Diệp Bất Phàm muốn khóc, không khôn hơn một con chim cũng thôi, đằng này lại bị nó kéo vào rắc rối triệt để ở trong tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
Đan Tu bị xiềng xích bởi ba đại cấm kỵ mà điều chế cấm dược là một trong số đó, Diệp Bất Phàm đối với Hắc Điểu đáy lòng dâng lên nồng đậm chán ghét, nghĩ thầm:"Tai qua nạn khỏi, sau đó nên nướng hay hầm cách thủy?".
Nhãn châu xoay động, Diệp Bất Phàm cẩn thận quan sát từng chút biểu cảm trên mặt Trường Đường Chủ, thở sâu hướng Trường Đường Chủ ôm quyền, cung kính lên tiếng:" Đường Chủ giá lâm mang theo kinh thiên uy thế thực sự khiến cho đệ tử khiếp sợ càng được mở rộng tầm mắt, nhưng mà...Đệ tử trước sau đều chưa hiểu con chim kia làm ra chuyện gì để cho Đường Chủ phải tức giận như vậy?".
Vẻ mặt Trường Đường Chủ thoáng tái đi, ánh mắt càng âm trầm xuống, trong lòng cũng có lo được lo mất.
Nhìn biểu cảm này nội tâm Diệp Bất Phàm xoắn xuýt:" Là hắn đang tức giận hay có chuyện gì khó nói? Hẳn là chuyện khó nói đi, việc chim của ta cưỡng hiếp chim của hắn đã rơi ở trên vấn đề tế nhị, hơn nữa quanh đây có đến mấy trăm tên nhiều chuyện đang nhìn vào, mà vị Đường Chủ này mặc dù là đại nam nhân đỉnh thiên lập địa nhưng tựa hồ da mặt có chút mỏng, cũng tuyệt đối không phải hạng người vô pháp vô thiên đi!".
Nghĩ vậy Diệp Bất Phàm liền an tâm, lá gan cũng lớn thêm một chút, tuy tư thế khúm núm vẫn còn nhưng thanh âm tuyệt đối trở nên mạch lạc có hồn, kinh thiên địa nghĩa nói:" Con chim này của đệ tử ngu dốt trên tư duy, tuy nhiên cũng không phải loại ham thích phá phách, nhưng mà nếu nó có lỡ cắn phá linh điền hay ăn mất mấy viên linh dược của Đường Chủ còn mong Đường Chủ rộng lượng không chấp nhặt!" Nói xong, hướng Trường Đường chủ ôm quyền thật sâu.
Vừa nghe đến đây vẻ mặt Trường Đường Chủ càng biến xấu, mi mắt nhíu lại mấy lần sau đó thình lình nhấc tay.
Diệp Bất Phàm cảm thấy không ổn, hô hấp dồn dập, đoán chừng đối phương sẽ động, trong lòng dâng lên mãnh liệt bất an, tranh thủ nói thầm:"Chẳng lẽ ta đoán sai? Nếu vậy tên Đường Chủ này cũng quá nhỏ nhặt đi!".
Diệp Bất Phàm chết khiếp nhưng vẫn hướng Trường Đường Chủ biểu hiện ra bộ dáng thấy chết không sờn, thanh âm băng lãnh gần như là gào thét ở trong cổ họng:" Ngài là Đường Chủ cao quý, nếu động thủ ở đây với một tên Đan Đồ e rằng sẽ mất sạch thanh danh, hơn nữa đệ tử trước sau vô tội, còn mong Đường Chủ xem xét lại!".
Trường Đường Chủ hừ lạnh, trên bàn tay hắn không biết từ lúc nào trống rỗng xuất hiện một đầu Thải Phượng, đầu Thải Phượng này là giống cái màu sắc hết sức sặc sỡ toàn thân càng tản mát ra một cỗ cao quý khí tức của bậc Phượng Trung Chi Điểu.
Có điều lông vũ khắp nơi xơ xác, chiếc mào nhỏ vốn dĩ nên xinh đẹp nay tím tái đáng thương.
Mà nhìn hình như còn có máu tươi rỉ xuống, thậm chí lông đuôi cũng rụng đi mấy cọng, Thải Phượng nằm trên tay Trường Đường chủ, hai mắt không mở, gần như thoi thóp.
Diệp Bất Phàm nhảy dựng, hắn đối với Hắc Điểu đã từ chán ghét chuyển sang sợ hãi, có loại cảm xúc muốn chửi tục:".....Em nó! Phải như thế nào thì đầu Thải Phượng kia mới thành ra bộ dáng như vậy?".
Diệp Bất Phàm ngăn không được đáy lòng hiện lên hình ảnh Hắc Điểu trụi đầu với bộ mặt dâm tặc trên thân xuyên một chiếc áo màu mè may từ nội y nữ tu... Đang điên cuồng hành hạ Thải Phượng.
Nhất thời miệng đắng lưỡi khô, càng không biết nên phân trần thế nào cho phải, Diệp Bất Phàm hít vào mấy hơi khí lạnh sau đó vẻ mặt chùng xuống lại quét mắt hướng Trường Đường Chủ khi nhìn thấy ánh mắt đối phương cũng đang ghim chặt trên người mình thì trái tim nhảy lên mấy cái.
"Đường Chủ! Đệ tử đã rõ ràng, con chim này của ta vừa ngu dốt vừa nóng tính, có lẽ nó cùng với chim của ngài phát sinh xích mích dẫn đến xung đột, cũng như thiếu niên bốc đồng, loại chuyện như vậy khó tránh!" Diệp Bất Phàm vẻ mặt trầm xuống, ánh mắt hiện lên đồng cảm sâu sắc.
Thời điểm này Hắc Điểu ở bên trong ngực Diệp Bất Phàm đã chửi loạn:" Con em ngươi Diệp tử.. Ta phải ẩn nhẫn.. Điểu Gia nhất định nằm gai nếm mật!" Nói xong rúc sâu vào nách Diệp Bất Phàm run rẩy.
Trường Đường Chủ vẻ mặt lạnh băng, sát khí trong mắt một lần nữa đốt lên nhẹ nhàng lưu chuyển.
"Ngươi không phân biệt được đâu là chim đực, đâu là chim cái sao?" Trường Đường Chủ lớn giọng quát, thanh âm như sấm nổ quanh quẩn bầu trời Luyện Dược Đường.
Diệp Bất Phàm nhịp tim đã loạn nhưng ngoài vẫn biểu hiện ra bộ mặt vô tội, thầm nghĩ:" Đã leo lên lưng hổ thì phải cưỡi, tới đâu tính tới đó, hắn nhất định sẽ không động thủ với ta, quá lắm là trách phạt vẫn còn hơn phạm vào Đan Tu đại cấm".
"Chẳng lẽ nào chim của ta cũng là chim cái!" Diệp Bất Phàm nghi hoặc nhỏ giọng lẩm bẩm, thanh âm trong trẻo thiện lương vừa đủ để cho Trường Đường Chủ cùng đám Đan Đồ sát vách nghe thấy.
Đám người ở đây trước sau đều không thể nào nhìn ra mấu chốt câu chuyện, chỉ là đối với Diệp Bất Phàm có chút chịu phục, hắn tại trước mặt một vị Đường Chủ lại thẳng thắn nói chuyện được lâu đến như vậy, đổi lại bất kỳ ai trong bọn họ chỉ sợ từ sớm đã són ra quần, mọi người đồng dạng giữ im lặng nghiêm túc ngóng nhìn khiến cho không khí vô hình lắng đọng xuống.
"Ngươi còn giả ngốc?" Trường Đường Chủ phát điên, hắn thừa biết tên Đan Đồ trước mặt là kẻ khôn lanh, chỉ sợ từ trước đã hiểu ra vấn đề nhưng lại muốn dắt hắn đi lòng vòng... Trong lòng có sát khí nhưng mà đặc thù địa vị khiến cho hắn phải triệt để kiềm chế, hơn nữa chuyện này nếu muốn truy cứu đến cùng thì tội trạng cũng không biết phải phân xử thế nào cho đúng, bản thân hắn đối với thú sủng hết sức nâng niu, vì nâng niu mà chịu đựng đả kích không có chỗ phát tiết phải tìm đến đây hỏi tội.
Sống gần trăm năm chuyện gì hắn chưa gặp qua, với địa vị của hắn chuyện gì là không thể giải quyết?.
Thế nhưng chuyện này trước sau khiến cho hắn rất đau đầu, chỉ cần sơ sẩy một chút đều có thể ảnh hưởng đến hình tượng bấy lâu nay cố công xây dựng, bỏ qua cũng được nhưng bản tâm lại không cho phép, đối với Thải Phượng hắn yêu quý gần như là tính mệnh của mình.
Trường Đường Chủ nội tâm vặn vẹo bao nhiêu thì Diệp Bất Phàm cũng xoắn xuýt bấy nhiêu:" Nếu như hắn phát điên mà đánh ta một chưởng thì tiêu đời! Phải làm thế nào đây?".
"Chim của ngươi làm nhục thú sủng Thải Phượng của bổn tọa, ngươi giao nó ra đây!".
Trường Đường Chủ cắn răng nuốt xuống bạo khí, thanh âm trầm trầm, hắn không biết phải gọi loại chuyện giữa hai con chim, một đực một cái là cái gì chỉ thấy...Làm nhục kia có lẽ chuẩn xác nhất rồi.
"Làm nhục? Thì ra là như vậy! Ta cứ tưởng chuyện gì to tát lắm, chim thì đâu có tư duy, bản năng a! Động dục thì giao phối thôi, ai lại đi quy tội cho một con chim?" Có tên Đan Đồ kinh ngạc thốt lên.
"Đúng vậy! Tuy nhiên chim tên kia có lẽ hơi bạo ngược, làm thế nào mà Thải Phượng của Trường Đường Chủ triệt khí thoi thóp như vậy?" Đồng bạn sát vách bồi vào một câu.
Chúng nhân lại trầm ngâm quan sát.
"A! Bây giờ đệ tử mới hiểu, thì ra chim của đệ tử vẫn là giống đực!" Diệp Bất Phàm ánh mắt sáng lên, thở ra một hơi thật dài giống như trút bỏ gánh nặng.
"Đệ tử muốn hỏi thú sủng của Đường Chủ phải chăng trong chuyện kia là cam tâm tình nguyện?" Diệp Bất Phàm nghiêm túc nhìn đầu Thải Phượng đang thoi thóp trên tay Trường Đường Chủ lớn giọng hỏi.
"Nếu không tự nguyện thì khi Hắc Điểu tấn công nó phải chống trả hoặc bỏ chạy, nhìn Thải Phượng này hẳn là Linh Thú, tu vi cũng không ở dưới Khí Huyết trung kỳ, làm sao chim của đệ tử có thể đơn giản làm nhục được.. Thực sự thì Hắc Điểu cũng rất đáng thương, từ nhỏ không được phụ mẫu bảo bọc, cho nên ở trên chuyện sinh lý không nhìn rõ giới hạn, tuy nhiên đệ tử cam đoan nó tuyệt đối không thể làm ra loại chuyện bại hoại như vậy! ".
Ánh mắt Diệp Bất Phàm lóe tinh mang, thanh âm vang dội, nghĩa khí trùng thiên, hắn cũng muốn thể hiện cho Trường Đường Chủ biết mình là người quý sủng vật như tính mệnh.
Ngưng một chút mới luồn tay vào ngực, nhẹ nhàng ôm Hắc Điểu ra ngoài, liên tục vuốt ve cảm thán:" Thì ra ngươi cũng bị giật xuống một nhúm lông đầu, thật tội nghiệp!".
Hắc Điểu vốn quỷ quyệt, tại thời điểm Diệp Bất Phàm kéo nó ra ngoài Hắc Điểu hoàn toàn hợp tác, miệng nhỏ rên lên mấy tiếng thảm thương, hai mắt càng là nhắm chặt, cả người tựa hồ vô lực sắp chết, trong lòng đối với Diệp Bất Phàm đã rất chịu phục, ẩn ẩn còn mang theo một chút sùng kính khó hiểu.
Thực vậy, Hắc Điểu không rõ ràng mình từ đâu sinh ra, tại bên trong Hỏa Trì Khâu Sơn trải qua gian nan sinh tồn cho nên đối với nhân loại không có nhiều nhận thức, chỉ biết Diệp Bất Phàm cứu nó, đối với nó mặc dù không ưa thích nhưng cũng chưa bao giờ có tâm làm hại.
Trường Đường Chủ nhìn thấy Hắc Điểu thì khuôn mặt trầm xuống, rõ ràng là con chim này rồi, khí tức nó lưu lại trên người Thải Phượng cũng không sai vào đâu được, tuy nhiên...Bộ dạng nó tại sao lại thê thảm đến vậy?.
Hắc Điểu khó khăn mở mắt, ánh mắt mang theo thê lương nhìn ngó xung quanh, khi nhìn đến Thải Phượng thì bỗng nhiên rụt cổ, lại gào lên một tiếng rất thảm, tựa hồ muốn nói cho chúng nhân ở đây:" Nó mới là kẻ làm nhục ta!".
Diệp Bất Phàm dỡ khóc dỡ cười, biết Hắc Điểu là con chim quỷ rồi nhưng không ngờ ở trên diễn xuất lại tốt như vậy.
Một người một chim ăn ý hết sức.
"Đường Chủ! Chuyện này người tính sao? Chim của đệ tử tuyệt đối thảm hơn chim của ngài, có lẽ dưới thực lực yếu nhược vì mạng sống mà chống trả, nó xưa nay hiền lành thậm chí còn có căn tu, thông thường chỉ ăn rau cỏ, không động đến côn trùng!" Diệp Bất Phàm thanh âm nỉ non, trong mắt vậy mà mờ mờ hơi nước.
Hắc Điểu nghe vậy thì co giật mấy cái, lông vũ xù lên, liên tục kêu rên, trong lòng thầm chửi Diệp Bất Phàm vô sỉ.
"Chẳng lẽ thực như hắn nói? Là Thải Phượng của ta động dục? Con chim đen kia chống trả khiến cho hai bên lưỡng bại câu thương?" Trường Đường Chủ vuốt trán mấy lần, cảm thấy ở trong chuyện này bản thân đã bất lực, cơ bản là hắn không nhìn được diễn biến, hơn nữa Thải Phượng là loài chim thì làm sao biết nói? Hắn chỉ nhìn khí tức của Hắc Điểu lưu lại trên thân Thải Phượng mà tìm đến.
Nghĩ vậy Trường Đường Chủ liền lườm thú sủng của mình, nghĩ thầm về sau nhất định phải quản giáo thật tốt, Trường Đường Chủ ho khan, khuôn mặt đen sạm nặn ra một nụ cười trân cứng, giọng nói thêm chút ôn nhu.
"Chuyện này là bổn tọa muốn tìm hiểu kỹ càng, nếu nguyên nhân là do Thải Phượng ta sẽ quản giáo, bất quá, đôi bên đều thương tổn, mọi chuyện bỏ qua, ngươi thấy thế nào?".
Trường Đường Chủ liếc mắt nhìn Diệp Bất Phàm.
Diệp Bất Phàm thở sâu, trong lòng như trút được đá nặng, nhưng vẫn rõ ràng bản thân đang diễn kịch thì buộc phải diễn xuất tới cùng, vẻ mặt hắn lúc này bình lặng như nước, ánh mắt xót xa nhìn Hắc Điểu sắp chết trên tay.
"Chuyện riêng của loài chim, nhân loại chúng ta không nên can dự, ở đâu cũng vậy, hoàn cảnh nào cũng vậy, thực lực vi tôn, chim của đệ tử yếu nhược đành chấp nhận!".
Trường Đường Chủ vừa ý gật đầu, đối với thiếu niên trước mặt dần có thiện cảm, hắn nhìn như thiếu niên vô sỉ nhưng thực tế là loại người cốt khí, cần cứng rắn sẽ cứng rắn, khi cần mềm dẻo sẽ mềm dẻo, theo Trường Đường Chủ nhận xét...Nếu đã là người nuôi chim, yêu chim hơn tính mạng thì tính cách cùng hắn nhất định phải có điểm tương đồng.
Trường Đường Chủ ở bên trong Bát Cực Đạo Tông mấy chục năm chưa gặp qua người nào lấy nuôi chim làm sở thích, hôm nay gặp được Diệp Bất Phàm, thấy đối phương vì thú sủng mà rơi lệ tự nhiên sinh ra đồng cảm, trước khi rời đi còn nhìn Diệp Bất Phàm một cái thật sâu.
Lúc này ở căn động phủ hoành tráng phía trên cùng bên trong trung tâm kiến trúc Luyện Dược Đường, một cái ánh mắt hả hê nhìn xuống, khi thấy Trường Đường Chủ rời đi mới vuốt râu cười lớn.
"Hắc Hắc! Trường Thi ơi..Trường Thi! Ngươi già đầu lại để một tên nhóc con qua mặt..".
Người kia là Đường Chủ Luyện Dược Đường Thẩm Thế Thiên, một thân đạo bào trắng tinh như tuyết, râu tóc cùng màu trắng bạc, khí tức hết sức tiên phong đạo cốt, nhìn như một lão nhân hiền lành.
Ánh mắt Thẩm Đường Chủ nhìn xuyên qua lớp mây mù Khâu Sơn, nhìn Diệp Bất Phàm bước vào động phủ, bất giác nhếch môi cười.
"Thông minh vặt nhưng ở trên ứng biến vượt xa trang lứa, hắn nếu như trưởng thành cũng là một cái mầm non đáng để lưu tâm!".