Tiên Nghịch

Chương 1129: Nghe đạo



Khoảnh khắc khi ba kẻ kỳ dị kia tiến vào thế giới bảy màu thì những luồng sáng bảy màu bao phủ Thương Tùng Tử đang ngồi khoanh chân trên đỉnh đầu tượng đá đột nhiên thu hẹp rồi chậm rãi ngưng tụ, tất cả luồng sáng bảy màu đã bao phủ hoàn toàn nguyên thần Thương Tùng Tử.
 
Một tia chới màu trắng đột nhiên lóe lên trong tượng đá bên dưới Thương Tùng Tử rồi dung nhập vào trong sương mù, sau đó lại kết hợp với nguyên thần Thương Tùng Tử.
 
Dần dần thân thể Thương Tùng Tử lại được ngưng tụ, cơ thể hắn lại được tạo ra, trên lớp da bên ngoài lóe lên những luồng sáng bảy màu và hàng loạt tia chớp. Trên mi tâm của lão xuất hiện một ký hiệu tia chớp như ẩn như hiện, lão mở hai mắt, bên trong bùng ra những tia sáng thâm trầm.
 
- Lão phu đã tiến lên một bước thì thù này nếu không báo, thề sẽ không làm người!
 
Thân thể Thương Tùng Tử đột nhiên nhảy dựng lên, cơ thể lão hóa thành một tia chớp phóng thẳng về phía trước như tên bắn. Chỉ trong nháy mắt lão đã xuyên qua sương mù rồi hướng lão về phía dãy núi trước mặt.
 
- Tên họ Lữ kia bị cây đinh bảy màu của ta đánh trọng thương, dù hắn không chết nhưng chắc chắc sẽ khó gắng gượng nổi, không biết tên này đang ở đâu… Nhưng cũng không sao, nếu lão phu muốn biết thì dễ như trở bàn tay.
 
Thương Tùng Tử cười lạnh, lão vừa phóng đi vừa vung một trảo tay phải lên hư không. Khe nứt không gian trữ vật lập tức xuất hiện, bên trong lại bay ra một hạt châu.
 
- Triệu hồi Nghịch Hành Giả!
 
Thương Tùng Tử cắn đầu lưỡi phun ra một ngụm máu tươi bắn lên trên hạt châu. Khoảnh khắc này hạt châu đột nhiên hấp thu những luồng sáng bảy màu trong đất trời rồi lập tức tan vỡ. Chỉ trong nháy mắt khi hạt châu vỡ nát, một uy lực cuồn cuồn bùng ra khắp ra bốn phía, một hư ảnh mơ hồ đột nhiên xuất hiện giữa thiên địa.
 
Hư ảnh này không thể nhìn rõ tướng mạo nhưng đôi mắt lại lộ ra vẻ thanh tĩnh, giống như tất cả mọi chuyện trong thiên địa đều không thể trốn khỏi ánh mắt của nó. Nếu bị ánh mắt này nhìn trúng thì tất cả bí mật khắp toàn thân đều phải lộ ra ngoài.
 
- Hắn ở đâu?
 
Thương Tùng Tử nhìn hư ảnh mơ hồ rồi trầm giọng nói.
 
Hư ảnh mơ hồ lập tức nhắm chặt hai mắt lại, rất lâu sau mới chậm rãi mở mắt ra. Hắn nhìn về phía Thương Tùng Tử, tâm thần lão già này đột nhiên chấn động, trong đầu lão đột nhiên hiện lên một hình ảnh. Sau khi nhìn rõ hình ảnh đó, Thương Tùng Tử lại nhướng mày.
 
- Động phủ của Tư Mã Đặc, hắn trọng thương mà vẫn còn có thể phá vỡ tấm màn cấm chế nơi đó sao?
 
Thương Tùng Tử trầm ngâm một lát, trong mắt lão đột nhiên lóe lên hàn quang rồi phóng thẳng về phía trước.
 
Trong sơn cốc của động phủ Tư Mã Đặc, Vương Lâm cũng không đem tất cả linh lực dồn vào việc tế luyện đan dược. Sau khi đã thu dọn tất cả mọi thứ trong động phủ thứ nhất thì bố trí bên ngoài rất nhiều cấm chế, lại mở rộng cấm chế ra phạm vi cực lớn. Lúc này hắn mới mở không gian trữ vật để thả Văn Thú ra ngoài.
 
Lúc này bộ dạng của Văn Thú đã cực kỳ dữ tợn, sau khi bay ra thì ánh mắt lạnh như băng nhìn về phía Vương Lâm lại lộ ra vẻ kiên định. Nó và Vương Lâm tâm thần tương thông, sau khi biết rõ kế hoạch của chủ nhân thì rít gào lên một tiếng. Vương Lâm trầm tư một lát, sau đó khẽ vung tay phải lên, Văn Vương lập tức bị cuốn vào trong động phủ đã bày sẵn cấm chế.
 
- Có đủ nguyên tinh thì nó hoàn toàn không có chuyện gì xảy ra!
 
Vương Lâm lấy ra rất nhiều thú hồn đoạt được từ khi đi đến Vân Hải tinh vực, cũng lấy ra những thú hồn được tạo ra bằng phương pháp biến dị trên Mạc La đại lục. Sau khi đặt tất cả vào trong động phủ thì hắn lấy ra vài vạn nguyên tinh đặt lên cấm chế rồi phong bế nơi đây lại.
 
Vương Lâm tản thần thức bao trùm động phủ trước mặt, hắn thấy rõ khí tức tàn bạo của Văn Thú đang phóng tới các thú hông, nó liên tục chém giết và thôn phệ. Đúng lúc này, trận pháp vận chuyển làm nguyên tinh hóa thành những luồng nguyên lực vô tận dung nhập vào trong cơ thể Văn Thú.
 
Sau khi Vương Lâm lưu lại một luồng thần thức để quan sát động phủ thì trầm tư một lúc rồi đi về phía lò luyện đan.
 
Vương Lâm khoanh chân ngồi xuống bên cạnh lò luyện đan, hắn liên tục điều khiển ngọn lửa để luyện hóa đan dược. Thời gian chậm rãi trôi qua, nháy mắt đã trôi qua hai ngày, ngọn lửa trong lò luyện đan đã dần tiêu tán, mùi thuốc bao phủ khắp bốn phía.
 
Vẻ mặt Vương Lâm vẫn cực kỳ bình tĩnh, hắn vung tay phải về phía trước, nắp lò luyện đan đột nhiên được nhấc lên phát ra âm thanh ầm ầm. Lúc này trong lò luyện đan bùng ra rất nhiều khói, khi khói dần tiêu tán thì một chất lỏng màu vàng bay bổng giữa không trung.
 
Vương Lâm vung tay phải lên hư không dẫn động, chất lòng kia lập tức phóng về phía hắn, sau đó lại bị hắn thu vào trong ba chiếc bình nhỏ.
 
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu rồi đảo mắt nhìn về phía tấm màn cấm chế ngoài sơn cốc. Hắn cầm lấy một cái bình, đem chất lỏng bên trong đổ vào trong miệng. Nước thuốc vừa dung nhập vào trong cơ thể thì lập tức hóa thành một luồng khí tươi mát vận chuyển khắp toàn thân, bên tai hắn còn mơ hồ vang lên những tiếng gầm rống của mãnh thú. Vương Lâm nhắm chặt hai mắt lại, hắn bình tĩnh thổ nạp và lẳng lặng cảm ngộ những minh ngộ của thú hồn trong đan dược đối với thiên địa.
 
Dưới trạng thái kỳ dị này, Vương Lâm như quên mất thời gian, tâm thần hắn được bao phủ trong pháp tắc thiên địa giống như đang hóa thành một mãnh thú, đang tranh đấu tìm ra kinh nghiệm sinh tồn.
 
Trong lúc Vương Lâm truy tìm và chứng minh những gì thật giả của ý cảnh, từ trong những minh ngộ hỗn loạn của thú hồn, hắn giống như một người khách qua đường, cứ liên tục tách ra những đạo niệm phù hợp với chính mình ở bên trong.
 
Đạo niệm bùng ra bên ngoài cơ thể Vương Lâm rồi dần trở nên vặn vẹo và xảy ra biến hóa. Những biến hóa này càng lúc càng nhanh làm tất cả trở nên không chân thực.
 
Một lúc lâu sau, Vương Lâm lại duỗi tay ra cầm lấy bình đựng chất lỏng. Hắn uống vào một ngụm rồi tiếp tục chìm vào trong minh ngộ, những đạo niệm bên ngoài cơ thể hắn ngày càng nhiều.
 
Hắn nghĩ nếu có thể tùy ý lựa chọn những cảm ngộ của mãnh thú để làm cho tu vi tăng lên, nhưng hậu quả của việc này lại làm cho đạo tâm trở nên hỗn loạn. Nếu ý cảnh không phải là những cảm giác do chính mình sinh ra mà lại đi mượn của thú hồn, dù tu vi có tăng nhưng Vương Lâm cũng không muốn như vậy.
 
Cái Vương Lâm muốn là dựa vào những minh ngộ của thú hồn để chứng minh thật giả của đạo niệm bản thân, ngộ ra thiên đạo giữa thật và giả.
 
Vương Lâm muốn lấy những suy nghĩ được sinh ra trong lúc thú hồn minh ngộ thiên địa, đây là những tinh túy trong linh hồn của mãnh thú. Những luồng suy nghĩ này tương đối mơ hồ, nhưng nếu càng nhiều lại càng làm cho mãnh thú đột phá cấp bậc để cuối cùng hóa thành hình người.
 
Thời gian chậm rãi trôi qua, lọ thuốc thứ nhất đã được Vương Lâm uống sạch. Lúc này những cảm ngộ của hắn vẫn còn tiếp tục, đạo niệm bên ngoài cơ thể liên tục thay đổi rồi dần dần bùng ra bao quanh sơn cốc. Lúc này nếu có người nào ở đây thì đạo tâm chắc chắn sẽ hỗn loạn, bời vì trong luồng đạo niệm vặn vẹo bao phủ sơn cốc này đều được cảm ngộ thiên địa sinh ra, tất cả đều bị Vương Lâm vứt bỏ ra ngoài.
 
- Không có giả sao có hiện thực, không có thật tại sao có giả? Thật và giả không cần phải tách biệt ra hoàn toàn… Vương Lâm cầm lấy chai thuốc thứ hai, sau khi uống vào một ngụm lớn thì hai mắt đột nhiên bùng lên những minh ngộ. Hắn lại nhắm mắt tiếp tục chứng minh đạo niệm.
 
Dần dần những luồng đạo niệm vô tận hắn cảm ngộ ra đã càng ngày càng nhiều trong sơn cốc. Cuối cùng đã có một phần xuyên qua cấm chế rồi quanh quẩn bên ngoài, đạo niệm làm cho bên ngoài xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo.
 
Tình cảnh này mắt thường không thể nhìn thấy được, chỉ những tu sĩ trên Hóa Thần mới có thể nhìn thấy được tình cảnh trước mặt. Lúc đó những tu sĩ này sẽ cảm thấy nơi đây ẩn chứa đạo niệm, mỗi luồng đạo niệm đều do pháp tắc thiên địa tạo thành.
 
Nhưng đó chỉ là nhìn thoáng qua, nếu nhìn kỹ thì tất cả lại là giả. Loại đạo niệm này nằm giữa thật và giả, rất khó phân biệt. Nếu đã bước vào nơi đây sẽ chìm đắm vào trong đạo niệm, không cách nào thoát ra được.
 
Những đạo niệm hỗn tạp ngày càng nhiều, tất cả đều khuếch tán ra khắp bốn phía, chỉ trong nháy mắt đã bao phủ chu vi ngàn trượng làm cho thiên địa nơi này xuất hiện dấu hiệu vặn vẹo.
 
Vương Lâm ngồi trong sơn cốc đã uống xong bình chất lỏng thứ ba, hắn đã quên đi tất cả mọi thứ, đang chìm đắm trong thiên địa vô tận để tìm kiếm đạo của chính mình. Trong lúc mơ hồ, trong tâm thần hắn mơ hồ xuất hiện một âm thanh, nhưng âm thanh này lại rất nỉ non rồi dần trở nên rõ ràng.
 
- Minh Chí, tù phong thiên đạo, chúng sinh cần độ qua vô lượng kiếp để bỏ đi một chấp niệm trong ngục sâu u tối. Chúng sinh chũng phải ở trước vô lượng để giải thoát khỏi những mờ mịt ngày hôm nay, thoát khỏi thiên địa để mang đến cho sinh linh khóa vong Thiên Vận, ấn minh triêu. Những gì chúng sinh cần không phải đạo thật giả, phải đắm chìm vào trong biển khổ, bỏ đi đạo niệm sai lệch, dâng tặng Tu Chân Hành…
 
- Những gì chúng sinh cần không phải đạo thật giả, phải đắm chìm vào trong biển khổ, bỏ đi đạo niệm sai lệch… Những lời nói này liên tục truyền vào trong tâm thần Vương Lâm, dần dần đạo niệm bao phủ ngoài sơn cốc ngày càng nhiều, từ chu vi ngàn trượng lại liên tục tràn ra vạn trượng, mười vạn trượng. Cuối cùng đạo niệm đã tràn ngập hơn phân nửa thế giới bảy màu.
 
Thương Tùng Tử đang đứng bên ngoài địa phương cách sơn cốc Tư Mã Đặc ngàn trượng, vẻ mặt lão trở nên tái xanh và nhìn chằm chằm về phía trước. Nhưng lúc này thần thể lão lại không hề chuyển động. Lão đã đến đây được hai ngày nhưng không thể tiến lên phía trước vì trong tâm thần cảm nhậm được những luồng đạo niệm hỗn tạp vô tận đang dần bao phủ nơi này.
 
Những luồng đạo niệm này giống như một vòng xoáy khổng lồ có thể hấp thù tất cả ý cảnh, nó dùng một phương pháp đặc biệt để cuốn tất cả vào vòng chứng minh đạo niệm của Vương Lâm.
 
Ý cảnh thật và giả là thay đồi lần thứ hai của đạo niệm Vương Lâm, cái hắn đang cần truy tìm đã vượt xa những người cùng trang lứa, thậm chí còn vượt xa những người có ý cảnh cao thâm hơn.
 
Vẻ mặt Thương Tùng Tử không còn chút máu, lão khoanh chân ngồi xuống đất, bó chặt tâm thần và liên tục chống lại những đạo niệm hỗn tạp xâm nhập, đồng thời cũng phải chống đỡ lực hút khổng lồ của vòng xoáy nên không thể thoát khỏi địa phương này được. Phương xa một đám Mê Thất Giả với hai mắt mê man, tất cả đều đang hướng về phía này đi tới.
 
Nhịp bước của bọn họ không nhanh, nhưng mỗi lần tiến ra lại giống như Súc địa thành thốn nên đi vào rất nhan. Đám Mê Thất Giả này cũng không tới gần mà chỉ đứng bên ngoài dùng ánh mắt mờ minh nhìn về phía trước giống như đang lắng tai nghe đạo.
 
Địa phương xa hơn, nơi những Minh Chí Giả đang lướt đi trong sương mù. Lúc này tất cả Minh Chí giả đều bay ra khỏi sương mù rồi hướng về phía sơn cốc Vương Lâm đang ngồi. Những âm thanh kỳ dị cũng dần truyền đến.
 
Tất cả đều lấy vị trí Vương Lâm làm trung tâm, tình cảnh lần này đã xoay chuyển tất cả đạo niệm hóa thành thế giới bảy màu, đạo niệm này dần trở nên thăng hoa rồi chậm rãi bùng ra ngoài. Ngoài sơn cốc, những đạo niệm hỗn loạn được Vương Lâm bỏ đi ngày càng nhiều, dần dần cả thế giới bảy màu dần trở nên vặn vẹo.
 
Khi Mê Thất Giả nghe thấy đạo thì hai mắt càng trở nên mê man, tất cả đều nhìn chằm chằm về phía trước, mơ hồ có thể thấy được bọn họ đang hấp thu một luồng đạo niệm vô hình.
 
Minh Chí Giả đến đây rồi bay bổng giữa không trung, những âm thanh lẩm bẩm được bọn họ nói từ rất lâu đột nhiên ngừng hẳn lại. Bọn họ nhìn về phía sơn cốc, tất cả đều nhắm chặt mắt giống như đang cảm ngộ đạo của Vương Lâm.
 
Lúc này ngay cả những mãnh thú hóa sương cấp mười hai cũng từ trong trạng thái hóa sương hóa thành những hình dạng khác nhau. Tất cả mãnh thú đều không gầm rống mà phóng đi như tên bắn trên bầu trời tiến đến nơi đây. Mãnh thú đứng vòng quanh trên không trung bên ngoài sơn cốc, đứng cùng một chỗ với Minh Chí Giả để cảm ngộ đạo của Vương Lâm.