Tiên Nghịch

Chương 216: Đằng Tam



Đằng Tam thoạt nhìn cũng không còn trẻ, tóc mai cũng đã nhạt màu, xem tướng mạo ước chừng cũng tầm trên dưới năm mươi tuổi. Nếu nhìn kỹ có thể nhận ra, tướng mạo của thê tử Vương Trác và người này cũng có vài phần tương tự.
 
Người này bề ngoài cực kỳ anh tuấn, trên khuôn mặt thanh tú tuyệt không một tì vết nhỏ, lại thêm một đôi mắt sâu hơn như biển đen, ánh mắt như bảo thạch ngời sáng.
 
- Tú Tú, bây giờ Đằng gia ta gặp phải cường địch, lão tổ nhất nhất không ra mặt, điều này rất kỳ lạ. Nếu lần này bình an trở về Đằng gia thành, ngươi và muội muội cũng không cần ra ngoài nữa.
 
Đằng Tam nhẹ nhàng nói.
 
Đằng Tú Tú là con gái của Đằng Tam. Thực tế, Đằng Tam ngừng bế quan tu luyện ra khỏi gian mật thất là để đưa Đằng Tú Tú quay về Đằng gia thành.
 
Nàng nhẹ gật đầu.
 
- Nếu… nếu lần này cha khó thoát khỏi một kiếp chẳng may mất mạng, thì con cũng không cần đi tìm muội muội nữa, lập tức rời khỏi Triệu quốc, đi xa được bao nhiêu thì đi. Đi thật xa!
 
Do dự một chút, Đằng Tam nghiêm mặt dặn dò con gái.
 
Vương Trác bay bên cạnh nghe những lời này, tuy vẻ mặt vẫn bình tĩnh nhưng thâm tâm cũng cười lạnh.
 
Ánh mắt Đằng Tam dường như có thể nhìn thấu tâm can người ta, hắn quét một ánh mắt lạnh lùng qua con rể, trên mặt không chút biểu tình, khiến người ta không biết tâm trạng hắn hiện thế nào.
 
Dịu dàng đưa tay vuốt vuốt mái tóc con gái, lòng người cha lại trào dâng từng ngọn sóng yêu thương.
 
Nhiều năm trước, lão tổ khăng khăng ép hắn và thê tử phải chia lìa, hắn biết từ giờ trở về sau, cuộc đời này, tuy hắn sống, nhưng cũng chỉ là một bóng ma bên cạnh lão tổ. Tất cả chỉ vì thê tử của hắn là con gái phàm nhân, còn hắn là con trai chính tộc họ Đằng, là đứa cháu được lão tổ tông yêu quý nhất, quyết không thể lấy phàm nhân làm vợ.
 
Bởi vì, hậu thế Đằng gia, tất cần phải có cốt cách tu tiên!
 
Nếu muốn thay đổi thí phải có cường quyền. Tất phải vượt qua tu vi của lão tổ tông.
 
Nhiều năm sau, hắn tu thành, tuy nói hai đứa con gái dưới sự trợ giúp của hắn cũng bước vào Tu Chân giới, nhưng còn thê tử cũng hết tuổi thọ mà qua đời đã lâu. Hắn vô cùng bi thương thống khổ, đau như cắt từng khúc ruột, cho tới bây giờ vẫn chưa lúc nào nguôi.
 
Vô số năm qua, hắn luôn nghiêm khắc với bản thân, toàn tâm lao vào tu đạo. Chỉ có theo đuổi tu đạo hắn mới có thể miễn cưỡng tạm quên đi nỗi đau mất vợ.
 
Ở một mức độ nào đó, diện mạo của Đằng Tú Tú rất giống mẹ. Với nàng, hắn dồn tất cả tình yêu đối với người vợ đã chết vào tình phụ tử. Nàng chẳng những là con, mà còn giúp hắn xoa dịu nỗi đau nhớ vợ. Cho nên, cả đời này, hắn tuyệt không cho phép bất cứ kẻ nào tổn thương đến Đằng Tú Tú, sẽ không bao giờ để cho nàng chịu nửa điểm ủy khuất.
 
Lạnh lùng quét mắt qua con rể, Đằng Tam nhàn nhạt:
 
- Vương Trác, nể tình nghĩa của ngươi và Tú Tú, lão phu không giết ngươi. Ngươi đi đi! Từ nay về sau, Đằng Tú Tú và ngươi không có nửa điểm quan hệ.
 
Ánh mắt Vương Trác lóe sáng, chằm chằm nhìn Đằng Tam, cười lạnh:
 
- Điên thật!
 
Dứt lời, hắn lùi lại, lập tức rời đi.
 
Nghe những lời này, Đằng Tú Tú biến sắc, vội vàng tiến lên giữ lấy tay Vương Trác, xuay người lại, hai mắt đẫm lệ mênh mông nhìn phụ thân, cắn chặt môi dưới lặng im không nói.
 
Ánh mắt người cha dù vẫn lạnh như băng, nhưng thâm tâm hắn thầm than, chậm rãi quay đầu đi. Ánh mắt của Tú Tú và vong thê năm đó giống nhau như đúc, hắn không thể trước mặt con gái mà ra tay giết chết con rể. Bởi hắn không muốn con gái hắn cả đời đau thương.
 
- Vương Trác, mặc dù năm đó Đằng gia đã làm quá nhiều việc có lỗi với toàn gia tộc ngươi, nhưng ta vẫn hy vọng ngươi sẽ không làm tổn thương đến Tú Tú. Các ngươi……… dù sao cũng là đạo lữ song tu. Cha mẹ ngươi có lẽ không thể làm bạn bên ngươi cả đời, nhưng thê tử của ngươi là người duy nhất có thể đi cùng ngươi đến hết quãng đời còn lại. Vương Trác, ngươi tự lo cho tốt!
 
Vương Trác trầm mặc, liếc mắt nhìn Đằng Tú Tú, nội tâm vô cùng phức tạp. Thực tế cho đến giờ hắn cũng không biết, nếu thực sự có một ngày như vậy mình nên chọn lựa thế nào.
 
Đằng Tú Tú ngấn lệ nhìn hai người đàn ông quan trọng nhất đời mình, khẽ nói:
 
- Phụ thân, Vương Trác sẽ không đâu. Chàng sẽ không đâu!
 
Câu nói cuối cùng của nàng tràn ngập niềm vững chắc vào phu quân. Nữ nhân đáng thương, cho đến tận lúc này vẫn chấp nhất tin tưởng Vương Trác vĩnh viễn sẽ không bao giờ làm tổn thương nàng.
 
Đằng Tam mặc dù nét mặt vẫn bình thản, nhưng sát khí trong lòng vẫn không hề giảm, ngược lại càng nhiều hơn. Nếu là như trước, Đằng gia còn đang thế thịnh, Vương Trác sống hay chết, với hắn chẳng có ý nghĩa gì. Đằng Tam mười phần chắc chắn thằng nhãi hèn nhát này sẽ không hành động thiếu suy nghĩ.
 
Nhưng hiện tại là khi Đằng gia đang gặp sóng gió, hoàn toàn bất đồng với trước kia. Đằng Tam đã quyết định, về tới Đằng gia thành rồi, sẽ tìm một cơ hội giết Vương Trác.
 
Hắn vẫn có một cảm giác, nếu Vương Trác này không chết, Đằng Tú Tú sẽ gặp nguy hiểm.
 
Chỉ có điều, hắn không thể có cơ hội này.
 
Một đám mây đen bỗng từ phía chân trời bay tới, gần như trong chớp mắt bao trùm khắp bốn phía, dường như bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống.
 
Ánh mắt Đằng tam ngưng trọng, gần như không do dự, ngón trỏ tay phải búng một cái, phun ra một ngụm nguyên anh tinh huyết. Cùng lúc một điểm sáng bay ra từ trong túi trữ vật, dung nhập với tinh huyết, lập tức hóa thành một quầng sáng hình tròn xuất hiện trước mặt hắn.
 
Bàn tay Đằng Tam phất một cái, Đằng Tú Tú kinh hô một tiếng, thân mình không thể tự chủ bị hắn ném vào trong quầng sáng, nàng nhìn Vương Trác, âm thanh tràn đầy tuyệt vọng cầu xin:
 
- Phụ thân!
 
Tiếng nói con gái vọng vào tai, Đằng Tam thực sự không thể nhẫn tâm, thầm thở dài, thay phải lại phất một cái, ném luôn Vương Trác vào bên trong quầng sáng.
 
Vương Trác cùng với Tú Tú, hai người biến mất.
 
Hết thảy diễn ra cực nhanh, gần như ngay trong nháy mắt màn sương đen bao phủ, Đằng Tam không tiếc hy sinh tu vi của chính mình, lấy ra một lượng lớn nguyên anh tinh huyết đem hai vợ chồng Đằng Tú Tú truyền tống đi.
 
Xong đâu đó, trong lòng hắn không còn tiếc nuối, thân hình đứng thẳng, ngẩng đầu nhìn trời, bên người hắn vô thanh vô tức xuât hiện một thanh phi kiếm màu cam đang tỏa sáng .
 
Phi kiếm này hắn tự luyện thành, tên gọi Điệu Vận – vợ hắn, tên có một chữ "Vận".
 
Thanh kiếm này mỗi ngày hắn đâu dùng linh lực mà lau, trừ hắn ra, không một ai được phép chạm vào, kể cả Đằng Hóa Nguyên cũng không phải ngoại lệ.
 
Khi đấu pháp với người khác, hắn cũng không dùng đến kiếm này.
 
Cái chuôi phi kiếm hắn quý trọng nâng niu vô cùng, dường như không kém gì Tú Tú. Thanh kiếm này, khi hắn luyện, vợ hắn đã để lại bên trong một giọt máu tươi.
 
Cũng vì giọt máu phàm nhân này khiến cho uy lực của kiếm bị sụt giảm không ít, nhưng Đằng Tam không quan tâm, trong mắt hắn, kiếm còn người còn, kiếm mất người mất.
 
Giờ phút này, trong lòng Đằng Tam chiến ý dâng cao mãnh liệt. Hắn biết, hôm nay mình chắc chắn sẽ chết.
 
Nếu cho hắn chọn cách chết, hắn hy vọng có thể cùng kiếm này chết.
 
Nhẹ nhàng vuốt khắp phi kiếm, đây là lần cuối cùng trong đời hắn dùng linh lực lau kiếm. Sau đó hai mắt Đằng Tam bỗng lóe sáng, lộ vẻ kiên quyết, không nói hai lời vỗ vào thanh kiếm, lập tức phi kiếm vù vù một tiếng bay nhanh về phía màn sương đen.
 
Đằng Tam nhảy lên theo sát phi kiếm, thúc đẩy linh lực toàn thân đến cực hạn, cả người và phi kiếm hòa vào nhau hóa thành một ngôi sao băng sáng rực, lao đến màn sương.
 
Bên trong sao băng, Đằng Tam dường như mơ hồ có thể nhìn thấy thê tử đang đứng trước mặt hắn mỉm cười vẫy gọi.
 
Sao băng xé trời bay xuyên qua màn sương đen dừng lại ở ngoài trăm dặm .
 
Màn sương đen lay động, ngưng tụ lại thành một bóng người hư ảo. Bóng người đó hiện rõ dần, đó là Vương Lâm, hắn có chút suy tư nhìn theo ngôi sao băng đã mất phương hướng.
 
Một khắc vừa rồi, người đàn ông trung niên không chút sợ hãi vọt thẳng tới hắn, lao vào cái chết, nhưng ngay trong khắc bỏ mình, Vương Lâm cảm nhận nhận một tia ý niệm thương nhớ đau xót.
 
Trầm mặc một lúc, hắn không lấy hồn phách người này, tuy rằng hồn phách này nếu luyện sẽ có một thượng đẳng ma đầu. Hắn thật không ngờ, dù là người Đằng gia cũng có người tình nghĩa nhường ấy. Chỉ có điều, người này tất phải chết, bởi hắn mang họ Đằng.
 
Bên ngoài trăm dặm, sao băng rơi xuống đất, thân thể Đằng Tam không có một vết thương nhỏ, hai mắt hắn mở trừng trừng không nhắm, hô hấp đã ngừng, sự sống đã tuyệt.
 
Trong tay hắn, Điệu Vân phi kiếm cũng lóe sáng lần cuối rồi gãy thành từng đoạn….
 
Đằng gia thành.
 
Đằng Hóa Nguyên đang ở tầng trên cùng tòa nhà tổ, kinh ngạc nhìn một loạt ngọc giản. Loạt ngọc giản này có chín miếng, trong đó năm miếng đã vỡ vụn. Ngay khi lão đang chăm chú nhìn, là lúc miếng ngọc của Đằng Tam phát ra một tiếng "rắc" khẽ, vỡ làm hai.
 
Đằng Hóa Nguyên cả thân mình run rẩy, bỗng cảm thấy già đi rất nhiều, lão run run vươn tay sờ qua từng khối ngọc giản đã vỡ, sau cùng dừng trên khối Đằng Tam, từ hai con mắt chảy xuống hai giọt nước mắt hiếm hoi suốt bốn trăm năm nay không một lần rơi.
 
- Hải nhi… Đằng Hóa Nguyên thì thào gọi.
 
Đằng Hải – là tên thật của Đằng Tam.
 
Chín tộc nhân hạch tâm của Đằng gia, khi có người kế thừa sẽ lưu lại ở tòa nhà tổ một tia linh hồn đặt trong một khối ngọc giản được đặc chế. Mới trong hai ngày ngắn ngủn, từng khối ngọc giản lần lượt vỡ vụn, mỗi lần như vậy, trong lòng Đằng Hóa Nguyên lại một lần đau đớn.
 
Nhất là Đằng Ngũ, Đằng Hóa Nguyên gần như đã tận mắt chứng kiến cái chết của hắn. Chỉ cách có mười trượng thôi… Cảm giác gần nhau trong gang tấc mà trong nháy mắt đã âm dương cách biệt, mặc dù Đằng Hóa Nguyên lão tổ tông trái tim rắn như đá cũng không thể không đau.
 
Đằng Ngũ, xét về tướng mạo, ngoại trừ Đằng Nhất là giống Đằng Lệ đã chết nhất. Cũng vì thế hắn nhận được khá nhiều sự yêu quý của Đằng Hóa Nguyên.
 
Đằng Cửu với tuổi thơ cay đắng đã hình thành nên nhân cách méo mó. Cũng vì thế cho nên hắn đã lâm vào con đường tu luyện cực đoan không từ thủ đoạn đến cạn kiện cả sinh mạng. Đằng Hóa Nguyên vì hắn đã chuẩn bị cực phẩm đan dược. Nhưng giờ thì đan dược không dùng được nữa.
 
Đằng Bát, Đằng Lục, Đằng Tứ. trong lòng lão cũng có địa vị, nhưng Đằng Tam mới khiến cho lão nặng lòng nhất.
 
Đằng Tam! Đã từng có lúc Đằng Hóa Nguyên coi hắn là sỉ nhục của cả Đằng gia. Thân là hạch tâm đệ tử không ngờ bỏ bê không thiết gì đến tu luyện chỉ một mực mê đắm một nữ tử phàm nhân. Vì thế, lão cưỡng ép uyên ương chia lìa, mặc cho năm tháng vô tình mang đi sinh mạng của nàng.
 
Đằng Hóa Nguyên biết, Đằng Tam hận lão!
 
Nhưng điều này cũng không làm giảm đi lòng yêu quý của lão đối với hắn, thậm chí, đối với việc đó, trong lòng lão còn mơ hồ mang chút hối hận. Có điều, chút hối hận này cũng chẳng còn ý nghĩa gì nữa, bởi Đằng Tam đã chết!