này.
Về phần tứ sư tỷ kia, mặt đầy sát khí, cắn chặt môi dưới, không nói lời nào.
Vương Lâm đứng ở đó, sắc mặt bình thản, lạnh lùng quét mắt nhìn sáu tông kia. Đệ tử của sáu tông này hắn nhìn một lượt, càng nhìn trong lòng càng sợ hãi, đồng tử trong mắt không thể không co rút lại.
Đệ tử của sáu tông hắn chỉ nhận ra được ba người, trong đó có một người, đó là người đứng hàng thứ ba trong Lam Tông, Tư Mã Như Phong. Người này bản lãnh đã đạt tới Anh Biến đại viên mãn, chỉ còn cách Vấn Đỉnh một chút!
Còn có một người, đó là một nam tử họ Vương của Thanh Tông. Người này mặt lạnh như băng, nhìn lại Vương Lâm, trong mắt hiện lên một vẻ hờ hững. Bản lãnh của người này đã vượt qua Tư Mã Như Phong, đã bước nửa bước vào Vấn Đỉnh.
Ngoài hai người này còn có một người nữa, Vương Lâm nhìn cực kỳ quen mắt. Người này đúng là người đàn ông trung niên năm đó ở tiên giới đã cùng với Sất Hổ đánh một trận, sử dụng ra Sát Khí Huyết Tinh.
Năm đó bản lĩnh người này chưa đạt tới Anh Biến, nhưng lúc này nhìn lại cũng đã đạt tới Anh Biến Hậu Kỳ. Người này đứng ở vị trí thứ tư trong Cam Tông, lúc này ánh mắt cũng đang nhìn về phía Vương Lâm.