Huyết quang chợt lóe lên, tay phải Vương Lâm nâng lên, Huyết Kiếm gào thét rơi xuống trên mặt đất.
Kiếm này có được không?!
Ánh mắt Viêm Loan đảo qua Huyết Kiếm. Nàng biết thanh Huyết Kiếm này là bảo vật của Đạo Cổ nhất mạch, so với cây ô màu lam của nàng đem ra đánh cuộc là ngang nhau.
Được! Ta đánh cuộc với ngươi. Ta cũng muốn xem một chút, ngươi sẽ bị cấm chế của tầng thứ bảy này bắn ngược lại như thế nào!
Con ngươi trong mắt Viêm Loan co rút lại. Nàng nhìn về phía Vương Lâm, có vẻ hơi khó hiểu.
Hắn có thể lấy ra thanh kiếm này chẳng lẽ hắn nắm chắc mười phần?!
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, không nhìn tới Viêm Loan nữa mà đi về hướng cầu thang lên tầng thứ bảy. Bước chân hắn không nhanh nhưng mỗi một bước rơi xuống đều như có sóng gợn lan ra, lại càng giống như đạp ở trên tâm thần Viêm Loan. Giờ phút này nàng đã không tiếp tục minh ngộ thần thông trong hồn thể kia mà nhìn chằm chằm vào Vương Lâm, nội tâm bỗng hơi hồi hộp.
Nàng mơ hồ hơi hối hận, đáng lẽ không nên bị Vương Lâm kích động. Cái ô màu lam là một Pháp Bảo cường đại của nàng. Lực phòng ngự của bảo vật này cực kỳ kinh người.
Người này giảo hoạt đa đoan, cố tình ra vẻ, sợ là sau khi thua lại lật lọng cũng không chừng.
Trong ánh mắt của Viêm Loan, Vương Lâm bước từng bước một không nhanh không chậm đi tới kia chỗ cầu thang cổ kính kia.
Vương Lâm nhìn cầu thang này, tổng cộng có mười chín bậc thang là tới tầng thứ bảy. nhìn như một bước là có thể vượt qua, nhưng sau khi đến gần nơi này, từ trên cầu thang này tỏa ra một khí tức khá nguy hiếm, giống như đang cảnh cáo Vương Lâm, nếu không có đầy đủ ý chí, bước lên bậc thang sẽ giống như một con thuyền nhỏ giữa biển khơi bão tố.
Không dám làm sao!
Viêm Loan thấy Vương Lâm ở đó bên cạnh cầu thang trầm mặc hồi lâu, nội tâm thở phào nhẹ nhòm. Nàng rất sợ phải nhìn thấy cảnh đối phương liên tục nhẹ nhàng tiến vào tầng bảy như giẫm trên đất bằng. Dù theo nàng thấy thì việc này hầu như không thể xảy ra.
Vừa nói, đôi mắt Vương Lâm vừa bừng sáng, giơ chân cất bước, trực tiếp rơi vào bậc thang thứ nhất của cầu thang. Trong tích tắc khi bước chân hắn đặt xuống, thiên địa Đại Hồn Môn đột nhiên biến sắc, ầm ầm vang vọng.
Một bậc thang khổng lồ, lan tràn khắp mấy trăm dặm trên bầu trời, biến ảo ra trên bầu trời Đại Hồn Môn. Bậc thang tỏa sáng vạn trượng, trong tích tắc chiều sáng bừng màn đêm tại Đại Hồn Môn.
Hàng loạt những tiếng nổ ầm ầm cũng vang vọng trong đêm tối, khiến cho vô số tu sĩ Đại Hồn Môn vội vàng thức tỉnh từ trong chỗ bế quan, tản thần thức ra hoặc là dứt khoát nhoáng lên lao ra nhìn bậc thang khổng lồ trên bầu trời!
Có người muốn vào tầng thứ bảy Tàng Hồn Các!
Người này mái tóc bạc trắng, nhìn bộ dáng kia không phải là Vương trưởng lão vừa mới tới. Tu vi của hắn dù không tầm thường nhưng nếu muốn vào tầng thứ bảy này sợ là rất khó có thể làm được!
Ha ha, lại có chuyện náo nhiệt để xem. Từ lần trước có người tiến vào tầng thứ bảy, đại khái đã hơn một trăm năm, trừ mấy lão gia này ra, hầu như không ai dám bước vào này tầng thứ bảy.
Cấm chế của Tàng Hồn Các khá cường đại, trừ phi là có thể thành công bước vào tầng thứ bảy, từ đó về sau đi vào sẽ không xuất hiện thiên biến nữa. Nhưng trước khi thành công, mỗi một lần bước lên bậc thang đều sẽ bị vạn người chú ý! Vương trưởng lão này, ta thấy hắn nhất định sẽ thất bại!
Bậc thang kia tổng cộng có mười chín tầng, mà trên bậc thứ nhất giờ phút này có một thân ảnh khổng lồ. Thân ảnh ấy mái đầu bạc trắng, chính là Vương Lâm!
Đây chính là biến hóa trong thiên địa do người đi vào tầng thứ bảy của Tàng Hồn Các - Đại Hồn Môn dẫn động. Từ cổ chí kim, bên trong Đại Hồn Môn phàm có người muốn bước vào tầng thứ bảy đều xuất hiện biến hóa như thế, bị mọi người biết được, bị cả Đại Hồn Môn chú ý!
Đây là một loại vinh dự, nhưng đồng thời cũng là một áp lực rất lớn, nếu là người không có tư cách tiến vào tầng thứ bảy, liều mạng tiến vào, hết thảy biểu hiện của hắn sẽ bị mọi người nhìn thấy, bao gồm bộ dáng chật vật khi bị đánh bật trở về.
Cũng chính bởi vì điểm này, cho nên nhiều năm nay cũng không có một người dám thử tiến vào tầng thứ bảy!
Bên trong Đại Hồn Môn, từng đạo một thân ảnh từ bên trong ngọn núi của mình bay ra, đồng loạt nhìn về phía bầu trời. Loại chuyện náo nhiệt này đối với người của Đại Hồn Môn mà nói, tuy nói cũng không phải là hiếm thấy, nhưng muốn nhìn một lần cũng không phải là dễ dàng gì, hôm nay gặp được tự nhiên cũng cảm thấy hứng thú.
Chẳng qua là có rất ít người cho rằng Vương Lâm có thể thành công, phần lớn là có ý tưởng nhìn bộ dáng chật vật của hắn.
Ngay cả Thanh Ngưu lão tổ trên Thanh Thiên Phong cũng nhướng mày ngẩng đầu. Ánh mắt tựa như xuyên thấu động phủ mà nhìn dị biến trên bầu trời.
Hắn có hơi lỗ mãng , với tu vi của hắn không thể nào tiến vào tầng thứ bảy này Thanh Ngưu lão tổ thầm than, khẽ lắc đầu.
Như thế cũng tốt, giảm nhuệ khí của hắn, khiến hắn chớ có cho là bên trong Đại Hồn Môn ta không có gì huyền diệu!
Cùng lúc đó, bên trong Đại Hồn Môn còn có một số ngọn núi, các lão quái vẫn trường kỳ bế quan cũng chậm chậm mở cặp mắt giống như tinh không, yên lặng nhìn lại.
Thú vị, loại tu vi này, có thể bước lên tầng thứ sáu vốn đã khó khăn, lại vẫn muốn đi vào tầng thứ bảy Đứa nhỏ này hơi không tự lượng sức rồi Trên hư ảnh mười chín bậc thang khổng lồ kia, chân phải Vương Lâm rơi vào bậc thang thứ hai, hai mắt nhắm lại thân thể không nhúc nhích.
Nhưng cũng không lâu lắm, hắn chợt mở hai mắt ra, nhìn chằm chằm bậc thang cuối, bước chân chợt nâng lên sải bước trên bầu trời từng bước đi tới!
Mỗi một bước hạ xuống, cả Đại Hồn Môn trung đều có chấn động kinh thiên truyền ra, giống như sấm sét ầm vang. Trong nháy mắt, Vương Lâm đi ra được năm bước, đi lên năm bậc thang.
Trong tầng sáu của Tàng Hồn Các, Viêm Loan nhìn chằm chằm về phía Vương Lâm, sau khi thấy hắn đi được năm bước, thần sắc bỗng nhiên biến đổi. nhưng rất nhanh liền khôi phục như thường.
Hừ, năm bậc thang thì như thế nào, hắn đi không tới bậc thang cuối được!
Viêm Loan nắm chặt bàn tay, quên cả cảm ngộ thần thông bên trong hồn thể, mà ánh mắt hoàn toàn vào thân thể Vương Lâm ở trên bậc thang phía trước.
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nhưng nội tâm lại như có sóng dữ ngập trời, trong tích tắc đặt chân lên bậc thứ năm, hắn dường như đắm chìm bên trong vực sâu vạn trượng. Một cổ thần thức khổng lồ từ bên trong bậc thang dưới chân tràn ra, ầm ầm nổ tung bên trong tâm thần hắn, hóa thành một giọng nói vang vọng.
Lui ra!
Lui ra!
Lui ra!
Giọng nói kia dù chỉ có hai chữ nhưng lại bạo phát ra trong tâm thần Vương Lâm những tiếng vọng vô tận. Những tiếng vọng vang lên không ngừng, giống như là có hơn mấy trăm ngàn người đồng thời hướng về phía Vương Lâm gầm thét.
Trong tiếng động vang vọng này, thân thể Vương Lâm tựa như sắp bị xé ra, dường như nếu hắn không lui lại ắt sẽ bị hình thần câu diệt!
Trong tiếng động vang vọng này, bước chân của Vương Lâm dừng lại trên bậc thang thứ năm này. Hắn ngẩng đầu nhìn về phía bậc thang cuối cùng, trong mắt lộ vẻ quyết đoán.
Bổn nguyên chân thân, ngưng!
Tay phải Vương Lâm nâng lên, bấm quyết chỉ một cái. Dưới một chỉ này, lập tức bên trong Đại Hồn Môn ầm ầm chấn động. Chỉ thấy Viêm Mạch Phong đang bị thiêu đốt kia đột nhiên bộc phát ra biển lửa mênh mông. Biển lửa kia trong tích tắc tràn ngập bầu trời, bao phủ Đại Hồn Môn, bên trong lộ ra một khuôn mặt khổng lồ.
Khuôn mặt này chính là bổn nguyên chân thân của Vương Lâm!
Thoáng một cái dưới, biển lửa ngập trời này chạy thẳng tới bậc thang hư ảo và Vương Lâm hư ảo trên không trung, ngay lập tức áp sát, dung nhập vào bên trong thân thể của Vương Lâm hư ảo kia.
Cùng lúc đó, ở trong tầng thứ sáu của Tàng Hồn Các, trên bậc thang thông tới tầng thứ bảy, toàn thân Vương Lâm lập tức có biển lửa tràn ra, ở sau lưng hắn rõ ràng hóa thành bổn nguyên chân thân!
Trong nháy mắt khi bổn nguyên chân thân xuất hiện, cặp mắt Vương Lâm lóe sáng, tựa như đạt được lực lượng mới, bỗng nhiên giơ chân lên bước liên tiếp về phía trước!
Bậc thang thứ sáu, bậc thang thứ bảy, bậc thang thứ tám, bước chân Vương Lâm không ngừng lại, trong phút chốc đã đi đến bậc thang thứ mười ba!
Trong tích tắc khi bước chân rơi xuống, Viêm Loan ở trong tầng thứ sáu Tàng Hồn Các vẫn luôn chú ý tới Vương Lâm lúc này chợt đứng phắt dậy, vẻ mặt tuyệt mỹ kia giờ phút này đại biến. Đôi mắt nàng lộ vẻ không thể tin nổi, thân thể khẽ run, không hề phát hiện ra tay phải bởi vì nắm quá chặt nên đã trở nên trắng bệch.
Không thể nào!
Cùng lúc đó. Bên trong Đại Hồn Môn, tất cả mọi tu sĩ và trưởng lão khi nhìn thấy cảnh tượng tại bậc thang trên bầu trời kia, Vương Lâm liên tục bước mấy bước, đứng trên bậc thang thứ mười ba, thần sắc lập tức biến hóa, tiếng náo động vang lên như sóng dậy.
Năm bậc thang liên tiếp, trực tiếp đi tới bậc thang thứ mười ba! người này lại có ý chí lực cường hãn như thế!
Đó là bổn nguyên chân thân! Bổn nguyên chân thân đó!
Vương trưởng lão này đúng là luôn có hành động kinh người, chỉ còn có sáu bậc thang là hắn có thể tiến vào tầng thứ bảy!
Bổn nguyên chân thân củayương Lâm bên trong Đại Hồn Môn cũng không phải là người người đều biết, giờ phút này bị cả vạn người chú ý, đưa tới chấn động cùng hoảng sợ không cách nào hình dung nổi.
Cả Đại Hồn Môn cơ hồ sôi trào lên. Dù là những lão quái bế quan trường kỳ không xuất hiện, giờ phút này cũng biến sắc.
Mười ba bậc liên tiếp!
Bên trong Thanh Thiên Phong, ánh mắt Thanh Ngưu lão tổ ngưng trọng, nhưng vẫn khoanh chân ngồi ở đó như cũ, không có đứng dậy và đi ra ngoài.
Ta xem ra đã già rồi bổn nguyên chân thân này của hắn, xem ra đã đến rất gần trình độ chân tiên rồi. Bổn nguyên chân thân, bổn nguyên chân tiên, chỉ kém một chút nhưng lại cách biệt như trời và đất! Nhưng bậc thứ mười ba đã sắp đạt đến cực hạn của hắn. Hắn nhiều nhất còn có thể đi được thêm ba bậc thang nữa!
Thanh Ngưu lão tổ tu vi cao thâm, ánh mắt sắc bén, rất ít nhìn lầm!
Bên trong Tàng Hồn Các, tại bậc thang thứ mười ba trên cầu thang từ tầng thứ sáu đi lên tầng thứ bảy, Vương Lâm đứng ở nơi đó, trầm mặc trong chốc lát. Mượn lực lượng của bổn nguyên chân thân, hắn đi tới được nơi này, nhưng ở trong đầu hắn, giọng nói giống như thiên uy vang lên mạnh hơn vô số lần!
Lui ra!
Tiếng nói vang vọng ầm ầm trong đầu, không ngừng chấn động, đánh thẳng vào Nguyên Thần của Vương Lâm, thần sắc hắn nhìn như bình tĩnh, nhưng trên thực tế hai mắt của hắn đã có vẻ hoảng hốt!
Vẻ hoảng hốt này bị Viêm Loan nhìn thấy, bị vô số tu sĩ kia bên ngoài Đại Hồn Môn nhìn thấy, bị những lão quái bế quan trường kỳ nhìn thấy!
Hắn sắp thất bại rồi!
Thần sắc Viêm Loan lộ vẻ vui sướng.
Xem ra hắn đúng là vẫn không cách nào tiến vào được tầng thứ bảy Tất cả tu sĩ Đại Hồn Môn đều âm thầm lắc đầu.
Nhưng ngay trong tích tắc này, trên bậc thang hư ảo khổng lồ trên bầu trời Đại Hồn Môn, vẻ hoảng hốt trong mắt thân ảnh hư ảo của Vương Lâm chợt tiêu tán, thay vào đó là ánh sáng ngập trời.
Viêm Loan ngươi cao hứng quá sớm đó, cái ô của ngươi, Vương mỗ muốn lấy!