Tiên Nghịch

Chương 451: Tiểu đệ ra tay trước



Cái mà Thiên Chi Quan khảo nghiệm chính là ý cảnh! Lúc này bên trong Thiên Chi Quan, Vương Lâm đang ngồi khoanh chân yên lặng trầm tư. Sau khi hắn bỏ qua Địa Chi Quan liền tiến vào nơi này, trải qua một đợt khảo nghiệm cuối cùng, ngồi tĩnh tọa ở đây đã ba mươi ngày. Trong ba mươi ngày này, Vương Lâm vẫn thủy chung cân nhắc không biết trong cửa ải này có sự huyền diệu gì, tại đây ý cảnh của hắn có thể tiếp cận thiên đạo một cách vô hạn, tại đây khoảng cách tới thiên đạo như thể chỉ bằng một bàn tay, nâng tay lên là có thể chạm tới. Sau một thời gian ở bên trong cửa ải này, Vương Lâm gần như đã quên mất khái niệm thời gian, hắn trước sau vẫn ngồi tĩnh tọa, không hề động đậy, từ lúc bắt đầu tiến vào nơi đây ý cảnh cũng chưa hề được phóng thích ra. Vương Lâm không vội, nhờ tĩnh tọa, hắn mơ hồ cảm thấy chạm tới được một vật, kết hợp những trải nghiệm ở Nhân Chi Quan và Địa Chi Quan, bên trong nguyên thần Vương Lâm một chữ đạo chậm rãi dần dần hiện ra. Tới một ngày, Vương Lâm đã ở trong Thiên Chi Quan được năm mươi mốt ngày, lúc này, hắn mở hai mắt, tỉnh lại sau khi tĩnh tọa, hai mắt hắn không có ánh sáng gì nhưng lại có những tia kỳ dị chớp động không ngừng.
 
Hắn ở đó trầm tư ít lâu, khóe miệng thấp thoáng mỉm cười.
 
- Ba cửa ải Nhân, Địa, Thiên hóa ra đều không phải là khảo nghiệm mà là một loại cơ duyên, hiểu được là hiểu được, ngộ ra là ngộ ra, thì ra là như thế… Vương Lâm duỗi hai tay, đứng dậy nhìn bốn phía, cười nói:
 
- Ta bỏ qua Thiên Chi Quan!
 
Một lời vừa nói ra, bốn phía đột nhiên loáng lên, như điên cuồng xoay tròn lấy Vương Lâm làm tâm điểm, nhanh chóng chuyển động, cuối cùng run lên một cái, hết thảy vật chất ở xung quanh toàn bộ đều biến mất tăm. Vương Lâm vẫn đứng trên Thập Vạn Đại Sơn bên ngoài Thiên Vận Tông, phía trước hắn có một người đang đứng. Người này mặc áo tím, vẻ mặt hiền lành, mỉm cười nhìn Vương Lâm.
 
- Vương Lâm sư đệ, ta là Triệu Tinh Sát, trong đám đệ tử hàng chữ Tử của sư tôn ta là người nhập môn sớm nhất, ngươi phải gọi ta là đại sư huynh!
 
Vương Lâm liếc nhìn người này một cái rồi ôm quyền nói:
 
- Vương Lâm bái kiến đại sư huynh!
 
Triệu Tinh Sát mỉm cười, đưa tay về phía trước, nói:
 
- Vương Lâm sư đệ, đi theo ta, sư tôn đã sắp xếp, người hãy ở tạm trong Tử Vân Các.
 
Triệu Tinh Sát nói xong, thân mình khẽ động, đi trước dẫn đường, Vương Lâm bước tới một bước đi theo. Hai người hóa thành hai đạo cầu vồng đi vào sâu bên trong Thập Vạn Đại Sơn. Trong lúc phi hành, Triệu Tinh Sát dọc đường giới thiệu tương đối tỉ mỉ về Thiên Vận Tông. Người này phong cách nói chuyện cũng có chút thú vị, thường thường từng lời nói ra đều có trọng điểm, làm cho Vương Lâm đối với Thiên Vận Tinh bắt đầu có chút ấn tượng.
 
- Triệu sư huynh, không biết Thiên Vận Tử tiền bối có tất cả bao nhiêu đệ tử?
 
Vương Lâm hỏi. Triệu Sát Tinh mỉm cười, tay phải bấm quyết, điểm về phía trước, tầng mây ở phía trước bỗng nhiên tản ra, lộ ra một thông đạo. Hắn vừa bay vào vừa cười nói:
 
- Sư đệ, cả đời sư tôn thu nhận bẩy hệ đệ tử phân làm Xích, Chanh, Hoàng, Lục, Thanh, Lam, Tử. Ngươi và ta là đệ tử cùng thế hệ.
 
- Tử hệ!
 
Ánh mắt Vương Lâm lóe lên. Triệu Tinh Sát than nhẹ, nói:
 
- Trong bảy hàng đệ tử, Tử hệ của chúng ta thực lực là yếu nhất, việc này ngày sau có thời gian ngươi sẽ tự hiểu, ta cũng không muốn nói nhiều.
 
Sau khi bay được ít lâu, xuyên qua Thập Vạn Đại Sơn, phía trước xuất hiện một ngọn núi lớn cao ngất có mây mù bao phủ. Ở trên đó có một tòa tháp cực kỳ xa hoa, từng đạo tử quang nồng đậm khuếch tán ra bốn phía, hình thành một quầng sáng màu tím, toàn bộ núi non cây cối bốn phía bị chiếu rọi thành một dải màu tím. Nơi đây giống như ngọn nguồn của đám tử khí kia, khiến cho người ta nhìn thấy sẽ lập tức tâm thần chấn động.
 
- Vương Lâm sư đệ, đi theo ta!
 
Triệu Tinh Sát thân mình khẽ động, xông thẳng lên ngọn núi, Vương Lâm theo sát phía sau. Dưới chân ngọn tháp trên đỉnh núi có vô số đệ tử của Thiên Vận Tông đang ngồi thổ nạp, từ xa nhìn lại đông đúc không dưới mấy vạn người. Ở phía sau ngọn núi này có vô số lầu các, bên trong đều có đệ tử hoặc giảng đạo hoặc tu luyện pháp thuật, hoặc khoanh chân tĩnh tọa. Đảo qua một vòng, Vương Lâm tính được đệ tử ở nơi đây không dưới mười vạn! Ngọn núi này thật sự quá lớn, nhất là phía sau này liên miên bất tận giống như một con rồng lớn đang nằm, làm cho người ta nhìn thấy sẽ không tự chủ được đánh mất bản thân, cả người chìm đắm vào bên trong tông phái.
 
- Nơi này là sơn môn của Thiên Vận Tông ta. Vương Lâm sư đệ, đi về hướng tây là Tử Vân Các, nơi đó ngươi dùng thần thức sẽ có thể nhìn thấy ngay. Sư huynh còn có chuyện quan trọng, không thể tiếp tục đi cùng đệ nữa!
 
Triệu Tinh Sát liền ôm quyền, mỉm cười nói. Vương Lâm gật đầu, hướng về Triệu Tinh Sát ôm quyền, thân ảnh như điện hướng về phía tây bay đi.
 
Vẻ mặt Triệu Tinh Sát trước sau vẫn hiền lành không có gì thay đổi, chỉ có trong mắt đột nhiên lóe lên một tia kỳ dị. Vương Lâm trong lúc phi hành trong lòng hừ lạnh, khi hắn lần đầu tiên nhìn thấy Triệu Sát Tinh đã nhận ra người này chính là người phát ra luồng sáng bảy màu mà hắn gặp trong Nhân Chi Quan, nhưng Vương Lâm tâm cơ thâm trầm, trên đường không để lộ một chút sơ hở nào. Ít lâu sau, thần thức Vương Lâm đảo qua, thấy được ở phía trước có một lầu các tỏa ra ánh sáng màu tím nhạt, trên đó có viết ba chữ lớn: " Tử Vân Các".
 
Thiên Vận Tông này quả thật quá lớn, chỉ Tử Tông mà quy mô đã như thế này, không biết sáu tông còn lại như thế nào, lại còn có tổng tông của Thiên Vận Tông, chắc sẽ làm cho người ta không thể tưởng tượng được.
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, thân mình như điện, hạ xuống bên ngoài Tử Vân Các. Vừa đặt chân xuống, hắn nhướn mày nhìn vào bên trong Tử Vân Các! Chỉ thấy ở trong Tử Vân Các có một người đi ra, người này là một nữ tử mặc quần áo màu tím, bên trên có nhiều đóa hoa nhỏ màu vàng để trang trí, khuôn mặt xinh đẹp, nhưng lúc này lại mang đầy sát khí nhìn Vương Lâm.
 
- Ngươi không thể ở nơi này.
 
Vương Lâm nhìn nữ tử này, bình thản nói:
 
- Vì sao?
 
Nữ tử kia trên mặt sát khí càng đậm, lạnh như băng nói:
 
- Không cần biết vì sao, ngươi ở chỗ nào cũng được, nhưng không thể ở nơi này!
 
Vương Lâm ánh mắt lóe lên, nhìn Tử Vân Các phía sau nữ tử, trầm mặc một lúc, xoay người lùi lại mấy bước, khoanh chân ngồi xuống, nhắm mắt tĩnh tọa.
 
Mới đến Thiên Vận Tinh nên Vương Lâm không muốn gây nhiều chuyện, thật sự không cần phải vì một nơi ở mà kết thù oán với người ta.
 
Hơn thế nữa tình thế ở đây có chút phức tạp, Vương Lâm trong lòng âm thầm cân nhắc, hết thảy mọi chuyện chỉ sợ đối với Tử Vân Các có quan hệ rất lớn.
 
Nàng kia nhìn Vương Lâm ngồi xuống, nhướn mày, lạnh như băng nói:
 
- Nơi này cũng không được, trong vòng trăm dặm quanh Tử Vân Các ngươi không được bước vào. Bây giờ ngươi rời khỏi đi!
 
Vương Lâm ngẩng mạnh đầu, trong mắt hiện lên một tia sát khí, nhìn chằm chằm nữ tử kia. Nàng này bản lãnh cũng chỉ là Anh Biến Sơ Kỳ, Vương Lâm chưa cần để mắt đến.
 
Nàng kia cũng không chớp mắt, đồng thời nhìn chằm chằm Vương Lâm.
 
Ít lâu sau, Vương Lâm thu ánh mắt, đứng lên đi về phía xa.
 
Mãi cho đến khi bóng dáng hắn biến mất khỏi tầm mắt nữ tử kia, nàng bị một cơn gió thổi qua, bỗng nhiên phát hiện không ngờ sau lưng mồ hôi đã ướt nhẹp.
 
Nàng cắn môi, ánh mắt trùng xuống, đi ra khỏi Tử Vân Các, ngồi ở một bên ngơ ngác nhìn không trung, hạ giọng nói:
 
- Tôn Vân sư huynh, chỉ cần sư muội ở đây, quyết không cho bất cứ kẻ nào thay thế vị trí của huynh, ai cũng không được!
 
Bên ngoài Tử Vân Các trăm dặm, có một vách núi phong cảnh rất tươi đẹp, Vương Lâm vung tay phải lên, một đạo kiếm quang từ trong túi trữ vật bay ra như tia chớp đâm vào vách núi, không lâu sau, tạo nên một động phủ.
 
Vương Lâm thu hồi phi kiếm, đi vào bên trong, sau khi xuất ra vài đạo cấm chế liền khoanh chân ngồi xuống, hít một hơi thật sâu.
 
Trong mắt hắn hiện lên vẻ suy tư cực sâu.
 
- Bầu không khí trong Thiên Vận Tông này có chút không thích hợp, ba cửa ải nhập môn ta không phải là hoàn toàn vượt qua, nhưng Triệu Sát Tinh lại gọi ta là sư đệ, hơn nữa nói Thiên Vận Tông đã sắp xếp cho ta ở tại Tử Vân Các.
 
Hiện tại, Tử Vân Các có người canh gác, không cho bất cứ kẻ nào tiếp cận.
 
Tất cả chuyện này đều như bị sương mù che đậy, không thấy được rõ ràng, cần phải nghĩ cách tìm hiểu những việc trước kia, nhất là những chuyện về Tử Vân Các!
 
Đêm khuya tại Tử Tông trong Thiên Vận Tông là một màn yên tĩnh, ngoại trừ một vài đệ tử canh gác, tuyệt đại bộ phận đều tập trung ngồi tĩnh tọa.