Trong cuộc đời của Đỗ mỗ mới chỉ đi qua Vân Đào Châu. Khang Dương Châu và Trung Thần Châu, phạm vi chỉ bằng nửa Đông Châu. Trong tam châu này không có lôi mạch.
Việc này ta thật sự không biết. nhưng tại hạ có thể thay mặt ngươi hỏi thăm. Có lẽ trong Đại Hồn Môn có vài người sẽ biết. Dù sao thì Đại Hồn Môn cũng nằm trong cửu tông thập tam môn, đệ tử trong đó ra ngoài rèn luyện thường thường báo cáo toàn bộ về cho tông phái. Đây cũng là một bộ phận trong việc rèn luyện của họ.
Đỗ Thanh lắc đầu. Tiên Cương đại lục vô biên vô hạn, chỉ riêng Đông Châu cũng rất ít người có thể đi qua hết. Cả đời hắn cũng chỉ đi qua tổng cộng bốn châu đã coi như bất phàm rồi.
Vương Lâm hơi gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư. Hắn nhìn Đỗ Thanh, giống như tùy ý mở miệng.
Đông Lâm Tông cũng nằm trong cửu tông thập tam môn, ở hướng bắc Đông Châu, nằm trong Đại Thánh Châu. Nghe đồn tông phái này cực kỳ thần bí, có rất ít đệ tử xuất ngoại.
Vương Lâm sau khi hỏi vài câu xong liền lộ vẻ mệt mỏi. Đỗ Thanh là hạng cáo già, làm sao không hiểu ý, vội vàng đứng dậy cáo lui. Trước khi đi hắn còn hứa hẹn rất chắc chắn.
Đạo hữu yên tâm. Lão phu sẽ phát động lực lượng toàn bộ tông môn, tìm kiếm vị trí địa hỏa mạch. Nếu có thể ta sẽ tự mình lấy hồn phách của chúng, đưa đệ tử tông môn dâng lên cho đạo hữu.
Đỗ Thanh sau khi rời đi liền làm theo lời nói của hắn đối với Vương Lâm, hạ lệnh trong toàn tông mông, trong thời gian ngắn để ba đại trưởng lão cầm đầu mang theo đệ tử Thương Long Tông hướng về ba hướng khác nhau rời đi.
Còn cả trưởng lão bị biến thành khôi lỗi, phong ấn coi như trừng phạt cũng được Đỗ Thanh thả ra, cho cơ hội ra ngoài lập công chuộc tội, tìm kiếm vị trí địa hỏa mạch.
Vương Lâm một mình ngồi khoanh chân trong động phủ xa hoa. Được ánh sáng của dạ minh châu bao phủ, bên ngoài cơ thể như có một tầng sương mù, trông không chân thật.
Hai mắt hắn lộ vẻ trầm tư, trong đầu nhớ lại những lời nói của Đỗ Thanh.
Lôi bổn nguyên cũng cần ngưng tụ bổn nguyên chân thân mới được. Không thể đặt toàn bộ hy vọng vào Đông Lâm Trì. dù sao thì đó chỉ là ký ức của Thất Thải Tiên Tôn Tô Đạo, có lẽ phóng đại không ít.
Lôi bổn nguyên nếu muốn ngưng tụ chân thân thì cần lực lượng lôi đình cực kỳ mênh mông. Trên Tiên Cương đại lục này đã có địa hỏa mạch thì chắc chắn cũng có lôi mạch.
Nhưng lúc này chuyện trọng yếu nhất là cần phải ngưng tụ tiếp hỏa bổn nguyên chân thân.
Nếu không có lẽ đích thân ta phải tới Đại Hồn Môn một chuyến.
Vương Lâm hơi nhíu mày. Theo hắn thấy, Đại Hồn Môn giống như một con quái vật khổng lồ, rất khó rung chuyển.
Đỗ Thanh nói lão tổ Đại Hồn Môn tu vi sâu không thể lường được, không ngờ cũng ngưng tụ được bổn nguyên chân thân.
Vương Lâm day day mi tâm, thầm than một tiếng.
Tu vi của ta vẫn không đủ. Nhưng cũng không phải là không có phương pháp.
Ánh mắt Vương Lâm lóe sáng. Hắn nghĩ tới Quy Nhất Tông. Dù sao thì lão già họ Mã cũng biết quan hệ của hắn với Huyền La.
Nhưng rất nhanh Vương Lâm liền bỏ qua ý niệm nhờ sự trợ giúp của Quy Nhất Tông. Ý niệm này hắn không thích. Tính cách của Vương Lâm cũng không muốn nhờ vả người khác.
Phải dựa vào chính mình, dù khó khăn nhưng nếu ta có thể thi triển súc địa thành thốn trên Tiên Cương đại lục này thì cũng không phải là không có khả năng.
Vương Lâm trầm mặc, nhắm hai mắt, không suy tư tới chuyện bổn nguyên chân thân nữa mà tản thần thức ra, chậm rãi tìm kiếm phương pháp dung nhập vào trong thiên địa này.
Loại thần thông này đối với những hành động sau này của Vương Lâm trên Tiên Cương đại lục. Một khi có thể thi triển được một lần nữa thì Vương Lâm nắm chắc mọi chuyện hơn rất nhiều.
Thần thức hắn tản ra, từ từ lan khắp động phủ, lượn lờ trong thiên địa. Nhưng dù Vương Lâm có thử thế nào hắn vẫn không thể hoàn toàn dung nhập vào trong thiên địa.
Nhiều nhất hắn cũng chỉ dung nhập được một tia mà thôi. Một tia dung hợp này cũng không thể na dị, chỉ thuấn di được trong khoảng cách ngắn mà thôi. Nhưng đó không phải là điều Vương Lâm mong muốn.
Dường như luôn có một tầng ngăn cách vô hình tồn tại, ngăn cản hắn dung nhập. Tấm màn này là pháp tắc của Tiên Cương đại lục, vừa là một loại áp lực vô hình, khiến thần thức của người ta rất khó xâm nhập.
Nơi này không giống động phủ giới. Thiên địa trong động phủ giới thì không có tấm màn này, cũng không có áp lực này. Tu sĩ chỉ cần hiểu được súc địa thành thốn là có thể dung nhập thiên địa mà di chuyển.
Nhưng ở trong áp lực của nơi này, thần thức không thể xâm nhập vào thiên địa. Hiển nhiên không thể dung hợp, không thể thi triển súc địa thành thốn.
Vương Lâm mơ hồ hiểu ra, luồng áp lực này cũng không phải nhắm vào mình mà toàn bộ người trên Tiên Cương đại lục đều như vậy. Cho nên với tu vi của Đỗ Thanh cũng không thể làm được.
Có lẽ tu vi cao hơn. Đạt tới một trình độ nhất định mới có thể mạnh mẽ xâm nhập vào bên trong luồng áp lực này, di động trong đó. mấy ngày sau đó Vương Lâm thử nhiều lần, cuối cùng cũng không thể thành công.
Nhưng hắn không bỏ cuộc. Tính cách Vương Lâm luôn như vậy, càng gian nan thì lại càng kích thích quyết tâm của hắn. Thần thức của hắn không ngừng biến hóa trong Thương Long Tông, không ngừng cố gắng xâm nhập vào trong áp lực này.
Thời gian chậm rãi trôi qua, trong nháy mắt đã qua một tháng.
Trong thời gian một tháng, Vương Lâm như bế quan nhưng thần thức bên ngoài lại gào thét khiến cho đám đệ tử lưu lại tại Thương Long Tông đều không dám tới gần động phủ ở hậu sơn.
Đỗ Thanh vẫn luôn ở trong Thương Long Tông, khi lần đầu tiên thần thức của Vương Lâm lan tới hắn đã phát hiện ra. Nhưng hắn nhìn hồi lâu cũng không tượng tượng ra rốt cục Vương Lâm muốn làm gì.
Cho tới sau khi quan sát mấy ngày hắn mơi chợt hiểu được tâm tư của Vương Lâm.
Đây là hắn muốn dùng thần thức dung nhập thiên địa, sau đó dung hợp với thiên địa, dùng phương pháp này tiến hành na di. Đây là chuyện căn bản không có khả năng. Thuấn di thì còn có thể làm được, nhưng hắn muốn dùng phương pháp này thì hiển nhiên còn muốn vượt qua khoảng cách xa hơn rất nhiều so với thuấn di. Loại chuyện này chỉ có những lão quái đạt tới tu vi không kiếp đỉnh phong, đã hiểu rất rõ pháp tắc của Tiên Cương đại lục, tu vi có thể chống lại áp lực mới có thể làm được.
Đỗ Thanh lắc đầu, từ từ không quan sát hành động của Vương Lâm nữa.
Sau thời gian một tháng, đệ tử Thương Long Tông cũng không cách nào tìm được địa hỏa mạch khác ngoài phạm vi thần thức của Vương Lâm đã thấy. Dù là bốn trưởng lão cũng không làm được.
Bọn họ tiếp tục tìm kiếm trong phạm vi xa hơn.
Vương Lâm quên cả thời gian trôi qua, khoanh chân ngồi đó. Thần thức liên tục thử nghiệm, giống như không biết mệt mỏi, không ngừng thử dụng hợp với thiên địa. Một lần thất bại thì làm lại lần hai, hai lần thất bại thì làm tới mười lần!
Tới tháng thứ ba, Vương Lâm cũng không thể nhớ rõ mình đã thử nghiệm bao nhiêu lần nhưng kết quả vẫn như trước.
Thời gian bốn tháng trôi qua. Đã có đệ tử Thương Long Tông tìm được phân chi địa hỏa mạch không khô héo, nhưng lại còn càng nhiều đệ tử đang tìm kiếm.
Vương Lâm vẫn cố chấp thử nghiệm như trước. Thần thông súc địa thành thốn này hắn phải tìm ra phương pháp sử dụng, nếu không sau này một loạt kế hoạch của hắn rất khó thực hiện.
Đỗ Thanh đã quen với việc thần thức của Vương Lâm lượn quanh Thương Long Tông. Hắn thấy đối phương mỗi ngày thử vô số lần, giống như không cam lòng, nội tâm từ từ dâng lên sự khinh thường.
Chẳng qua hắn tuyệt đối không dám biếu lộ ra ngoài, nhưng sự khinh thường trong lòng càng ngày càng đậm.
Đây căn bản là chuyện không có khả năng. Người này quá mức quật cường, làm việc tốn thời gian vô ích. Nếu dung nhập thiên địa đơn giản như vậy thì chẳng phải ai cũng làm được rồi sao.
Rõ ràng là tu vi còn chưa đủ nhưng lại cứ muốn như vậy, thật không biết tại sao lại có thể trở thành người được Đại Thiên Tôn coi trọng.ngu xuân thật.
Đỗ Thanh lắc đầu.
Thời gian thoáng cái lại trôi qua ba tháng nữa!
Vương Lâm bế quan thử nghiệm thần thông đã suốt bảy tháng. Hắn hầu như quên tất cả mọi chuyện, khoanh chân ngồi đó, hai măt đỏ bừng tràn ngập tơ máu, thần thức lại mơ hồ mang theo vẻ xúc động.
Cảnh tượng này bị Đỗ Thanh nhìn thấy. Hắn không khỏi thầm cười lạnh.
Thật là không biết tự lượng sức. Hắn dù được Đại Thiên Tôn coi trọng, mặc dù có nhiều Pháp Bảo, mãnh thú cũng bất phàm nhưng hành động này rõ là quá không biết tự lượng sức!
Ta muốn nhìn xem hắn còn muốn thử bao lâu, cuối cùng vẫn không thể thành công, vẻ mặt sẽ ra sao.
Đỗ Thanh tỏ vẻ khinh miệt nhưng lại càng ghen ghét.
Tại sao Đỗ Thanh ta lại không được Đại Thiên Tôn coi trọng. Chẳng lẽ Đại Thiên Tôn lại thích những người ngu xuẩn thế này?
Đỗ Thanh rất không phục.
Thời gian bảy tháng này, hành động của Vương Lâm khiến hắn thấy vô cùng ngu ngốc. Lúc này Đỗ Thanh lại thấy Vương Lâm này đầu óc hình như có chút vấn đề.
Vương Lâm ngồi bên trong động phủ, hai mắt càng nhiều tơ máu. Thần thức liên tục khuếch tán trong bảy tháng, không nghỉ ngơi chút nào, khiến dù là hắn cũng không chịu nổi. Nhưng hắn vẫn không bỏ cuộc. Giờ phút này hắn thoạt nhìn như không ngừng thử dung hợp với thiên địa nhưng thực chất là hắn đang dung hợp với chính mình!
Chuẩn xác mà nói là hắn dùng phương pháp này thúc dục tâm thần tương liên với phân thân trong xác đá ở vùng hư vô!
Vương Lâm sau khi thử mấy ngày đã xác định tu vi của mình dù là có thử mười năm. Trăm năm, thậm chỉ là lâu hơn cũng không thể rung động được áp lực trong thiên địa này.
Nhưng hắn còn có thủ đoạn cuối cùng chính là phân thân đang trưởng thành! Phân thân này sinh ra trong pháp tắc của Tiên Cương đại lục, thậm chí có thể nói phân thân này chính là một phần của pháp tắc. Do đó thần thức có thể dung hợp với thiên địa hay không, điểm mấu chốt nhất chính là phân thân này.
Chẳng qua trong tâm thần Vương Lâm cảm ứng. Phân thân đã ngủ say, không thể đánh thức, phải dùng thủ đoạn phi thường mới được. Cho nên trong bảy tháng này Vương Lâm không ngừng tản thần thức ra, khiến cho bản thân vô cùng mệt mỏi, thậm chí còn khiến cho Nguyên Thần từ từ khô héo đi.
Vào ngày cuối cùng của tháng thứ bảy, Nguyên Thần của Vương Lâm bởi không được bổ xung nên đã xuất hiện vẻ khô héo. Đột nhiên mắt hắn lúc này bừng sáng tới cực điểm.
Cùng lúc đó? trong vùng hư vô giữa động phủ giới và Tiên Cương đại lục, trong một cái xác đá rất lớn lơ lửng trong không trung, phân thân của Vương Lâm đang ngồi khoanh chân ngủ say đột nhiên thân thể run lên, mở bừng đôi mắt.
Trong tích tắc khi phân thân của Vương Lâm mở mắt, bên trong Thương Long Tông, Đỗ Thanh vẫn mang theo nụ cười lạnh, chuẩn bị chê cười Vương Lâm. Đột nhiên thần sắc biến đổi, lộ ra vẻ sợ hãi còn hơn cả bảy tháng trước!
Hắn đứng phắt dậy, thần sắc gần như ngây ra, giống như cảnh tượng lúc này khiến hắn quên cả hít thở.