Thời gian thấm thoắt thoi đưa, chớp mắt đã qua bốn mùa xuân hạ. Lá thu trên Đế Sơn rụng dần, bông tuyết tung bay. Câu truyện truyền kỳ trong cả Tiên Tộc lúc này không những không tiêu tán mà ngược lại lại càng thêm chấn động.
Một năm trước trên đại địa của Tiên Tộc xuất hiện một tu sĩ tóc bạc. Người này ở Thiên Tôn Niết bắt đầu từ tầng năm liên tiếp xông qua tầng mười bảy, bất ngờ trở thành đệ nhất nhân trong Dược Thiên Tôn!
Hắn hoàn toàn thay thế được Minh Đạo Tôn trong hồi ức, trở thành đỉnh cao chỉ dưới Đại Thiên Tôn!
Người này mái tóc bạc trắng nên mới được gọi là Bạch Phát Dược Thiên Tôn. Còn tên của hắn cũng được nhiều Thiên Tôn truyền ra. Người này tên là Vương Lâm!
Cái tên Vương Lâm này trong một năm này giống như cuồng phong quét tới, không có Dược Thiên Tôn nào không biết. Thậm chí nó truyền đi khiến hầu hết các lão tổ Kim Tôn của các tông môn đều nghe nói tới!
Thậm chí trừ lão tổ ra thì ngay cả tông chủ, trưởng lão trong các tông môn này cũng đều biết đến.
Tiên Tộc xuất hiện vị Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín, mà người này cũng là Dược Thiên Tôn cực mạnh xông qua tầng thứ mười bảy Thiên Tôn Niết!
Tin đồn có liên quan tới người này trong một năm này cũng tràn ngập cả mặt đất Tiên Tộc. Theo truyền thuyết người này có Hồn Khải, được một sinh linh thiên ngoại tán thành rất cao!
Nghe đồn người này có tu vi vô thượng nhưng lại rất khiêm nhường, sau khi xông qua tầng mười ba liền không muốn xông tiếp nhưng lại bị Minh Đạo Tôn khiêu khích, dùng lời sĩ nhục, sau khi nổi giận liền liên tục xông lên tới tầng mười bảy, hoàn toàn đạp Minh Đạo Tôn dưới chân!
Cũng nghe đồn Hải Tử Thiên Tôn quý mến người này nhưng lại bị hắn lạnh lùng cự tuyệt.
Còn nghe đồn người này tới từ một tông môn rất nhỏ ở Đông Châu. Tông môn này thậm chí hầu hết tu sĩ chưa từng nghe nói tới.
Những tin đồn này không ngừng lan ra khắp Tiên Tộc.
Nhân vật như vậy nhất định được các Đại Thiên Tôn coi trọng, nhất định mời chào. Nhưng người này lại cự tuyệt Đạo Nhất Đại Thiên Tôn, cự tuyệt cả Võ Phong Đại Thiên Tôn, Cửu Đế Đại Thiên Tôn, lựa chọn Song Tử Đại Thiên Tôn đã suy yếu!
Việc này vừa truyền ra liền khiến hầu hết những người trong Tiên Tộc đã nghe qua chuyện Vương Lâm đều cảm thấy khó hiểu. Những lời đồn liên quan tới chuyện này lại một lần nữa bùng lên.
Thời gian một năm, nghe nói Vương Lâm ở trong Tử Dương Tông, thủy chung không ra ngoài. Không ít tu sĩ Dược Thiên Tôn cũng không để ý tới khoảng cách xa xôi mà chạy tới Tử Dương Tông, muốn bái kiến Vương Lâm luận đạo.
Nhưng tất cả tu sĩ sau khi bái kiến thần sắc đều kính nể, cung kính rời đi. Còn có một số người lưu lại Tử Dương Tông, giống như luận đạo với Vương Lâm khiến bọn họ có thu hoạch rất lớn.
Tử Dương Tông cũng nhờ có người tên Vương Lâm mà một lần nữa được chú ý tới!
Những tin đồn có liên quan tới Vương Lâm trong một năm này cũng bằng nhiều phương pháp mà truyền tới ba mươi sáu quận của Cổ Tộc. Dù sao Tiên Tộc xuất hiện tu sĩ Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín cũng được coi trọng cực kỳ, càng không phải nói tới chuyện tu sĩ Dược Thiên Tôn vừa xuất hiện này lại thay thế Minh Đạo Tôn, trở thành người mạnh nhất!
Ba mươi sáu quận của Cổ Tộc, tam tộc chiếm mười hai quận. Khi tin tức liên quan tới Vương Lâm truyền vào Đạo Cổ nhất tộc, Huyền La Đại Thiên Tôn ở nơi bế quan liền mở bừng đôi mắt.
Trong mắt hắn có vẻ thở than, cũng có sự tự hào.
Hắn than thở vì Vương Lâm có thể đạt được vị trí cao như vậy tại Tiên Tộc. Mà hắn tự hào vì người này chính là do Huyền La Đại Thiên Tôn hắn phát hiện ra từ động phủ giới giới, nhận làm đệ tử.
Hắn hẳn sẽ trở về nhanh thôi.
Chuyện có liên quan tới Vương Lâm, Huyền La Đại Thiên Tôn không nói cho bất cứ kẻ nào, đặc biệt là hoàng tôn của Đạo Cổ nhất tộc.
Khi tin tức này truyền vào hoàng cung, hoàng tôn Đạo Cổ đang tiến hành tuyển hậu. Nữ tử từ các phương được đem tới, lần lượt thử dung nhập tàn hồn kia.
Nhưng cho tới này, tất cả đều thất bại, không hề có người nào thành công. Nhưng hắn không bỏ cuộc mà lại càng tìm kiếm nữ tử có thể dung hợp hồn phách này trong phạm vi lớn hơn.
Tin tức có liên quan tới Vương Lâm sau khi bị hoàng tôn của Đạo Cổ biết được hắn cũng không biết rằng đó là người năm đó mình ghen ghét cho nên tuy có coi trọng nhưng cũng không suy nghĩ nhiều.
Loại coi trọng này chính là phát động tất cả lực lượng, sưu tập tư liệu của người này. Dù sao thì người này cũng rất có khả năng trở thành Đại Thiên Tôn thứ sáu của Tiên Tộc!
Cổ Tộc và Tiên Tộc vốn chỉ hơn kém một Đại Thiên Tôn. Nếu không phải trong tam đại tộc có một Cổ Đạo Đại Thiên Tôn cực siêu nhiên thì sợ rằng lúc này đã bị Tiên Tộc tiến công rồi.
Cổ Đạo Đại Thiên Tôn hằng năm vẫn ở trên Cổ Phong của Cổ Tộc, tu vi kinh thiên động địa. Không thẹn là đệ nhất nhân trong Cửu Dương của Tiên Cương đại lục!
Dù là Đông Lâm Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc trước kia cũng không phải là đối thủ của hắn. Nhất là Cổ Đạo Đại Thiên Tôn này là người duy nhất trong Cửu Dương mà thế nhân biết có thể đánh chết Đại Thiên Tôn.
Hắn tồn tại qua vô số năm tháng, từ lúc Cổ Tổ cho tới khi hắn trở thành Đại Thiên Tôn thì Cửu Đế vẫn chỉ là một tu sĩ Kim Tôn.
Sau khi Cổ Tổ và Tiên Tổ mất tích, Tiên Tộc và Cổ Tộc nổ ra lần chiến tranh toàn diện thứ hai. Lúc đó Tiên Tộc có tám Đại Thiên Tôn, Cổ Tộc chỉ có bốn người!
Nhưng trong lúc trận chiến đó đạt tới đỉnh điểm, cả Tiên Tộc hầu như đã tiến vào một nửa Cổ Tộc thì Cổ Đạo Đại Thiên Tôn từ nơi bế quan đi ra, một mình ra mặt chống Tiên Tộc, một người trước vô số tiên nhân, trong thiên địa giao chiến với hai Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc, cuối cùng sau khi đánh chết hai Đại Thiên Tôn kia liền bị một Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc đánh lén, nhưng cũng đánh chết hắn!
Sau trận chiến này, tên tuổi của Cổ Đạo Đại Thiên Tôn khiến cả Tiên Cương đại lục khiếp sợ! Bởi vậy trong trận chiến này, Tiên Tộc không thể không rút lui, khiến cho trận chiến này chấm dứt.
Từ đó về sau vô số năm, bởi vì cổ Đạo mãi vẫn không mất đi, cho tới này vẫn tồn tại, lực uy hiếp của hắn vẫn bao phủ cả Tiên Tộc, khiến bọn họ mặc dù lúc này rõ ràng nhiều hơn một Đại Thiên Tôn nhưng cũng không dám tiến đánh.
Thậm chí nghe đồn Đông Lâm Đại Thiên Tôn của Tiên Tộc trước kia cũng là sau khi khiêu chiến với Cổ Đạo mà bị giết chết!
Tin tức có liên quan tới Vương Lâm liền chậm rãi truyền ra trong Cổ Tộc được Cổ Đạo Đại Thiên Tôn che chở. Cái tên Vương Lâm cũng là lần đầu được người trong Cổ Tộc nhớ rõ.
Thời gian một năm này, Minh Đạo Tôn giống như bị mọi người quên hẳn. Tất cả mọi thứ của hắn đều bị Vương Lâm thay thế.
Trên đại địa của Tiên Tộc, trong một đáy ao của hoàng thành tại Trung Châu, ở một địa cung mênh mông, Minh Đạo Tôn mặc hắc y khoanh chân ngồi trong một ao nước màu đen. Nước ao không ngừng bốc lên bọt khí, tỏa ra khí tức màu đen. Bao phủ bốn phía.
Minh Đạo Tôn trong nước ao thần sắc cực kỳ dữ tợn, giống như vô cùng thống khổ, thân thể run rẩy. Nhưng hắn vẫn không rời khỏi ao nước này mà cắn răng kiên trì một thời gian.
- Vương Lâm. Vương Lâm.
Mỗi khi nổi thống khổ của hắn đạt tới đỉnh điểm, không thể thừa nhận thì hắn đều rống lên cái tên này. Tiếng gào của hắn lúc này lại một lần nữa vang vọng trong địa cung.
- Ngươi cướp đi hết thảy của ta, ta nhất định phải tự mình đoạt lại!
Giờ phút này trong tiếng gào thét không ngừng của hắn, nước đen trong ao lại càng sôi trào, hắc khi dũng mãnh tiến vào trong thân thể hắn, ngưng tụ trong huyết mạch của hắn, chậm rãi thay đổi.
- Phản Cổ đại pháp. Thuật này dù là các đời của bổn hoàng có huyết mạch của Tiên Tổ cũng không có ai tu luyện thành công. Bổn hoàng năm đó hứa hẹn với ngươi, có thể cho ngươi có được huyết mạch của Tiên Tổ.
Một giọng nói lạnh như băng trong tiếng gầm rống không ngừng tại địa cung liền vang lên.
Chỉ thấy bên cạnh ao nước có một vùng sóng gợn xuất hiện. Thân ảnh của Tiên Hoàng cất bước đi ra.
Bổn hoàng đã đáp ứng ngươi thì nhất định sẽ hoàn thành. Nơi này chính là mấu chốt để từng đời người có huyết mạch Tiên Hoàng có thể trở thành Đại Thiên Tôn. Ngươi tu hành ở nơi này có thể có được huyết mạch, có thể hoàn thành Phản Cổ đại pháp hay không phải xem oán hận trong lòng ngươi có đủ hay không.
Nếu ngươi có thể kiên trì vậy thì có thể Phản Cổ!
Phản Cổ.Phản Cổ.Vương Lâm, ta muốn giết ngươi!
Minh Đạo Tôn trong ao nước thần sắc vặn vẹo. Điên cuồng gầm thét. Nhưng hai mắt hắn lại mơ hồ ảm đạm, giống như thần trí đang từ từ tán đi.
Giết ngươi. Giết ngươi.
Trong tiếng Minh Đạo Tôn gầm nhẹ, khóe miệng Tiên Hoàng phía trước lộ ra nụ cười quỷ dị, ánh mắt lóe lên, xoay người rời đi.
- Đời bổn hoàng sẽ tái hiện huy hoàng của Tiên Tổ năm xưa! Lão già Cửu Đế này. nếu ta thành công sẽ dùng hắn khai đao. Hắn nếu thuần phục thì còn ai dám không theo!
Còn về Đạo Nhất, người này giảo trá đa đoan, năm đó tư cách trở thành Đại Thiên Tôn vốn là của sư huynh hắn. Nhưng hắn lại hại chết sư huynh mà cướp lấy tư cách này!
Người như thế bổn hoàng rất coi trọng, có thể trọng dụng!
Võ Phong kia bất kính Tiên Hoàng. Người như thế đáng chết, lấy tư cách Đại Thiên Tôn của hắn, khiến Đạo Phi trở thành Đại Thiên Tôn! Đạo Phi tuy là hoàng đệ nhưng ở trên người hắn ta cũng hao phí không ít tâm huyết, tới lúc thu hoạch rồi.
Cuối cùng là Song Tử kia. Các nàng chỉ cần không thể song hồn quy nhất thì không có gì cần lo lắng!
Tiên Hoàng mỉm cười, biến mất khỏi địa cung. Tiếng gầm thét tại nơi này vẫn vang vọng không ngừng.
Trong Tử Dương Tông tại Đông Châu có Vương Lâm gây đồn đại chấn động Tiên Cương đại lục nọ. Lúc này đã vào tiết đông, bông tuyết như lông thiên nga bay trong gió, khoác lên mặt đất một bộ y phục trắng ngần, bao trùm cả Tử Dương Tông.
Trong một năm nàv Vương Lâm trừ những Dược Thiên Tôn tới bái phỏng luận đạo ra thì thời gian còn lại hắn chỉ ở một chỗ. Đó chính là cấm địa trong Tử Dương Tông.
Nơi đó được gọi là Tự Thú Giới.
Tự Thú Giới này hắn năm đó đã mơ hồ nhìn thấy, chỉ là sau khi tới Tử Dương Tông mới thấy nơi này thay đổi rất nhiều. Vương Lâm khoanh chân ngồi bên bờ Tự Thú Giới. Trong thời gian một năm này hắn phần lớn đều ngồi ở đây.
Hắn có thể cảm nhận được trước mắt có một tấm màn ngăn vô hình. Trong tấm màn đó là quê hướng mà hắn nhớ nhung. Nơi đó có những người hắn quen thuộc, có những vùng đất hắn thân thuộc, có tinh không, có tu chân tinh.
Giơ tay phải lên giống như đặt trên tấm màn đó, trong hai mắt Vương Lâm lộ vẻ buồn bã và nhớ lại.
Khí tức của quê hương.
Vương Lâm than nhẹ, yên lặng nhắm mắt lại. Hắn đã ở nơi này một năm rồi. Hắn biết mình hẳn là nên rời đi rồi.
Từ xa xa truyền tới tiếng cười như chuông bạc. Tiếng cười non nớt của hai cô bé khiến trong lòng Vương Lâm bình tĩnh lại.
Tiểu Bưu Tử! Người không nên bắt nạt Tiểu Lang. Mấy món đồ của Tiểu Lang đều bị ngươi lừa đi cả rồi.
Tiểu Bưu Tử, chúng ta xuống núi lừa gạt người khác đi. Chơi vui lắm.
Van các người đó hai tiểu tổ tông, đừng gọi ta là Tiểu Bưu Tử, thật là. Thật là nghe không hay chút nào.