Tiên Nghịch

Chương 1926: Thái Cổ Thần Cảnh



Ánh mắt Vương Lâm lóe lên nhưng không nói gì, càng không ngăn cản hành động thoạt nhìn như điên cuồng của đối phương. Hắn đưa hồn phách của Tiên Hoàng dung nhập vào đầu lâu của Tiên Tổ trong thời gian ngắn khiến một phần lực lượng hòa tan dung hợp với Đại Thiên Tôn chi dương của hắn, mượn lực lượng này mà sử dụng.
 
Giờ phút này khi Đại Thiên Tôn chi dương thiêu đốt, mặt trời thật lớn bỗng nhiên co rút lại với tốc độ mắt thường có thể trông thấy. Trong chớp mắt, mặt trời khổng lồ vô cùng đã co lại tới cực hạn hóa thành hư vô. Đồng thời tất cả lực lượng trong Đại Thiên Tôn chi dương này dùng một phương thức kỳ dị dũng mãnh tiến vào trong cơ thể Vương Lâm khiến Vương Lâm cất chân phải đi tới phía trước từng bước một.
 
Trong tích tắc khi bước một bước này, Vương Lâm phát ra một tiếng gầm nhẹ, thân thể vang lên những tiếng nổ lớn!
 
Nếu không gian của trận pháp này tồn tại bất đồng với không gian của Tiên Cương đại lục thì tất cả công kích lúc trước của Vương Lâm đối với trận pháp này đều không có chút tác dụng, giống như trong suốt chỉ có thể nhìn thấy nhưng lại không thể chạm tới.
 
Nhưng trận pháp này xuất hiện ở nơi này, có thể hấp thu tử khí từ hoàng cung tới thì cũng đủ để nói lên rằng dù có ở không gian bất đồng nhưng cũng có chỗ trùng nhau.
 
Thần thông cường đại tới mức này cũng không phải Vương Lâm chưa bao giờ gặp qua mà hắn ở hoàng cung của Tiên Tộc cũng đã từng chứng kiến.
 
Mà giờ phút này hắn thiêu đốt Đại Thiên Tôn chi dương, đổi lấy một lực lượng có thể phá tan hư không. Hắn bất ngờ muốn dùng luồng lực lượng này dung nhập vào trong bước chân này, dựa vào thân thể cường hãn và tu vi của mình mà từ không gian này bước vào không gian của trận pháp.
 
Loại thần thông này có thể so với việc bước từ động phủ giới ra từng bước từng bước tiến vào Tiên Cương đại lục. Thần thông như vậy nếu vượt qua hai thế giới thì dù là Đại Thiên Tôn muốn thực hiện cũng phi thường khó khăn, trừ phi là có thủ đoạn khác, giống như là hoàng cung của Tiên Tộc sớm đã mở lối vào. Nhưng lúc này Vương Lâm không đi từ cửa vào, khó khăn vô cùng lớn!
 
Thiên Vận Tử cùng với Thất Thải Thiên Tôn cũng là Đạo Cổ quốc sư. Điều này khiến Vương Lâm có hành động điên cuồng ngày hôm nay!
 
Chân phải Vương Lâm giơ lên, trong lúc hạ xuống thân thể liền vang lên tiếng ầm vang ngập trời. Ánh sáng Truyền Tống Trận nhanh chóng lóe ra mơ hồ giống như trước mặt Vương Lâm xuất hiện một tấm lưới lớn vô hình. Mà một bước chân của hắn là đạp trên tấm lưới đó khiến cho tấm lưới này uốn lượn. Một khi Vương Lâm có thể đạp tan tấm lưới này thì hắn có thể bước qua thế giới kia!
 
Tấm lưới như ẩn như hiện, mắt thường không thể nhìn thấy nhưng lại cảm thụ mơ hồ được. Chân phải của Vương Lâm hạ xuống, tấm lưới này giống như đã đạt tới giới hạn có thể chịu đựng, mà thân thể Vương Lâm giờ phút này cũng bắt đầu run rẩy. Mồ hôi như hạt đậu túa ra khắp trán, giống như hắn cũng phải rất gian nan mới chịu đựng được lực lượng lớn lao tới vậy.
 
Tất cả chuyện này nói thì dài như trên thực tế lại phát sinh trong phút chốc. Đạo Cổ quốc sư đứng dậy. Hai tay bắt quyết, lập tức ánh sáng mười màu lóe lên bay thẳng tới tấm lưới mơ hồ dưới chân Vương Lâm khiến tấm lưới này cứng rắn hơn không ít, tính dẻo dai cũng tăng lên, mơ hồ bắn ngược lại, muốn hất tung bàn chân Vương Lâm đạp xuống lên.
 
Phía trước Vương Lâm còn có con thú giống con ruồi khổng lồ kia đang nổi giận, không ngừng đánh tới. Muốn xé rách tấm màn ngăn trở nó tới gần lao về phía Vương Lâm.
 
Sau khi củng cố tấm lưới như ẩn như hiện kia, Đạo Cổ quốc sư cắn đầu lưỡi, phun ra một ngụm máu tươi. Nhưng quỷ dị là máu tươi này chưa rơi vào trận pháp dưới chân hắn mà lại xuyên thấu trận pháp này không biết đi đâu.
 
Nhưng cùng lúc này, trận pháp vận chuyển ầm ầm nhanh hơn trước mấy lần. Trận pháp tạo ra những âm thanh thì thào kéo tới vang vọng bốn phía giống như có vô số người đang nói chuyện nhưng lại không có cách nào nghe được rõ ràng.
 
Lấy máu của ta dẫn động hồn phách trời cao. Mở!
 
Lão già nọ gầm nhẹ. Chỉ thấy trong khi trận pháp vận chuyển bất ngờ xuất hiện rất nhiều hồn phách hư ảo. Trong chớp mắt Vương Lâm nhìn thấy những hồn phách này, thân thể hắn bỗng nhiên sững lại.
 
Những hồn phách này đều là những người từng chết trong tay Vương Lâm tại động phủ giới!
 
Những hồn phách này hóa thành một luồng hắc khí bỗng nhiên thoát khỏi Truyền Tống Trận, dùng tốc độ cực nhanh tiến vào bầu trời, hóa thành một dòng xoáy khổng lồ. Trong dòng xoáy nọ giờ phút này chợt xuất hiện một hư cảnh!
 
Hư cảnh này giống như là hình ảnh chiết xạ của mặt đất Tiên Tộc vậy!
 
Trên mặt đất của Tiên Tộc, bên trong Sơn Hải của Sơn Hải Châu có một số tán tu đang trợn mắt nhìn đại hải. Vào thời khắc này đại hải chấn động, sóng lớn cuồn cuộn, cả mặt biển đột nhiên trũng xuống, sóng lớn quay cuồng. Chỉ thấy một cây cột màu đen lớn tới vạn trượng bỗng nhiên từ đáy biển ầm ầm dựng lên, phá vỡ mặt biển xong liền bay thẳng lên trời, lóe lên rồi biến mất.
 
Vương Lâm nhìn thấy cảnh tượng trong dòng xoáy trên bầu trời tâm thần chấn động. Hắn không biết thứ này đại biểu cho cái gì nhưng lại có cảm giác lông tóc dựng ngược, giống như có một chuyện kinh thiên sắp sửa xảy ra khiến cả Tiên Cương đại lục khiếp sợ.
 
Hắn hít sâu một hơi, không chần chừ chút nào mà mạnh mẽ đạp chân phải xuống, muốn phá tan tấm lưới như ẩn như hiện này bước vào trong không gian của trận pháp. Chẳng qua tấm lưới này sau khi được gia cố thì bộc phát ra lực lượng vô cùng, ngăn cản Vương Lâm phá tan nó. Chân phải Vương Lâm đạp xuống khiến tiếng ầm truyền ra không ngừng.
 
Thân thể Đạo Cổ quốc sư trong trận pháp liên tục phun ra ba ngụm máu tươi. Ba ngụm máu tươi đó lại càng đưa tới nhiều tử hồn hơn. Những tử hồn này không ngoại lệ đều là người chết trong tay Vương Lâm. Cả đám người gầm thét dữ tợn, lộ ra vẻ thống khổ đồng thời hóa thành hắc khí lần lượt bay thẳng lên bầu trời.
 
Họ hóa thành ba dòng xoáy khổng lồ cùng với dòng xoáy ban đầu tạo thành một hàng. Từ trong ba dòng xoáy nọ bất ngờ hiện lên ba hình ảnh bất đồng.
 
Vân Đào Châu có một hải dương rộng lớn. Bình thường hải dương này rất phẳng lặng, sóng không lớn lắm. Trên hải dương này còn tồn tại rất nhiều tiểu đảo, có không ít tu sĩ. Vào giờ khắc này đột nhiên nước biển nổi sóng lớn, vô số đảo nhỏ bị sóng bao phủ. Rất nhiều tu sĩ hoảng sợ bay lên, không biết có chuyện gì xảy ra. Mặt biển ngoài khơi lõm xuống, cũng có một cây cột lớn kinh thiên bỗng nhiên dựng lên bay thẳng lên bầu trời, hoàn toàn biến mất.
 
Ở hai địa phương khác không ngoại lệ đều là hải dương của Tiên Tộc, nước biển gào thét, cột lớn bay thẳng lên trời. Chỗ cuối cùng căn bản không thể gọi là hải dương mà chính là chỗ đóng băng của Võ Phong Đại Thiên Tôn bế quan. Tầng băng đột nhiên vỡ tung, lộ ra mặt biển lạnh giá ở sâu dưới đó. Một cây cột phá băng ầm ầm đánh tan một tòa băng sơn, bay lên bầu trời Võ Phong đứng ở phía xa xa nhìn cảnh tượng này. Cây cột nọ phát ra khí tức tang thương như đã tồn tại qua vô số năm tháng. Một luồng uy áp rất lớn tản ra kinh thiên động địa.
 
Quỷ. Kéo!
 
Võ Phong thì thào, nhưng lập tức hai mắt lóe sáng.
 
Cảnh tượng này Vương Lâm cũng nhìn rõ ràng từ bên trong dòng xoáy trên bầu trời. Khi thấy Đạo Cổ quốc sư chuẩn bị phun ra ngụm máu tươi thứ năm, Vương Lâm không chút do dự bỗng nhiên gọi về phân thân cực mạnh trong hư vô, bên ngoài thân thể bỗng nhiên xuất hiện sương mù. Trong chớp mắt khi sương mù bao phủ toàn thân, tu vi của Vương Lâm ầm ầm tăng vọt. Nhất là chân phải hắn giờ phút này cũng ngưng tụ toàn bộ lực lượng, hung hăng dẫm mạnh một cái vào tấm lưới!
 
Một cước này của Vương Lâm chân phải xuất hiện hình ảnh chồng chất, giống như có một thân thể khác trong nháy mắt này biến ảo ra chồng lên. Thân thể kia chính là phân thân của Vương Lâm trong hư vô!
 
Một cước đạp xuống, ầm một tiếng liền phá vỡ tấm lưới ra một lỗ hổng khiến chân phải Vương Lâm rơi vào mặt đất. Trong nháy mắt này, hắn đã đạp vào không gian chứa trận pháp!
 
Thân thể hắn còn ở nơi này nhưng chân phải của hắn đã đạp xuống không gian kia!
 
Đây đã là cực hạn của hắn. Hắn không thể khiến toàn thân mình tiến vào không gian kia, nhưng chân phải hắn hạ xuống cũng đã khiến Vương Lâm đạt được mục đích. Chỉ thấy chân phải hắn lóe lên ánh sáng màu đen, nhanh chóng thu hồi. Đồng thời toàn thân Vương Lâm tỏa ra vô số hắc khí điên cuồng chui vào bên trong lỗ hổng đang không ngừng khép lại này.
 
Trong không gian của trận pháp này, phía trước quốc sư Đạo Cổ, ở bên rìa trận pháp, hắc khí ngưng tụ lại hóa thành một Vương Lâm với mái tóc đen kịt, đôi mắt lộ vẻ lạnh lùng vô tình, không chút tâm tình trong đó. Đây chính là sát lục chân thân Vương Lâm đưa vào tên là… Lục Mặc!
 
Người nói ra tên của chân thân chính là Đạo Cổ quốc sư.
 
Lão già này nhìn chằm chằm vào sát lục chân thân tóc đen, trong mắt lóe lên vẻ sợ hãi.
 
Ta không có thói quen nói chuyện cách không gian với người khác, vẫn thích nói chuyện trực tiếp thế này hơn.
 
Phân thân sát lục tóc đen chậm rãi nói, nhìn về bốn phía.
 
Đây là một không gian kỳ dị, bốn phía lớn vô hạn, lại giống như rất nhỏ, khiến người ta có một ảo giác quỷ dị. Những tiếng thì thào mơ hồ từ bốn phía truyền tới, phảng phất như có vô số người đang nói chuyện, chỉ là không có cách nào nghe rõ một câu.
 
Thu hồi ánh mắt, chân thân sát lục đi về hướng Đạo Cổ quốc sư.
 
Bên ngoài trận pháp, bản thể của Vương Lâm ngồi khoanh chân lại. Hai mắt nhắm chặt, toàn bộ thần thức đều ngưng tụ trên sát lục chân thân ở không gian kia.
 
Ngươi hình như rất sợ ta, cũng biết tên khối chân thân này của ta.
 
Chân thân sát lục tóc đen lạnh lùng nhìn lão già này một cái, vừa mở miệng, ánh mắt vừa đảo qua trận pháp trên mặt đất, tay phải giơ lên liền có vô số tơ đen biến ảo ra chuẩn bị hủy diệt trận pháp này.
 
Nếu ngươi phá hủy trận pháp này thì Lý Mộ Uyển sẽ không thể nào thức tỉnh nữa! Tàn hồn kia chỉ là tàn hồn mà thôi. Ngươi cho dù có rút ra dung nhập vào Tị Thiên Quan thì nàng cũng không có cách nào thức tỉnh. Làm cho người chết sống lại thì chỉ có trận pháp này!
 
Nếu không thì dù ngươi có biện pháp dùng Hồn Huyết của Cổ Tổ khiến nàng thức tỉnh tạm thời cũng không thể trốn thoát luân hồi, sau mấy năm sẽ lại biến thành hài cốt. Muốn không bị luân hồi hạn chế cũng chỉ có trận pháp này!
 
Đạo Cổ quốc sư đột nhiên nói.
 
Tay phải chân thân sát lục sững lại, Vương Lâm đang nhắm mắt bên ngoài trận pháp liền mở hai mắt.
 
Trận pháp này đi tới địa phương nào!
 
Thái Cổ Thần Cảnh!
 
Thiên Vận Tử, Thất Thải Tiên Tôn và cũng là Đạo Cổ quốc sư trầm mặc một lát chậm rãi mở miệng.
 
Ngươi muốn làm cho Lý Mộ Uyển từ nay về sau không còn ở trong luân hồi không còn chịu nỗi khổ luân hồi thì nhất định phải đi tới Thái Cổ Thần Cảnh, nơi đó có thể che dấu luân hồi, có thể khiến ngươi dùng luân hồi bản nguyên phá vỡ mộng chướng của Lý Mộ Uyển tìm được chân ngã, như thế có thể thoát khỏi luân hồi.
 
Mỗi lần Thái Cổ Thần Cảnh mở ra đều chỉ là một bộ phận, nhưng dùng phương pháp của lão phu thì có thể mở ra hoàn toàn!
 
Lão già nọ lại mở miệng một lần nữa.
 
Nhưng hai mắt chân thân sát lục lúc này lại lóe lên hàn quang, tay phải vừa sững lại một lần liền hạ xuống, chuẩn bị phá hủy trận pháp này.