Tiên Nghịch

Chương 1016: Tin tức về Thanh Thủy



Thanh niên này đúng là Vương Lâm, người rời khỏi Yêu Linh chi địa hai năm trước.
 
Hai năm trước, ở trong Yêu Linh chi địa, Vương Lâm bị trọng thương, thân thể tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, nguyên thần lại suy sụp đến độ sắp tiêu tan. Lại thêm một phen tâm thần bi thống liên quan đến Mộc Băng Mi khiến cho thương thế của hắn bùng nổ, rơi vào hôn mê.
 
Khi hắn tỉnh lại liền khoanh chân ngồi trên khối đá màu trắng này. Lão giả sau lưng hắn chính là Chu Tước Thánh Hoàng.
 
Hai năm qua, phân thân và bản tôn của Vương Lâm đã tách nhau ra, bản tôn chìm sâu vào bên trong tinh cầu Chu Tước Thánh Tông, còn phân thân lại khoanh chân ngồi nơi này, phân biệt chữa thương.
 
Hai năm qua, hỏa nguyên lực trong cơ thê Vương Lâm đột nhiên tăng mạnh. Tu vi hắn khi ở Yêu Linh chi địa đã cảm nhận được khí tức Tịnh Niết. Chẳng qua, giữa Khuy Niết và Tịnh Niết còn cần một sự minh ngộ ý cảnh mới có thể đột phá được.
 
Minh ngộ ra ý cảnh này không thể cưỡng cầu, càng không thể nóng vội nếu không lại càng trì trệ, không thể tiến tới. Trong hai năm này, linh đài Vương Lâm thanh minh, không ngừng hấp thu hỏa nguyên lực. Lúc này trong cơ thể hắn, nguyên lực vô biên, đã đạt tới đỉnh phong.
 
- Chu Tước Cửu Huyền biến, trải qua biến đổi liền làm cho uy lực của thần thông tăng trưởng bội phần. Chẳng qua, thần thông Cửu huyền lại cực kỳ sâu sắc, huyền bí. Lịch đại Chu Tước Thánh Hoàng có rất ít người mới có thể tu luyện tới đỉnh điểm.
 
Lão giả phía sau Vương Lâm lại nâng tay phải lên, điểm vào lưng Vương Lâm.
 
Ngay lập tức có một cỗ nguyên lực theo ngón tay của lão dung nhập vào trong cơ thê Vương Lâm.
 
- Lấy tu vi của ngươi, nhất là Chu Tước lần thứ hai giác tinh, xuất hiện Bạch sắc Chu Tước, lại có thêm Hỏa khải Chu Tước, có thể tu thành đệ nhất biến trong Cửu huyền biến!
 
Ngọn lửa toàn thân Vương Lâm mạnh mẽ hướng ra bên ngoài bành trướng, từng trận âm thanh bang bang không ngừng vang lên, truyền ra bốn phía. Nó giống như tiếng sấm quanh quẩn khắp tất cả các tinh cầu trong tinh vực bị thiêu đốt này!
 
Trên một tu chân tinh trong Chu Tước Thánh Tông có một ngọn núi thông thiên. Trên ngọn núi này tràn ngập hỏa diễm, phảng phất như không ngừng thiêu đốt nhưng kỳ dị là dưới ngọn lửa như vậy mà vẫn có thảm thực vật tồn tại. Tuy thực vật không phải có màu lục mà là màu đỏ thẫm nhưng đúng là cây cối phu khắp cả núi đồi.
 
Cơn gió nhẹ thổi đến mang theo một tia sóng nhiệt khiến cho lá cây phát ra tiếng động sàn sạt, cùng với âm thanh như tiếng sấm kia truyền đến dung hợp lại, có thêm một cỗ ý nhị!
 
Trên đỉnh ngọn núi có một người khoanh chân ngồi. Người này có một cái đầu rất lớn, thân mình thấp bé, hai mắt khép kín, chậm rãi thổ nạp. Nháy mắt khi âm thanh như tiếng sấm truyền tới, người này mở hai mắt ra, nhìn lên không trung, thần sắc là một mảnh bình tĩnh.
 
- Chủ nhân vẫn đang tiếp tục tu hành… Ta cũng phải nhanh chóng thích ứng với khối thân thể mới này!
 
Hắn đúng là Đại Đầu!
 
Nhục thân của Đại Đầu bị sụp đổ ở Yêu Linh chi địa, sau khi đi vào Chu Tước Thánh Tông, dưới sự trợ giúp của vài Trưởng lão Toái Niết, lấy hỏa làm thân, lấy mộc làm cốt, lấy thiên địa nguyên lực làm huyết mạch, lấy ý niệm của Đại Đầu lần nữa ngưng tụ một thân thể giống y như trước.
 
Khối thân thể này cần Đại Đầu không ngừng quen thuộc và tế luyện sau đó mới có thể chịu đựng được những thần thông còn mạnh hơn lúc trước.
 
Trên ngọn núi này cũng không phải chỉ có một mình Đại Đầu. Bên trong một chỗ lõm xuống cách đó không xa, Lôi Cát với một đầu mồ hôi nóng đang khoanh chân ngồi xuống thổ nạp, trước mặt hắn còn có một bình ngọc nhỏ màu đỏ, bên trong ẩn chứa đan dược dùng để cung cấp cho hắn hấp thu.
 
Tiếng sấm bang bang giữa không trung dần dần biến mất, truyền về phương xa, tràn ngập cả tinh vực bị thiêu đốt này. Trên một tinh cầu còn xa hơn nữa, một tinh cầu không có chút quy tắc nào cả có một mảnh sa mạc màu đỏ kéo dài ngàn dặm. Lúc này gió lốc đang không ngừng gào thét.
 
Cơn gió lốc này che cả trời, cuồn cuộn dâng lên đại lượng đất cát, vờn quanh bốn phía. Trong sự va chạm của đất cát làm tóe lên vô số đốm lửa, ẩn chứa nhiệt độ cực cao.
 
Ngay cả gió do con gió lốc này thổi ra cũng giống như sóng nhiệt vậy.
 
Khoảng khắc khi tiếng sấm giữa không trung truyền đến, con gió lốc này chợt đình chỉ một chút, bên trông lập tức biến ảo ra một cơn lốc xoáy, hướng về bên ngoài khuếch tán ra, lộ ra một người đang khoanh chân ngồi ở sâu bên trong.
 
Người này thân mình dài rộng, phảng phất như một tòa núi thịt. Chẳng quan thân thể người này chằng chịt cơ nhục, tràn ngập mồ hôi nhưng không chút nào thấy cơ nhục co giãn.
 
Lau đi mồ hôi trên mặt, lão giả cơ bắp này nhìn lên không trung, trên mặt lộ ra vẻ cười khổ, lắc đầu nói:
 
- Từ ngày gặp phải tên Vương Lâm này, lão phu như bị toàn những điều không may quấn lấy thân, hết suýt chết lại trọng thương… May mà người này không phải là hạng người thiếu tình cảm. Bên trong Chu Tước Thánh Tông này so với ngoại giới cũng an toàn hơn không ít. Phong ấn trước đó của Vương Lâm cũng đã sớm được cởi bỏ từ hai năm trước, tuy nhiên sau khi trải qua trận chiến Yêu Linh chi địa, mặc dù không có phong ấn, lão phu cũng không dám đối đầu với tên Vương Lâm này. Thần thông của người này quá mức đáng sợ!
 
Phù Phong Tử chỉ cần nhớ tới cảnh tượng Vương Lâm thi triển thần thông ở Yêu Linh chi địa cũng đủ khiến cho hắn kinh sợ, càng không nói tới ước mơ quay lại thời xa xưa.
 
Nhớ tới nắm tay vô cùng khổng lồ mà hắn chứng kiến năm đó, sự sợ hãi trong lòng Phù Phong Tử lại càng sâu đậm.
 
Tiếng sấm bang bang bang lan tràn, hướng về bốn phía không ngừng truyền ra.
 
Trên một tinh cầu bên ngoài tinh vực bị thiêu đốt. Tinh cầu này không lớn, mặt trên có hỏa diễm màu đỏ thẫm hợp thành một trận pháp. Trong khi trận pháp này vận hành, hỏa diễm dựng lên ngập trời, giống như lửa trại được đốt dựng lên.
 
Trung tâm của trận pháp này có một nam tử khoanh chân ngồi. Vẻ mặt tà khí của nam tử này ẩn chứa một sự bá đạo khôn cùng. Trong khi thổ nạp, một cỗ sát khí ẩn chứa trong người hắn tràn ngập ra cả bốn phía.
 
Trên đỉnh đầu của người này có lơ lửng một khối huyền băng đang không ngừng phát ra hàn khí. Bị trận pháp vận hành, ngọn lửa ngưng tụ đến đều có một bộ phận dung nhập vào bên trong hàn băng này. Lúc này, sau khi tiến hành một vòng chuyển hóa bên trong huyền băng nó liền tràn ra cho nam tử bên dưới hấp thu.
 
Theo hắn hấp thu, thương thế trong cơ thể hắn dần dần khỏi hẳn, lại còn cường đại hơn trước đây không ít. Quan trong nhất là độc tố trong cơ thể hắn dưới áp lực băng hỏa song trùng đang không ngừng tiêu giảm.
 
Tiếng sấm ầm ầm trong không trung truyền qua, nam tử này mở phắt hai mắt ra, đại lượng mồ hôi theo trán chảy xuống. Dù có huyền băng ở trên đầu nhưng nhiệt độ cực cao nơi này cũng khiến toàn thân hắn ướt đẫm mồ hôi.
 
- Lão tử chịu không nổi nữa!
 
Nam tử này hét lớn một tiếng, thân mình nhảy dựng lên, cả người bám vào khối huyền băng kia, lập tức thân mình giãn ra, lộ ra biểu tình thoải mái. Chỉ có điều hắn thoải mái không được lâu, một tiếng hừ lạnh từ phương xa đã truyền tới.
 
- Ngươi nếu không muốn độc phát thân vong thì hãy xuống dưới cho lão phu!
 
- Địa phương này của các ngươi quá nóng, nếu không phải huynh đệ của lão tử ở trong này, lão tử đã sớm rời đi rồi!
 
Nam tử này lại càng ôm chặt khối huyên băng, hấp thu từng ngụm hàn khí bên trong.
 
Đúng lúc này có một đạo hồng quang từ phương xa xé gió lao tới, khoảnh khắc tới gần nam tử này liền hóa thành một lão giả, lão giả này chính là một trong những Toái Niết Trưởng lão của Chu Tước Thánh Tông. Hắn cau mày, tay phải vỗ một cái vào hư không.
 
Chỉ nghe ầm một tiếng, nam tử kia lập tức thoát ly khỏi khối huyền băng, rơi xuống mặt đất.
 
- Tư Đồ tiểu tử, nếu lão phu đã phụng mệnh Thánh Hoàng, toàn lực giúp ngươi giải khai độc tố thì ngươi nhất định phải nghe theo hết thảy sự phân phó của ta. Nếu không đừng trách lão phu giáo huấn ngươi!
 
Nam tử này chính là Tư Đồ Nam. Sau khi hắn bị trọng thương ở Yêu Linh chi địa, độc tố trong cơ thể bùng nổ. Nếu không phải là Chu Tước Thánh Tông thì sợ là căn bản không thể sống quá hai năm.
 
Chỉ có điều, hai năm qua đối với hắn mà nói thì cũng cực kỳ thống khổ. Mà căn nguyên của hết thảy sự thống khổ này chính là lão già cực kỳ đáng ghét trước mắt này! Bất kể thái độ của Tư Đồ Nam như thế nào cũng đều không có chút tác dụng. Lão già này cực kỳ cương quyết, gần như luôn luôn không rời đi khỏi hắn trăm trượng, chỉ hơi phân tâm lập tức có thần thông đánh tới.
 
- Toái Niết mà đã giỏi lắm sao?! Ngươi chờ đó cho lão tử! Sớm muộn gì cũng có một ngày lão tử khiến ngươi thử qua cái cảm giác bị chưng cất xem nó như thế nào!
 
Tư Đồ Nam không cam lòng bò dậy, khoanh chân ngồi dưới huyền băng, tiếp tục thổ nạp!
 
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ mỉm cười. Hai năm qua hắn đúng là có chút xem trọng tên Tư Đồ Nam này. Mặc dù ra mặt xuất thủ ngăn cản đối phương hấp thu huyền băng nhưng hết thảy đều là vì Tư Đồ Nam mà thôi!
 
Vả lại khi hắn ra tay đều cũng rất đúng mức, không làm thương tổn đến Tư Đồ Nam. Lúc này nghe vậy, hắn cười nói:
 
- Được, lão phu chờ ngày đó đến.
 
- Ngươi chờ đó!
 
Tư Đồ Nam lật lật mí mắt. Trên thực tế trong lòng hắn cũng hiểu rõ, lão già này chính là vì bản thân mình mà thôi. Chỉ có điều nhiệt độ này khiến hắn thật sự không thể chịu đựng được! Càng quan trọng là hai năm qua hắn bị hạn chế tự do. Mỗi lần nhớ tới cuộc sống như vương giả năm nào lại khiến Tư Đồ Nam thở dài tiếc nuối.
 
- Tiểu nương bì ở Phượng Lật Tinh kia cũng hãy chờ lão phu đấy!
 
Tiếng sấm gào thét qua tinh không, dần dần biến mất.
 
Vương Lâm thở sâu, hai tay bấm quyết vung ra phía ngoài. Lập tức khối đá màu trắng dưới thân hắn lập tức dũng hiện ra nhiệt độ cực cao, mạnh mẽ tiến vào trong cơ thể hắn.
 
Lão giả phía sau Vương Lâm sắc mặt càng trở nên tái nhợt, tử khí trên người càng đậm, khàn khàn nói:
 
- Lão phu sợ là kiên trì không được bao lâu… Hy vọng trước khi sinh cơ chấm dứt, lão phu có thể chứng kiến ngươi tu luyện thành công Cửu huyền đệ nhất biến! Như thế thì lão phu đã có thể yên tâm giao Chu Tước Thánh Tông lại cho ngươi! Chỉ khi nắm giữ Cửu huyền đệ nhất biến mới có thể khống chế được Thái cổ Thánh khí của Chu Tước Thánh Tông.
 
Trong khi Vương Lâm khoanh chân, hắn thu hồi hai tay lại, từng trận nhiệt khí tiến vào trong cơ thể, theo kinh mạch vận chuyển. Hắn thở ra một ngụm nhiệt khí thật sâu rồi mở hai mắt ra.
 
Không cách nào có thể hình dung ra đây là cái dạng đôi mắt gì! Chỉ có thể nói đôi mắt này rực rỡ tinh quang, phảng phất như bao hàm hết thảy thiên địa. Đôi mắt này sáng đến độ bất kỳ ai nhìn vào đều phải cúi đầu, bên trong ánh mắt này ẩn chứa một cỗ cơ trí có thể thông hiểu hết thảy.
 
- Thánh Hoàng hãy cứ yên tâm! Ta sẽ cố hết sức!
 
Vương Lâm bình tĩnh nói.
 
- Trước đây ngươi đã nói là nghi ngờ rằng Thanh Long Thánh Hoàng đang bị vây khốn ở Vũ chi Tiên giới. Việc này quá lớn… Chẳng qua, việc mở ra Vũ chi Tiên giới lại nằm trong tay của Tu Chân Liên Minh. Dù sao Tu Chân Liên Minh đạt được tuyệt đại bộ phận truyền thừa, không có Vũ chi Tiên tinh thì không thể mở ra được… Lấy thực lực trước mắt của Tứ Thánh Tông ta còn chưa thể đối kháng lại Tu Chân Liên Minh. Lão phu sẽ nghĩ biện pháp đạt được Vũ chi Tiên tinh. Chỉ có điều sau khi tới tay thì việc nghĩ cách cứu viện Thanh Long Thánh Hoàng là phụ thuộc vào ngươi!
 
Trong thanh âm của lão già lộ ra vẻ mệt mỏi. Hắn còn sống tới hôm nay, bất kể là tâm thần hay thân thể đều đã mệt mỏi đến cực độ. Chỉ có điều hắn không yên lòng về Tứ Thánh Tông nên mới cắn răng kiên trì tới hôm nay. Mỗi ngày hắn đều phải chịu đựng sự thống khổ vô tận về thể xác.
 
- Nhưng có tin tức gì về sư huynh Thanh Thủy của ta hay không?
 
Vương Lâm lâm vào trầm mặc, trong khi tiếp tục nhắm mắt thổ nạp thì nhẹ giọng nói.
 
- Cái tên Tiên Quân Thanh Thủy lão phu đã sớm nghe như sấm đánh bên tai. Hành tung của hắn, Tứ Thánh tông đã triển khai toàn lực cũng chỉ có thể tra xét ra rằng hiện tại hắn đang ở nơi trung tâm của Liên Minh Tinh Vực, cũng chính là trong phạm vi Tổng bộ Liên Minh Tinh Vực! Lão phu nghi ngờ rằng hai năm phong tỏa của Liên Minh tổng bộ có quan hệ rất lớn với Thanh Thủy này!
 
Lão già trầm ngâm một lát, chậm rãi nói.