Tiên Nghịch

Chương 1901: Sứ đoàn Đạo cổ



Cổ tộc, trời đất bao la. toàn bộ đều là hắc thổ, hoàn toàn khác biệt với sự tươi đẹp mĩ lệ của tiên tộc. Nơi này tràn ngập một vẻ mênh mông và thô cuồng, nhất là mặt đất màu đen kia khiến cho người ta liếc mắt nhìn lại tự nhiên có một áp lực. Nhưng đồng thời, thiên địa mênh mông kia khiến cho áp lực này khi ánh mắt phóng về phía chân trời, giống như chỉ hô hấp vào khí tức của cổ tộc là có thể dung hòa ở nơi này.
 
Khác với hoàng quyền duy nhất trên ngũ châu của tiên tộc, cổ tộc là một nền quân chủ chuyên chế hoàn toàn, cũng giống như là một nước. Trên mặt đất của cổ tộc này phân ra ba quốc gia của Đạo cổ, Cực cổ và Thủy cổ. Quyền lợi của ba vị cổ hoàng trong ba nước này tiên hoàng không thể so bì được. Ở nơi này, hoàng quyền là chí cao vô thượng, trở thành một áp lực vô hình, bao phủ mặt đất, bao phủ trái tim của tất cả tộc nhân của cổ tộc. Như hoàng cung của tiên tộc kia, một khi gặp nạn, tất cả mọi người trong hoàng cung sẽ không do dự rút chạy, không chọn cách điên cuồng liều mạng. Nhưng ở cổ tộc, bất cứ một hoàng cung nào nếu xuất hiện một chuyện như vậy, thì chỉ có hai việc xảy ra.
 
Một, là người xâm lược tử vong.
 
Hai, là tộc nhân toàn tộc bị diệt tuyệt!
 
Đây chính là truyền thừa từ vạn cổ của cổ tộc, thậm chí bị tiên tộc nhạo báng, nhưng lại là hoàng quyền mà các đời tiên hoàng đều khát vọng!
 
Vua của cổ tộc chính là trời, chính đại biểu cho cổ tổ, huyết mạch cao quý, bất cứ lực lượng nào cũng đều không thể tiêu diệt! cổ tộc là huyết mạch có tôn ti nhất! Ngay cả Đại Thiên Tôn cũng không có quyền lật đổ cổ hoàng, về mặt tu vi, thì Đại Thiên Tôn là cao nhất, là người bảo vệ của một tộc, nhưng về mặt quyền lực, thì cổ hoàng có thể hiệu lệnh tất cả tộc nhân của một tộc!
 
Thậm chí nếu như xảy ra chuyện Đại Thiên Tôn làm trái lệnh cổ hoàng, thì tộc nhân nghe lệnh của cổ hoàng sẽ vượt xa Đại Thiên Tôn!
 
Điểm này khác với tiên tộc. Đại Thiên Tôn của tiên tộc, như Cửu Đế, có can đảm tính kế với tiên hoàng, thậm chí còn ra tay giết chóc! Nhưng ở cổ tộc, cho dù là Đại Thiên Tôn tu vi vô thượng, cũng sẽ không vì bất cứ một nguyên nhân gì mà làm tổn thương cổ hoàng, bởi vì còn một phong ấn vạn cổ đối với hành động này. Đó là Đại Thiên Tôn mạnh nhất Tiên Cương ở trong thánh địa kia! Hắn bảo vệ cổ tam mạch, bảo vệ những người có khả năng trở thành cổ hoàng. Ở chính giữa của tam mạch, ở nơi tiếp giáp của tam mạch chính là thánh địa của cổ tộc, cũng là nơi ở của Đại Thiên Tôn mạnh nhất kia.
 
Tất cả mọi chuyện liên quan tới cổ tộc, thông qua Huyền La ở trong động phủ giới, qua quyển sách cổ trong Tử Dương Tông của Song Tử Đại Thiên Tôn khiến cho Vương Lâm cũng hiểu rõ một chút, không đến nỗi mờ mịt như khi mới tiến vào tiên tộc năm đó.
 
Nhưng phạm vi của cổ tộc này dù sao cũng quá lớn. mà trong tay Vương Lâm lại không có ngọc giản bản đồ đi về phía Đạo cổ, cho nên cần phải tìm được ngọc giản, sau đó mới có thể đi tới hoàng thành của Đạo cổ.
 
- Cổ tam mạch, Thủy cổ là mạnh nhất, Cực cổ là đoàn kết nhất, còn Đạo cổ có đông tộc nhân nhất, nhưng cũng là yếu nhất.
 
Vương Lâm đi trên bùn đất màu đen kia, nhìn về phía trước, hít một hơi thật sâu. Hắn ngồi xổm xuống, nắm một nắm đất ở nơi này đặt lên mũi. Hắn có thể cảm nhận được ở trên nắm đất này có một lực lượng khiến cho huyết mạch cổ tộc trong cơ thể hắn rung động.
 
- Sư tôn, đệ tử tới cổ tộc rồi.
 
Vương Lâm đứng lên. đi về phía trước. Ở phía trước Vương Lâm, trên vùng đất của cổ tộc giáp với biển này có một tòa thành rất lớn. Tòa thành này toàn bộ đều là những kiến trúc màu đen. từ xa nhìn lại rất là thô ráp, nhưng khuếch tán ra vẻ bá đạo. Vẻ bá đạo này giống như đều có trong tâm mỗi tộc nhân cũng như trong kiến trúc.
 
Trong thành, toàn bộ nhà cửa đều mang một vẻ thô ráp, vô cùng khổng lồ. Tộc nhân của cổ tộc vội vã đi lại, còn có một vài đại hán mặc bì giáp không ngừng quát tháo ở bên trong thành, người ngoài nhìn thấy bọn họ lập tức lộ vẻ sợ hãi, đều lần lượt lùi lại. Ở bên ngoài cửa thành, dòng người như thủy triều thoạt nhìn cực kỳ náo nhiệt.
 
Vương Lâm nhìn cửa thành ở đằng xa, không đi vào, mà đứng ở đó nhìn đám người cổ tộc kia. Hắn ở nơi này nhìn thấy được cổ Yêu, cổ Ma, còn có cổ Thần! Những người này mặc dù kích cỡ thân thể như thường, nhưng trên mi tâm, mắt trái mắt phải đều có tinh điểm, khiến cho Vương Lâm cảm thấy rất quen thuộc. Đây là lần đầu tiên Vương Lâm nhìn thấy nhiều tộc nhân của cổ tộc như vậy.
 
Ở bên cạnh cửa thành còn có bảy tám đại hán toàn thân mặc bì giáp, trên mi tâm hoặc trong đôi mắt những người này đều có tinh điểm lóe lên. mỗi người đều có khoảng năm sáu tinh điểm. Bọn họ mang theo vẻ mặt thiếu kiên nhẫn, ánh mắt đảo qua những người qua lại cửa thành, đồng thời miệng còn quát lên.
 
- Nhanh lên một chút, ở phía sau nhanh lên một chút. Nửa nén hương nữa sẽ đóng cổng thành!
 
- Sau khi tiến vào Hắc Thạch Thành, phải lập tức tản ra, cấm thành ba ngày! Nếu không có lệnh của thành chủ. không cho phép ra ngoài!
 
Trong tiếng quát của đại hán này, ở chồ cửa thành vốn náo nhiệt dần yên tĩnh trở lại. Những người muốn vào thành kia đều nhanh chân hơn. không tới nửa nén hương sau ở bên ngoài cửa thành đã trổng trải, so với sự náo nhiệt vừa rồi tương phản rất lớn.
 
Những người của cổ tộc tiến vào thành đều lập tức tản ra. khiến cho bên trong thành rất nhanh liền không thể nhìn thấy có bao nhiêu thân ảnh, chỉ nhìn thấy một trăm đại hán mặc bì giáp đang đứng ở những góc chủ chốt bên trong thành, ánh mắt bọn họ thi thoảng lại nhìn về phía một tòa nhà cao vút ở trung tâm của tòa thành này.
 
Sự trổng trải của nơi này nhoáng một cái đã làm hiển lộ ra thân ảnh Vương Lâm đang ở cách đó không xa, hấp dẫn sự chú ý của bảy tám đại hán ở bên ngoài cửa thành kia.
 
Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, hắn thu hồi ánh mắt đang nhìn về phía toàn thành kia lại, xoay người đi về phía đằng xa. Thành này không có cao thủ, Vương Lâm muốn ngọc giản bản đồ, càng chi tiết càng tốt, ngọc giản như vậy chỉ có ở trên người cao thủ mới có.
 
Nhưng hắn vừa xoay người, lập tức ở phía sau có thanh âm truyền đến.
 
- Đứng lại!
 
Chỉ thấy trong bảy tám đại hán kia có hai người lập tức đi ra. Hai người này đều có thân thể Cổ Thần, trên mi tâm mỗi người đều có năm tinh điểm, lúc này bước nhanh tới.
 
Vương Lâm nhướn mày, dừng chân lại, xoay người lại nhìn về phía hai người đang lao tới.
 
- Ngươi là ai, từ đâu tới?
 
Hai đại hán kia ánh mắt lấp lánh, trong đó có một người vẻ mặt dữ tợn, mở miệng quát.
 
- Vương Lâm.
 
Vương Lâm chậm rãi nói.
 
- Ta thấy ngươi đứng ở chỗ này cũng đã lâu. cũng không vào thành, ngươi hãy đem lệnh bài thân phận ngươi ra đây!
 
Đại hán kia nhìn chằm chằm Vương Lâm. vươn tay phải ra.
 
- Còn nữa. đem tộc ấn của ngươi ra đây!
 
Đại hán ở bên cạnh hắn lại nói.
 
Vương Lâm mỉm cười, trên mi tâm chậm rãi hiện ra chín tinh điểm. Chín tinh điểm này lóe lên, phát ra u quang, khiến cho Vương Lâm thoạt nhìn không khác gì tộc nhân của cổ tộc. Ngay khi những tinh điểm này hiển lộ ra, hai đại hán kia liền sửng sốt, đồng tử trong hai mắt co rút lại, liên tục lùi lại vài bước, nhất tề hướng về Vương Lâm ôm quyền.
 
- Tham kiến thần thánh đại nhân, bọn tại hạ không biết đại nhân tới, vừa rồi nói năng bất kính, xin thần thánh đại nhân trách phạt.
 
Hai người ôm quyền, thần sắc lộ ra vẻ cực kỳ cung kính, còn mang theo một vẻ cuồng nhiệt.
 
Hai người bọn họ biến đổi như vậy lập tức khiến cho năm người còn lại ở bên ngoài cửa thành chú ý. Sau khi nhìn thấy chín tinh điểm ở trên mi tâm Vương Lâm, cả đám lập tức thần sắc đột biến, đều tiến đến hướng về phía Vương Lâm ôm quyền vái một cái.
 
- Tham kiến thần thánh đại nhân!
 
Vương Lâm có chút kinh ngạc, nhưng thần sắc vẫn như thường. Đối với cổ tộc hắn thực tế cũng không hiểu biết nhiều, chỉ biết được một chút đại khái về địa hình cùng với kết cấu đơn giản, còn liên quan tới tập quán và sự phân chia thân phận thì hắn cũng không biết.
 
- Sau khi ta hiển lộ ra cửu tinh cổ Thần, bọn họ liền gọi ta là thần thánh đại nhân. Nói như vậy thì ở cổ tộc này, cửu tinh cổ Yêu chính là yêu thánh, cửu tinh cổ Ma là ma thánh sao?
 
Vương Lâm suy đoán một chút.
 
- Truyền thừa ta đạt được từ Diệp Mịch vẫn còn có một chút không hoàn chỉnh, những chuyện có liên quan tới ký ức càng không biết được nhiều, chỉ biết là ở cổ tộc này bất luận là tộc nhân của mạch nào cũng đều do cổ Thần, cổ Yêu, cổ Ma kết hợp thành.
 
Nói như vậy, không biết sau khi đồng thời có được cửu tinh cổ Thần, cổ Yêu và cổ Ma thì ở cổ tộc này sẽ được xưng hô là gì.
 
Trong lúc trầm ngâm. Vương Lâm nhớ lại trong đệ nhị tổn kiếp của bản thân bên trong động phủ giới, bản thân đã đạt được hồn huyết cùng với sự thừa nhận của cổ tổ.
 
Những năm gần đây, thân thể cổ tộc của Vương Lâm mặc dù không được tu luyện mạnh mẽ, nhưng theo thời gian trôi qua, hắn đã đạt được cửu tinh của toàn bộ tam cổ, chỉ là cũng rất ít khi hiển lộ ra mà thôi.
 
- Khin bộ dạng mấy người này, ở cổ tộc, người có thể đạt tới cửu tinh hình như cũng không nhiều lắm.Cũng có lẽ vì nơi đây quá heo hút.
 
Đủ loại ý niệm lóe lên trong đầu Vương Lâm, cũng hiển lộ ra ngoài mặt một chút.
 
- Không sao, trên người ngươi có ngọc giản bản đồ không?
 
Vương Lâm tùy ý hỏi, lời nói của hắn không nhiều người của tiên tộc có thể hiểu được, vì đây là ngôn ngữ đặc biệt của cổ tộc.
 
Đại hán kia sửng sốt, nhưng không nói nhiều lời, tay phải giơ lên vỗ vào ngực, lập tức có một ngọc giản hiện ra. Ngọc giản này bất là là tiên hay cổ cũng đều có thể sử dụng, nhưng việc ghi chép và mở ra cũng cần có những khí tức khác nhau.
 
- Ngọc giản này của tiểu nhân ghi chép không được đầy đủ, chỉ có phạm vi đại khái.
 
Đại hán kia cung kính dâng lên ngọc giản. Sau khi Vương Lâm nhận lấy liền dùng sức mạnh cổ tộc đảo qua.
 
Ngọc giản này quả thật đúng như lời đối phương nói, cực kỳ đơn giản, chỉ có vài quận phụ cận là kể lại được chi tiết, còn càng ra xa lại càng mơ hồ. Nhưng thông qua ngọc giản bản đồ này Vương Lâm cũng hiểu rõ thêm được một chút, hiện giờ đã xác định được ba mươi sáu quận của cổ tộc. Mười hai quận ở phía trên cũng là của Thủy cổ nhất mạch, hai hướng còn lại ở bên dưới tạo thành một vùng đất hình tam giác, đó là chỗ của Cực cổ và Đạo cổ. Hắc Thạch Thành này ở bên rìa của Mộc Tang Quận thuộc Thủy cổ.
 
- Không biết vì sao ớ đây lại đóng cửa thành?
 
Vương Lâm vuốt ngọc giản, chậm rãi nói.
 
- Bẩm thần thánh đại nhân, bọn tại hạ phụng mệnh của thành chủ. trong vòng một nén nhang phải dọn dẹp thông thoáng bốn cửa thành của Hắc Thạch Thành để nghênh đón hoàng tử cùng với sứ đoàn của Đạo cổ tới.
 
Một trong hai đại hán ở trước mặt Vương Lâm vội vàng cung kính nói, không giấu diếm một chút nào.
 
- Đạo Cổ sứ đoàn? Ta vừa mới xuất quan, đối với việc này cũng không biết, ngươi kể lại rõ chi tiết xem.
 
Ánh mắt Vương Lâm không thể không lóe lên. Đại hán kia không chần chừ một chút nào. cung kính nói.
 
- Đạo Cổ sứ đoàn này tiểu nhân củng không biết được nhiều, chỉ nghe nói là do hoàng tộc Đạo Cổ phái tới, trong mấy trăm năm nay không ngừng tìm kiếm mỹ nữ trong toàn bộ cổ tộc.
 
Nghe nói.nghe nói hoàng đế Đạo cổ muốn chọn phi tần.