-Chẳng qua ta không được hoàn chỉnh…Khoảnh khắc khi ta thức tỉnh thì đã ở trong Yêu Cổ. Ta có thể cảm nhận được tấm da tên Yêu Cổ chính là của ta năm xưa. Rất nhiều năm qua ta không thể rời quá xa Yêu Cổ, thông qua một số thần thông ta chế tạo ra Long Đàm rồi giáo dục con dân… ….
-Ta có thể cảm nhận được tám cái Yêu quận khác trong lãnh thổ Yêu Linh cũng có những tồn tại tương tự như ta, phương pháp bọn họ lựa chọn cũng giống ta, đều chế tạo ra một địa phương giống như Long Đàm, giáo dục con dân… ….
- Rất nhiều năm trước ta và những tồn tại khác đã từng liên lạc với nhau, nhưng cuối cùng đều không thể thống nhất ý kiến. Mỗi một tồn tại giống ta đều muốn thôn phệ đối phương để mình trở nên cường đại…Đây có lẽ là phương pháp duy nhất có thể để một người trong số chúng ta trở nên hoàn chỉnh!
-Cho nên mới sinh ra chiến tranh giữa chín quận Yêu Linh trong nhiều năm nay…Tu sĩ xuất hiện cũng không ảnh hưởng đến thắng bại của cuộc chiến. Nên đám tu sĩ các ngươi mới được ở trong lãnh thổ Yêu Linh, có thể cùng tồn tại… ….
-Ngươi xuất hiện cũng không phải muốn nói cho ta biết những điều này, nhất định phải có nguyên nhân! - Vương Lâm truyền thần niệm nói.
-Không sai, ta có thể giúp ngươi sửa chữa lại thân thể, giúp ngươi vượt qua thiên kiếp ngày hôm nay. Ta có thể cho ngươi đầy đủ quyền lợi trong Thiên Yêu quận, chỉ cần ngươi làm giúp ta một chuyện, giúp ta thu hồi thánh vật của tám quận khác!
-Trên lãnh thổ Yêu Linh rất nhiều năm không phải chỉ có một mình ta là nghịch tu… ….
Không đợi Vương Lâm nói xong, âm thanh kia lại than nhẹ một tiếng rồi cắt ngang lời nói của Vương Lâm, chậm rãi nói:
-Ngươi không phải là người nghịch tu đầu tiên, nhưng ngươi lại là người phàm nhân đầu tiên tu luyện Cổ Thần! Ta có thể cảm nhận được khí tức Cổ Thần trên người ngươi…Khí tức này rất nhạt nhưng lại rất thuần khiết!
-Người trên mảnh đất Yêu Linh được ta giáo dục không thể chịu đựng được lực lượng của ta. Thân thể bọn họ không thể chống đỡ được sự tồn tại của ta. Cho dù là cường giả cũng không thể…Vì ta và bọn họ không phải là một tộc.
-Thân thể của tu sĩ tuy tốt hơn so với người ở đây nhưng cũng có hạn. Chỉ có rất ít người mới có thể miễn cưỡng tiếp nhận được lực lượng của ta… ….
-Ngươi thích hợp hơn so với những người khác, đây là nguyên nhân mà ta lựa chọn ngươi… ….
Vương Lâm trầm mặc một lúc lâu, hắn bình thản nói:
-Sửa chữa lại thân thể của ta, cho ta lực lượng có thể chống lại thiên kiếp!
-Như ngươi mong muốn… …. - Thanh âm kia trở nên vang vọng.
Trong nháy mắt cơ thể Vương Lâm đang chôn sâu trong lòng đất được một luồng lực lượng mênh mông bao trùm rồi điên cuồng khôi phục lại với tốc độ dùng mắt thường có thể nhìn thấy được. Kinh mạch hắn lại một lần nữa được nối liền, hơn nữa lại còn cứng cáp hơn trước kia rất nhiều.
Từng khớp xương trên toàn thân ngưng tụ lại rồi hoàn toàn khôi phục, thậm chí sức chống đỡ còn mạnh mẽ hơn trước kia mấy lần.
Chỉ trong nháy mắt, máu thịt đã được khôi phục lại như cũ, tất cả mọi thứ đã hoàn thành chỉ trong một khoảng thời gian rất ngắn.
Tiên lực thuận theo kinh mạch mà lưu chuyển khắp cơ thể Vương Lâm. Cùng lúc này, lực lượng mênh mông bao trùm khắp toàn thân đột nhiên co rút lại rồi tiến nhâp vào trong cơ thể Vương Lâm.
Năm lão già vừa mới từ trong lòng đất bay ra, cả đám đang định tiếp tục chửi bới, nhưng đúng lúc này đột nhiên bọn họ ngẩn người ra, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái hố sâu của Vương Lâm.
-Đây…Đây không phải là khí tức của lão tổ tông sao?
Một lão già trong đó đột nhiên mở to hai mắt rồi lẩm bẩm tự nói.
-Hình như là khí tức của lão tổ… ….
Thân thể Vương Lâm nhẹ nhàng bay ra khỏi hố sâu, mái tóc dài không gió mà bay, hai mắt nhắm chặt nhưng lại có một luồng Yêu lực không thể tưởng tượng từ trên người tràn ra ngoài.
Vương Lâm đứng thẳng bên đưới thiên uy, lúc này áp lực trong đất trời giống như không còn bất kỳ ảnh hưởng nào đến hắn. Vương Lâm phóng thẳng người lên, Yêu lực tản ra rồi ngưng tụ lại ở sau lưng hắn, trong nháy mắt đã hóa thành một hư ảnh khổng lồ cao trên trăm trượng.
Hình bóng này trên đầu có hai sừng, toàn thân phát ra khí tức âm u, nước da có hai màu đen và tím. Trong nháy mắt khi hắn xuất hiện thì hồng vân trên bầu trời truyền ra từng đợt sấm sét ầm ầm và những tiếng thét gào kịch liệt.
Giống như quái vật xuất thế!
Hư ảnh lúc này cũng đang nhắm chặt hai mắt giống như Vương Lâm. Vương Lâm phóng thẳng lên không khiến cho năm lão già trên mặt đất lập tức trợn mắt há mồm. Bọn họ nhìn chằm chằm vào hư ảnh phía sau Vương Lâm, trên mặt lộ ra vẻ cực kỳ cung kính.
-Đúng là lão tổ tông!
-Lão tổ tông xuất hiện, chẳng lẽ tên này chính là người mà lão tổ tông tìm kiếm lâu nay sao?
Năm lão già nhìn nhau. Đúng lúc này hồng vân trên bầu trời lại điên cuồng ép xuống. Lần này không phải là từng tấc từng tấc mà là một trượng, hai trượng, ba trượng, trong nháy mắt đã đè xuống mười trượng.
Những tiếng nổ ầm ầm vang vọng khắp thiên địa, toàn bộ Thiên Yêu Thành lúc này không phải chỉ sụp đổ mà còn lún sâu vào trong mặt đất. Nếu nhìn xuống bên dưới thì toàn bộ Thiên Yêu Thành cũng không còn bốc lên những luồng bụi bặm mà tất cả đều bị cuốn hết vào trong lòng đất.
Một cái thung lũng khổng lồ xuất hiện ở chỗ mà trước đây chính là Thiên Yêu Thành.
Chuyện này vẫn còn chưa kết thúc, những vết nứt bên rìa thung lũng không ngừng lan ra. Trong những tiếng động két két, mặt đất tiếp tục tan vỡ và thung lũng không ngừng được mở rộng.
Hồng vân ép xuống, thiên uy giáng lâm, cả hai thứ giống như không có kết thúc. Sau khi hồng vân hạ xuống mười trượng cũng không ngừng lại mà vẫn tiếp tục ép xuống. Lúc này từ xa nhìn lại chỉ thấy hồng vân trĩu nặng giống như bất cứ lúc nào cũng có thể từ trên trời rơi xuống.
Hồng vân liên tục hạ xuống, đồng thời những tiếng sấm sét ầm ầm mạnh mẽ truyền ra bên ngoài rồi vang vọng giữa đất trời.
Những khe nứt trên mặt đất điên cuồng lan rộng phát ra những tiết két két. Tất cả mọi thứ trong chu vi mười dặm, trăm dặm, nghìn dặm, vạn dặm, đều vỡ vụn. Mặt đất sụp đổ tạo thành những khối đất nhỏ văng ra khắp bốn phía, nhưng những mảnh vỡ này lại lập tức bị ép thành tro bụi.
Lúc này Thiên Yêu Thành phồn thịnh ngày xưa đã tan tành.
Vương Lâm đang đứng giữa không trung, ở trung tâm của áp lực thiên uy. Khoảnh khắc khi thiên uy liên tục hàng lâm thì cơ thể hắn vẫn không chút nhúc nhích giống như đang chìm vào một giấc ngủ say.
Đúng lúc này Vương Lâm giống như từ trong giấc ngủ say tỉnh lại. Hắn mạnh mẽ mở rộng hai mắt, trong khoảnh khắc này hư ảnh Cổ Yêu ở sau lưng hắn cũng mở to hai mắt.
Giờ khắc này thân thể Vương Lâm giống như bị điều khiển bằng một cổ lực lượng kỳ dị nào đó. Hắn chậm rãi nâng tay phải lên rồi vỗ về phía hồng vân trên bầu trời. Cổ Yêu ở sau lưng hắn cũng nâng bàn tay khổng lồ vỗ lên bầu trời.
Nếu nhìn kỹ thì có thể thấy không phải Vương Lâm chuyển động đầu tiên mà Cổ Yêu nâng tay phải lên trước.
-Diệt đạo!
Cổ Yêu và Vương Lâm cùng mở lời, nhưng âm thanh này lại từ trong miệng Vương Lâm truyền ra.
Hai chữ này tuy rất nhẹ nhưng trong nháy mắt khi lời vừa dứt thì một cổ Yêu khí ngập trời đột nhiên từ trên người Cổ Yêu và Vương Lâm bùng lên.
Cùng lúc này cơ thể Vương Lâm giống như một thanh kiếm sắc trực tiếp phóng thẳng lên hồng vân trên bầu trời, Cổ Yêu phía sau hắn cũng theo đó mà chuyển động.
Tiếng sấm sét trong hồng vân giống như trở nên thịnh nộ mà điên cuồng gầm rống. Hồng vân nhanh chóng hạ xuống, chỉ trong nháy mắt đã tiếp cận với Vương Lâm!
Một chưởng, vân toái!
Một chưởng của Cổ Yêu và một chưởng của Vương Lâm đồng thời đập lên hồng vân, một cơn cuồng phong đột nhiên nổi lên, hồng vân giống như một con sóng cuồng nộ, tỏa ra sấm sét vang vọng về tận phía chân trời.
Cơ thể Vương Lâm đột nhiên từ trên trời hạ xuống. Hắn vẫn thối lui đến khi đạp chân lên mặt đất, trong nháy mắt khi hắn chạm chân xuống đất thì một cơn sóng khổng lồ lan ra. Bên rìa đống hoang tàn trong chu vi vạn dặm lại vỡ vụn một lần nữa, lúc này phạm vi ảnh hưởng đã là mười vạn dặm.
Trong phạm vi mười vạn dặm, mặt đất không ngừng sụp xuống.
Trong nháy mắt khi Vương Lâm đạp chân lên mặt đất, Cổ Yêu ở phía sau cũng giống như vậy nhưng cơ thể của hắn lại có chút tan rã.
Thiên uy không thể nghịch, Cổ Yêu là loại người nghịch tu đệ nhị, cả đời đã có rất nhiều lần chống đối với thiên kiếp nên chỉ sau khoảnh khắc cơ thể hắn đã ngưng thực trở lại.
Hồng vân trên bầu trời đã tiêu tán, nhưng đúng lúc này một đạo hồng quang rộng hơn mười trượng đột nhiên từ trên trời hạ xuống.
Uy lực của hồng quang này so với hồng lôi thiên kiếp trước đây thì mạnh hơn rất nhiều lần, căn bản không phải cùng một cấp độ. Mục tiêu của hồng quang này không phải là Vương Lâm mà chính là hư ảnh Cổ Yêu ở sau lưng hắn.
Cổ Yêu và Vương Lâm cùng ngẩng đầu lên, trong đôi mắt của Cổ Yêu đột nhiên tuôn ra một đạo Yêu quang.
-Xích Tiêu Vân Mang! Ta đã lâu chưa được thưởng thức mùi vị của nó rồi… ….
Trong nháy mắt khi hồng quang tiến đến, Cổ Yêu lại từ phía sau Vương Lâm phóng lên rồi há miệng hướng về phía hồng quang.
Khi hồng quang tiến vào trong miệng Cổ Yêu thì cơ thể hắn đột nhiên tan vỡ nhưng lập tức tổ hợp lại một lần nữa. Cứ như vậy tan vỡ rồi tổ hợp, tan vỡ và tổ hợp, chỉ trong khoảng vài lần hít thở đã tan vỡ một vạn lần rồi tổ hợp một vạn lần.
Cuối cùng cơ thể Cổ Yêu mới bị ép từ trên trời xuống đạp chân trên mặt đất. Lấy vị trí bàn chân hắn làm trung tâm, một con sóng hình tròn cao ba trượng điên cuồng phóng ra bên ngoài giống như sóng trào lên bãi cát, trong nháy mắt đã lan ra ngoài mười dặm rồi vẫn còn tiếp tục.
Chỉ thấy khắp mặt đất phát ra ra những tiếng nổ ầm ầm, tất cả đất đai ở trong phạm vi mười dặm đều vỡ vụn. Khoảnh khắc này mặt đất trong phạm vi trăm vạn dặm giống như được lật lên một lần nữa, tất cả mọi nơi đều là những đống hoang tàn.
Hồng vân trên bầu trời đã hoàn toàn tiêu tán rồi khôi phục lại như bình thường.
Cổ Yêu ợ lên một tiếng no nê, trong mắt hiện lên vẻ uể oải. Hắn hóa thành một làn khói xanh rồi biến mất giữa đất trời.
-Ba tháng sau đến Long Đàm gặp ta… ….
Thanh âm của Cổ Yêu cũng không phải chỉ truyền vào tai Vương Lâm mà vang vọng khắp bốn phía.
Khi Cổ Yêu biến mất, Vương Lâm tiến một bước về phía trước rồi biến mất trên mặt đất.
Từng cơn gió nhẹ thổi qua người năm lão nhân đang bò ra từ trong đống hoang tàn. Năm người này nhìn nhau một cái.
-Thiên kiếp chó chết, Vân Độn, ngươi lăn lại đây cho ta! - Một lão già gầm lên.
-Vân Độn, ngươi lăn lại đây cho lão gia gia!
-Trong vòng ba hơi thở, ngươi không chịu đi ra thì lão tử sẽ vứt ngươi vào trong Long Đàm giam một trăm năm.
Những lão nhân cùng rống lên. Mỗi người đều rướn cổ phát ra những âm thành như sấm nổ.
Một đạo tàn ảnh vội vàng bò ra từ trong đống hoang tàn ở phương xa rồi dùng tốc độ cực nhanh bay đến. Sau khi nghe thấy mấy lão già gầm rống thì mặt người này lộ ra một nụ cười khổ. Hắn cắn chặt răng, cơ thể lóe lên rồi xuất hiện trong quảng trường Đế Đô.
-Tôn nhi Vân Độn xin ra mắt ngũ vị lão tổ gia gia!
Người này vội vàng nói, hắn chính là người thanh niên đã uống rượu với Vương Lâm cả đêm trên thuyền hoa.
-Tên khốn kiếp ngươi, Thiên Yêu Thành đã không còn. Cho ngươi thời gian ba tháng phải khôi phục nơi đây lại như lúc ban đầu. Nếu không lão tử ném ngươi vào Long Đàm rồi giam ngươi một trăm năm.
-Hai trăm năm!
-Năm trăm năm!
-Một ngàn năm!
-Giam hắn cả đời!
Lão già cuối cùng hừ nhẹ nói. Cơ thể người thanh niên khẽ run lên, hắn gật đầu cười khổ, nói:
-Năm vị lão tổ cứ yên tâm, Tôn nhi nhất định sẽ khôi phục lại Cổ Yêu thành trong vòng ba tháng.
-Tên kia được lão tổ tông nhìn trúng. Ngươi đi tìm hắn, ba tháng sau đưa hắn về Long Đàm!
Năm lão già nói xong rồi nhìn thoáng qua mặt đất đã trở thành đống hoang tàn, cơ thể lóe lên rồi biến mất.
Khi Vương Lâm xuất hiện đã ở bên ngoài vạn dặm. Hắn vừa xuất hiện liền dụng thần thức đảo qua, sau đó hít vào một hơi thật sâu rồi dùng tay phải vỗ vào túi trữ vật lấy ra một cái lệnh bài.
Lệnh bài này là vật để tiến vào thần bí động phủ, thông qua vật này hắn có thể tùy tiện tiến vào trong động phủ bất cứ lúc nào.
Dựa theo những khẩu quyết được ghi bên trong lệnh bài, Vương Lâm liên tục đánh ra vài đạo ấn ký. Lệnh bài lóe ra bạch quang, trong nháy mắt đã bao phủ lấy Vương Lâm rồi biến mất.
Vương Lâm lại trở về bên những đài đá liên tiếp, hắn vừa mới hiện thân thì vội vàng phóng thẳng vào trong động phủ.
Sau khi thiên kiếp qua đi, Vương Lâm lập tức cảm nhận được Ý Cảnh của mình đã hoàn toàn viên mãn và đang dung hợp cùng tiên lực. Phát hiện này lập tức làm cho hắn chấn động trong lòng.
Vấn Đỉnh, triêu văn đạo tịch tử hĩ*! (Lão Tử: Sáng nghe đạo chiều chết cũng đành.)
Nếu trong lúc này có bất cứ điều gì không tốt, không nói đến chuyện tu vi cả đời của hắn bị mất mà nguyên thần sẽ tan vỡ. Như vậy tuy không biết có ảnh hưởng đến thân thể Cổ Thần đang tu luyện ở bên ngoài hay không, nhưng Vương Lâm lại không dám đánh cuộc!
Vấn Đỉnh là một cửa khẩu, hắn nhất định phải tìm một địa điểm cực kỳ an toàn mới bắt đầu tiến hành, lúc đó mới có thể loại bỏ đi tất cả những nhân tố bên ngoài và bảo đảm mức độ thành công lớn nhất.
Động phủ này chắc chắn là địa điểm tốt nhất để tiến lên Vấn Đỉnh.
Vương Lâm dùng tốc độ cực nhanh vượt qua tất cả những đài đá. Cuối cùng hắn đi đến bên ngoài động phủ, cơ thể hắn lóe lên rồi bước vào trong động phủ quen thuộc.
Vương Lâm chạy thẳng đến nơi mà trước đó hắn đã phát hiện ra bầu rượu. Sau khi đến nơi hắn nhanh chóng khoanh chân ngồi xuống rồi thở ra một hơi thật dài. Hắn vỗ vào túi trữ vật. Tiên ngọc còn lại bên trong cũng không phải quá nhiều, dù sao thì trải qua một trận chiến với thiên kiếp tiên lực của hắn đã hao tổn quá nặng.
Lúc này túi trữ vật bị Vương Lâm rung lên, tất cả tiên ngọc bên trong lập tức bay ra rồi phủ kín khắp mặt đất xung quanh, chúng chồng chất lên nhau tạo thành một tòa núi nhỏ.
Một luồng tiên khí khổng lồ lập tức tỏa ra. Ánh mắt Vương Lâm lóe lên, hắn lấy từ trong túi trữ vật ra một thứ!
Đây là một viên ngọc màu hồng to như ngón tay. Viên ngọc này vừa mới xuất hiện thì tiên khí ở khắp bốn phía lập tức ngừng vận chuyển, giống như vào lúc này thời gian đang ngừng lại, bên trong nó tản ra một luồng thiên đạo chi uy.
-Vấn Đỉnh Chi Tinh! Đây là vật năm xưa Chu Dật tiền bối tặng cho ta. Ngày hôm nay nếu tiến lên Vấn Đỉnh thành công, cả cuộc đời này ta sẽ luôn khắc sâu ơn nghĩa của tiền bối!
Vương Lâm hít vào một hơi thật sâu, tay phải hắn chụp lấy Vấn Đỉnh Chi Tinh rồi nuốt vào.
Khi Vương Lâm làm xong những chuyện này liền nhắm chặt mắt lại, cả người chìm đắm vào trong quá trình dung hợp của tiên lực và Ý Cảnh để tiến lên Vấn Đỉnh.
Thời gian chậm rãi trôi qua, vẻ mặt Vương Lâm vẫn giống như mặt nước dưới giếng sâu không nổi lên bất kỳ con sóng nào. Tiên ngọc ở bốn phía chung quanh hắn đang không ngừng tiêu hao, liên tục hóa thành những mảnh vỡ, rất nhiều tiên lực bị hắn hấp thu.
Người nào thành công tiến lên Vấn Đỉnh thì trong người sẽ sinh ra một cái Vấn Đỉnh Chi Tinh. Cái này giống như trái tim trong thân thể, nó là trái tim của nguyên thần.
Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật chính là trái tim thứ hai của Vương Lâm.
Khi Vương Lâm đang ở trong quá trình tiến lên Vấn Đỉnh thì ở Thiên Yêu thành đã bắt đầu khua chiêng gõ trống khôi phục trở lại. Một số lượng lớn Yêu binh từ tất cả các thành trì trong Thiên Yêu quận tập trung ở chỗ này để xây dựng lại Thiên Yêu Thành.
Trên một chiến trường cổ ở bên ngoài Thiên Yêu Thành không biết bao nhiêu vạn dặm, ở vị trí trung tâm trên tầng cao nhất của hắc tháp, trên đầu bộ giáp màu đen đột nhiên lóe lên hai đạo u quang.
-Ngay cả Cổ Yêu cũng xuất hiện vì ngươi mà chống đở thiên kiếp…Nếu như cứ để như vậy mà hút ngươi thì có chút đáng tiếc…Nhưng bỏ lỡ cơ hội này thì lần sau muốn hút ngươi không biết phải đợi bao lâu nữa…Lực lượng Vấn Đỉnh tuy không mạnh lắm nhưng cũng không thể bỏ qua được!
Ý Cảnh và tiên lực dung hợp lại, đây là một loại thiêu đốt dùng tiên lực làm ngọn lửa để luyện hóa Ý Cảnh trở thành một khối Vấn Đỉnh Chi Tinh.
Trong nháy mắt khi Vấn Đỉnh Chi Tinh được luyện hóa thành công thì có thể sẽ xuất hiện một loại hóa thân hư vô, sinh ra một cảm ngộ thần du thiên địa. Loại cảm ngộ này cực kỳ hiếm có và điều này được gọi là cảm ngộ Vấn Đỉnh.
Như vậy, khi tu sĩ trên các tinh cầu tu chân đạt đến Vấn Đỉnh thì chuyện đầu tiên cần làm là lấy lực lượng cảm ngộ Vấn Đỉnh mà rút ra mệnh hồn. Tuy xác suất chỉ được năm phần nhưng nhất định phải thử nghiệm.
Mệnh hồn của Vương Lâm đã được thu hồi nên không cần phải làm bước này nữa. Lúc này tất cả tiên ngọc trong túi trữ vật được đặt ở khắp xung quanh cơ thể hắn, chúng đang bị ép ra một tia tiên lực cuối cùng, sau đó hóa thành bụi phấn.
Nơi đây không gió nên tiên ngọc vỡ ra cũng không bị thổi tung lên mà trở thành một lớp bụi bám trên mặt đất.
Số lượng tiên khí khổng lồ chui vào từ khắp các lỗ chân lông trên người Vương Lâm, nhanh chóng rót vào trong kinh mạch rồi đồng loạt hướng về ngưng tụ ở Ý Cảnh Sinh Tử Luân Hồi trong nguyên thần.
Một loại cảm giác giống như đang luyện hóa chính mình được duy trì lên tục trong cơ thể Vương Lâm.
Giống như một ngọn lửa bùng cháy trong cơn lốc, cơ thể Vương Lâm đang tiến hành một sự thay đổi kinh thiên động địa. Nguyên thần của hắn giống như một cái kén khổng lồ, Ý Cảnh giống như sinh linh bên trong, tiên khí chính là ngọn lửa hừng hực thiêu đốt ở bên ngoài.
Thế lửa càng lúc càng mạnh, cái kén lại càng tràn đầy linh tính, Ý Cảnh bên trong lại càng nhanh chóng kết hợp.
Tiên lực và Ý Cảnh dung hợp, mục đích cuối cùng chính là dung hợp thành một thể với nguyên thần.
Từ lúc này trở đi không còn cách nào phân biệt được Ý Cảnh và nguyên thần. Nguyên thần chính là Ý Cảnh mà Ý Cảnh cũng chính là nguyên thần.
Ngọn lửa bên ngoài kén càng ngày càng hừng hực. Mỗi khi ngọn lửa này sắp ảm đạm thì lập tức có một lượng tiên khí khổng lồ được hút vào từ bên ngoài cơ thể, giống như có ngọn gió thổi qua làm ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Tiên hỏa đang thiêu đốt trong lòng Vương Lâm là vật vô hình, lấy mắt thường không thể nhìn thấy được. Nhưng nếu dùng thần thức thì có thể rõ ràng nhìn thấy cảnh tượng toàn thân Vương Lâm tỏa ra một ngọn lửa kinh người.
"Triều văn đạo tịnh tử hĩ", là câu nói mà tất cả những người Vấn Đỉnh đều hiểu, nó có mối liên hệ rất lớn tới ngọn lửa vô hình đó. Nếu không có cách nào vượt qua được cửa khẩu này thì ngọn lửa đó sẽ từ vô hình biến thành thực chất, từ bên trong chạy ra ngoài rồi chỉ trong nháy mắt đốt cháy toàn bộ nguyên thần và xác thịt trở thành tro bụi.
Cái kén nguyên thần trong ngọn lửa càng trở nên linh động. Bức tranh Sinh Tử Luân Hồi ở bên trong cũng không còn giữ được nguyên dạng mà chậm rãi hòa tan ra, giống như muốn cùng kén nguyên thần dung hợp thành một thể.
Thời gian dần trôi, tiên hỏa đang luyện hóa kén nguyên thần vẫn không có nửa điểm tiêu tán, theo số lượng tiên lực không ngừng dung nhập mà càng trở nên mạnh mẽ!
Ý Cảnh trong kén lúc này đã bị hòa tan ra hình thành một dòng khí hỗn độn, luồng khí này ở thời viễn cổ được gọi là Nguyên Khí.
Thời viễn cổ không có từ tu sĩ, khi đó những người tu luyện tự xưng là Luyện Khí Sĩ!
Côn Lôn Luyện Khí Sĩ đã từng có một thời oai dũng, đó là một đại biểu điển hình cho những tu luyện giả thời kỳ viễn cổ.
Bọn họ tự xưng là Luyện Khí Sĩ. Chữ khí đó nếu nói ra thì chính là nguyên khí! Cái bọn họ tuy luyện cũng chính là nguyên khí này.
Luồng nguyên khí này được luyện hóa ra từ Ý Cảnh trong kén nguyên thần của Vương Lâm, liên tục lớn mạnh giống như một bào thai trong cơ thể mẹ.
Nếu như ở thời kỳ viễn cổ thì luồng nguyên khí này sẽ không phải ở trong nguyên thần mà được rút ra bên ngoài thay thế cho sự tồn tại của tiên lực bây giờ.
Nhưng từ khi tiên giới xuất hiện trong hư vô, người tu luyện vì muốn thành tiên, vì cầu trường sinh mà đem nguyên khí hóa thành bản mệnh chân khí rồi dùng tiên lực bao bọc bên ngoài. Cho nên mới có câu "Chỉ cần còn lại một luồng chân nguyên thì sẽ không bao giờ chết" của thượng cổ tu sĩ và tiên nhân.
Một luồng chân nguyên chính là nguyên khí!
Ngọn lửa vô hình trong cơ thể Vương Lâm càng lúc càng trở nên nồng đậm. Nguyên khí trong kén nguyên thần đã dần ngưng tụ lại hóa thành một giọt nước trong suốt và lóng lánh rồi biến hóa ra đủ loại hình dạng.
Nhưng giọt nước này vẫn không thể kết tinh và không thể hình thành Vấn Đỉnh Chi Tinh.
Thần thức Vương Lâm cực kỳ thanh tĩnh, hắn đã thử rất nhiều lần nhưng vẫn chưa thể thành công. Hắn hít vào một hơi thật sâu, trong nháy mắt tất cả tiên ngọc xung quanh cơ thể hắn nổ ầm ầm rồi vỡ vụn hóa thành những mảnh nhỏ. Tất cả tiên lực giống như hóa thành những làn khói nhẹ chui vào lổ mũi của Vương Lâm rồi tiến vào trong cơ thể.
Sau khi luồng tiên lực cuối cùng của tiên ngọc tiến vào trong cơ thể Vương Lâm thì lập tức làm cho mức độ của ngọn lửa vô hình tăng lên gấp mấy lần. Trong nháy mắt giống như có tiên hỏa từ trong thất khiếu của Vương Lâm phun ra ngoài.
Thân thể Vương Lâm bắt đầu tiết ra rất nhiều mồ hôi, nhưng những giọt mồ hôi này vừa mới xuất hiện thì lập tức hóa thành hơi nước bay thẳng lên không. Dần dần những luồng hơi nước trên đỉnh đầu Vương Lâm càng ngày càng nhiều.
Tiên hỏa trong cơ thể Vương Lâm chưa lúc nào nồng đậm như bây giờ, nó hướng về phía kén nguyên thần mà thiêu đốt và luyện hóa. Giọt nước nguyên khí bên trong kén nguyên thần bị tiên hỏa luyện hóa cuối cùng cũng bắt đầu kết tinh.
Trong nháy mắt khi sắp kết tinh thì đột nhiên khẽ run lên, tuy cái run rẩy này không có một tiếng động nhưng lại lập tức làm cho kén nguyên thần có chút rung chuyển.
Kén nguyên thần khẽ động thì tiên hỏa bên ngoài lập tức có dấu hiệu tan vỡ, nó không luyện hóa mà khuếch tán ra bên ngoài.
Ngọn lửa vô hình lập tức chuyển thành thực chất trên người Vương Lâm, Vấn Đỉnh sắp thất bại.
Ngay trong nháy mắt này, Vấn Đỉnh Chi Tinh mà Chu Dật tặng được Vương Lâm nuốt vào người trước đó lập tức hiện lên trong đan điền hắn rồi chui vào trong tiên hỏa.
Tiên hỏa không thể ảnh hưởng đến nó nhưng khi Vấn Đỉnh Chi Tinh bay đến thì ngọn lửa lại trở nên ảm đạm, giống như vật này có thể dập tắt được tiên hỏa vậy.
Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật bay đến bên cạnh cái kén nguyên thần của Vương Lâm thì tiến nhập vào bên trong mà không gì có thể ngăn cản nổi, nó xuất hiện ở bên cạnh Vấn Đỉnh Chi Tinh của Vương Lâm.
Hai cái Vấn Đỉnh Chi Tinh, một là Sinh Tử Luân Hồi, một là Chí Tử Si Ý. Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật bay một vòng quanh Vấn Đỉnh Chi Tinh của Vương Lâm rồi sau đó đột nhiên tan vỡ.
Trong nháy mắt khi nó tan vỡ, tất cả nguyên khí ẩn giấu bên trong bị hút vào trong Vấn Đỉnh Chi Tinh của Vương Lâm.
Vấn Đỉnh Chi Tinh của Vương Lâm điên cuồng tăng trưởng bằng tốc độ dùng mắt thường có thể thấy được. Trong nháy mắt độ lớn của nó đã từ một cái móng tay trở thành một ngón tay.
Vào lúc này kén nguyên thần không còn lay động nữa, tiên hỏa bên ngoài cũng không chuyển thành thực chất. Mọi thứ nhìn có vẻ rất bình thường nhưng khoảnh khắc vừa rồi lại là một đường giữa sinh tử.
Trong nháy mắt khi dung hợp nguyên khí Vấn Đỉnh Chi Tinh của Chu Dật, kén nguyên thần của Vương Lâm lập tức co rút lại rồi đem Vấn Đỉnh Chi Tinh bao vào bên trong.
Một luồng khí tức mới được sinh ra trong kén nguyên thần đang chậm rãi bùng lên.
Quá trình này duy trì lên tục trong khoảng thời gian rất lâu…Rất lâu… ….