Tiên Nghịch

Chương 1987: Chương 1977:Giết chóc ẩn trong gió tuyết!



- Ân công, đúng là ngươi rồi! Ta tìm ngươi rất lâu rồi, đúng là ngươi rồi!

Thanh niên mặc áo hoa kia xoay người lại, sau khi ánh mắt đảo xuống phía dưới một chút, lại nhìn lên Vương Lâm đang ở giữa không trung.

- Ngươi là ai? Ai là ân công của ngươi?

Vương Lâm yên lặng nhìn người điên ở trước mặt, hắn nhìn thấy rõ trong hai mắt đối phương không có một chút ký ức nào đối với chính mình. Than nhẹ một tiếng, thân thể Vương Lâm chậm rãi hạ xuống, đứng ở trước mặt người điên.

- Người điên

Vương Lâm nhẹ giọng nói.

- Người điên? Ngươi mới là người điên, ngươi dám chửi bổn vương? Nói cho ngươi biết, bổn vương lợi hại lắm đó!

Thanh niên áo hoa kia trợn trừng hai mắt, hướng về Vương Lâm rống to lên.

- Ngươi không phải là ân công của ta sao?

Người điên dụi dụi mắt, đi vòng quanh Vương Lâm vài vòng. Thiếu niên mặc áo xanh kia cũng không ôm lấy người hắn nữa, mà đứng dậy đứng ở một bên hầu hạ.

- Tốt lắm, cho dù là ngươi cũng được, hiện giờ cũng gặp ân công rồi, ta hỏi ngươi, người nào đã đánh gia gia của Tiểu Hoa ra nông nổi này, có phải là hắn không!

Thanh niên áo hoa kia chỉ về phía quốc sư đang nhíu mày, hướng về phía Vương Lâm quát hỏi.

- Đạo Phi. Ngươi lại hồ đồ rồi, ta lại nhốt ngươi lại bây giờ! Lúc này đang là lúc sắc phong đại điển, La Công khiêu chiến ân công ngươi thất bại, không có liên quan gì đến quốc sư. Ngươi lui ra cho ta!

Bên trong Tiên Đạo Điện truyền ra một thanh âm dường như có chút tức giận.

- Hả?

Thanh niên áo hoa này sửng sốt, dường như nhất thời không hiểu chuyện gì, hắn trừng mắt nhìn thiếu niên áo xanh đang ở sau lưng hắn.

Ngươi giải thích cho ta một chút, ta có chút không hiểu gia gia của Tiểu Hoa không phải là do quốc sư đánh, vậy thì là ai? Hắn khiêu chiến với ân công sao? Có chút lẳng nhằng , ngươi phân tích dùm ta một chút.

Thiếu niên áo xanh kia vẻ mặt đau khổ, nhìn Vương Lâm một cái, rồi lại nhìn thanh niên áo hoa, thấp giọng nói.

- Vương gia, hay là chúng ta về đi A? ta nhớ ra rồi, chúng ta còn một lò đan dược đang luyện, nếu về chậm, sợ đan dược sẽ hỏng mất, đó chính là đan dược mà người định tặng cho Hải Tử Thiên Tôn đó.

- Đan dược? Đúng rồi, ta còn đan dược chưa luyện!

Thanh niên áo hoa kia sửng sốt một chút, rồi dường như là sực nhớ đến chuyện gì, lập tức xoay người định rời khỏi, nhưng hắn chợt dừng lại, xoay người nhìn thiếu niên áo xanh kia gào lên.

- Không đúng, gia gia của Tiểu Hoa bị người ta đánh, việc này ta nhớ rõ mà! Ngươi...

- Ngươi… hừ, Tiểu Hồng, đừng có giả chết nữa. Phải tìm ra người đánh gia gia của Tiểu Hoa cho bổn vương, bổn vương sẽ có thưởng!

Thanh niên áo xanh kia ra sức quạt cây quạt, hướng về Hứa Lập Quốc đang giả chết ở đằng xa gào lên một tiếng to.

Hứa Lập Quốc kia mở hai mắt đứng lên, trên mặt lộ ra vẻ a dua, vội vàng chạy tới. Bộ dạng hắn như một bộ khoái ở phàm gian, ánh mắt trước tiên nhìn thoáng qua lão già của La gia đang cười khổ kia, rồi lại nhìn về phía Vương Lâm.

Chỉ là ngay khi hắn chạm phải ánh mắt của Vương Lâm, thân thể Hứa Lập Quốc này bỗng nhiên run lên. Loại run rẩy này đến từ sâu trong linh hồn hắn, hắn ngơ ngác nhìn Vương Lâm, giống như là có một cảm giác mơ màng, dường như đã gặp đối phương ở chỗ nào đó. Đã từng rất quen thuộc

- Sát tinh chủ

Hứa Lập Quốc theo tiềm thức thì thào, giống như là ký ức chuẩn bị thức tỉnh. Nhưng đúng lúc này, hắn lại bị thanh niên áo hoa kia túm lấy bả vai, lay mạnh.

Trong khoảnh khắc này, Hứa Lập Quốc tỉnh lại, sắc mặt tái nhợt, chỉ vào Vương Lâm cuống quýt lùi lại phía sau.

- Là hắn, chính là hắn, vương gia, chính hắn đã đả thương gia gia của Tiểu Hoa!

- Được lắm, hóa ra là ngươi à!

Thanh niên áo hoa kia rống lên giận dữ, vứt cây quạt đi, tiến lên hai tay bóp lấy cổ Vương Lâm, vẻ mặt vô cùng hung tợn.

- Ta phải bóp chết ngươi, bóp chết ngươi!

Vương Lâm nhắm mắt lại, trong mắt ẩn chứa một vẻ bi thương, hắn biết người điên không còn ký ức bên trong động phủ giới.

- Đạo Phi, lùi xuống!

Một thanh âm tức giận từ trong Tiên Đạo Điện truyền ra, đồng thời thân ảnh của Tiên Hoàng đi ra khỏi đại điện, vung tay phải lên. Thanh niên áo hoa đang bóp cổ Vương Lâm lập tức như bị cuốn đi, nhanh chóng lui về phía sau, thiếu niên áo xanh cùng với Hứa Lập Quốc vội vàng đuổi theo, không dám ở lại chỗ này một mình.

- Hắc giáp cấm binh, bắt lấy hắn tống ra khỏi hoàng cung cho ta, không cho hắn vào!

Tiên Hoàng cau mày, quát khẽ một tiếng.

- Ngươi chờ đó. Ngươi dám đả thương gia gia của Tiểu Hoa, việc này bổn vương sẽ nhớ kỹ.

Thanh âm của thanh niên áo hoa chậm rãi đi xa. Khi Vương Lâm mở hai mắt, khi hắn quay đầu lại trong ánh mắt đã không còn thân ảnh người điên, chỉ còn dư quang của Truyền Tống Trận lóe ra.

- Đạo Phi từ sau khi trở về đã trở nên như thế này, trí nhớ lúc tỉnh táo, lúc mơ hồ, có lẽ khi hắn tỉnh táo sẽ có thể nhận ra ngươi.

Tiên Hoàng than nhẹ, lúc này thoạt nhìn hắn không giống như một Đại Thiên Tôn, cũng không phải là hoàng đế của Tiên Tộc, mà là một người anh trai.

Vương Lâm trầm mặc, không nói gì. Hắn đi tới Tổ Thành này chính là vì người điên kia. Hôm nay gặp được đối phương, mặc dù đối phương đã mất đi trí nhớ, nhưng hắn cũng không giận, trong lòng còn có ý muốn rời khỏi.

- Nghi thức khiêu chiến không cần phải tiến hành nữa. Vương Lâm, ngươi có thể đi qua mười bảy tầng Thiên Tôn Niết, hôm nay sẽ sắc phong ngươi là vị Dược Thiên Tôn thứ bốn mươi chín của Tiên Tộc!

- Ngươi có biệt hiệu là Bạch Phát, vừa rồi có được bạch phát sau khi luyện hóa Thiên Sư Thú. vậy thì sẽ ban cho ngươi danh hiệu Bạch Phát Dược Thiên Tôn!

- Nhưng phàm là Dược Thiên Tôn của Tiên Tộc đều có một cơ hội tiến vào nơi bế quan của Tiên Tổ để cảm ngộ, ở nơi đó sẽ có được những tạo hóa rất lớn, để sau này khi ngươi trở thành Đại Thiên Tôn sẽ có được cơ sở vững chắc!

- Thậm chí ở nơi bế quan của Tiên Tổ tu vi của ngươi sẽ được gia tăng không ít. Cơ hội này ngay cả Tiên Hoàng nhất mạch cả đời cũng chỉ có ba lần mà thôi, còn đối với tu sĩ không có huyết mạch của Tiên Hoàng thì chỉ có sau khi trở thành Dược Thiên Tôn mới có thể được ban cho cơ hội này!

- Việc này cực kỳ khó mà có được. Vương Lâm, ngươi và ta trước đây có sự hiểu lầm, ta hy vọng chuyện này có thể xóa bỏ, ngươi ở trong nơi bế quan của Tiên Tổ hãy cảm ngộ cho tốt. Để sớm có thể trở thành đệ lục dương của Tiên Tộc!

Có thể trở thành trụ cột của Tiên Tộc, tái hiện uy lực của Tiên Tổ!

Thần sắc Tiên Hoàng cực kỳ chân thành. Hắn nhìn Vương Lâm, ánh mắt nhìn về phía Truyền Tống Trận ở đằng xa.

- Ta chỉ có một đệ đệ này.

Tiên Hoàng than nhẹ.

- Đi tới chỗ bế quan của Tiên Tổ đi, ta sẽ đưa Đạo Phi tới nơi đó, có thể ngươi sẽ làm cho hắn nhớ lại được chuyện cũ. Lúc ta tìm thấy hắn, ở bên cạnh hắn còn có một nữ tử, nàng đó hiện giờ cũng đã tỉnh lại, đang ở trong chỗ bế quan của Tiên Tổ cảm ngộ.

Tiên Hoàng thần sắc ôn hòa nhìn về phía Vương Lâm.

- Đa tạ Tiên Hoàng bệ hạ, Vương mỗ lần này đến là vì việc sắc phong, hôm nay sắc phong đã kết thúc, cũng đã tới lúc rời khỏi, nếu sau này trở lại Tổ Thành, sẽ lại đi tới nơi bế quan của Tiên Tổ.

Vương Lâm hướng về phía Tiên Hoàng ôm quyền, cự tuyệt phần thưởng đi vào nơi bế quan của Tiên Tổ.

Tiên Hoàng trầm mặc, gật đầu, không khuyên bảo gì nữa.

Đại lễ sắc phong ngay khi ánh mặt trời đang chói chang đã kết thúc. Sau khi những tu sĩ trong sân của Tiên Đạo Điện cung kính rời khỏi, Vương Lâm cũng đi khỏi hoàng cung này, sau khi cự tuyệt đề xuất ở lại hoàng cung của Tiên Hoàng, một mình đi ra khỏi hoàng cung, dùng Truyền Tống Trận rời khỏi.

Hắn cũng không ở lại Lý Phủ, mà mang theo Hải Long và Lưu Kim Bưu về gian phòng trong tửu lâu ở phía đông thành.

Đã gặp được rồi Mặc dù hắn đã mất đi trí nhớ, nhưng bộ dạng của hắn hôm nay dường như là rất vui vẻ, như vậy cũng đủ rồi

Vương Lâm đứng bên cạnh cửa sổ, nhìn bầu trời bên ngoài đã bắt đầu tối. Hắn đứng ở chỗ này đã được một lúc lâu.

Phải đi thôi Thôi, mang theo Hứa Lập Quốc rời khỏi Tổ Thành của Tiên Tộc, đi

tới Cổ Tộc!

Vương Lâm than nhẹ. Hắn có chút mệt mỏi. Ở Tiên Tộc này, hắn đã trải qua rất nhiều chuyện, có được tu vi và địa vị hiện giờ. Nhưng hết thảy chuyện này so với chuyện bạn tốt bị mất đi ký ức cũng dường như không quan trọng.

Có lẽ ta đối với Tiên Hoàng có chút hiểu lầm

Vương Lâm trong lúc trầm mặc, hồi tưởng lại cảnh tượng lúc sắc phong. Trên thực tế mâu thuẫn của hắn đối với Tiên Hoàng không có bất cứ một lý do gì, chỉ là một loại trực giác mà thôi.

Nhưng bất kể như thế nào, nơi bế quan của Tiên Tổ kia ta cũng không thể đi. Hiểu lầm cũng được, mà không hiểu lầm cũng được, phải để phòng cẩn thận, không thể vì mấy câu nói mà thay đổi.

Trong lúc Vương Lâm trầm ngâm, bầu trời bên ngoài cửa sổ đã trở nên âm u, có một vài bông tuyết rơi xuống, ở trong ngọn đèn dầu bên mái hiên kia giống như là một sợi lông đang bay múa trong ánh sáng, rồi lại biến mất ở nơi mà ánh sáng không chiếu tới.

Gió tuyết bỗng nhiên kéo đến, khi đã trở nên rất dày, ở bên trong phòng của Vương Lâm truyền ra một tiếng gõ rất nhỏ.

Thanh âm này không nhanh không chậm, rất ôn hòa.

- Hải Tử Thiên Tôn.

Vương Lâm xoay người, cửa phòng nhẹ nhàng bị đây ra, Hải Tử Thiên Tôn mỉm cười đứng ở đó, tóc dài trên đầu rối tung, trên tóc còn có một vài bông tuyết chưa tan hãn, khiến cho nữ tử tuyệt đẹp này bỗng nhiên trở nên xinh đẹp một cách lạ thường.

Đã tới Tổ Thành, sao lại không tới Đế Sơn Hôm nay Đế Sơn đã không còn hồng điệp, nhưng lại có tuyết. Vương Lâm, ta theo lệnh của sư tôn mời ngươi tới Đế Sơn một chuyến.

- Lời mời của Cửu Đế Đại Thiên Tôn hiển nhiên là phải tuân theo.

Vương Lâm mỉm cười.

Trong gió tuyết, trăng sáng bị che khuất, trên đường tuyết rơi càng ngày càng lớn. Bóng người vội vã, dần dần càng ngày càng thưa thớt. Vương Lâm cùng với Hải Tử Thiên Tôn dưới tuyết đi trên đường lớn. ở phía sau bọn họ để lại bốn hàng dấu chân rất dài, nhưng rất nhanh đã bị những bông tuyết lấp đầy.

- Tổ Thành ngoài những nơi đặc biệt, vì có cấm chế nên không thể tùy ý truyền tống tới. Ở phía trước không xa chính là một Truyền Tống Trận của Đế Sơn ta, rất nhanh có thể tới Đế Sơn.

- Nhìn bộ dạng của ngươi hình như là có ý muốn rời khỏi, khi nào đi?

Hải Tử Thiên Tôn nhìn Vương Lâm ở bên cạnh, nhẹ giọng nói.

- Khi từ Đế Sơn trở về sẽ đi

Vương Lâm bước trên tuyết, phát ra những tiếng loạt xoạt, bình tĩnh nói.

Bốn phía vô cùng yên tĩnh, chỉ có những tiếng tuyết rơi, giống như ngay cả tiếng gió cũng biến mất. Đây là một con phố dài, hai bên nhà cửa tối om, không có một ánh lừa, khiến cho con đường này dường như cũng trở nên âm u, mơ hồ lộ ra một vẻ chết chóc. Dường như ngay cả tuyết kia cũng có một chút biến hóa, ẩn chứa một cỗ sát khí!

Vương Lâm đang tiến về phía trước bỗng nhiên dừng chân lại, hai mắt hắn lóe lên hàn quang, một cảm giác nguy cơ mãnh liệt bỗng nhiên dâng lên. Tử Hải Thiên Tôn thần sắc cũng sững lại, dừng chân, ngẩng mạnh đầu nhìn về bốn phía.

- Có dao động của phong ấn giam cầm.

- Không ai biết là ta đến tìm ngươi!

Hải Tử Thiên Tôn lập tức giải thích.

Vương Lâm trầm mặc, nhưng ánh mắt nhìn về phía đằng xa lóe lên hàn quang càng đậm, gió tuyết, càng dày.