Tiên Nghịch

Chương 1226: Mở ra phong ấn!



Phong ấn cấm chế kia bị Vương Lâm xé ra, ầm ầm sụp đổ. Ngay khi phong ấn sụp đổ, một khí tức cường đại không cách nào hình dung được từ trong cơ thể Vương Lâm ầm ầm bộc phát ra.
 
Khí tức này rất mạnh, hình thành một cơn lốc xoáy, cơn lốc xoáy này càng ngày càng lớn khiến cho mãnh thú bốn phía ánh mắt lộ ra vẻ hoảng sợ.
 
Đây chính là đạo quả đã hấp thụ, trong thất thải giới bị Vương Lâm phong ấn, khiến cho tu vi thủy chung chỉ dừng lại ở giữa Tịnh Niết đại viên mãn và Toái Niết, bị áp chế, không thể tiến thêm được bước nào.
 
Lúc này Vương Lâm ở thế giới bên trong khe nứt, vì Lý Thiến Mai, vì đền đáp ân nghĩa suốt mười năm của nữ tử này, quyết định làm một việc mà một nam nhi nên làm, không chút do dự, mở phong ấn.
 
Ngay phong ấn này được mở ra, giống như có một tấm kính to lớn ngang với đất trời, trong khoảnh khắc này tan vỡ, hóa thành vô số mảnh nhỏ tiêu tan. Những tiếng vỡ vụn rắc rắc kia cùng với những tiếng nổ ầm ầm truyền ra từ bên trong cơ thể Vương Lâm giờ phút này trở thành thanh âm duy nhất giũa đất trời.
 
Toàn bộ tiếng rống của những mãnh thú đều bị át đi, thậm chí một vài mãnh thú phát tán ra khí tức của vương thú ở phía sau toàn bộ cũng run rẩy, dường như có một sức mạnh cực kỳ cường đại giờ phút này từ bốn phương tám hướng điên cuồng lao tới, hướng vào bên trong cơ thể Vương Lâm ngưng tụ lại.
 
Thậm chí ngay cả hai hư ảnh chiếc roi lóe lên gào thét bên trong hư vô tối đen này cũng trong khoảnh khắc này dừng lại, nhưng rất nhanh lập tức như tên bắn lao tới Vương Lâm.
 
Nhưng ngay khi hai đạo hư ảnh này một trước một sau tới gần, một khí tức không thể nào hình dung được từ bên trong cơ thể Vương Lâm đột nhiên bùng phát ra. Khí tức này điên cuồng, ngay khi bùng phát liền hình thành một cơn lốc xoáy lớn quét ngang ra. Cơn lốc xoáy hoành hành, phát ra tiếng nổ ầm ầm.
 
Còn có tiếng gầm nhẹ của Vương Lâm từ bên trong cơn lốc xoáy truyền ra, một chiếc roi trong hai hư ảnh kia ngay khi đụng tới cơn lốc xoáy này liền ầm ầm vỡ tan. Chiếc roi thứ hai ngay khi thâm nhập vào trong cơn lốc xoáy lại bị một bàn tay túm lấy!
 
Toàn thân Vương Lâm phát tán ra khí tức cực kỳ nguy hiểm, tóc trắng trên đầu không gió phất phơ. Tay trái của hắn hung hăng nắm lấy chiếc roi, tay phải ôm lấy Lý Thiến Mai, hai mắt lộ ra hàn quang.
 
Thanh âm như một tấm kính vỡ kia giờ phút này lại càng kịch liệt hơn, giống như có một sức mạnh muốn từ trong cơ thể Vương Lâm muốn bùng phát ra, khí tức cường đại từ trên cơ thể hắn truyền ra lại càng thêm kịch liệt.
 
Nguyên lực trong cơ thể hắn điên cuồng lưu chuyển, lại ngay trong khoảnh khắc này, nguyên lực vô tận từ trong thiên địa không ngừng nhập vào, chảy thẳng vào trong cơ thể hắn. Trong lúc nguyên lực này không ngừng ngưng tụ, Vương Lâm đã bước một bước mà đối với tu sĩ là một cửa ải cực kỳ gian nan.
 
Hắn từ Tịnh Niết đại viên mãn đã thực sự bước một bước, tiến vào Toái Niết.
 
Ngay khi tiến vào Toái Niết, toàn bộ trời đất trong mắt Vương Lâm đều thay đổi, thiên địa nguyên lực điên cuồng chảy vào trong cơ thể hắn. Hắn ngửa mặt lên trời phát ra một tiếng rít gào.
 
- Lỗ chủy!
 
Tiếng rít gào này kinh thiên động địa, còn hơn cả tiếng sấm, hóa thành một tiếng gầm điên cuồng hướng về bốn phía khuếch tán. Thanh âm kia lại không ngừng vang vọng, hình thành một sức mạnh hủy diệt đất trời!
 
Trong tiếng rít gào này, một đám mãnh thú ở gần Vương Lâm nhất thất khiếu đều chảy máu, toàn bộ đều kêu lên thảm thiết thân thể sụp đổ, trong tiếng động ầm ầm hóa thành một đám sương máu hình tròn.
 
Kinh người hơn, đó là huyết linh của chúng còn bị tiếng gầm cuốn đi, lại sụp đổ một lần nữa. Mãnh thú vây quanh bốn phía Vương Lâm lần lượt ầm ầm tan vỡ trở thành một đám máu thịt!
 
Đây không phải là chém giết, mà là đồ sát!
 
Trong khe nứt này xuất hiện một trận đồ sát trong pham vi lớn, cực kỳ hiếm thấy/ lúc này theo tiếng rít gào của Vương Lâm, hơn một trăm mãnh thú nổ tung, ngay cả người vương thú ở phía ngoài ánh mắt cũng lộ vẻ sợ hãi, lui về phía sau.
 
Đối với mãnh thú mà nói, cảnh tượng này giống như là một cơn ác mộng, nhưng lúc này, cơn ác mộng này vẫn chưa hề chấm dứt, mà chỉ vừa mới bắt đầu!
 
Đột phá Tịnh Niết đại viên mãn, bước vào Toái Niết thành công, trở thành tu sĩ Toái Niết sơ kỳ, nhưng hết thảy điều này vẫn chưa phải là cực hạn của Vương Lâm. Sức mạnh của đạo quả vẫn chưa hoàn toàn tiêu tan, cảm ngộ của Vương Lâm suốt mười năm ở trong Đạo cảnh, trong khoảnh khắc này vẫn chỉ là một phần.
 
Khí tức từ trong cơ thể hắn lại một lần nữa ầm ầm lan ra, càng ngày càng mạnh, càng ngày càng điên cuồng. Hết thảy chuyện này chỉ diễn ra trong nháy mắt, giờ phút này bùng phát, Vương Lâm đột nhiên từ Toái Niết sơ kỳ, một bước tấn công vào Toái Niết trung kỳ!
 
Nếu không phải bên trong khe nứt này quỷ dị, Thiên Kiếp không ngờ không thể xuất hiện, thì giờ phút này Thiên Kiếp sẽ ngay lập tức giáng xuống người Vương Lâm. Lúc này Thiên Kiếp so với trước kia phải mạnh hơn vô số lần.
 
Một nửa đời trước của hắn, muốn một lần đối diện với Thiên Kiếp mạnh nhất!
 
Tu vi bạo tăng, trong nháy mắt đã đạt đến Toái Niết trung kỳ, hàn quang trong mắt Vương Lâm kinh thiên, thân thể bước từng bước về phía trước. Ngay khi thân thể hắn chuyển động, cơn lốc xoáy do thiên địa nguyên lực bên ngoài thân thể hắn tạo thành ầm ầm nổ tung, hình thành một lực tấn công không cách nào hình dung được hướng về bốn phía quét ngang ra.
 
Ầm ầm ầm ầm!
 
Dưới lực tấn công này, những con mãnh thú hung dữ kia hoàn toàn không thể chống cự, đều nổ tung thê thảm mà chết. Mùi máu tanh tràn ngập trong thế giới này càng ngày càng đậm!
 
Vương Lâm giống như một pho tượng sát thần, trong lúc tiến lên tay trái cầm lấy chiếc roi, hung hăng ném đi, còn há miệng phun ra một đạo huyết quang. Huyết quang kia hóa thành một thanh huyết kiếm to bằng bàn tay, mang theo khí thế kinh thiên động địa, theo chiếc roi lao thẳng đến tận cùng hư vô!
 
Một tiếng nổ ầm vang lên, dường như đất trời cũng kịch liệt run rẩy.
 
Trong khi đất trời đang run rẩy, một tiếng kêu rên từ trong hư vô rõ ràng truyền ra, chiếc roi kia đã vỡ tan, biến mất không thấy đâu nữa.