Còn Thần Long lúc này lại hiện ra ở chỗ Vương Lâm lúc trước. Hắn ngẩn người một lúc, ruột gan nhảy loạn, không nói thêm một lời, vội vã lao thẳng tới lối ra.
Hắn sợ. Hắn không thể ngờ nổi Tham Lang lại có pháp bảo kinh khủng tới mức này. Pháp bảo này quá mạnh mẽ, không ngờ có thể nghịch chuyển Càn Khôn. Mới vừa rồi trong khoảnh khắc khi hắn đổi chỗ với Vương Lâm, hắn cảm nhận được một cỗ thần uy không thể chống lại nổi. Lực lượng bản thân mà so sáng với cỗ thần uy này thì chẳng đáng cái gì .
- Tham Lang này không hổ là người cùng cấp bậc với sư tôn ta. Tuy nói tu vi hắn xa xa không bằng sư tôn nhưng có thể được sư tôn coi trọng thì tất nhiên có chỗ kinh người.
Hắn cũng không biết Tham Lang vốn không phải kẻ trắng tay. Vô số năm qua đi, số bảo bối của hắn cũng không thua bất cứ tòa tiên phủ nào! Chẳng qua bảo bối của hắn hiện nay nhiều thứ không thể tự bản thân sử dụng. Người này lại cực kỳ cơ mẫn, vừa thấy người khác có chủ ý với mình, thấy không ổn là lập tức đào tẩu.
Tham Lang thở hổn hển, quay phắt đầu lại nhìn chằm chằm vào Vương Lâm đang bị vây trong sương khói, nhếch mép cười, bước tới.
Vương Lâm hít sâu một hơi khí lạnh, nhìn chằm chằm vào cái đỉnh kia, ánh mắt lộ ra một tia sáng kỳ dị. Hắn nhận ra cái đỉnh này. Hắn không do dự chút nào liền cho lệnh bài vào trong túi trữ vật, tiên kiếm dưới chân hắn reo vang, truyền ra thần niệm của Chu Dật.
- Pháp bảo mạnh thật. Vương Lâm, ngươi tự bảo vệ bản thân đi!
Tiên kiếm của Chu Dật chợt lóe lên. Một đạo kiếm khí ác liệt từ trên tiên kiếm bộc phát. Tiên kiếm nhanh chóng quay ngược lại, hình thành một luồng kiếm khí như gió lốc, đánh sâu vào đám sương mù đang vây khốn, không ngừng bành trướng ra. Chu Dật quát to:
- Khai!
Ầm một tiếng. Đám sương mù liền mở ra một lỗ hổng, tiên kiếm lao ra. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, cũng lập tức phóng theo sau.
- Tu vi người này tầm thường nhưng lại rất nhiều pháp bảo quỷ dị khó lường. Rốt cục vì sao hắn lại có thể chiếm được nhiều pháp bảo như vậy chứ!
Chu Dật sau khi lao ra liền đâm thẳng tới Tham Lang.
Ánh mắt Tham Lang ngời sáng. Thân thể hắn lui lại phía sau một bước, vỗ túi trữ vật. Động tác này khiến cho không chỉ tiên kiếm của Chu Dật sững lại mà ngay cả Vương Lâm vừa mới thoát ra khỏi màn sương mù cũng lập tức giật mình.
- Vương Lâm, lão phu phải cảm ơn Tư Đồ Nam. Nếu không có hắn thì lão phu làm sao có thể ở một phế tinh như Chu Tước tinh hơn vạn năm. Nếu không có thời gian đó thì lão phu cũng không thể lĩnh ngộ được rất nhiều pháp bảo trước đó không thể sử dụng!
Tay phải Tham Lang giơ lên, trong đó có một tấm bình phong.
Hắn ném một cái, tấm bình phong này lập tức hóa lớn, trong nháy mắt hóa thành hơn mười trượng. Bên ngoài tấm bình phong có vẽ sơn thủy đạm mặc, mây mù hờ hững, nhìn qua có vẻ đầy tiên ý.
- Lão phu không tìm được Sơn Hà đồ của tiên giới năm xưa nhưng lại phát hiện ra trên bình phong này có dáng dấp của Sơn Hà đồ. Thu cho ta!
Tham Lang hét lớn. Đột nhiên từ trong bình phong này xuất hiện một lực hút rất lớn.
Thân ảnh của Chu Dật từ trong tiên kiếm biến ảo ra. Sắc mặt hắn rất nghiêm túc, tay phải điểm về phía trước một cái, lập tức hai đạo bổn mạng kiếm khí còn lại trong cơ thể hắn liền được hắn không chút do dự phóng ra.
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Hắn lập tức vận chuyện kiếm khí của Lăng Thiên Hậu trong cơ thể. Thân thể nhoáng lên một cái, kiếm khí mở đường đối kháng với lực cản, lao thẳng về phía vực sâu. Phía sau hắn, đệ nhị nguyên thần của Tham Lang mang theo vô số thiên lôi đang lao tới.
Trong tiếng kiếm khí gào thét, Vương Lâm dùng toàn bộ tốc độ giống như lưu tinh phóng thẳng xuống bên dưới. Hắn không còn có thể chiếu cố tới Chu Dật. Cho dù Tham Lang có rất nhiều pháp bảo thì muốn chiến thắng Chu Dật cũng vẫn có có chút khó khăn.
Việc hắn cần làm bây giờ lại nhanh chóng kéo giãn khoảng cách, trì hoãn thời gian để đợi Chu Dật trở về.
- Chẳng qua pháp bảo của Tham Lang quá nhiều, trong túi trữ vật của hắn không biết còn vật gì kỳ dị hay không. Chu Dật tiền bối sợ rằng có thể thắng thì cũng mất không ít thời gian.
Phía sau hắn, đệ nhị nguyên thần của Tham Lang đang theo sát. Nguyên thần này toàn thân trong suốt, trông giống như một người tí hon bằng thủy tinh. Bốn phía bên ngoài thân thể hắn là lôi cầu màu đen đang vờn quanh.
Lực cản bên dưới đều bị lôi cầu này phá tan. Hai mắt hắn lóe sáng, nhìn chằm chằm vào Vương Lâm ở phía xa, tay phải bắt quyết, vỗ vào hư không một cái.
Lập tức lôi cầu bên ngoài thân thể hắn liền phân ra làm chín phần, sắp xếp lại giống như là cửu tinh liên châu (1) trông như một mũi tên phá tan lực cản, mang theo tiếng kêu xé gió lao thẳng tới Vương Lâm.
(1): chín hành tinh xếp thẳng hàng.
- Lôi.
Vương Lâm quay mạnh đầu lại, vỗ túi trữ vật. Lập tức Xạ Thần Xa từ trong túi hắn bay ra, trong không trung liền hình thành một lôi cầu chứa đầy điện quang. Lôi cầu này đột nhiên mở rộng, hóa thành một đầu Lôi Thú.
Lôi Thú là tiên thú thuộc lôi hệ trong thiên hạ, ngay khi hiện thân liền phun ra hai luồng thanh khí, cặp mắt vĩ đại ẩn chứa điện mang, đảo qua một cái. Chín lôi cầu đang gào thét lao tới chẳng những không giảm tốc độ mà ngược lại còn nhanh hơn.
Lôi Thú há mồm gầm lên một tiếng, lập tức chín lôi cầu kia đang hướng về Vương Lâm trong thời gian ngắn đã bị Lôi Thú nuốt mất hai khỏa.
Đôi mắt đệ nhị nguyên thần của Tham Lang sáng ngời, cả thân thể nhoáng lên, hắc lôi bốn xung quanh lập tức điên cuồng trút xuống như mưa, rơi thẳng về phía Lôi Thú và Vương Lâm.
Cùng lúc đó đệ nhị nguyên thần vỗ mi tâm, lập tức từ đó bay ra một cây búa lấp lóe điện quang. Hắn nắm trong tay xong liền lập tức đánh xuống.
Ầm ầm ầm.
Tiếng nổ như lôi đình vang lên. Một luồng thiểm điện từ trong cây búa kia lao ra, giống như một con điện long giương nanh múa vuốt lao thẳng tới Vương Lâm.
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, vỗ túi trữ vật, trong tay hắn lập tức xuất hiện tiên bút. Hắn hít sâu một hơi, lập tức hướng về phía trước vẽ. Chỉ trong chớp mắt, năm nét phù văn xuất hiện, thần thức có hắn liền phần ra năm luồng dung nhập vào trong đó.
Những phù văn màu vàng lóe sáng, sau khi xuất hiện lập tức sáng bừng như mặt trời ban trưa. Lúc này điện long cũng đã lao tới, hai bên liền v·a c·hạm với nhau giữa không trung.
- Ầm.
Tiếng nổ rền vang quanh quẩn. Bốn phía vực sâu như muốn sụp đổ, vô số đá vụn bị lực chấn động thổi bay lên.
Trong nháy mắt này, thậm chí cả lực cản phía dưới cũng giảm hẳn đi.
Phù văn lại hóa thành năm đạo thần thức tản ra, quay trở về cơ thể của Vương Lâm. Thân thể hắn hơi lảo đảo, sắc mặt tái nhợt, không nói một lời vội vã bay xuống phía dưới.
Bộ dáng điện long vẫn không có gì thay đổi, nhưng dừng lại giữa không trung, bất động. Tới khi lực cản tăng lên trở lại, bên ngoài nó xuất hiện vô số vết nứt tỏa ra kim quang, sau đó vỡ tan.
Lôi Thú đang đối mặt với thần lôi lao tới liền nuốt gọn ngon lành, ngay cả điện long đang tan vỡ cũng bị nó tiến tới cắn nuốt, sau đó hướng ánh mắt khiêu khích nhìn đệ nhị nguyên thần của Tham Lang, thân thể trầm xuống, đuổi theo Vương Lâm.
- Nghiệt súc!
Trong ánh mắt đệ nhị nguyên thần của Tham Lang hiện lên hàn ý, khàn khàn trầm giọng nói.
Lôi chùy trong tay hắn lại vung lên, lập tức bên ngoài liền ngưng tụ ánh sáng màu hồng. Thân thể hắn bước tới, càng đi màu sắc trên lôi chùy càng đậm, cuối cùng không ngờ chuyển thành màu máu.
Vương Lâm đang bỏ chạy lập tức cảm nhận được một cỗ lôi uy nồng đậm từ phía sau truyền tới, ngay cả mái tóc của hắn cũng bị ảnh hưởng mà dựng lên. Thần thái của Lôi Thú bên cạnh hắn lại càng nghiêm túc, đôi mắt vĩ đại nhìn về phía sau, miệng rít gào khe khẽ.
- Đệ nhị nguyên thần này của Tham Lang rút cục là thứ linh thể gì chứ!
Sắc mặt Vương Lâm âm trầm. Lúc này lực cản phía dưới càng lúc càng mạnh nhưng kiếm khí của Lăng Thiên Hậu cũng rất mạnh. Vương Lâm dùng kiếm khí tiến về phía trước với thế như sét đánh, lao đi như chẻ tre mà bỏ chạy.
Đệ nhị nguyên thần của Tham Lang vẫn đuổi theo không bỏ.
Hai bên rượt đuổi nhau về phía dưới. Dần dần với tốc độ của hai người, đáy sâu càng ngày càng gần. Nhưng lực cản ở nơi này lại quá mạnh mẽ, không ngờ khiến tốc độ của bọn họ chậm lại.
- Diệt Tiên Lôi!
Đệ nhị nguyên thần của Tham Lang chậm rãi nói. Lôi chùy trong tay hắn đánh về phía trước. Lập tức ánh sáng đỏ kia ầm ầm lao ra, hóa thành một tia chớp đỏ như máu, gào thét lao xuống, nhưng không phải về phía Vương Lâm hay Lôi Thú và đánh thẳng vào vách đá của vực sâu.
Đồng tử trong mắt Vương Lâm co rụt lại. Một cảm giác nguy hiểm đột nhiên lan tỏa khắp toàn thân. Hắn không chút do dự thu Lôi Thú vào túi trữ vật, sau đó Sinh Mệnh Lạc Ấn liên tục gia tăng trên cơ thể. Cùng lúc đó, hắn cắn răng một cái, từ túi trữ vật lấy ra một lượng lớn ngọc phù màu máu, bóp nát toàn bộ.
Ngọc phù màu máu này là của Diêu Tích Huyết, lúc này bị bóp nát liền hóa thành huyết quang nồng đậm vờn quanh hắn, hình thành một tầng phòng hộ.
Hầu như chỉ ngay khi Vương Lâm vừa thực hiện xong hành động này, hai bên vách vực sâu liền lóe lên ánh hồng, những điểm sáng màu đỏ đột nhiên hiện ra từ trong vách đá.
Lôi điện càng lúc càng nhiều, càng lúc càng lớn, hóa thành những tia chớp màu đỏ từ trong vách đá lan ra. Những tia chớp này rít gào, trong nháy mắt liền hợp thành một tấm điện võng lớn.
Huyết quang bên ngoài thân thể Vương Lâm lập tức bị vô số lôi điện này xuyên qua, phát ra những âm thanh rầm rầm. Một số đạo điện quang thậm chí đã rơi lên người Vương Lâm, bị Sinh Mệnh Lạc Ấn cản lại.
Sắc mặt Vương Lâm càng thêm âm trầm. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức tam kiếm của Kiếm Tiếu Thập Nhị Tử xuất hiện. Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu dung nhập trong tay hắn, bị hắn điểm một cái liền xuyên thấu qua hồng mang, nhằm vào đệ nhị nguyên thần.
- Ngươi muốn đánh, vậy thì đánh đi!
Vương Lâm biết chạy không thoát nổi. Phía dưới tuy đã không còn xa hành lang quay về nhưng lực cản nơi này quá lớn, căn bản không thể thông qua. Hơn nữa đệ nhị nguyên thần như dòi bọ trong xương khiến nỗi tức giận trong lòng Vương Lâm dâng lên.
Tam Tài kiếm trận gào thét lao ra. Tử Thử, Phương Trư, Mạt Dương ba thú hồn hiện thân trong Tam Tài kiếm trận này, hoàn toàn dung hợp với kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, lúc này xuyên qua điện võng, tỏa ra kiếm khí nồng đậm, điên cuồng hướng tới đệ nhị nguyên thần.
Thân thể đệ nhị nguyên thần của Tham Lang tỏa sáng, ánh mắt lộ vẻ ngưng trọng, lôi chùy trong tay gõ vào hư không một cái. Lập tức một con điện long gào thét lao ra, vờn quanh bên người hắn. Tam Tài kiếm trận vừa mới áp sát, tà hồn lao ra đã bị điện long này ngăn cản xé nát.
Tam Tài kiếm trận sau khi bay quanh liền đâm tới, chẳng qua bị điện long cản trở nên thủy chung vẫn không thể đánh tới cơ thể của đệ nhị nguyên thần.
Nếu không có kiếm khí của Lăng Thiên Hậu thì đệ nhị nguyên thần của Tham Lang cũng không có vẻ ngưng trọng như vậy. Nhưng kiếm khí trên Tam Tài kiếm trận này khiến hắn cực kỳ cố kỵ, không dám để cho kiếm khí nhập thể mà mượn điện long bay quanh cản trở, ý đồ muốn làm tiêu tan kiếm khí dần dần.
Trên mi tâm của đệ nhị nguyên thần, theo tay hắn không ngừng vung lôi chùy dần dần hiện ra một cái ấn ký. Ấn ký này rất sâu, chậm rãi lóe lên.
Toàn thân Vương Lâm được bao phủ bởi huyết mang. Đã không còn kiếm khí của Lăng Thiên Hậu mở đường, ở vị trí này hắn có thể cảm nhận rõ ràng được lực cản cường đại. Thân thể hắn nhảy lên, tốc độ so với lúc đi xuống nhanh hơn vô số lần, xuyên thẳng qua điện võng, lao thẳng tới đệ nhị nguyên thần.
Huyết mang ngoài cơ thể hắn trong mấy khắc này đã tiêu tan hơn phân nửa. Hắn chỉ có thể không ngừng xuất ra huyết ngọc, bóp nát liên tục mới không ngừng bổ sung được hao tổn của huyết mang.
Nếu như không còn huyết mang này phòng hộ thì dù là hắn có trăm vạn Sinh Mệnh Lạc Ấn mà ở trong vô số điện võng này thì e rằng cũng gặp nguy cơ sinh tử.
- Năm đó Thiên Vận Tử áo xám nói Sinh Mệnh Lạc Ấn này có lực phòng ngự rất mạnh, nhưng hiện giờ nếu gặp phải thần thông cùng cấp thì chẳng nói làm gì, nhưng gặp phải người có tu vi cao hơn hay có đại thần thông thì cũng không thể chống chọi được lâu dài! Vậy thì hẳn là do Sát Lục Tiên Quyết này không đầy đủ, Thiên Vận Tử áo xám năm đó lừa gạt ta!
Hắn liếc mắt một cái liền nhìn thấy ấn ký trên mi tâm của đệ nhị nguyên thần.
- Đó là ấn ký của Tham Lang nhằm điều khiển đệ nhị nguyên thần, ta phải đánh nát nó!
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Điện võng bốn phía quá mức dày đặc, lại di động theo hắn, lần lượt thay đổi khiến uy lực càng nặng thêm.
Nhưng ngay lúc này trong mắt đệ nhị nguyên thần lóe lên hàn mang, lập tức điện võng đang vây quanh Vương Lâm co rút lại.
Vô số điện quang hướng về phía Vương Lâm tụ lại.
Trong thời khắc này, Vương Lâm đơn giản bỏ qua phòng thủ, ánh mắt đỏ rực, quát:
- Được, hôm nay không phải ngươi tử thì ta vong!
Tam Tài kiếm trận tăng tốc độ, tựa hồ như cảm nhận được sát khí của Vương Lâm. Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu bên ngoài lóe lên sắc bén.
- Định!
Vương Lâm hét lớn một tiếng, tiên thuật định thân trong nháy mắt được hắn thi triển toàn bộ.
Đệ nhị nguyên thần đang vung tay, đột nhiên sững lại.
- Sát!
Ánh mắt Vương Lâm sáng bừng, hét lớn!
Trong nháy mắt, kiếm khí của Tam Tài kiếm trận đạt tới đỉnh điểm. Trong nháy mắt này, ba thanh kiếm xuyên qua điện long, toàn bộ đâm vào trong cơ thể đệ nhị nguyên thần, xuyên thấu qua thân thể hắn.
Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu không có chút lưu lại, chui vào trong cơ thể đệ nhị nguyên thần, điên cuồng p·há h·oại linh thể!
Thân thể đệ nhị nguyên thần run lên, lạc ấn giữa mi tâm điên cuồng lóe sáng, từ mi tầm tỏa ra toàn thân, cố gắng chống cự.
Trong giờ phút này, điện võng đang không ngừng co rút quanh Vương Lâm liền tan nát, hóa thành những điểm sáng màu đỏ tiêu tan trong không trung. Vương Lâm lao ra, vỗ túi trữ vật, mặc ma giáp lên người, ma khí tỏa khắp cơ thể. Hắn đột nhiên điểm một cái, Hóa Ma Chỉ phóng ra, ma khí ngưng tụ gầm thét lao đi.
Cũng lúc đó, Vương Lâm lại điểm một chỉ nữa. Hoàng Tuyền Chỉ ẩn chứa đạo của hắn theo sát Hóa Ma Chỉ lao tới.
Cùng với hai đạo thần thông, Vương Lâm bước tới, ngược hướng lực đẩy nên tốc độ của giảm xuống. Hắn tới sát đệ nhị nguyên thần, thần thông dưới ý niệm của hắn toàn bộ đánh thẳng vào đệ nhị nguyên thần.
- Nổ cho ta!
Hai mắt Vương Lâm đỏ bừng, hét lớn.
Lạc ấn trên mi tâm đệ nhị nguyên thần lóe lên kịch liệt, tràn ngập toàn thân muốn cứu vãn tình thế nhưng dưới thần thông của Vương Lâm, dưới lực lượng như vạn quân lao tới liền bị một đòn nghiêm trọng, cuối cùng tan nát.
Theo sau lạc ấn, thân thể đệ nhị nguyên thần cũng xuất hiện vô số khe nứt hiện lên trên da thịt trong suốt.
Chẳng qua ngay trong tích tắc này, thần sắc Vương Lâm khẽ biến đổi, tay phải thu lại Tam Tài kiếm trận, thân thể lùi lại.
Một cỗ khí tức hồng hoang từ trong đệ nhị nguyên thần điên cuồng tỏa ra. Thứ khí tức này ẩn chứa một cỗ uy áp không thể tưởng tượng, mang theo uy thế của cổ thú!
Ba hồn tà thú trong Tam Tài kiếm trận lập tức run rẩy.
Tham Lang đang đấu pháp với Chu Dật trên miệng vực sâu bỗng nhiên sắc mặt đại biến, thân thể loạng choạng, miệng phun máu tươi. Hắn hoảng sợ nhìn xuống phía dưới.
- Chuyện này.
Một t·iếng n·ổ ầm vang truyền tới. Thân thể của đệ nhị nguyên thần tan nát, nhưng ngay trong nháy mắt này, một đạo thanh quang từ trán nó bay ra. Khí tức hồng hoang nồng đậm từ đạo thanh quang này tràn tới.
Thanh quang vừa xuất hiện liền biến ảo thành một con thanh long!
Con thanh long này toàn thân có lôi quang vờn quanh, trong cực kỳ kinh người! Con thanh long này chính là Thái Cổ Lôi Long, uy danh hiển hách. Năm đó Tham Lang vẫn còn ở Trúc Cơ kỳ, rớt xuống một vách núi không ngờ lại tình cờ phát hiện trong một địa huyệt ấu thể linh thân của Lôi Long đang hôn mê. Hắn cẩn cẩn thận thận cất dấu, một khi gặp phải nguy hiểm mới đưa Lôi Long này ra cứu mạng.
Sau này Tham Lang lại ở trong một phường thị cực kỳ tầm thường mua được một cái pháp bảo vứt đi, không ngờ sau khi nghiên cứu lại phát hiện ra đây là một kiện Thái Cổ ma khí. Tham Lang liền hóa nó thành lạc ấn phong ấn Lôi Long, khiến cho linh thể hoàn toàn không thể thức tỉnh, vĩnh viễn để hắn sử dụng.
Cho tới khi đạt tới Vấn Đỉnh, hắn mới luyện hóa, đem vật ấy tế luyện thành đệ nhị nguyên thần. Nhưng hắn không dám gia tăng kích thích với nó, sợ Lôi Long bất ngờ thức dậy thoát khỏi sự khống chế của hắn.
Thanh long mở mắt, một tiếng rồng ngâm truyền khắp không gian.
Lúc này thiên địa biến sắc, phong vân nổi lên. Ngay cả lực cản dưới vực sâu cũng điên cuồng đẩy mạnh.
Trên mặt Vương Lâm nở một nụ cười khổ. Hắn không chút do dự nương theo lực đẩy phóng đi, nhanh chóng bỏ chạy, tránh xa thanh long này.
- Cái lão Tham Lang này cũng thật sự nhiều bảo vậy. Ngay cả trong đệ nhị nguyên thần cũng có cả một con rồng. Cái đỉnh do cổ thần Đồ Ti năm đó luyện ra không ngờ cũng rơi vào tay hắn. Tu vi của hắn lại cao, có thể nói là người được trời cao ưu ái.
Vương Lâm cười khổ. Đấy là hắn còn không biết Tham Lang nọ tám tuổi khi chưa tu đạo, trong lúc vui đùa lại tìm được một cây hoàng tinh năm trăm năm. Người này đem về nhà nướng chín rồi ăn, chẳng những không bị tinh khí đánh phá cơ thể mà c·hết, ngược lại còn định căn cơ tu đạo cho hắn.
Thanh long nọ gầm thét xong, đôi mắt tỏa ra hàn mang, đảo qua một cái liền thấy Vương Lâm ở phía trước. Cừu hận của nó tuy vừa thức tỉnh nhưng vẫn nhớ rõ, thân thể nhoáng lên liền hóa thành thanh quang lao thẳng tới Vương Lâm.
Vương Lâm vọt tới đáy vực, liếc lại liền thấy một hố sâu vô hạn. Lực hút từ trong đó truyền ra, hóa thành sương mù tràn ngập nơi này.
Thanh long từ phía sau đang gầm thét lao tới. Từng cơn gió dữ truyền lại khiến Vương Lâm cười khổ sở. Hắn nhìn chằm chằm hố sâu nọ, cắn răng một cái, thân hình nhoáng lên liền lao thẳng vào trong.
Lúc này thanh long gầm thét lao tới nơi. Nó mới thức tỉnh, hành động theo bản năng, sau khi thấy Vương Lâm lao vào hố sâu liền không chút do dự lao theo.
Lực hút trong hố sâu hoàn toàn bất đồng so với bên ngoài. Lực lượng này cực lớn. Vương Lâm cũng không phải lần đầu tiến vào. Hắn biết rõ điểm này, sau khi nhảy vào liền lập tức vận chuyển tiên lực toàn thân, nương theo một bên lao xuống.
Nhưng Thanh Long cũng không biết. Sau khi nó vào hố sâu, lập tức liền cảm nhận thấy lực hút, rít gào giãy giụa bên trong, từng đạo thiểm điện từ trong thân thể truyền ra, mỗi đạo điện quang đều vô cùng dũng mãnh, đánh vào vách đá bốn phía. Lập tức xuất hiện rất nhiều tảng đá lớn vỡ tung.