Tiên Nghịch

Chương 1333: Mộng đạo chủng ma



Vương Lâm tu đạo hai ngàn năm tới nay cũng chỉ sáng tạo ra có ba thức thần thông. Tàn Dạ mạnh tới kinh thiên, có quy tắc ban đầu khó lường khó thấy, chỉ trong tích tắc khi ngày mới vừa bắt đầu, dưới tình huống không tổn hao nguyên lực có thể thể hiện toàn bộ uy lực cực mạnh của thuật này.
 
Cho dù là tu vi hiện nay của Vương Lâm thì nếu mạnh mẽ sử dụng Tàn Dạ, thay đổi tinh không, chuyển vị quỹ tích của tinh cầu, hóa thành ngày đêm, hóa đêm thành bình minh, khởi động lực lượng của Tàn Dạ thì cũng phải cực kỳ cẩn thận.
 
Còn về thần thông Nguyệt Lưu thì dù uy lực còn thua kém Tàn Dạ một chút nhưng thuật này lại có quy tắc Tuế Nguyệt, trong thiên địa không có bất cứ kẻ nào có thể phòng ngự và chống cự nổi. Năm tháng có thể bao trùm vạn vật, vô hình trung có thể so sánh với thiên đạo.
 
Khoảnh khắc khi đêm tàn, ánh sáng của tuế nguyệt, mộng hồi đạo cổ. Ba thức thần thông của Vương Lâm từ sau khi đánh một trận với Thủy Đạo Tử, trọng thương suýt chết, bị phủ trong Thiên Nghịch, được chủ nhân phong giới trợ giúp, bước vào địa phương cực kỳ huyền diệu. Dù là hiện giờ Vương Lâm cũng không rõ hết những thứ trong Đạo Cảnh. Trong đầu Vương Lâm hiện lên có hai thức thần thông. Thức thứ nhất chính là khi gặp Thiên Vân Tử tu vi thiên nhân suy kiếp tại vùng đất Yêu Linh, Vương Lâm bị thương nặng, thi triển ra Mộng Về Viễn Cổ - Thần thông bảo mệnh của Cổ thần bát tinh. Đó là lần đầu tiên trong đời hắn thi triển một thức thần thông tiếp cận với đạo thuật. Thức thứ hai chính là lão giả Phong diệt tộc thi triển ra - Tán Đạo. Hai thức thần thông cường đại này ăn sâu vào trong trí nhớ của Vương Lâm, không thể xóa nhòa. Ở trong Đạo Cảnh mười năm, Vương Lâm hiểu được thần thông có uy lực kinh người như Mộng Về Viễn Cổ của Cổ Thần vốn tu sĩ không có khả năng th itiêrn. Dù Vương Lâm là Cổ thần thì cũng không thể làm nổi. Nhưng cả đời Vương Lâm trải qua rất nhiều nguy cơ và cơ duyên, đối với Tán Đạo của lão già Phong diệt tộc trong Phong giới năm xưa lại có thể mở ra một cánh cửa đạo thuật mới.
 
Chẳng qua đạo thuật này quá mức mơ hồ, nếu là lúc tầm thường thì Vương Lâm cũng không thể cân nhắc thấu triệt được. Nhưng ở trong Đạo Cảnh, Vương Lâm lại lấy nghị lực và sự kiên trì lớn lao, mượn Đạo Cảnh đem dung hợp thuật này với Mộng Về Viễn Cổ, sáng chế ra Mộng Đạo thuật. Năm đó ở bên ngoài cái khe của Yêu Tông tại Vân Hải tinh vực, Vương Lâm đã hơi thi triển ra, liền khiến cho trưởng lão thiên nhân suy kiếp của Yêu Tông căn bản không phát hiện ra nửa điểm, suýt nữa đạo tâm sụp đổ. Nếu không phải là Vương Lâm nói ra thì ngày đó trưởng lão Yêu Tông nhất định sẽ tan nát đạo tâm, chết bởi Mộng Đạo. Nói thì phức tạp nhưng trên thực tế, đó chính là một loại ma hóa tâm ma trong đạo niệm của đối phương, lấy tâm ma của đối phương phá tan đạo tâm, tự hủy diệt bản thân! Dù có là tu sĩ không tu hành ý cảnh thì cũng sẽ có tâm ma. Mà tâm ma này chính là đạo thuật của Vương Lâm. Đạo thuật này cực kỳ huyền diệu, cho dù là tu sĩ bước thứ ba thì tuyệt đối cũng không có nhiều người nắm được. Có thể có được loại đạo thuật này là một cơ duyên lớn lao. Dù mạnh mẽ như Lam Mộng đạo tôn thì cũng không thể có nổi.
 
Mộng Về Đạo Cổ, lúc này tấn công chính là ký ức của đối phương! Dù là không được như lão già của Phong diệt tộc tán Đạo nhưng Vương Lâm có thể bằng thuật này đưa vào trong ký ức của đối phương một đoạn trí nhớ hư ảo, tồn tại vĩnh hằng trong tâm thần của đối phương, không thể loại bỏ, trở thành chân thật! Đấy chính là gieo tâm ma. Miệng Vương Lâm thổi một hơi - đó lại đạo tức của Vương Lâm, rơi vào trong Thiên Hoàng Lô, nhanh chóng dung nhập thẩm thấu vào bên trong.
 
Tư Mặc Tử quay đầu lại nhìn hư ảnh phía sau, hai mắt lộ vẻ khiếp sợ. Thân ảnh ấy đã làm bạn với hắn mấy vạn năm, trở thành một phần cuộc sống của hắn. Nhưng mấy vạn năm qua hắn lại chưa từng mở miệng nói với nàng một câu. vốn phải chết rồi mới đúng. chỉ là trong trái tim của hắn, nơi đó vẫn đau đớn xé lòng. chiếc áo trắng nàng mặc khi tự vẫn, bên trên còn điểm những vệt máu như hoa mai, chính là ngụm máu khi TƯ Mặc Tử bi phẫn phun ra. Thân thể hắn run rẩy rất mạnh. Biến cố đột ngột này khiến cho hắn sững sờ ở đó, quên mất cả thú cốt trên tay, quên cả bàn tay đang muốn đặt lên chưởng ấn trên thú cốt.
 
Đốm lửa nhỏ như móng tay trên mi tâm lại lóe lên kịch liệt hơn, trên như ánh nến:
 
- Muội muội. là muội. là muội nói đó sao.
 
Tư Mặc Tử ngơ ngác nhìn nữ tử hư ảo, đôi mắt trong suốt dần dần trở nên mơ hồ.
 
- Ca ca, ca ca, mau tới đây xem. Chỗ này mọc một nhành lan tím.
 
- Ca ca à, đừng ngủ nữa. Huynh đã đồng ý hôm nay đưa muội đi chơi rồi.
 
Tại Vân Hải tinh vực, ở trên một đại lục lơ lửng, có một thôn trang của phàm nhân. Một đứa bé gái tầm tám tuổi đang chu cái miệng nhỏ nhắn, không ngừng thúc dục đứa bé trai đang ngủ.
 
- Tiểu Lan, để huynh ngủ tiếp đã. Tối hôm qua đi cùng đám Hổ Tử trộm trứng gà nhà họ Hứa, mệt lắm.
 
Đứa bé trai lớn hơn một chút, chừng mười tuổi, hé mi mắt, sau khi lẩm bẩm vài câu lại nhắm mắt ngủ khò khò.
 
Thời gian thoáng cái đã trôi qua, một năm thêm một tuổi.
 
- Ca ca, hôm nay Hổ Tử bắt nạt em, hắn. hắn hôn trộm em!
 
Trong thôn, hai thiếu niên nam nữ đang đi trong ráng chiều. Cái bóng của bọn họ đổ dài theo ánh nắng.
 
Sau lưng thiếu niên kia còn có một cái giỏ thuốc, bên cạnh là một cô bé đang thở hổn hển, mặc áo hoa, thoạt nhìn chừng mười ba mười bốn tuổi, tay cầm một cây cỏ dại, vừa nói vừa hung hăng bút nhành cỏ trong tay.
 
- Ca ca, huynh có nghe muội nói không vậy!
 
Cô bé gái trừng mắt với thiếu niên, lớn tiếng nói.
 
- Nghe mà, nghe mà. Tiểu Lan à, cha mẹ mất rồi. Hổ Tử mấy năm nay rất quan tâm chăm sóc chúng ta. Anh thấy Hổ Tử không tồi. Em cũng không còn nhỏ nữa, cũng nên tính chuyện cưới xin đi.
 
Thiếu niên kia cười hăng hắc, quay đầu nhìn muội muội đang đi bên cạnh.
 
- Huynh! Có người ca ca nào như huynh không! Huynh rõ ràng là thích Hồng Hồng tỷ, muốn đem muội gả cho đệ đệ tỷ ấy, nhân cơ hội tiếp cận! Ca ca của muội thế đấy hả!
 
Cô bé gái dậm chân một cái, hung hăng trừng mắt lườm thiếu niên.
 
Mặt thiếu niên kia đỏ bừng, lại cười ha hả, vội đổi đề tài khác, cố ý dùng chuyện khác rời sự chú ý của cô bé. Không bao lâu sau, hai người lại cười rộ lên, càng chạy càng xa.
 
Năm tháng như bánh xe xoay vần, dù không ai hay biết vẫn chuyển động, mang đi cả tuổi niên thiếu.
 
- Ca ca, Hồng Hồng tỷ đã có người trong lòng rồi, huynh.
 
Cô bé ngây ngô năm đó giờ đã trở thành thiếu nữ mười sáu, xinh đẹp như hoa, tới kỳ nở rộ.
 
Giờ phút này thiếu nữ nhìn gã thiếu niên gầy yếu trước mặt, cắn cắn môi, nhẹ giọng nói.
 
Thân thể thiếu niên gầy gò, vóc dáng không cao, màu da hơi sậm, nhìn như có vẻ bị bệnh lâu ngày. Chỉ là đôi mắt của hắn lại rất sáng, như ánh sao đêm, là chỗ dựa mãi mãi cho thiếu nữ.
 
Những năm gần đây nàng biết tuy ca ca nàng không nói nhưng trên thực tế đối với mình vô cùng tốt. Chỉ cần mình thích thứ gì thì ca ca đều cố gắng đem lại cho mình.
 
Thiếu niên nhe răng cười. Hàm răng hắn rất trắng, khi cười liền khiến cho tinh thần tốt lên không ít. Sau khi nghe thấy thiếu nữ nói, thiếu niên đặt tay phải lên mái tóc nàng vuốt ve, nhẹ giọng nói:
 
- Đừng suy nghĩ quá nhiều. Ca ca của muội cũng không yếu ớt như vậy. Giấc mộng của ca ca là trở thành tiên nhân. Mấy ngày nữa sau đại hôn của muội và Hổ Tử , ca ca phải rời khỏi nơi này một thời gian, đi tiên sơn bái sư cầu đạo!
 
Thiếu nữ đỏ bừng mặt, thấp giọng nói:
 
- Hổ Tử rất đáng ghét. Muội đã nói với hắn, nếu Hồng Hồng tỷ không lấy huynh thì muội cũng không lấy hắn!
 
Thiếu niên cười ha hả, ánh mắt lộ vẻ ôn nhu, nhẹ giọng nói:
 
- Được rồi. Muội đã lớn rồi, chẳng mấy chốc là trở thành vợ người ta, không nên giữ mãi tính tình của trẻ con nữa. Giấc mộng của ca ca đúng là trở thành tiên nhân. Ta không muốn sống bình thản tới hết cuộc đời này.
 
Thiếu niên ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt.
 
- cuộc đời Tư Mã Mặc ta tuyệt đối không tầm thường như thế. Tiểu Lan, muội hãy chờ ca ca. Chờ ta học đạo thành công ta sẽ giúp muội và Hổ Tử trường sinh, có khi còn có mấy đứa cháu nữa, ha ha.
 
Vẻ mặt thiếu niên vui vẻ.
 
Thiếu nữ kinh ngạc nhìn thiếu niên trước mắt. từ khi cha mẹ mất đi, ca ca đã trở thành trời của nàng, vẫn luôn che chở cho nàng. Hai mắt nàng đỏ lên, cúi đầu, nhẹ giọng nói:
 
- Ca ca nhất định làm được. Tiểu Lan sẽ đợi ca ca trở về.
 
- Được rồi, đợi đại hôn của muội tới, ca ca sẽ chuẩn bị rất nhiều đồ cưới cho muội, nhất định để Tiểu Lan vẻ vang cưới người ta.
 
Thiếu niên nhìn muội muội, ánh mắt lộ vẻ trìu mến.
 
Tiếng nhạc náo nhiệt vang lên vào một ngày nọ, phá tan không gian yên tĩnh của thôn trang tầm thường nọ. Thiếu nữ mặc áo cưới, đội khăn đỏ, trong lúc bước lên kiệu hoa ngẩng đầu nhìn qua góc khăn về phía xa xa, vẻ mặt lộ ra một tia lo lắng.
 
- Ca ca đi đâu rồi. tại sao còn chưa trở về.
 
Đám cưới trong thôn, dân chúng bốn phía xung quanh cũng đều tới, rất là náo nhiệt. Lại có nhiều trẻ con cười đùa đi theo kiệu hoa, hát những bài đồng dao vui vẻ.
 
Người già ở bốn phía đều nở nụ cười hiền lành, nhìn cảnh tượng vui mừng này.
 
Chẳng người nào chú ý ở trên đường đầu thôn có mười một con ngựa khỏe đang lao tới. Trên lưng ngựa là mười một đại hán. Đám người này như hung thần ác sát, vừa đi vừa lớn tiếng cười nói.
 
Tiếng vó ngựa dồn dập giống như địa long uốn mình từ trên mặt đất truyền tới, khiến cho chấn động truyền đi xa xa vào trong thôn. Ở một ngọn núi cách đó không xa, quanh năm mây mù bao phủ, nghe đồn là trên đó có tiên nhân, có một thiếu niên gầy gò đang mang theo nụ cười đắc ý, vội vã đi xuống từ trên con đường núi nhỏ.
 
Giỏ thuốc sau lưng hắn có rất nhiều thảo dược, trong đó có một gốc nhân sâm! nhân sâm này to như cánh tay trẻ con mới sinh, rễ rất dài, bên ngoài còn tỏa ra chút linh khí.
 
- Cây sâm vương này sợ là đã có tuổi thọ cả trăm năm rồi. Vì nó mà lãng phí thêm mất mấy ngày, nhưng làm hồi môn cho Tiểu Lan hẳn là đủ rồi!
 
Vẻ tươi cười trên mặt thiếu niên càng đậm, lúc này đang đi xuống sườn núi, tùy ý nhìn về phía thôn trang ở chân núi. Nhưng chỉ một cái liếc mắt này khiến cho thân thể hắn run rẩy, cả người sững ra không nhúc nhích.
 
Thôn trang dưới chân núi, từ xa nhìn lại lúc này ánh lửa ngập trời.