Tiên Nghịch

Chương 1874: Giết chóc ẩn trong gió tuyết!



- Ân công, đúng là ngươi rồi! Ta tìm ngươi rất lâu rồi, đúng là ngươi rồi!
 
Thanh niên mặc áo hoa kia xoay người lại, sau khi ánh mắt đảo xuống phía dưới một chút, lại nhìn lên Vương Lâm đang ở giữa không trung.
 
- Ngươi là ai? Ai là ân công của ngươi?
 
Vương Lâm yên lặng nhìn người điên ở trước mặt, hắn nhìn thấy rõ trong hai mắt đối phương không có một chút ký ức nào đối với chính mình. Than nhẹ một tiếng, thân thể Vương Lâm chậm rãi hạ xuống, đứng ở trước mặt người điên.
 
- Người điên Vương Lâm nhẹ giọng nói.
 
- Người điên? Ngươi mới là người điên, ngươi dám chửi bổn vương? Nói cho ngươi biết, bổn vương lợi hại lắm đó!
 
Thanh niên áo hoa kia trợn trừng hai mắt, hướng về Vương Lâm rống to lên.
 
- Ngươi không phải là ân công của ta sao?
 
Người điên dụi dụi mắt, đi vòng quanh Vương Lâm vài vòng. Thiếu niên mặc áo xanh kia cũng không ôm lấy người hắn nữa, mà đứng dậy đứng ở một bên hầu hạ.
 
- Tốt lắm, cho dù là ngươi cũng được, hiện giờ cũng gặp ân công rồi, ta hỏi ngươi, người nào đã đánh gia gia của Tiểu Hoa ra nông nổi này, có phải là hắn không!
 
Thanh niên áo hoa kia chỉ về phía quốc sư đang nhíu mày, hướng về phía Vương Lâm quát hỏi.
 
- Đạo Phi. Ngươi lại hồ đồ rồi, ta lại nhốt ngươi lại bây giờ! Lúc này đang là lúc sắc phong đại điển, La Công khiêu chiến ân công ngươi thất bại, không có liên quan gì đến quốc sư. Ngươi lui ra cho ta!
 
Bên trong Tiên Đạo Điện truyền ra một thanh âm dường như có chút tức giận.
 
- Hả?
 
Thanh niên áo hoa này sửng sốt, dường như nhất thời không hiểu chuyện gì, hắn trừng mắt nhìn thiếu niên áo xanh đang ở sau lưng hắn.
 
Ngươi giải thích cho ta một chút, ta có chút không hiểu gia gia của Tiểu Hoa không phải là do quốc sư đánh, vậy thì là ai? Hắn khiêu chiến với ân công sao? Có chút lẳng nhằng , ngươi phân tích dùm ta một chút.
 
Thiếu niên áo xanh kia vẻ mặt đau khổ, nhìn Vương Lâm một cái, rồi lại nhìn thanh niên áo hoa, thấp giọng nói.
 
- Vương gia, hay là chúng ta về đi A? ta nhớ ra rồi, chúng ta còn một lò đan dược đang luyện, nếu về chậm, sợ đan dược sẽ hỏng mất, đó chính là đan dược mà người định tặng cho Hải Tử Thiên Tôn đó.
 
- Đan dược? Đúng rồi, ta còn đan dược chưa luyện!
 
Thanh niên áo hoa kia sửng sốt một chút, rồi dường như là sực nhớ đến chuyện gì, lập tức xoay người định rời khỏi, nhưng hắn chợt dừng lại, xoay người nhìn thiếu niên áo xanh kia gào lên.
 
- Không đúng, gia gia của Tiểu Hoa bị người ta đánh, việc này ta nhớ rõ mà! Ngươi.
 
- Ngươi… hừ, Tiểu Hồng, đừng có giả chết nữa. Phải tìm ra người đánh gia gia của Tiểu Hoa cho bổn vương, bổn vương sẽ có thưởng!
 
Thanh niên áo xanh kia ra sức quạt cây quạt, hướng về Hứa Lập Quốc đang giả chết ở đằng xa gào lên một tiếng to.
 
Hứa Lập Quốc kia mở hai mắt đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ a dua, vội vàng chạy tới. Bộ dạng hắn như một bộ khoái ở phàm gian, ánh mắt trước tiên nhìn thoáng qua lão già của La gia đang cười khổ kia, rồi lại nhìn về phía Vương Lâm.
 
Chỉ là ngay khi hắn chạm phải ánh mắt của Vương Lâm, thân thể Hứa Lập Quốc này bỗng nhiên run lên. Loại run rẩy này đến từ sâu trong linh hồn hắn, hắn ngơ ngác nhìn Vương Lâm, giống như là có một cảm giác mơ màng, dường như đã gặp đối phương ở chỗ nào đó. Đã từng rất quen thuộc - Sát tinh chủ Hứa Lập Quốc theo tiềm thức thì thào, giống như là ký ức chuẩn bị thức tỉnh. Nhưng đúng lúc này, hắn lại bị thanh niên áo hoa kia túm lấy bả vai, lay mạnh.
 
Trong khoảnh khắc này, Hứa Lập Quốc tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Vương Lâm cuống quýt lùi lại phía sau.
 
- Là hắn, chính là hắn, vương gia, chính hắn đã đả thương gia gia của Tiểu Hoa!
 
- Được lắm, hóa ra là ngươi à!
 
Thanh niên áo hoa kia rống lên giận dữ, vứt cây quạt đi, tiến lên hai tay bóp lấy cổ Vương Lâm, vẻ mặt vô cùng hung tợn.
 
- Ta phải bóp chết ngươi, bóp chết ngươi!
 
Vương Lâm nhắm mắt lại, trong mắt ẩn chứa một vẻ bi thương, hắn biết người điên không còn ký ức bên trong động phủ giới.
 
- Đạo Phi, lùi xuống!
 
Một thanh âm tức giận từ trong Tiên Đạo Điện truyền ra, đồng thời thân ảnh của Tiên Hoàng đi ra khỏi đại điện, vung tay phải lên. Thanh niên áo hoa đang bóp cổ Vương Lâm lập tức như bị cuốn đi, nhanh chóng lui về phía sau, thiếu niên áo xanh cùng với Hứa Lập Quốc vội vàng đuổi theo, không dám ở lại chỗ này một mình.
 
- Hắc giáp cấm binh, bắt lấy hắn tống ra khỏi hoàng cung cho ta, không cho hắn vào!
 
Tiên Hoàng cau mày, quát khẽ một tiếng.
 
- Ngươi chờ đó. Ngươi dám đả thương gia gia của Tiểu Hoa, việc này bổn vương sẽ nhớ kỹ.