Tiên Nghịch

Chương 2014: Kế Đô hoàng tử



Đại hán không dám che dấu gì.

- Tuyển phi?

Vương Lâm sửng sốt, cũng không suy nghĩ nhiều, chỉ cảm thấy Đạo Cổ nhất mạch mà tương lai mình sẽ bảo vệ này lại vì tuyển phi mà phái sứ đoàn đi tới hai cổ quốc khác thì đúng là rất hoang đường.

Chẳng qua nếu có thể gặp phải người của Đạo Cổ nhất mạch thì nhất định có thể từ trên người bọn họ biết rõ thông tin về mười hai quận của Đạo Cổ, đỡ cho ta phải tìm kiếm.

Trầm ngâm trong chốc lát, Vương Lâm đang muốn hỏi tiếp thì thần sắc biến đổi, ngẩng đầu nhìn về phía thành trì kia. Hàng loạt tiếng bước chân truyền ra, không lâu sau đó có hai đội binh sĩ mặc khải giáp của Cổ Tộc bước nhanh ra từ trong cửa thành.

Hai đội người này ước chừng gần một ngàn người, sau khi xuất hiện lập tức đứng ở bên ngoài thành, bộc lộ ra sát khí. Đồng thời từ trong cửa thành có ba người đi ra.

Ba người này phía trước là một đại hán khôi ngộ, thân cao gần một trượng, bên ngoài thân thể mặt một bộ áo giáp màu vàng kim đeo bao tay đỏ rực, thần sắc không giận mà có uy, sải bước đi tới.

Đi phía sau bên trai đại hán mặc kim giáp này là một nam tử trung niên giống như tu sĩ, mặc thanh sam trông vô cùng tiên phong đạo cốt, tướng mạo cực kỳ anh tuấn.

Dưới cằm nam tử này để trâu ba chòm, da dẻ trắng trẻo, trong tay còn cầm một cây quạt màu đen. Chẳng qua bề ngoài nhìn có vẻ như tiên nhân nhưng trong mắt hắn lại có một luồng yêu khí bao phủ, nhất là trong mắt trái của hắn hình như còn có một đám sắc màu cuồn cuộn, trông rất quỷ dị.

Người đi cuối cùng ở phía bên phải đại hán mặc kim giáp là một thanh niên mặc hắc y, vẻ mặt gầy gò, nhưng lại không thể che dấu được vẻ bạo ngược và sát lục của hắn. Hắn đứng nơi đó giống như trong cơ thể có một ngọn lửa đang thiêu đốt. Chẳng qua ngọn lửa này lại lạnh như băng.

Hai người này rõ là do đại hán mặc kim giáp cầm đầu. Đại hán này đi tới trước hai đội binh sĩ Cổ Tộc, đang chuẩn bị nhìn về phía xa xa thì đột nhiên hình như phát hiện ra điều gì, quay phắt đầu nhìn về phía Vương Lâm!

Không chỉ có hắn, còn cả hai người đằng sau cũng hầu như đồng thời quay đầu lại, ánh mắt ngưng tụ tại chín tinh điểm trên mi tâm Vương Lâm. Trong nháy mắt ánh mắt ba người này lóe sáng.

- Tham kiến thành chủ thần thánh, Yêu Thánh đại nhân, Ma Thánh đại nhân!

Hai đại hán mặc giáp da bên cạnh Vương Lâm, còn cả năm đại hán bên ngoài cửa thành lúc này không cần nghĩ ngợi chút nào. lập tức quỳ cực kỳ cung kính quỳ xuống trên mặt đất.

Nhưng đại hán mặc kim giáp lại không để ý tới chút nào. Ánh mắt hắn nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ nghi hoặc.

Vị tộc hữu này trông rất lạ mặt. Tại hạ là Lương Vân - thành chủ Hắc Thạch Thành, không biết tộc hữu tới Hắc Thạch Thành ta có cần trợ giúp gì chăng?

Đại hán mặc kim giáp nọ ôm quyền hướng về phía Vương Lâm nói.

- Tại hạ là Khổng Ti.

Nam tử trung niên mặc thanh sam có đôi mắt yêu dị kia cũng mỉm cười hướng về phía Vương Lâm ôm quyền.

Chỉ có mình thanh niên mặc hắc y là đảo mắt qua trên người Vương Lâm, không nói một lời.

- Kẻ hèn Vương Lâm này ngẫu nhiên đi qua nơi này, nghe nói Kế Đô hoàng tử và sứ đoàn Đạo Cổ tới gần đây cho nên lưu lại nhìn một phen. Không biết các hạ có nguyện ý hay không? Nêu không nguyện ý thì Vương mỗ xin rời đi.

Vương Lâm mỉm cười ôm quyền nói.

Hắn cũng không phải bởi tu vi và thân phận mình cao mà cao ngạo gì. Tính cách của Vương Lâm vẫn luôn là như vậy, nếu người khác đã khách khí với hắn thì hắn hiển nhiên là phải đáp lễ.

- Người tới là khách, Vương huynh hay là đợi đi cùng chúng ta.

Đại hán mặc kim giáp kia cười ha hả, tựa hồ rất sảng khoái.

Nhìn đối phương, nhất là cảm nhận được Cổ Thần lực trên người đối phương khiến Vương Lâm có cảm giác thân thiết. Hắn mỉm cười, thân thể tiến từng bước tới cạnh ba người.

- Vương huynh cũng là thần thánh đã vượt qua đệ nhị tổn, hẳn là tới giai đoạn dung yêu luyện ma, không biết lúc này tiến triển thế nào?

Đại hán mặc kim giáp kia mỉm cười nhìn Vương Lâm nói.

- Dung yêu luyện ma?

Nội tâm Vương Lâm chấn động nhưng thần sắc vẫn như thường, lắc đầu cười, không mở miệng.

- Thông, dung, luyện thật khó khăn, há có thể dễ dàng vượt qua. Nhìn hắn không có chút khí tức của yêu ma lan ra, tất nhiên là đang trong giai đoạn lần mò. Lương Vân ngươi thế mà cũng hỏi.

Thanh niên mặc hắc y vẫn không nói gì, lúc này ánh mắt đảo qua người Vương Lâm lộ ra một chút khinh thường.

- Mạch Lạc!

Đại hán mặc kim giáp nhướng mày, nhìn thanh niên mặc hắc y một cái, sau đó hướng về phía Vương Lâm ôm quyền, cười khổ nói.

Chắc Vương huynh cũng nhận ra Mạch Lạc này là Ma Thánh, tính tình không tốt mong Vương huynh chớ để bụng. Thông, dung, luyện đúng là quá khó khăn, Lương mỗ hôm này cũng tiến triển không nhiều lắm.

Vẻ mặt đại hán mặc kim giáp lộ vẻ xin lỗi.

- Không sao.

Vương Lâm mỉm cười. Hắn đúng là không để ý tới chuyện nhỏ thế này.

Mấy người tiếp tục nói chuyện trong chốc lát. Đại hán mặc kim giáp và Yêu Thánh Khổng Ti kia trong lúc nói chuyện giống như muốn dò hỏi lai lịch Vương Lâm, nhưng cuối cùng vẫn không hỏi ra được điều gì.

Dần dần mấy người cũng mất đi hứng thú nói chuyện, từ từ yên lặng.

Thời gian an tĩnh không lâu, Vương Lâm hình như có phát hiện, tùy ý ngẩng đầu nhìn về phía bầu trời. Khổng Ti vẫn luôn lưu ý Vương Lâm, sau khi nhận thấy hành động của Vương Lâm cũng ngẩng đầu nhìn lên nhưng lại không phát hiện ra trên bầu trời có gì.

Nhưng ngay lúc hắn đang muốn thu hồi ánh mắt thì thần sắc lập tức sững lại. Đại hán mặc kim giáp và thanh niên mặc hắc y kia cũng ngẩng đầu nhìn trời, thần sắc lộ vẻ cung kính và cuồng nhiệt.

Chỉ thấy trong tích tắc này, trên bầu trời phong vân biến sắc, tầng tầng sóng gợn đột nhiên xuất hiện, tràn về bốn phương tám hướng. Tiếng ầm vang kinh thiên truyền ra. Chỉ thấy bầu trời bỗng xuất hiện một bàn tay khổng lồ đánh lên bầu trời.

Tiếng ầm vang không ngừng khuếch tán ra. Bầu trời giống như sụp đổ, sóng gợn càng lúc càng nhiều, rất nhiều khe hở xuất hiện. Cuối cùng ở phía sau bầu trời có hai bàn tay xuyên thấu qua, xé rách bầu trời, khiến cho bầu trời lộ ra một cái khe khổng lồ.

Một hư ảnh đầu một sừng màu xanh xé trời bước từng bước ra!

Hư ảnh màu xanh này mặc áo giáp xanh, tỏa ra ma khí ngập trời. Luồng ma khí này dày đặc hóa thành sương mù, bao phủ tám phương, lan tỏa ra vô tận.

Đây rõ ràng là một Cổ Yêu! Hai mắt đỏ rực của hắn lộ ra sát khí, sau khi xuất hiện liền lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét. Cùng với tiếng gầm thét này, Cổ Yêu bước nhanh tới, sau khi hoàn toàn ra khỏi cái khe liền bước một bước dẫm ầm ầm lên mặt đất!

Bước chân hắn đạp xuống khiến một cơn sóng bụi cuốn theo vô số bụi đất tràn ra bốn phía, cuồng phong ập tới mặt những người xung quanh.

Vương Lâm nhìn Cổ Yêu nọ, nội tâm chấn động.

-... Đây không phải là Cổ Yêu tầm thường!

Vương Lâm liếc một cái liền nhận ra dấu vết. Hắn ở trong động phủ giới đã từng thấy Cổ Yêu. Như loại Cổ Yêu này giống như Cổ Thần, nếu không hiển lộ ra bản thể thì giống như người thường mà thôi.

Mà dù là hiển lộ ra bản thể thì cũng sẽ bảo trì được thần trí, không bị lâm vào điên cuồng. Mà quan trọng nhất là yêu khí bộc phát ra từ thân thể Cổ Yêu này khiến Vương Lâm cảm thấy sự cường đại giống như tu sĩ Thiên Tôn tại Tiên Tộc.

- Tham kiến hoàng tử!

Khi Cổ Yêu mấy vạn trượng này đạp lên mặt đất, ngửa mặt lên trời gầm rống, tiếng rống kinh thiên động địa thì đại hán mặc kim giáp cùng Yêu Thánh và thanh niên mặc hắc y liền quỳ xuống mặt đất, cung kính nói.

Không chỉ có bọn họ, gần ngàn binh sĩ hai bên cũng quỳ xuống, thần sắc cuồng nhiệt. Thậm chí tất cả mọi người ở cửa thành khi nhìn thấy Cổ Yêu tâm thần đều run rẩy mà quỳ lạy.

Trong ngoài thành trì lúc này chỉ có duy nhất một người không quỳ, đó là Vương Lâm.

Đại hán mặc kim giáp kia vừa quỳ xuống lập tức phát hiện ra Vương Lâm còn đứng, nhất thời sửng sốt, ánh mắt lộ vẻ không thể tin nổi. Không chỉ có hắn mà cả Khổng Ti, thậm chí cả thanh niên mặc hắc y cũng giật mình sững sờ lộ vẻ hoảng sợ.

Chỉ một hoàng tử làm sao có thể khiến Vương Lâm quỳ lạy. Đừng nói là hắn, dù là Đại Thiên Tôn cũng không có cách khiến Vương Lâm quỳ lạy. Dù là Tiên Hoàng hắn cũng chỉ ôm quyền mà thôi.

Vương Lâm bình tĩnh nhìn Cổ Yêu đang rít gào. Trên đỉnh đầu hắn giờ phút này có một người mặc hoàng bào đang đứng, tóc đen tung bay. Đây là một thanh niên tướng mạo tầm thường nhưng lại có một khí chất không nói lên lời. Hắn đứng đó giống như cao quý vô cùng.

Phía sau hắn còn có một nữ tử mặc y phục màu lam. Thoạt nhìn tuổi không lớn, ánh mắt nhìn về phía Vương Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

Thanh niên mặc hoàng bào kia cũng nhìn thấy Vương Lâm là người duy nhất đang đứng, ánh mắt lại chuyển lên nhìn về phía bầu trời đang truyền tới tiếng ầm vang một lần nữa. Thanh niên này không nhìn Vương Lâm nữa mà nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy trên bầu trời, từ trong cái khe vừa bị xé mở có một hư ảnh khổng lồ nữa đi ra. Hư ảnh này nhỏ hơn một chút, chỉ chừng vạn trượng, cất bước đi ra, sau đỉnh đầu có đôi sừng cong, toàn thân đen kịt, rõ ràng là một Cổ Ma!

Hai mắt Cổ Ma này đỏ bừng, mang theo vẻ điên cuồng và bạo ngược, giống như mơ hồ không thể tự khống chế, gầm rống lên cũng đạp lên mặt đất. Trên đỉnh đầu hắn có bảy người đang đứng.

Bảy người này gồm năm nam hai nữ, hướng về phía nam tử trên đỉnh đầu Cổ Yêu ôm quyền vái một cái, ánh mắt đang nhìn xuống mặt đất lập tức bị Vương Lâm là người duy nhất đang đứng hấp dẫn.

- Tộc nhân bất kính khiến chư vị chê cười rồi.

Thanh niên mặc hoàng bào hướng về phía bảy người trên Cổ Ma mỉm cười, sau đó xoay người nhìn về phía đại hán mặc kim giáp bởi Vương Lâm mà đang chấn động tâm thần.

- Lương Vân, hắn là người dưới trướng của ngươi sao?

Bẩm hoàng tử, người này ti chức không biết. Hắn vừa mới xuất hiện ở đây, nói là muốn... Muốn được nhìn thấy hoàng tử. Ti chức có tội, để hắn lưu lại… hiện giờ ti chức sẽ giết hắn để nghiêm trị!

Ánh mắt đại hán mặc kim giáp nọ lộ vẻ tức giận và sát khí.

- Không cần!

Hoàng tử lạnh lùng nói, ánh mắt chợt lóe sáng nhìn lên người Vương Lâm.

- Đà Lạc giết hắn đi!

Hoàng tử mở miệng. Lập tức Cổ Yêu mấy vạn trượng dưới thân hắn phát ra tiếng gầm thét, tay phải khổng lồ bỗng nhiên hướng về phía Vương Lâm chụp một cái!

Nhìn hành động này thì giống như muốn bắt lấy Vương Lâm mà bóp nát! Ở trên bàn tay, móng tay sắc bén giống như có thể xé tan hư vô, hóa thành mấy luồng hắc tuyến mang theo yêu khí ngập trời đánh thẳng tới Vương Lâm!