Tiên Nghịch

Chương 1994: Đi tới!



Vương Lâm quay đầu lại, nhìn gió tuyết, đi về phía Tổ Thành.

Trong tay hắn có một ngọc giản. Ngọc giản này là một trong những thứ hắn cầm tới trong chuyến đi tới Tổ Thành này, là ước định giữa hắn với Song Tử Đại Thiên Tôn cùng Cô Nhai Thiên Tôn.

Lúc Vương Lâm muốn thì Song Tử Đại Thiên Tôn sẽ tự mình xuất hiện. Đây chính là lời hứa của Cô Nhai Thiên Tôn và Song Tử Đại Thiên Tôn với hắn!

Cũng bởi có ngọc giản này nên Vương Lâm dù biết chuyến đi tới hoàng thành này có Tiên Hoàng là địch nhưng vẫn dám tới!

Ở dưới cửa đông thành, gió tuyết bị tường thành ngăn lại, đã nhỏ đi không ít. Đứng dưới bóng của cửa thành này, Vương Lâm cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc giãn trong tay, bóp vỡ nó!

Trong nháy mắt khi ngọc giản bị bóp nát, ánh sáng màu tím đỏ lóe lên, hóa thành một trận pháp kỳ dị trước mặt Vương Lâm. Trận pháp này lộ vẻ tang thương, bên trong cũng cực kỳ phức tạp, mơ hồ nhìn giống như được dùng để truyền tống!

Ánh sáng này lóe lên, ở bên trong có thân ảnh của hai cô bé biến ảo ra. Hai cô bé này hai mắt lim dim, giống như đang ngủ mà bị gọi tới, một cô bé trong đó còn đang ôm một con búp bê trong lòng.

- Buồn ngủ thế. Hả, đây là nơi nào?

- Tiểu Vương Lâm! Là ngươi à?

Hai cô bé này sau khi nhìn bốn phía một chút, ánh mắt liền rơi lên người Vương Lâm, lập tức lộ vẻ mừng rỡ.

- Vương Lâm bái kiến Song Tử Đại Thiên Tôn!

Vương Lâm ôm quyền vái một cái.

- Không cần vái, không cần vái. Ngươi sau khi rời đi chúng ta đều nhớ ngươi đó. Không ngờ nhanh vậy đã được gặp rồi. Đúng rồi, Tiểu Bưu Tử đâu rồi? Mau gọi hắn tới đây nào.

- Đúng vậy, ta cũng nhớ Tiểu Bưu Tử lắm.

Vẻ mặt hai cô bé hưng phấn.

- Nơi này là Tổ Thành của Tiên Tộc, Song Tử Đại Thiên Tôn có từng nhớ năm đó đã ước định gì với ta không?

Vương Lâm bình tĩnh nói.

- Ước định? Hả, nhớ ra rồi. Người nói là về sau muốn chúng ta giúp một lần, là lúc này sao?

- Người nào chọc giận ngươi rồi? Hừ hừ, có gan trêu chọc vào Tiểu Vương Lâm nhà ta, việc này chúng ta nhất định làm chủ cho ngươi!

Hai cô bé lập tức phấn chấn tinh thần, giống như vô cùng hứng thú với chuyện đánh nhau vậy.

- Còn phiền Song Tử Đại Thiên Tôn giúp Vương Lâm vây khốn Tiên Hoàng một ngày. Tại hạ muốn xuống Địa Cung một chuyển!

Vương Lâm nhìn hai cô bé trước mặt, nhẹ giọng nói.

- Tiên Hoàng? Không thành vấn đề!

Hai cô bé nhìn nhau, trong ánh mắt hồn nhiên hiện lên một tia ngưng trọng. Nhưng hai người không hỏi thêm gì mà thu hồi ánh mắt nhìn nhau, thân thể nhoáng một cái liền hóa thành hai đạo cầu vồng bay thẳng về phía hoàng cung xa xa.

Trong chốc lại mặt đất mơ hồ truyền ra chấn động, hoàng cung tại trung tâm của Tổ Thành có tiếng ầm vang lan ra xa.

Ở dưới cửa thành, cảm thụ được mặt đất dưới chân chấn động. Vương Lâm nhắm hai mắt lại.

- Sát lục giáng xuống thế gian, thay thế ánh sáng bởi bóng tối... Vương Lâm ta nguyện trầm luân trong hủy diệt...

Vương Lâm thì thào, mái tóc trắng với tốc độ mắt thường có thể nhận thấy, từ gốc tới ngọn liền biến thành màu đen. lan nhanh ra, khiến tuyết rơi trong không trung cũng như bị biến đổi!

Tuyết cũng trở thành màu đen. Bông tuyết màu đen tung bay, hình thành một cơn gió lốc gào thét bốc lên tận chín tầng trời. Trong tích tắc khi mái tóc của Vương Lâm biến thành màu đen, tất cả tuyết trên bầu trời liền hoàn toàn trở thành tuyết đen!

Tuyết đen từ trên bầu trời rơi xuống, cũng bởi vì sự tồn tại của nó che bầu trời sáng sớm này, khiến cho mặt đất phía đông Tổ Thành bất ngờ đen kịt một vùng!

Trên bầu trời, một lượng lớn tuyết đen tàn phá, che hơn nửa bầu trời. Vương Lâm giương mắt nhìn lên, trong mắt tràn ngập vẻ lành khốc vô tình. Vương Lâm tóc đen vốn không nên xuất hiện giống như bầu trời màu đen này. Nhưng giờ phút này hắn lấy thần thông biến tuyết thành đen như mực, khiến ánh sáng hóa thành hắc ám!

Từ xa xa nhìn lại, Tổ Thành lúc này trông cực kỳ quỷ dị, phía đông là đêm tối, những nơi khác lại là ban ngày. Tu sĩ trong đông thành lúc này lập tức lao ra khỏi phòng, đồng loạt ngẩng đầu nhìn bầu trời, thần sắc mỗi người đều lộ vẻ hoảng sợ chấn kinh.

Nhưng rất nhanh bọn họ lập tức cảm nhận được một luồng khí tức vô tình hủy diệt truyền tới từ cửa động. Luồng khí tức này không bá đạo. Cũng không linh hoạt nhưng tất cả những người cảm nhận được đều nghĩ tới đầu tiên là hiện giờ đã tới ngày tận thế!

Vương Lâm chậm rãi đi về phía trước. Trường sam trên người hắn trong bước đi của hắn bị một tia hắc khí vờn quanh thay thế, tràn ngập toàn thân, khiến cho người ngoài không nhìn ra được thân ảnh bên trong, chỉ thấy được một đám hắc khí càng ngày càng đậm.

Vương Lâm đi về phía trước, tuyết đen trên bầu trời giống như xâm lấn ánh sáng, một vùng đen tốt lan ra. Mỗi khi Vương Lâm bước tới một bước, màn đêm trên bầu trời liền khuếch tán theo!

- Ta vốn đã muốn thu hồi sát lục, vốn đã muốn chuẩn bị rời đi...nhưng Tiên Hoàng ngươi đã để Đạo Phi tới đây, vậy thì hôm nay ngươi phải chịu hủy diệt đi!

Vương Lâm đi về phía trước, hắc khí bên ngoài thân thể cuồn cuộn, giống như một ngọn lửa màu đen hừng hực thiêu đốt, như muốn đốt cháy cả thiên địa vậy!

Những nơi hắn đi qua. Hễ có tu sĩ nhìn thấy tâm thần đều run rẩy, có cảm giác như nổi sợ hãi bùng lên từ sâu trong linh hồn. Hắc khí mà bọn họ nhìn thấy giống như thiên địch của bọn họ. giống như là thứ có thể hủy diệt tất cả khí tức tính mạng của sinh linh!

Những nơi hắn đi tới, tuyết đen trên mặt đất bị hòa tan, mang theo đá xanh ngàn năm không vỡ trên đường, khiến mặt đất trở thành một đống đổ nát màu đen. Không phân biệt rõ là bị sát lục ăn mòn hay là bị tuyết đen hòa tan mà rữa nát.

Cả kiến trúc bốn phía lúc này trong bước đi của Vương Lâm cũng như trong nháy mắt ngắn ngủi mà trải qua vô tận năm tháng, trở nên suy tàn, hóa thành tro bụi. Tan trong không trung.

Từ đông thành đi về phía hoàng thành trung tâm của Tổ Thành, bởi vì Tổ Thành quá lớn cho nên quá trình này cực kỳ xa xôi. Nhưng lúc này Vương Lâm bị hắc khí lượn quanh, mỗi bước hạ xuống đều khiến sóng gợn màu đen lan ra. Vương Lâm giống như hoan toàn dung hợp với hắc ám, tốc độ cực nhanh, nhìn như thong thả nhưng trên thực tế lại chỉ thấy bụi bặm bốc lên

Màn đêm trên bầu trời cũng nhanh chóng cắn nuốt ánh sáng. Bóng đêm từ phía đông thành di động trên mặt đất, tràn về phía hoàng cung.

Có rất ít tu sĩ giờ phút này dám ngăn cản bước của Vương Lâm. Bọn họ đứng từ xa, nhìn đêm đen phủ xuống, cắn nuốt ánh sáng.

Cả đường đi để lại đống đổ nát từ đông thành tới hoàng cung, khi thân ảnh Vương Lâm sau không biết bao lâu đi tới hoàng cung thì phía sau hắn đã không còn thành trì mà chỉ còn một đám bụi lịch sử.

Bên ngoài hoàng cung có đội ngũ mấy vạn hắc giáp cấm binh đang nhìn chằm chằm vào Vương Lâm. Ở phía sau bọn họ có vô số thân ảnh từ hoàng cung đồng loạt bay ra.

Trên bầu trời giờ phút này phong vân biến sắc, chỉ thấy lúc này có hai mặt trời tồn tại. Một là màu tím, một là màu vàng! Trong mặt trời màu tím chính là Song Tử Đại Thiên Tôn, còn trong mặt trời màu vàng chính là Tiên Hoàng mặc hoàng bào!

Hai Đại Thiên Tôn giao chiến khiến cho thiên địa ầm vang, hoàn toàn mơ hồ, có sóng gợn vang vọng truyền ra khắp bốn phương tám hướng.

- Song Tử Đại Thiên Tôn, Vương Lâm này xông vào hoàng cung, bất kính với Tiên Tộc. Hành vi này là phản bội Tiên Tộc! Hai người các ngươi chẳng lẽ còn muốn tiếp tục mê muội!

Giọng nói của Tiên Hoàng vang vọng trên bầu trời. Hắn nương theo tiếng ầm vang này triển khai ra thần thông kinh thiên.

Vương Lâm đứng bên ngoài hoàng cung, ngẩng phắt đầu, hắc khí bên ngoài thân thể hắn ngưng tụ lại, hóa thành một bộ hắc bào. Mái tóc đen hắn dài ra thêm một chút. Hắn nhìn mặt trời màu vàng trên bầu trời, hai mắt lộ ra vẻ lạnh lùng không chút dao động tâm tình.

Hắc khí toàn thân Vương Lâm ngưng tụ thành một bộ y phục. Chỉ thấy bầu trời hắc ám lập tức điên cuồng lan ra. Cảnh tượng này giống như thiên địa giữa hắn và hoàng cung này biến thành ba phần, một phần là màu đen. Một phần màu vàng, ở giữa là một vầng mặt trời màu tím!

Sát kiếp trên con phố dài kia ta vốn không muốn truy cứu, thầm muốn rời đi... Không muốn khiến sát lục hủy diệt này phủ xuống thế gian. Nhưng ngươi... lại lấy người điên bức ta tới đây... lúc này ta tới rồi!

Hai mắt Vương Lâm lạnh lùng hơn nữa. đôi mắt không chút tâm tình nọ bỗng nhiên nhìn về hoàng cung phía trước, ở đó có mấy vạn hắc giáp cấm binh, còn có những thân ảnh liên tục bay ra.

Vương Lâm giơ bước chân bước về phía trước. Bước chân này hạ xuống, toàn thân hắn liền ầm ầm khuếch tán ra, hóa thành một đám mây đen quét thẳng về phía trước.

Thần sắc mấy vạn cấm binh ngưng trọng, trong lúc Vương Lâm biến thành mây đen lao tới liền đồng loạt gầm nhẹ, hắc giáp trên mỗi người tản ra hắc quang, hình thành một luồng sát khí kinh thiên động địa. Luồng sát khí này do mấy vạn người ngưng tụ ra, bất ngờ hợp lại thành một!

Từ trong đó truyền ra tiếng gầm thét kịch liệt, bất ngờ hóa thành một con long quy thú khổng lồ! Con thú này có đầu rồng, đuôi rồng nhưng không có thân rồng, đầu không có sừng mà có vô số những dấu ấn mặt quỷ dữ tợn.

Con thú này không phải Huyền Vũ. Ở Tiên Tộc nó có một cái tên đặc biệt, gọi là Long Quỷ!

Quy, quỷ, nghe khá đồng âm!

Long Quỷ là hồn phách của hắc giáp. Con thú này do sát khí qua năm tháng vô tận hình thành, giờ phút này sau khi xuất hiện liền gầm thét lao thẳng về phía đám mây đen do Vương Lâm biến thành!

Trong thời gian ngắn liền va chạm với mây đen. Nhưng trong tích tắc khi thân thể nó ***ng vào đám mây, lập tức run rẩy, phát ra tiếng gầm thét thê lương!

Sát khí dù mạnh tới mấy, dù có ác liệt tới mấy thì ở trước mặt sát lục và hủy diệt cũng phải tan thành mây khói!

Mây đen do Vương Lâm biến thành không dừng lại chút nào, quét ngang qua, khiến Long Quỷ run rẩy sụp đổ. Mấy vạn hắc giáp cấm binh bên trong đều phun máu tươi, thân thể bị lực lượng mạnh mẽ đánh sâu vào, bị cuốn bay đi!

Cửa thành hoàng cung cũng bị đám mây đen do Vương Lâm biến thành gào thét lao qua, trong nháy mắt giống như đã trải qua ngàn vạn năm, trở nên mục rữa. Chợt sụp xuống. Hắc ám từ trên bầu trời giáng xuống, khiến nơi Vương Lâm đi qua, cả mặt đất hoàng cung đều biến thành màu đen, kiến trúc tan thành tro bụi!

Mấy vạn hắc giáp binh bị cuốn đi giờ phút này vô cùng hoảng sợ nhưng đám mây đen do Vương Lâm biến thành tràn tới, tiếng kêu thét thảm thiết kinh thiên động địa liền vang lên. Đám mây đen xẹt qua mấy vạn thân thể, khi Vương Lâm tóc đen ngưng tụ lại trên sân rộng trước hoàng cung thì mấy vạn hắc giáp binh đã tử vong hết cả, trở thành hài cốt.

Gió thổi qua. đám hài cốt cũng biến thành tro bụi!