Tiên Nghịch

Chương 430: Người lòng dạ sắt đá



Những bức tượng gỗ điêu khắc toàn bộ đều giống nhau như đúc, trên đó đều khắc một thanh niên anh tuấn.
 
- Việc năm đó tiền bối dặn bảo, vãn bối đã toàn bộ hoàn thành!
 
Vương Lâm nói xong, đi đến một góc, khoanh chân ngồi xuống, không nói gì nữa.
 
Ánh mắt Vân Tước Tử chợt loé lên, tay phải vung về phía trước. Những bức tượng gỗ điêu khắc lập tức biến mất. Lão nhìn Vương Lâm không nói gì nữa, ánh mắt lại nhìn về cái cửa thật lớn trong hư không.
 
Đối với việc làm thế nào mà Vân Tước Tử có thể đi vào nơi này Vương Lâm cũng không có hứng thú tìm hiểu. Tiên Di Tộc truyền thừa vô số năm, nội bộ nhất định có những thần thông đặc biệt. Hơn nữa Vương Lâm cũng không phải là người đa sự, vì một chuyện mà phải gặng hỏi.
 
Vương Lâm đã từ bỏ việc đạt được Tu Tinh tinh. Hắn chỉ muốn thu hồi lại mệnh hồn của mình mà thôi.
 
Dù sao Tu Tinh tinh liên quan đến toàn bộ sinh mệnh trên Chu Tước Tinh. Vương Lâm còn chưa đến độ vì ham muốn cá nhân của bản thân mình mà hy sinh tất cả sinh mệnh trên Chu Tước Tinh được.
 
Đương nhiên, nếu là kẻ có thù oán với hắn thì lại khác. Năm đó hắn có thể tiêu diệt toàn tộc Đằng gia, tuyệt sát toàn bộ những người liên quan. Bởi vậy có thể thấy được Vương Lâm không phải là loại người lòng dạ uỷ mị như đàn bà.
 
Sau khi khoanh chân ngồi xuống, ánh mắt hắn chợt loé lên, đảo qua người của Kiền Phong. Lúc này ánh mắt của Kiền Phong cũng đang nhìn lại hướng hắn. Ánh mắt hai người ở giữa không trung đối chọi lại nhau.
 
Khoé miệng Vương Lâm lộ ra một tia lạnh như băng, thu hồi ánh mắt, nhìn sang người mang mặt nạ kia. Người này có chút xa lạ, sau khi nhìn thoáng qua Vương Lâm cũng không để ý thêm nữa. Sau đó hắn chăm chú nhìn vào lão già lưu lại nụ cười quỷ dị trên lối vào Chu Tước Sơn.
 
- Hắn rốt cuộc là ai?!
 
Lão già này tạo cho Vương Lâm cảm giác bị uy hiếp, so với Vân Tước Tử còn đáng sợ hơn mấy lần. Hàn mang trong mắt Vương Lâm loé ra, nhìn chằm chằm vào lão già, trở nên trầm mặc.
 
Lão già phát hiện ra ánh mắt của Vương Lâm cũng chuyển mắt nhìn lại. Trên miệng lại lộ ra nụ cười âm trầm, Vương Lâm cảm giác rất quen thuộc nhưng hắn khẳng định là chưa từng gặp qua người này trong đời mình.
 
Đúng lúc này từ chân trời xuất hiện một đạo vòng cung phá không lao tới. Trong đạo vòng cung có một dáng người rất nổi bật. Người này nhoáng lên một cái, tránh thoát một cái khe thứ nguyên, đáp xuống đỉnh Linh Sơn.
 
Nữ tử này tướng mạo cực kỳ xinh đẹp, quần áo như sóng cuộn dập dềnh, giống như một tiên tử đứng trên đỉnh Linh Sơn.
 
Ngay khi Vương Lâm nhìn rõ nàng, sắc mặt lập tức trầm xuống. Nữ tử này không phải phải ai khác mà chính là Liễu Mi.
 
Thực ra Liễu Mi có một câu rất đúng, Vương Lâm và nàng vốn cùng một loại người, ở đáy lòng đều là một tia vô tình.
 
Vương Lâm chỉ nhìn thoáng qua rồi thu hồi lại ánh mắt, vẻ mặt lạnh như băng. So với lúc trước, khi đánh một trận với Vương Lâm, Liễu Mi không có gì thay đổi.
 
Trên mặt Liễu Mi lộ ra một tia ai oán nhìn Vương Lâm. Nàng khẽ bước tiến về chỗ Vương Lâm.
 
Vương Lâm nhướn mày, đối với Liễu Mi hắn không có chút ấn tượng tốt đẹp nào. Cảnh tượng như mộng kia dưới con mắt của hắn chẳng qua là do âm dương tạo thành mà thôi. Hắn lạnh lùng liếc nhìn Liễu Mi một cái, bình thản nói:
 
- Vương mỗ không muốn bị quấy rầy, đừng đến gần đây!
 
Liễu Mi dừng lại, ánh mắt nàng nhìn Vương Lâm, nhẹ giọng nói:
 
- Ngươi thật sự là người lòng dạ sắt đá sao?!
 
Trong mắt Vương Lâm vẫn bình tĩnh, lạnh lùng nói:
 
- Tránh ra.
 
Liễu Mi nhìn Vương Lâm, bỗng nhiên mỉm cười, lại nói:
 
- Lý Mộ Uyển kia ở trong lòng ngươi là như thế nào vậy?
 
Sát khí trong mắt Vương Lâm loé lên, lạnh giọng nói:
 
- Cút! Ngươi dù ý cảnh đã đạt viên mãn nhưng Vương mỗ muốn giết ngươi cũng không quá khó khăn, đừng có mà tìm chết!
 
Lời nói này của Liễu Mi là muốn phá hư đạo tâm của hắn nhưng nàng lại không biết Lý Mộ Uyển chính là "vảy ngược" (1) của Vương Lâm. Động vào, hắn liền muốn giết người! Nếu lúc này không phải là lúc để ra tay thì Vương Lâm nhất định đã xuất ra Tôn Hồn Phiên giết nàng.
 
(1) Ý nói như Rồng có vảy ngược, động vào tất nổi giận.
 
Vương Lâm, đúng là người đối với hắn có ơn thì cực kỳ xem trọng nhưng đồng dạng đối với những người vô can từ bên ngoài thì luôn lạnh như băng.
 
- Người sắt đá, nửa điểm cũng không sai!
 
Liễu Mi khẽ mỉm cười, xoay người rời đi, hướng về chỗ Kiền Phong.
 
Vương Lâm thu hồi ánh mắt, lại nhìn sang lão già âm trầm kia đang nhìn lại chỗ hắn.
 
- Người này hay là do đoạt xá chăng?
 
Đáy lòng Vương Lâm khẽ động.
 
Hắn nghĩ đến khả năng này, nếu không như thế thì sao người này lại gây cho hắn cảm giác quen thuộc như thế. Nếu Vương Lâm là một phàm nhân thì hắn sẽ không vì một nụ cười mà liên tưởng đến quá nhiều sự tình như thế. Dù hắn là tu sĩ bậc thấp thì hắn cũng không có được thần thông huyền diệu bậc này.
 
Nhưng Vương Lâm là Anh Biến sơ kỳ tu sĩ. Anh Biến tu sĩ dù là ở trong tinh không thì cũng có thể coi là cường giả một phương, không thể xem thường.
 
Nếu là trước khi Tiên giới chưa tan biến, Anh Biến tu sĩ chính là một bậc tiên nhân, thân thể hoàn toàn từ Tiên lực ngưng tụ mà thành, tự nhiên có một chút cảm ứng huyền diệu.
 
Loại cảm ứng này cực kỳ kỳ diệu, chỉ có một số tu sĩ thực lực rất mạnh mới có khả năng làm được.
 
Nếu tu vi cực kỳ cao thâm, thường thì chỉ cần tâm niệm khẽ động, mơ hồ có thể nhìn thấu một số việc của tương lai. Loại thần thông huyền diệu này không ngôn từ nào có thể diễn tả được.
 
Giờ phút này, đáy lòng Vương Lâm chính là có loại cảm giác này. Hắn biết rằng chính mình tuyệt đối không nhìn lầm, lão già mỉm cười âm trầm kia rất quen thuộc.
 
- Ta đã tu luyện hơn sáu trăm năm, kẻ thù vô số nhưng nếu chỉ cần một nụ cười mà có thể khiến ta kinh tâm … thì chỉ có một!
 
Ánh mắt Vương Lâm bình tĩnh nhưng nội tâm cũng nhấc lên sóng gió ngập trời!
 
Hắn hít một hơi thật sâu, cúi đầu, đồng tử trong mắt co rụt lại, lộ ra vẻ kiêng kị.
 
- Đồ Ti ma niệm, Thác Lâm!
 
Thân mình Vương Lâm trở nên lạnh lẽo. Nếu nói người nào ở trên Chu Tước Tinh mà hắn kiêng kỵ nhất thì Chu Tước Tử vẫn chưa được xếp đầu tiên. Đó chính là người mà năm đó, khi tu vi của hắn chỉ mới là Kết Đan, tiến vào Cổ Thần chi đại, trêu chọc nam tử như mà thần kia - Thác Lâm!
 
Cổ Thần Đồ Ti truyền thừa chia làm hai phần, ký ức truyền thừa và lực lượng truyền thừa!
 
Trong hai loại truyền thừa này thì ký ức truyền thừa chính là ký ức cả đời của Đồ Ti, trong đó bao gồm cả phương pháp tu luyện Cổ Thần quyết, từng loại thần thông để từ từ tu luyện thành Cổ Thần.
 
Thậm chí trong ký ức của Đồ Ti còn có một bức tinh đồ khổng lồ, đây chính là hết thảy những gì hắn đã trải qua năm đó khi ngao du tinh không.
 
Ký ức này đã trợ giúp Vương Lâm rất nhiều. Nếu không có ký ức truyền thừa này, bản tôn của hắn lúc này quyết không thể tu luyện đạt tới cảnh giới tam tinh Cổ Thần được.
 
Nhưng ký ức chỉ là ký ức, không có thực chất lực lượng. Vương Lâm, qua ký ức của Cổ Thần Đồ Ti, có thể chỉ ra hơn mười loại thần thông pháp thuật mà có thể huỷ diệt cả Chu Tước Tinh.
 
Những thần thông này hắn biết được khẩu quyết, biết phương pháp thi triển nhưng không có cách nào để vận dụng. Yêu cầu thấp nhất là cần có thực lực của thất tinh Cổ Thần mới có thể làm được.
 
Cho nên, hắn chỉ có thể làm từng bước một, chậm rãi khiến cho bổn tôn ngày càng cường đại, đem ký ức của Đồ Ti chân chính phát huy ra.
 
Đồng dạng, người có được lực lượng truyền thừa - Thác Lâm cũng là như thế. Hắn có được toàn bộ lực lượng của Đồ Ti, đó là bát tinh Cổ Thần, thực lực cường đại khiến ai cũng phải khiếp sợ.
 
Nhưng hắn dù có lực lượng nhưng không thể thi triển ra được. Như là năng lượng trong kinh mạch rất mạnh nhưng không có cách nào phát huy ra.
 
Lúc này hết thảy những gì mà hắn có thể phát huy ra chỉ là một số bản mạng thuật mà hắn tự nhiên nắm giữ được khi sinh ra từ ma niệm của Đồ Ti mà thôi. Thông qua chúng, hắn chỉ có thể sử dụng được một chút lực lượng truyền thừa. Chẳng qua những phương pháp của hắn chỉ là những cấp bậc thấp nhất mà thôi, không thể phát huy ra toàn bộ lực lượng truyền thừa.
 
Chính xác mà nói, hiện tại thực lực cực hạn mà Thác Lâm có thể phát huy ra chỉ tương đương với năm tinh mà thôi. Đối với kẻ có được lực lượng truyền thừa đến bát tinh Cổ Thần như hắn mà nói thì chút thực lực đó quá mức nhỏ bé.
 
Nhưng đối với hết thảy các sinh vật trên Chu Tước Tinh mà nói thì năm tinh Cổ Thần chỉ tồn tại trong truyền thuyết, hoàn toàn siêu việt cấp bậc Vấn Đỉnh kỳ rồi!
 
Khát vọng lớn nhất của Thác Lâm đó là đạt được ký ức truyền thừa. Một khi đoạt được ký ức, hắn chỉ cần một đoạn thời gian để hấp thu, liền khiến thân thể hắn ngưng luyện, chân chính trở thành bát tinh Cổ Thần!
 
Đến lúc đó, dù là những lão quái vật của Tu Chân Liên Minh cũng sẽ phải kinh sợ.
 
Hết thảy những điều này nếu năm đó, Vương Lâm không tiến vào trong Cổ Thần chi địa, thì sớm muộn gì cũng có một ngày mà Thác Lâm có thể hấp thu ký ức truyền thừa, thoát ra khỏi cơ thể của Cổ Thần.