Buông ngọc giản trong tay ra, Vương Lâm không để ý tới việc này nữa. Lúc này việc tu luyện hiện giờ của hắn đối với hắn mà nói, so với đại lễ phong hậu gì đó của Đạo Cổ hoàng tôn kia vẫn quan trọng hơn.
Chân thân của kim bản nguyên hẳn là mấy ngày nữa mới có thể ngưng tụ ra, đến lúc đó thì toàn bộ ngũ hành sẽ trở thành chân thân, sau khi dung hợp lại với nhau sẽ có thể chứng minh xem suy đoán lúc trước của ta có thành công hay không.
Ánh mắt Vương Lâm lộ ra vẻ chần chừ, hắn mơ hồ có chút lo lắng, nếu sau khi ngũ hành chân thân này hoàn chỉnh mà tu vi của hắn vẫn là Không Kiếp hậu kỳ như trước, thì suy đoán của hắn sẽ thất bại.
Một khi thất bại, thì Vương Lâm không thể không tạm thời bỏ qua phương thức ngưng tụ chân thân cho những bản nguyên còn lại, mà phải cảm ngộ được hư bản nguyên thứ tư sau sinh tử, nhân quả, chân giả.
Chỉ là hư bản nguyên này vốn là một thứ mơ hồ, hoàn toàn nhờ vào cơ duyên mới có thể minh ngộ, có lẽ mấy năm đã có thể đạt được, nhưng cũng có lẽ cả ngàn năm sau cũng vẫn không thể có một manh mối nào.
Chuyện như vậy khiến cho Vương Lâm chần chừ nhìn đám hào quang bị vây trong lớp sương mù lơ lửng ở phía trước người, dần dần lộ ra một vẻ mong đợi.
Hồi lâu sau, Vương Lâm than nhẹ một tiếng, thu ánh mắt đang nhìn đám hào quang kia lại. Việc này hắn đã làm tới cực hạn, tu vi có thể đề cao hay không vài ngày sau sẽ có đáp án.
Hai mắt hắn chớp chớp một chút, Vương Lâm trầm ngâm ít lâu, rồi vung tay áo lên, lập tức trên mặt đất trong căn nhà gỗ này lóe lên hào quang, xuất hiện một trận pháp. Trận pháp này chậm rãi chuyển động, nhưng không truyền ra tiếng động nào, từ ngoài nhìn vào không thấy một chút ánh sáng nào khuếch tán ra.
Đứng dậy bước vào trong trận pháp này, thân ảnh Vương Lâm biến mất trong đó.
Trong lòng đất ở phía dưới trận pháp, ở sâu bên dưới căn nhà gỗ hàng vạn trượng có một động phủ rất lớn được mở ra ở giữa bùn đất. Động phủ này xuất hiện chưa lâu, là do Vương Lâm vào ngày thứ năm bế quan bên trong căn nhà gỗ này ngưng cổ ra.
Động phủ này rộng chừng mấy trăm trượng, bên trong có hai đạo hào quang hắc bạch bao phủ, ở trung tâm của hào quang không ngờ còn có một mặt trời trắng đen lơ lửng!
Mặc dù nó mới chỉ có hình dáng, nhưng đây là Đại Thiên Tôn chi dương của Vương Lâm!
Dưới Đại Thiên Tôn chi dương này bất ngờ còn có một cái đầu to mười trượng, không có mắt, không có tai, trên thiên linh có một cái khe rất sâu. Cái đầu này chính là đầu của Tiên Tổ!
Ở xung quanh động phủ Vương Lâm bố trí rất nhiều trận pháp cấm chế. Với tu vi của hắn hiện giờ, những cấm chế nay có uy lực cực kỳ hùng mạnh, đừng nói là Thiên Tôn, cho dù là Dược Thiên Tôn cũng không có hi vọng xông vào.
Thậm chí là Đại Thiên Tôn, nếu không xem xét cấn thận, cũng rất khó phát hiện ra, vì lực lượng tạo thành cấm chế ở nơi này chính là sức mạnh dung hợp không phải tiên cũng không phải cổ trong cơ thể Vương Lâm! Sức mạnh này bị hắn rút ra một tia, dung hợp với cấm chế ở nơi này nên mới có thể có được uy lực cường đại như vậy.
Thân ảnh Vương Lâm xuất hiện ở bên cạnh đầu của Tiên Tổ, nhìn cái đầu này. Thần sắc Vương Lâm bình tĩnh, nơi này là do hắn đích thân mở ra, chính là để nuôi dưỡng Đại Thiên Tôn chi dương của bản thân. Dựa theo phân tích của hắn, nếu Đại Thiên Tôn chi dương này của mình có thể hoàn toàn dung hòa được cái đầu của Tiên Tổ kia, thì mặt trời này sẽ thực chất hóa một cách hoàn chỉnh.
Ngồi xuống trước cái đầu của Tiên Tổ, Vương Lâm há miệng phun ra một đám thanh khí. Đám thanh khí này bay thẳng tới cái đầu kia, chui vào trong thất khiếu khiến cho cái đầu Tiên Tổ bỗng nhiên chấn động, tản mát ra rất nhiều kim quang. Nhưng kim quang này trong lúc lan ra lập tức bị Đại Thiên Tôn chi dương ở phía trên hấp thụ, hóa thành ánh sáng trắng đen, nuôi dưỡng mặt trời này.
Thời gian gần ba tháng này, Đại Thiên Tôn chi dương kia vẫn liên tục hấp thụ, nhưng cái đầu của Tiên Tổ sao có thể được luyện hóa dễ dàng như vậy, trong khoảng thời gian ngắn rất khó có thể hoàn toàn dung hợp.
Nửa ngày sau, Vương Lâm đang khoanh chân mở hai mắt, giơ tay phải lên túm một vào hư không, lập tức có một màu vàng tối khuếch tán ra ở trong lòng bàn tay hắn. Trong ánh sáng này chỉ thấy một linh hồn suy yếu, nhắm hai mắt, bị Vương Lâm nắm chặt trong tay. Thần sắc hắn vô cùng bình tĩnh, nhưng đồng tử trong hai mắt cũng co rụt lại, hết sức ngưng trọng.
Linh hồn suy yếu kia chính là Tiên Hoàng Liên Đạo Chân!
Linh hồn của Tiên Hoàng này lúc trước bị Vương Lâm bắt được, hiện giờ vô cùng thê thảm, ở trong tay Vương Lâm thỉnh thoảng lại run lên, muốn mở hai mắt, nhưng như thể là không có khí lực. Nhưng ở trên người hắn lại có một luồng tiên khí kinh người vờn quanh, nhất là dưới luồng tiên khí này còn có một uy áp từ trên linh hồn này tản ra, có thể khiến cho bất cứ cao thủ nào sau khi cảm nhận được, liếc mắt một cái là có thể nhận ra đây là uy áp của Đại Thiên Tôn!
Uy áp này mặc dù thuộc về Đại Thiên Tôn, nhưng tiên khí từ trên linh hồn này tản ra lại không tinh thuần, mà cực kỳ hỗn tạp, mơ hồ lộ ra một cảm giác lụi bại. Dường như linh hồn này hiện giờ trong khi đang nhắm mắt, phải chịu đựng một sự thống khổ rất lớn.
Sức mạnh của Trớ Thuật mạnh thật Vương Lâm thì thào tự nói. Trên thân thể linh hồn Tiên Hoàng có phong ấn do Vương Lâm liên tục hạ xuống, phối hợp tu vi của hắn với sức mạnh linh hồn của bản thân Tiên Hoàng, nhưng vẫn không thể trừ bỏ được Trớ Thuật này, chỉ có thể duy trì sự thăng bằng khiến cho linh hồn này không bị tiêu tan.
Vốn muốn định mượn uy áp của linh hồn này cưỡng ép hòa tan sức mạnh Tiên Cổ ở trong cơ thể ta, nhưng hiện giờ xem ra cũng không cần nữa. Nhưng linh hồn này dù sao cũng là của Tiên Hoàng, đối với ta còn có tác dụng rất lớn.
Mắt Vương Lâm lộ ra vẻ trầm ngâm, nhìn thoáng qua Đại Thiên Tôn chi dương ở phía trước.
Đáng tiếc là sức mạnh của Trớ Thuật quá mạnh mẽ. Nếu có thể trừ được, có lẽ sẽ có thể đem linh hồn của người này dung nhập vào trong Đại Thiên Tôn chi dương của ta lấy hồn của hắn làm vật dẫn, có thể sẽ cưỡng ép nuốt được cái đầu của Tiên Tổ kia.
Vương Lâm giơ tay trái sờ cằm, sau khi trầm ngâm một lát, mắt hắn chợt lóe lên, tay trái bấm quyết, điểm một chỉ lên linh hồn Tiên Hoàng ở trong tay phải.
Một chỉ này hạ xuống, linh hồn Tiên Hoàng kia lập tức run lên, hé miệng phát ra một tiếng thét vô thanh, chấn động bốn phía, cấm chế trong động phủ này lập tức lóe lên.
Ánh mắt Vương Lâm có chút ngưng trọng, tay trái của hắn điểm lên đầu linh hồn Tiên Hoàng, hồi lâu sau, trong khi chậm rãi giơ lên, chỉ thấy một tia khí xám từ trong linh hồn của Tiên Hoàng bị rút ra, hóa thành một sợi tơ dài, bị Vương Lâm chậm rãi rút ra từng chút một.
Khi tay trái của hắn hoàn toàn nhấc lên, sợi tơ màu xám kia lượn lờ quanh đầu ngón tay của Vương Lâm, bỗng nhiên hóa thành một hư ảnh màu xám giống như là ác quỷ, mở cái miệng đầy máu, lao thẳng tới nuốt ngón tay Vương Lâm.
Nhưng ngay khi nó lao tới nuốt, hai mắt Vương Lâm lập tức sững lại, đồng tử của hắn biến thành màu bạc, ngân quang lóe lên, chiếu lên hư ảnh ác quỷ kia. Lập tức thân thể hư ảnh này run lên, giống như là đang sợ hãi, thân thể co rút lại, sau khi thu nhỏ lại hơn phân nửa. Bị tay trái Vương Lâm túm lấy, hung hăng vuốt một cái.
Đám khí xám kia tan thành mây khói.
Trên trán Vương Lâm toát mồ hôi, ngân quang trong hai mắt tiêu tan, lộ vẻ cười khổ.
Tiên Cổ dung hợp trong thời gian ngắn có thể xua tan sức mạnh của Trớ Thuật này. Nhưng với tu vi của ta hiện giờ không thể kiên trì được lâu, không thể một lần trừ hết được tất cả Trớ Thuật Vương Lâm nhìn linh hồn Tiên Hoàng trong tay phải. Sức mạnh Trớ Thuật trong cơ thể linh hồn này vừa rồi bị rút ra một tia, nhưng hiện giờ lại một lần nữa sinh ra.
Than nhẹ một tiếng, tay phải Vương Lâm khẽ lật, linh hồn Tiên Hoàng ở trong tay bị hắn thu lại. Hắn ngồi ở đó, trầm ngâm hồi lâu, rồi lại thở dài.
Xem ra phải chờ sau khi tu vi cao hơn một chút, thời gian dung hợp nhiều hơn, uy lực phát huy được phải lớn hơn nữa, mới có thể trừ được Trớ Thuật trên linh hồn này, từ đó dung nhập vào trong Đại Thiên Tôn chi dương của ta.
Hơn nữa thuật này rất quỷ dị, thân phận Tiên Hoàng lại đặc biệt, không tiện tìm sư tôn Huyền La trợ giúp.
Bản thân Vương Lâm vẫn có một vài bí mật, không phải vạn bất đắc dĩ, với thói quen của hắn không muốn cho bất cứ người nào biết được.
Thu lại linh hồn của Tiên Hoàng, tay phải Vương Lâm vung lên hư không, chỉ thấy một ngọc giản hiện ra. Ngọc giản này chính là do Kế Đô hoàng tử tặng cho, bên trong ẩn chứa sức mạnh một chỉ của Cổ Tổ.
Ngọc giản này sau khi có được trước đây Vương Lâm cũng đã từng nghiên cứu. Nhưng cũng không thể hiểu được, hình như có một tầng ngăn cách, khiến cho hắn không thể nhìn rõ, chỉ có thể coi vật này là một thần thông chỉ có thể dùng một lần.
Nhưng hiện giờ hắn đã hòa tan được giọt Hồn Huyết trong cơ thể, trong đầu cũng có thêm được một vài ký ức. Những ký ức này rất hỗn tạp, hắn có thể cảm thấy chúng tồn tại. Nhưng không có cách nào lật giờ để xem, hiển nhiên là do Hồn Huyết không được nhiều lắm.
Cầm ngọc giản, Vương Lâm ngưng thần nhìn. Bên trong ngọc giản kia có một thân ảnh mơ hồ, thân ảnh này thân thể lấp loáng, giống như đang tồn tại ở trong một thiên địa cũng mơ hồ. Theo thân thể hắn lấp loáng, thiên địa này cũng biến mất.
Ảo ảnh rất đơn giản, nhưng vì nó mơ hồ nên rất khó hiểu được.
Trước đây Vương Lâm đã nhìn qua mấy lần, nhưng cũng như thế này. Lúc này nhìn lại vẫn giống như trước, nhưng hắn lại không hề nổi nóng, mà nhắm hai mắt lại, sau khi trầm mặc một hồi lại mở mạnh ra. Chỉ thấy trong hai mắt hắn lại xuất hiện ngân quang!
Ngân quang kia chiếm toàn bộ mắt hắn, lộ ra vẻ lạnh lùng vô tình. Với ngân mục này, Vương Lâm lại nhìn vào ngọc giản trong tay. Ngay khi ánh mắt hắn nhìn vào, trong ngọc giản này lập tức xuất hiện một thân ảnh mơ hồ.
Nhưng ngay khi thân ảnh mơ hồ này xuất hiện, trong đầu Vương Lâm, vì sau khi hoàn toàn dung hợp Hồn Huyết, có nhiều mảnh ký ức không thể lật giờ mà chỉ có thể cảm nhận được, lập tức có vài mãnh bỗng nhiên nối liền lại với nhau, hiện ra ở trong đầu Vương Lâm.
Đó là một nam tử mặc quần áo màu xám. Nam tử này có mái tóc dài, dung nhan của hắn không ngờ chính là pho tượng trong hoàng thành của Đạo Cổ, cũng chính là Cổ Tổ!
Tay trái của hắn chấp ở sau lưng, lơ lửng trên không trung, ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc lộ ra một vẻ khinh miệt và coi thường, như thể cao ngạo tới cực điểm. Bầu trời mà hắn đang nhìn có một đám những điểm đen gào thét lao tới. Sau khi tới gần, những điểm đen này rõ ràng là một đám mãnh thú kỳ dị.
Những hung thú này có đầu người, nhưng thân thể lại là sư tử, lại chỉ có hai chi, hai chi sau như bị thoái hóa biến thành giống như là đuôi cá.
Trong khi bay tới, chúng phát ra tiếng rống chói tai. Nhất là con thú cường tráng nhất dẫn đầu còn tản mát ra một khí tức cường hãn gần bằng với Đại Thiên Tôn, nhưng vẫn còn kém một chút.
Nhưng nam tử áo xám này lại nhìn một cách khinh miệt, giơ tay phải lên, hướng về phía trước tung một chỉ.
Một chỉ này hạ xuống, thiên địa chấn động. Chỉ thấy trong phạm vi mười vạn dặm quanh chỗ của những con thú kia giống như bị chia cắt, trên dưới mạnh mẽ ép vào nhau!
Tiếng ầm ầm vang vọng, thiên địa bị tách ra kia trong lúc ép lại, tất cả mãnh thú đều bị nát bấy.
Rắc một tiếng, ngọc giản trong tay Vương Lâm xuất hiện một cái khe, chia làm hai nửa. Từ trong tay Vương Lâm rơi xuống, ngay khi chạm xuống mặt đất liền hóa thành từng mảnh.
Vương Lâm tỉnh lại, màu bạc trong mắt tiêu tan, nhưng trong hai mắt lại có tinh quang chớp động.