Tiên Nghịch

Chương 1745: Cực Thiên thảo nguyên



Ngươi!
 
Hai mắt Viêm Loan co rút lại, giờ phút này nhìn bề ngoài của Vương Lâm trông vô cùng kinh khủng, thân thể khô héo, hoàn toàn không có nửa điểm huyết sắc. Tựa hồ dù có dùng kiếm chém tạo thành vết thương cũng sẽ không có chút máu chảy ra.
 
Tóc của hắn lại càng khô cháy như sắp rụng xuống, mà bên trong thân thể héo rũ này của Vương Lâm giờ phút này không còn chút nước nào. Nếu không phải là Nguyên Thần mạnh mẽ vẫn tồn tại như trước thì không khác gì người chết.
 
Bạch y vẫn luôn mặc trên người hắn giờ trở nên rộng thùng thình, giống vải niệm thi thể vậy. Giờ phút này từ trong thân thể Vương Lâm tràn ra khí tức khiến Viêm Loan cảm thấy sợ hãi. Liên tục lui về phía sau mấy bước.
 
Còn cả Phàn San Mộng đang đấu pháp với Dĩ Ti, sau khi lui lại trông thấy rõ ràng hình dáng Vương Lâm xong lập tức hít sâu một hơi, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.
 
Hắn tu luyện công pháp gì. Làm sao lại có thể biến thành bộ dáng thế này!
 
Khi giọng nói khàn khàn của Vương Lâm vang lên. Đám sương mù màu đen do Dĩ Ti hóa thành trở lại bên cạnh Vương Lâm. Hai mắt hung tàn trong sương mù kia. Đầu lưỡi màu đỏ tươi rũ xuống uốn éo cùng bề ngoài Vương Lâm lúc này rất tương xứng, khiến cho Vương Lâm giống như một ma tu vậy!
 
Viêm Loan, Vương mỗ bế quan, ngươi tới vì chuyện gì!
 
Vương Lâm giống như thây khô, hai mắt mất đi tất cả lượng nước, tựa như đã tử vong, ngay cả con ngươi cũng không cách nào chuyển động được, chỉ có thể quay đầu, dùng cách này nhìn về phía Viêm Loan.
 
Nhưng động tác như vậy của hắn chẳng những không làm khí thế kia giảm bớt. ngược lại càng tỏa ra uy áp đáng sợ, khiến cho tâm thần Viêm Loan run lên, lui về phía sau mấy bước nữa.
 
Vương trưởng lão bế quan, Viêm Loan vô tình quấy rầy rồi. Chẳng qua là Phàn San Mộng bị khôi lỗi kỳ dị của Vương trưởng lão công kích, Viêm Loan muốn tới ứng cứu mà thôi.
 
Nữ tử này là nữ hầu của ta, không cần Viêm Loan trưởng lão ra tay.
 
Vương Lâm khẽ mỉm cười. Chẳng qua là kia nụ cười hiện ra trên khuôn mặt khô héo lại thể hiện một vẻ dữ tợn, khiến thân thể Phàn San Mộng run rẩy, lui về phía sau đến bên cạnh sư tôn.
 
Chuyện này cũng không đáng gì. Viêm Loan trưởng lão, Vương mỗ có một chuyện muốn hỏi, mong rằng ngươi có thể trả lời!
 
Vương Lâm quay đầu hướng hai mắt kinh khủng kia nhìn Phàn San Mộng một cái, sau đó hướng về Viêm Loan khàn khàn mở miệng.
 
Không biết Vương trưởng lão có chuyện gì cần hỏi.
 
Thần sắc Viêm Loan hơi ngưng trọng. Đối với Vương Lâm, từ đáy lòng nàng đã sinh ra sự sợ hãi.
 
Thiên Ngưu Châu Vương mỗ chưa quen thuộc, ngươi có biết địa phương nào có nhiều nước. Tốt nhất là một vùng biển rộng!
 
Giọng nói của Vương Lâm giống như khúc xương ở ma sát với nhau, chậm rãi nói.
 
Nước. Hắn không phải là đang tu luyện công pháp mà là đang hấp thu thủy bổn nguyên!
 
Ánh mắt Viêm Loan sững lại. Lập tức nhìn thấu vấn đề, hít sâu một hơi, sau khi trầm ngâm một lúc liền nhẹ giọng nói:
 
Ở giao giới giữa Thiên Ngưu Châu và Lục Ma Châu có một vùng biển vô biên vô hạn giáp với đất liền, cách nơi đây ước chừng chín tháng lộ trình.
 
Đi như thế nào!
 
Hai mắt Vương Lâm lộ ra một tia u quang.
 
Viêm Loan không do dự. Tay phải giơ lên phất một cái. Lập tức một ngọc giản xuất hiện, được nàng nắm trong tay, thần thức dung nhập vào ghi lại bản đồ đi tới vùng biển giữa hai đại lục.
 
Viêm Loan vung tay, ngọc giản này liền hoá thành một đạo cầu vồng bay thẳng về Vương Lâm, bị Vương Lâm nắm ở trong tay, sau khi ngưng thần đảo qua liền hướng về phía Viêm Loan gật đầu.
 
Viêm Loan trưởng lão, đa tạ!
 
Vừa nói, tay áo Vương Lâm vừa vung lên, cũng không nhìn Phàn San Mộng một cái, cả người hóa thành một vùng sương mù bay thẳng về phía chân trời.
 
Cho tới khi Vương Lâm rời đi. Phàn San Mộng mới thở phào nhẹ nhõm. Nỗi sợ hãi vừa rồi Vương Lâm gây ra cho nàng cực kỳ nồng đậm. rất khó quên nổi.
 
Viêm Loan đứng trầm mặc rất lâu nơi đó, thầm than một tiếng. Nàng không có động tay động chân gì trong ngọc giản kia, toàn bộ đều là thật, giờ phút này không để ý tới Phàn San Mộng mà xoay người hướng về động phủ của mình bay đi.
 
Lại nói tới Vương Lâm, sau khi rời khỏi Đại Hồn Môn, bước chân đặt lên bầu trời, lập tức sóng gợn lan ra, thân thể trong nháy mắt biến mất, dung hợp với thiên địa.
 
Ở ngoài Đại Hồn Môn mười vạn dặm, trên một vùng cây cỏ hiếm thấy của Thiên Ngưu Châu, trên bầu trời lan ra sóng gợn, thân ảnh Vương Lâm huyễn hóa ra. Bộ dáng hắn vẫn khô héo như xác khô, cúi đầu nhìn thoáng qua mặt đất phía dưới. Thảo nguyên nơi này vỗ tận, sâu dưới nền đất có rất nhiều động phủ, hiển nhiên là không ít tán tu ở nơi này.
 
Sở dĩ nhiều tán tu lựa chọn nơi này như vậy là bởi vì phía trên tràn ngập cỏ xanh, tỏa ra từng luồng tiên khí. dù kém hơn một ít núi non nhưng cung không kém.
 
Cực Thiên thảo nguyên. Dựa theo bản đồ của Viêm Loan đưa cho thì sau Cực Thiên thảo nguyên này còn lộ trình sáu tháng nưa mới có thể đi tới vùng biển tiếp giáp với Lục Ma Châu.
 
Vương Lâm trầm ngâm, thân thể nhoáng lên tiến về phía trước, hóa thành một đạo cầu vồng gào thét lao đi.
 
Thần thông súc địa thành thốn dung nhập thiên địa, trên Tiên Cương đại lục này dù Vương Lâm muộn lực lượng của phân thân minh ngộ ra nhưng cũng không thể thi triển liên tục trong phạm vi lớn. Trừ phi khoảng cách không xa, như lần trước đi tới Thiên Sơn kiểm tra, nếu không na di trong phạm vi quá lớn, thoáng cái đi qua lộ trình ba tháng thì hắn phải có một khoảng thời gian nghỉ ngơi.
 
Giờ phút này hắn vừa phi hành, tay phải vừa giơ lên. Lập tức một tiếng gào thét tràn ra từ ấn ký như thủy mặc trên cổ tay hắn. Văn Vương biến ảo ra, nâng thân thể Vương Lâm, vừa gào thét sung sướng vừa dùng tốc độ cực nhanh lao đi.
 
Vương Lâm ngồi khoanh chân trên lưng Văn Thú, nhắm mắt ngưng thần. Hắn dù ở tu vi vẫn luôn trong trạng thái đỉnh phong, thần thức cường đại, Nguyên Thần đầy đủ nhưng thân thể chính là một tai họa ngầm, phải nhanh chóng hấp thu một lượng lớn thủy bổn nguyên, hoàn thành lần tuần hoàn thứ chín mới được.
 
Văn Thú vừa lao đi, gào thét trên thảo nguyên này khiến cho rất nhiều thần thức ở nơi này lan ra quan sát. Trong đó không ít thần thức sau khi nhìn thấy Vương Lâm và Văn Thú đều nhanh chóng thu hồi, không quan sát nữa.
 
Nhưng cũng có một số thần thức lại theo sát phía sau Vương Lâm, hình như có ý đồ khác.
 
Thảo nguyên vô tận, trong thời gian ba ngày Vương Lâm cưỡi Văn Thú bay rất xa, thần thức phía sau đã tiêu tán hơn một nửa. Chỉ còn lại ba luồng vẫn như giòi trong xương, không ngừng theo sát.
 
Ba luồng thần thức này hai luồng đạt Không Huyền trung kỳ, một người đạt tới Không Linh hậu kỳ. Ba luồng thần thức này theo sau cũng khiến không ít người khác phải từ bỏ dò xét.
 
Sau bảy ngày, Vương Lâm đã có thể mơ hồ thấy điểm cuối của vùng thảo nguyên này. Vương Lâm cảm thấy súc địa thành thốn của mình đã có thể thi triển lần thứ hai, tiếp tục na di trong phạm vi lớn. Còn ba đạo thần thức phía sau, Vương Lâm căn bản không coi vào đâu. Giờ phút này hắn từ trên lưng Văn Thú đứng dậy.
 
Nhưng vào lúc này, một giọng nói âm trầm từ phía sau lưng hắn truyền tới.
 
Đạo hữu ma tu phía trước, đi tới Cực Thiên thảo nguyên ta như vậy mà định nhẹ nhàng rời đi sao?
 
Nói nhảm với hắn làm gì. Đuổi theo cả đoạn đường chính là đợi hắn rốt cục đi qua nơi này hay là trên Cực Thiên thảo nguyên vốn có đồng đạo. Hiện giờ xem ra hắn chỉ đi qua. Đã vậy thì lưu lại mãnh thú phi hành của ngươi, lão phu sẽ tha cho ngươi khỏi chết!
 
Lại có một giọng nói chợt vang lên, mang theo vẻ bá đạo, giống như không cho phép Vương Lâm nghi ngờ hay cự tuyệt, nếu không kết quả sẽ rất thê thảm.
 
Lời nói truyền ra, thiên địa phía sau Vương Lâm đột nhiên vặn vẹo. Một bàn tay khổng lồ từ trên tầng mây dày đặc đột nhiên giáng xuống, chụp thẳng về phía Vương Lâm. Cuồng phong gào thét vang vọng. Bàn tay khổng lồ này dường như có lực lượng rất mạnh, càng ngày càng tới gần Vương Lâm.
 
Vương Lâm xoay người. Hắn vốn không muốn gặp phiền toái nhưng giờ phút này nếu có người đã gây sự với hắn thì lại là chuyện khác. Xoay phắt người lại, u quang trong mắt Vương Lâm lóe lên, tay phải khô héo giơ lên, hướng về phía bầu trời kéo mạnh một cái!
 
Một khe hở thật lớn hiện ra, giống như muốn cắn nuốt hết thảy, giống như thiên địa bị cái khe này hoàn toàn xé mở chia lia, lao thẳng về phía cánh tay kia.
 
Một động tác này khiến tiếng chấn động ầm ầm vang lên. Chỉ thấy phía sau Vương Lâm có một cánh tay phải khổng lồ biến ảo ra, theo động tác của Vương Lâm mà xé tan bầu trời!
 
Tiếng động kinh thiên động địa truyền ra. Cánh tay khổng lồ từ trên bầu trời chụp về phía Vương Lâm lúc này đụng với khe hở, ầm một tiếng liền sụp đổ. Bị xé tan.
 
Ba tiếng kêu đau đớn truyền ra. Cánh tay màu đen này sụp đổ khiến ba thân ảnh bên trong bị cuốn ào ra, hóa thành ba người. Họ hoảng sợ nhìn Vương Lâm, hiển nhiên là bị thần thông Tê Thiên của Vương Lâm khiến cho rung động.
 
Hắn không phải tu vi Không Linh!
 
Sao lại có lực lượng thân thể mạnh mẽ như vậy, người này. người này có thể sánh với tu sĩ Cổ Quốc!
 
Thần sắc ba người biến hóa, giờ phút này bị dư lực đẩy về phía sau, không cần nghĩ ngợi liền phân làm ba hướng khác nhau nhanh chóng bỏ chạy.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh. Hắn nếu đã ra tay thì tuyệt đối không dễ dàng bỏ qua. Ánh mắt hắn lóe lên, tay phải bỗng nhiên vung về phía trước. Một tiếng gầm kinh thiên nổi lên. Dĩ Ti khôi lỗi biến ảo ra, hai mắt lộ vẻ hưng phấn và tàn nhẫn, lao thẳng về phía một người ở xa xa.
 
Trong nháy mắt nó đã đuổi theo, sương mù màu đen bao phủ người này, sau đó tiếng kêu thảm thiết vang lên, từ từ tiêu tán Ngay sau đó, Văn Vương dưới thân Vương Lâm cũng ngửa mặt lên trời rít gào, ngay lập tức đuổi theo một tu sĩ Không Linh hậu kỳ, tốc độ cực nhanh, chớp mắt đã tới trước mặt người này. Không đợi hắn phản ứng, cái vòi khổng lồ của Văn vương đã đâm vào cơ thể hắn, hút mạnh một cái. Ngay trong nháy mắt khi người này muốn phản kháng, tay phải Vương Lâm ở phía xa xa tùy ý điểm một chỉ.
 
Một chỉ này khiến toàn thân tu sĩ kia dừng lại, bị khóa cứng nơi đó. Trơ mắt nhìn tử vong tới gần.
 
Còn về Vương Lâm thì thân thể thoáng cái rời khỏi lưng Văn Vương, lao về phía người thứ ba đã bỏ chạy phía xa xa, bổn nguyên chân thân phía sau hóa thành một biển lửa lao ra như thiêu đốt cả thiên địa, hóa thành một cái miệng lớn lao về phía người thứ ba cắn nuốt.
 
Cảnh tượng này cực kỳ kinh người. Ngọn lửa bao trùm thiên địa này giống như cắn nuốt hết thảy, ngay lập tức tới gần, trong tích tắc đã chuấn bị cắn nuốt người thứ ba. Lúc này trên thân thể hắn chợt bộc phát ra một luồng sáng xanh biếc, giống như muốn chống cự lại ngọn lửa.
 
Sư tôn cứu ta!
 
Trong khoảnh khắc khi giọng nói hắn truyền ra, mặt đất thảo nguyên này ầm ầm chấn động. Một giọng nói trầm trầm vang lên.
 
Dừng tay!