Tiên Nghịch

Chương 482: Chiến!



Trưởng lão Thạch Phương của Đại La Kiếm Tông và một lão già thấp người. gần như đồng thời phun máu, loạng choạng lui lại,. Trên mặt đất liền xuất hiện mấy dầu chân thật sâu. Mỗi bước chân của họ lại khiến cho mặt đất rung động một chút.

Sau khi lớp bụi khuếch tán ra xung quanh liền có một đạo ánh sáng như kiếm quang xuất hiện. Mục tiêu của nó không phải là hai tên Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông mà là lão già nhân cơ hội muốn hái Diệu Kim quả, tu sĩ Hoá Thần kỳ - Lữ Tùng Nghĩa.

Sắc mặt của Lữ Tùng Nghĩa đại biến, biết rõ là lui về phía sau thì không kịp nên hắn vội vã thuấn di. Tuy nói rằng trong Địa Ma Bắc giới thuấn di là việc rất nguy hiểm nhưng lúc này hắn cũng không còn lựa chọn nào khác. Chỉ thấy bốn phía xung quanh xuất hiện từng đạo sóng gợn vặn vẹo, bóng dáng của hắn lập tức biến mất.

Chỉ có điều từ trong làn khí màu xám chợt vọng ra một tiếng hừ lạnh. Cùng với tiếng "hừ" đó, khí xám lan tới gần, trực tiếp xuyên thấu qua không gian đang vặn vẹo kia, mà xông vào bên trong cơ thể của Lữ Tùng Nghĩa đang muốn thuấn di bỏ trốn.

- Ngươi! - Sắc mặt của Lữ Tùng Nghĩa đại biến, đang muốn mở mồm nói chuyện thân mình không ngờ như một quả cầu cứ thế mà phình to.

Cảnh tượng này quá mức quỷ dị. Chỉ thấy thân thể của Lữ Tùng Nghĩa nháy mắt đã phình ra đến cực hạn. Một t·iếng n·ổ vang lên, đường đường là Hoá Thần tu sĩ của Đại La Kiếm Tông nổ tung thành từng mảnh vụn!

- Bang bang bang!

Tiếng động quanh quẩn trong sơn cốc còn truyền lại. Trên bầu trời vô số huyết nhục bắn tung tóe ra xung quanh rồi rơi xuống đất!

Một làn sương máu tỏa ra bốn phía.

Từ trong màn sương máu, một bóng người mặc tử y chậm rãi từ ngoài sơn cốc đi vào.

Mái tóc dài của người đó xõa xuống lưng. Khuôn mặt tuy không phải quá anh tuấn nhưng có một cỗ cảm giác bất phàm. Trên đầu ngón trỏ tay phải của hắn có hai luồng khí xám, như hai con rồng nhỏ từ hai kẽ hở hai bên ngón tay xoay quanh.

Trên lưng người này có một khối lệnh bài màu tím. Trên lệnh bài có khắc một chữ "Thất" Vương Lâm xuất hiện khiến cho trong sơn cốc trở nên yên tĩnh!

Sắc mặt của Quách Tà Dật tái nhợt, không còn chút huyết sắc, thân mình mơ hồ run rẩy. Tay phải nắm chặt phi kiếm, đầu ngón tay cũng trở nên trắng bệch mà không biết.

Sư muội của hắn cũng kinh hoàng, nhịn không được, bịt lấy miệng ngồi xuống, bắt đầu n·ôn m·ửa. Sắc mặt cũng tái nhợt như tờ giấy.



Về phần thanh niên mặc đồ màu lam dĩ nhiên không phải là đệ tử của Đại La Kiếm Tông thì trong mắt chỉ có một sự ngây ngất. Thậm chí hắn còn hít vào mấy hơi thật sâu sương mù đầy mùi máu tươi.

Ngoại trừ ba người đó ra, nét mặt nữ tử Thiên Cầm âm trầm, ánh mắt có chút gì đó do dự không quyết.

Nhưng đó cũng chỉ là đám tiểu bối tu vi, định lực không đủ, dĩ nhiên không thể bằng Thạch Phương và lão già thấp người kia. Hai người này tuy tâm thần đại chấn, thầm nhủ không ổn nhưng sắc mặt vẫn không quá lộ liễu, chỉ hơi khó coi mà thôi.

Thần sắc của Vương Lâm bình thản, ánh mắt đảo qua tất cả mọi người. Sau đó hắn tuỳ ý điểm một cái vào hư không. Lập tức từng đạo khí màu xám từ thịt nát bên trên mặt đất nhanh chóng bay ra, ngưng tụ cùng một chỗ.

Chúng hoá thành một mảnh sương mù lớn màu xám, hướng về chỗ hư không mà Vương Lâm vừa điểm ra ngưng tụ lại.

Trong nhát mắt hoá thành một quả cầu màu xám. Bên trong quả cầu đó có những đám mây mù lượn lờ, như ẩn chứa một loại vật chất thần kỳ, làm cho khi người ta nhìn vào, tinh thần sẽ không tự chủ được bị lạc vào trong đó, không thể tự thoát ra được.

Ánh mắt của Vương Lâm bình thản, tay phải tuỳ ý xoa lên đó. Từ bên trong quả cầu lập tức truyền ra từng làn dao động. Dưới sự dao động đó, quả cầu thu nhỏ lại, cuối cùng hoá thành nhỏ như một cái móng tay, rồi bị Vương Lâm bắt lấy vào lòng bàn tay. Khi hắn mở tay ra, tiểu cầu này dĩ nhiên đã biến mất hoàn toàn.

- Thiên Vận Tông, tử hệ Lão Thất, Vương Lâm! - Thạch Phương Trưởng lão của Đại La Kiếm Tông nhìn thoáng qua lệnh bài màu tím trên lưng Vương Lâm, sau đó nhìn chằm chằm vào hắn mà thốt ra từng chữ một!

Vương Lâm thu tay phải lại, ánh mắt lạnh như băng nhìn Thạch Phương nói:

- Trả lời ta một vấn đề, ta cho các ngươi rời đi một người!

Thạch Phương như nghe thấy một câu chuyện hài, phá lên cười. Tay phải lão bấm quyết, điểm lên không trung. Lập tức cái vỏ kiếm sau lưng tỏa ra một cỗ kiếm khí mạnh mẽ. Kiếm khí có màu xanh, dựng thẳng lên trên cao!

- Vương Lâm, dù người là Anh Biến trung kỳ nhưng hôm nay chúng ta có hai Anh Biến sơ kỳ. Hơn nữa lấy kiếm bảo của Đại La Kiếm Tông ta, dù ngươi g·iết được hai ta cũng chắc chắn sẽ b·ị t·hương. Đến lúc đó, sau nửa tháng tại Đông Hải Yêu linh chi môn, ta muốn xem ngươi có thể đi được không?! - Thạch Phương cười lạnh.

Năm nay, danh sách đi Đông Hải Yêu linh chi môn hắn cũng có nghe nói qua. Nghe bảo tên đệ tử mới thu của Vân Thiên Tông, Tử hệ Vương Lâm này cũng là một trong số đó.

Lúc này, hắn gặp Vương Lâm liền quyết định đánh cuộc một phen! Hắn cược rằng Vương Lâm sẽ không dễ dàng ra tay, để tránh việc cả hai người bọn hắn toàn lực phản kích, khiến cho bản thân b·ị t·hương, ảnh hưởng đến chuyến đi Đông Hải.



Lão già thấp người kia từ khi Vương Lâm xuất hiện vẫn không nói gì, nhưng ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Vương Lâm. Lúc này, hắn nghe thấy Thạch Phương nói vậy, đáy lòng thầm kêu không ổn. Căn cứ hắn quan sát thì đối phương không hề có một chút e ngại. Với việc tốn thời gian nói lời vô nghĩa với hắn, không bằng lập tức ra tay, c·ướp đoạt tiên cơ. Lấy hai người bọn họ tu vi Anh Biến sơ kỳ chiến đấu với một Anh Biến trung kỳ thì cơ hội vốn không lớn.

Lão già thấp người cắn răng một cái, không chút do dự bỗng nhiên thân mình khẽ động. Tay phải vỗ vào túi trữ vật, một lá cờ nhỏ đỏ như máu liền xuất hiện. Tay hắn rung nhẹ lá cờ một cái, làn khí tanh tưởi lập tức từ trong tiểu kỳ tràn ra, bao phủ toàn thân người đó lại.

- Nhận lấy c·ái c·hết đi! - Lão già thấp người hét lớn, hai tay lập tức bấm quyết, rồi vỗ mạnh về phía trước một cái. Lập tức, một thủ ấn màu đỏ thật lớn do huyết khí biến thành, tỏa ra mùi máu tanh nồng, rít lên xông về phía Vương Lâm.

Cùng lúc đó, hắn cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm nguyên thần tinh huyết. Màu sắc của nó thấp thoáng một chút kim quang. Huyết dịch vừa xuất hiện, lập tức trong miệng lão nhanh chóng niệm chú ngữ. Âm thanh nghe có chút gì đó quái dị nhưng một cỗ lực lượng vô hình như từ trên trời giống xuống.

- Thiên quỷ thôn! - Sau khi thốt ra chú ngữ, u quang trong hai mắt của lão già thấp người loé lên. Lão hét lớn một tiếng, nguyên thần tinh huyết trước người lập tức dao động, rồi trong nháy mắt đã tiêu tan ở giữa không trung.

Nháy mắt khi nó tiêu tán, phía sau lão già xuất hiện một cái đầu hư ảo cao đến mười trượng. Cái đầu đó có màu đen, giống như một cái đầu của ác quỷ. Nhất là đôi mắt, tuy chỉ là ảo ảnh nhưng thoạt nhìn lại giống như thật.

Cái đầu này vừa xuất hiện lập tức rít lên một cái, từ phía sau người lão già thấp người đánh về phía Vương Lâm.

- Xuất thủ! - Lão già thấp người hét lớn!

Thạch Phương cắn răng một cái, rồi không chút do dự, tay phải bấm quyết, đột nhiên chém về phía trước. Vỏ kiếm loé ra kiếm quang màu xanh sau người lão lập tức phát ra kiếm quang kinh thiên động địa, như một con rồng dữ tợn, nhằm vào Vương Lâm mà chém xuống.

Cùng lúc đó, Thạch Phương cảm thấy không quá nắm chắc nên cũng đồng dạng cắn đầu lưỡi, phun ra nguyên thần tinh huyết, sau đó khoanh chân ngồi xuống. Tay phải chụp về phía trước, nắm lấy máu huyết của mình vào lòng bàn tay, sau đó gầm nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đánh về giữa trán mình.

Chỉ nghe ầm một tiếng, thân mình của Thạch Phương chấn động. Một luồng ánh sang dịu từ giữa mi tâm loé ra. Trong ánh sang đó, nguyên thần của Thạch Phương bỗng nhiên rời khỏi thân thể. Sau khi nguyên thần vừa xuất khiếu, lão há mồm phun ra một đạo hào quang chói mắt, rồi hoá thành một thanh phi kiếm nhỏ như lá liễu. Nguyên thần lão ngưng tụ bên trên phi kiếm, theo sát kiếm quang vừa chém xuống, như tia chớp lao về phía Vương Lâm.

- Nhận lấy c·ái c·hết đi!



Hai Trưởng lão Anh Biến sơ kỳ của Đại La Kiếm Tông lúc này đã liều mạng.

Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường. Hắn đứng tại chỗ, không chút biến hoá. Hắn đưa chân tiến về phía trước một bước, tay phải nâng lên, điểm một cái vào hư không. Phía trên ngón cái xuất hiện từng luồng sáng màu đen.

Tịch diệt chỉ!

Dưới một chỉ này, vạn linh thăng trầm!

Dưới một chỉ này, tất cả cỏ dại trong sơn cốc lập tức hoá thành một mảnh khô vàng, ngay cả những lá cây đã héo rũ trước đó nháy mắt cũng tan nát. Sự tan nát đó cũng không phải chỉ thể hiện ở bên ngoài mà ngay cả những gốc cây ở sâu bên dưới lòng đất cũng tan rã chỉ trong khoảnh khắc.

Thủ ấn đỏ như máu đang lao về phía Vương Lâm đầu tiên kia khi gặp phải đầu ngón tay cái của Vương Lâm lập tức tan nát.

Nếu nó chỉ tan nát cũng không cần phải nói nữa, cũng không thể hiện được uy lực của Tịch diệt chỉ! Chỉ thấy thủ ấn bị tan vỡ thành vô số mảnh đỏ, nguyên bản đang có xu thế quay trở lại. Nhưng mới quay lại được không xa thì bị một thứ lực lượng kỳ dị từ một chỉ này dẫn dắt mà quay ngoắt lại, ngưng tụ ở đầu ngón tay cái của Vương Lâm.

Cảnh tượng này phát sinh cực nhanh. Từ bên ngoài nhìn vào thì có vẻ như ngay tại khi huyết thủ ấn tan vỡ, nháy mắt đã bị ngón tay cái của Vương Lâm hoàn toàn hấp thu. Bên trên ngón tay sắt đỏ trở nên rực rỡ.

Hấp thu huyết thủ lực, ánh mắt Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Ngón tay cái cũng không tạm dừng mà tốc độ càng nhanh hơn, đoạt trước một bước, lướt qua kiếm quang của Thạch Phương, điểm vào mi tâm của quỷ đầu đang âm trầm lao đến.

Hai mắt của quỷ đầu kia loé ra quang mang kỳ dị, nháy mắt khi Vương Lâm điểm đến không ngờ mở cái miệng chực nuốt ngón tay cái của Vương Lâm .

- Ah!? - Hai mắt của Vương Lâm sáng ngời, khoé miệng lộ ra một tia mỉm cười, hạ giọng nói:

- Nếu ngươi muốn nuốt thì hãy nuốt cho sướng miệng đi!

Nói xong, ngón tay cái của hắn bỗng nhiên loé ra hồng quang. Huyết ấn lực bị hắn hấp thu trước đó, trong nháy mắt liền bị Vương Lâm trút toàn bộ vào trong quỷ đầu kia. Cùng với đó, một tia diệt tuyệt sinh linh khí tức ẩn chứa trong chỉ này cũng tuỳ theo đó mà điên cuồng dung nhập vào trong quỷ đầu.

Nháy mắt quỷ đầu phình to, kêu lên những tiếng thảm thiết, vội vã lui về phía sau. Chỉ có điều chưa rời khỏi ba trượng thì nó chấn động một cái, rồi nổ tung thành từng mảnh.

Bản mạng thần thông bị huỷ, lão già thấp người sắc mặt lập tức tái nhợt. Thân thể lão nhoáng lên một cái, phun ra một ngụm máu. Trong mắt hắn lộ ra vẻ kinh hãi, không chút do dự xoay người bỏ chạy.

Hắn thật sự sợ hãi!

Thiên Quỷ thôn là pháp thuật mà hắn từng sử dụng khi động thủ với một Anh Biến trung kỳ tu sĩ khác. Tuy cuối cùng Anh Biến trung kỳ tu sĩ kia cũng có thể phá giải nhưng quá trình cũng cực kỳ mạo hiểm chứ không thể nào đơn giản nhẹ nhàng một cách tuỳ ý như Vương Lâm . Làm sao hắn lại không chạy!