-Tản ra! - Tư Mã Viêm nghiến răng, nghiến lợi quát. Lời nói cả hắn trong quân doanh chính là lệnh.
Chín ngàn yêu binh lập tức quay lại mà tản ra. Thế trận được lập ra để bao vây nhanh chóng bị phá vỡ, không còn tồn tại.
Vào lúc này, ở giữa quân doanh, một luồng ánh sáng đỏ như máu chợt lóe lên. Thân hình gầy gò của quản sự tham quân từ từ xuất hiện. Hắn cũng không phải tới một mình. Phía sau hắn còn có một lão già mặc áo bằng vải bố. Mái tóc của lão bạc trắng, phất phơ bay trong gió. Lão đứng đó mà khiến cho tất cả mọi thứ bị lu mờ.
Trong nháy mắt khi lão già xuất hiện, Vương Lâm mở hai mắt. Ánh mắt hắn xuyên qua đám yêu binh trước mặt mà nhìn về phía lão già.