Tiên Nghịch

Chương 564: Ngưng hóa tuyền hồn



Đây, mới chân chính là Hoàng Tuyền của Vương Lâm. Nó ẩn chứa mười ba vạn đạo sát lục chi khí, ẩn chứa một trăm ngàn hồn phách cường đại, ẩn chứa đạo trong cuộc đời này của Vương Lâm!
 
Loại dung hợp tất cả mọi thứ cùng một chỗ này, điên cuồng lao ra, thẳng hướng thần thông của lão giả từ trên không đang buông xuống!
 
Đây là một trận chiến đỉnh phong!
 
Hắc lôi rít gào, giọt mưa mang điện, phong tuyền thêm uy, cùng Hoàng Tuyền trực tiếp va chạm một chỗ. Một khắc này, thiên địa biến sắc, trên trời truyền đến từng hồi tiếng nổ ầm ầm, vang vọng không ngừng, đại địa càng rung động, khắp nơi vết nứt điên cuồng lan ra.
 
Toàn bộ viễn cổ chiến trường, ở một khắc này, giống như bị xốc lên, không trung cũng giống như bị đánh nát!
 
Một trận chiến này, là cuộc chiến giữa trời và đất!
 
Đồng thời đại địa bị hất lên, đại lượng hồn phách từ bên trong bay ra. Những hồn phách này đều là cá thể thực lực khá mạnh, không có bị Hổ bào luyện hóa. Lúc này, trong nháy mắt chúng nó bay ra, ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên, Tôn Hồn Phiên trong tay đột nhiên vung lên.
 
Hồn Phiên hóa thành hắc bố (vải bố màu đen) che trời, quét ngang một cái, vô số hồn phách bị hút vào trong này, hóa thành từng đạo hắc khí bay về phía Hoàng Tuyền.
 
Trong thiên địa chấn động, hắc giáp lão giả sắc mặt âm trầm, nhìn Vương Lâm thật sâu, lắc đầu nói:
 
- Phong vân lôi điện này, là thần thông yếu nhất của ta. Kế tiếp, ngươi sẽ thấy, đạo trên thân khải giáp này của ta! Ma đạo!
 
Lão giả vuốt một cái lên ngực khải giáp, nhất thời tiêu giáp lập tức nhúc nhích quỷ dị. Một cỗ ma khí màu đen trong khi khải giáp nhúc nhích nhanh chóng bay ra, ở trước người lão giả ngưng tụ thành một thanh liêm đao tỏa ra ma diễm ngập trời.
 
Ma khí trên liêm đao này, cực kỳ nồng đậm, nhất là ở trong ma khí này, giống như ẩn chứa một loại quy tắc đã siêu thoát thiên địa. Nó xuất hiện, lập tức khiến cho không gian xung quanh xuất hiện vết nứt, hơn nữa nhanh chóng tán loạn.
 
Liêm đao này, vẫn chưa hoàn toàn thực chất, mà ở giữa hư và thực chuyển hóa không ngừng, cũng có từng trận tiếng động xèo xèo trong quá trình chuyển hóa truyền ra.
 
Liêm đao xuất hiện, trên mặt lão giả lập tức lộ vẻ thống khổ, giống như đang chịu đựng tra tấn khó có thể tưởng tượng. Ở trên mi tâm, ma ảnh đầu có một sừng lúc trước chui vào cơ thể, dần dần lộ ra, vẻ mặt của ma ảnh này trái ngược với lão giả, nó cực kỳ sảng khoái.
 
Ma ảnh kia hoàn toàn từ mi tâm lão giả chui ra, hóa thành khói đen tiến vào trong liêm đao. Trong nháy mắt, đao này giống như sống lại, chợt lóe mà ra, thẳng về phía Vương Lâm.
 
Trên không trung Hoàng Tuyền và phong vũ lôi điện không ngừng va chạm, tiếng nổ ầm ầm quanh quẩn trong thiên địa. Trên mặt đất, liêm đao bay nhanh mà đến, kéo theo một cái đuôi ma diễm thật dài.
 
Ánh mắt Vương lâm ngưng thật, nâng lên tay phải, ở đầu ngón tay, kiếm khí của Kiếm Tôn Lăng Thiên Hậu, ngưng tụ!
 
Lăng Thiên Hậu suốt đời vì kiếm, mở ra tứ tiểu thiên địa luyện hóa thành tứ đạo kiếm thần, là người có đại thần thông nổi danh cùng Thiên Vận Tử trên Thiên Vận tinh. Kiếm khí của hắn, uy lực không thể tưởng tượng!
 
Liêm đao là do hắc giáp lão giả lấy ma niệm bản thân ngưng hóa. Hắn cũng không phải là ma nhân chân chính nên ma khí cũng không tinh thuần, lấy đó biến ảo ra ma đao, vẫn chưa hoàn mỹ. Nhưng, ma ảnh ở mi tâm của hắn, lại thực sự là ma hồn phân thể. Có ma hồn dung nhập, cho dù là sắt thường, cũng có thể hóa thành ma nhận, càng không cần phải nói liêm đao vốn là do ma khí hóa thành.
 
Ma hồn dung nhập vào trong liêm đao này, biến thành ma đao! Trên đó, lại ẩn chứa ma đạo!
 
Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, và ma đao ẩn chứa ma đạo, ai mạnh ai yếu, không ai biết được!
 
Kiếm quang trên ngón trở của Vương Lâm chợt lóe lên, kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, từ trên ngón tay gào thét mà ra, kiếm khí này quá mạnh! Nó vừa xuất hiện, thiên địa liền ngừng lại một lát!
 
Một lát này, giống như thời gian ngừng trôi, ngay cả thần thông Phong Vũ Lôi Điện và Hoàng Tuyền trên không trung, đều có chút tối lại!
 
Kiếm quang xuất hiện, trong thiên địa toàn bộ đều là kiếm khí! Kiếm khí này dày đặc, khiến cho Hoàng Tuyền trên không xoay vòng, trực tiếp dung nhập vào trong cơ thể Vương Lâm. Trong đó mười ba vạn đạo sát lục chi khí tan vỡ, trong đó Hoàng Tuyền chi hồn từ một hóa trăm ngàn.
 
Thần thông Phong Vũ Lôi Điện, đồng dạng như thế, hắc lôi trong nháy mắt tan vỡ, vô số giọt mưa kể cả điện quang trên đó, toàn bộ vỡ diệt, ngay cả dòng xoáy do gió tạo thành trên không trung kia, cũng bị kiếm khí xuyên thấu, trực tiếp tan vỡ.
 
Kiếm quang đánh ra, thần thông gì trong thiên địa, đều phải nhường chỗ cho nó, không thể đoạt thanh thế của nó. Đây, chính là kiếm mang bên trong ẩn chứa đạo của Lăng Thiên Hậu!
 
Bá đạo!
 
Lăng Thiên Hậu cả đời ngạo nghễ, lấy ngang tàng chi đạo, hoành tẩu thiên địa. Trong kiếm khí của hắn, cỗ ngang tàng này, chính là thiên uy!
 
Ma ảnh trên ma đao kia, lộ vẻ ngưng trọng, đao này chợt lóe lên, hóa thành hắc mang, bắn thẳng về phía Vương Lâm.
 
Kiếm khí tung hoành, mang theo ngang tàng chi đạo niệm, một kiếm quét tới!
 
Trong nháy mắt kiếm khí và ma đao tới gần, ở sau kiếm khí kia, giống như xuất hiện thân ảnh của Lăng Thiên Hậu. Đồng dạng, ở sau ma đao kia, một lần nữa ma ảnh cực lớn đầu có một sừng, biến ảo mà ra.
 
Trong nháy mắt va chạm, đại địa tan vỡ, xuất hiện một vết nứt, trực tiếp chia đại địa làm hai nửa, hình thành một khe rãnh, nhanh chóng vỡ ra.
 
Tầng mây trên không trung toàn bộ biến mất, cả bầu trời, ở một khắc này, ảm đạm hẳn.
 
Ma ảnh phía sau ma đao, mặt lộ vẻ không cam lòng, tiêu tan, trong khoảnh khắc nó tiêu tan, ma đao, tan vỡ.
 
Kiếm khí của Lăng Thiên Hậu, hoàn toàn ảm đạm, chỉ có một tia kim mang lóe ra. Nhưng một tia kim mang này, đồng dạng ẩn chứa đạo của Lăng Thiên Hậu!
 
Trong khoảnh khắc ma đao tan vỡ, kiếm khí còn sót lại quét ngang, thẳng về phía hắc tháp.
 
Vương Lâm khi phóng ra kiếm khí của Lăng Thiên Hậu đồng thời không chút do dự nhanh chóng lùi về phía sau. Hắn phải lui, nhất định phải lui. Sau khi thanh tỉnh, trong lòng Vương Lâm vẫn còn sợ hãi. Nếu tùy ý để điên cuồng kia chiếm cứ tâm thần, cưỡng ép bước vào trong tháp kia, hắn, nhất định phải chết không thể nghi ngờ!
 
Ban nãy ở dưới ánh mắt chăm chú của hắc giáp lão giả kia, hắn không thể lui về phía sau. Nhưng lúc này, hắn bắn kiếm khí ra, đây, chính là thời cơ lui lại tốt nhất!
 
Hắc giáp lão giả kia trong nháy mắt khi ma đao tan vỡ, phun ra một ngụm lớn máu tươi. Thân thể uể oải, hắn thấy Vương Lâm rút lui, cắn răng đang muốn truy kích, nhưng lập tức dừng lại, sắc mặt đại biến, thay đổi phương hướng thẳng về phía kiếm khí mà đi.
 
Bởi vì kiếm khí kia, đang bắn thẳng về phía hắc tháp! Hắn trong lòng hiểu được, mức độ quan trọng của tháp ấy đối với ma phó!
 
Lão giả tốc độ mặc dù nhanh, nhưng kiếm khí còn sót lại kia vẫn nhanh hơn, trong phút chốc, đã đi tới bên cạnh hắc tháp. Đúng lúc này, một tiếng hừ lạnh từ trong hắc tháp truyền ra, không khí xung quanh nhất thời run lên. Nhưng kiếm khí vẫn chưa tiêu tan, trong nó ẩn chứa bá đạo, khiến đạo kiếm khí này, vẫn cứ xuyên thấu tiếng hừ bên trong ẩn chứa lực lượng này, rơi trên hắc tháp.
 
Một tiếng ồ khẽ từ trong hắc tháp truyền đến, cùng lúc đó, tháp này chấn động, tuy nói cũng không tan vỡ, nhưng lại có một vết nứt, ở trên hắc tháp lan ra.
 
- Kiếm khí thật mạnh! Người phát ra kiếm khí này, so với thời kỳ toàn thịnh của ta năm đó còn mạnh hơn vài phần!
 
Hắc giáp lão giả sau khi nhìn thấy kiếm khí tiêu tan mà hắc tháp vẫn chưa sụp đổ, mới thở dài một hơi. Đúng lúc này, một cỗ ma khí nồng đậm từ trong hắc tháp truyền ra, trực tiếp tiến vào trong cơ thể lão giả. Trên thân thể lão giả lập tức lóe ra yêu dị chi mang. Thân thể của hắn, nháy mắt liền phồng lên, cả người lập tức phồng lớn mấy lần, trở thành một người khổng lồ cao ba trượng. Bạch giáp trên thân thể của hắn, cũng theo đó biến lớn, một chiếc hắc giác (sừng đen), từ trên trán lão giả chui ra, phát ra hàn mang.
 
Lão giả lúc này, thực đã không còn là người! Hắn thống khổ rít gào một tiếng, đột nhiên xoay người, nhìn về phía Vương Lâm đang cấp tốc lui lại, ánh mắt lộ ra hàn mang!
 
- Tiểu tạp chủng, ta xem ngươi chạy trốn đi đâu!
 
Hắn nói xong, thân mình bước về phía trước một bước, đuổi theo.
 
- Thành do Thăng Tiên quả, bại, cũng do Thăng Tiên quả!
 
Vương Lâm thầm than. Ánh mắt hắn chợt lóe, thầm nhủ:
 
- Chỉ có hợp lại một phen!
 
Tay phải của hắn vỗ túi trữ vật, một hoàn thuốc, xuất hiện ở trong tay.
 
Trên đó có vô số phù văn, theo nhịp tim của Vương Lâm mà lóe lên quỷ dị.
 
Vương Lâm cắn răng một cái, thần thức phân ra một đạo, đột nhiên nhảy vào trong túi trữ vật của mình. Quét ngang một cái, nháy mắt liền tập trung trên một tiểu cầu bị vô số cấm chế phong ấn trong túi trữ vật, thần thức của hắn nhảy vào trong này.
 
Ở trong cấm chế, Diêu Tích Tuyết sắc mặt hồng lên, toàn thân mồ hôi không ngừng tiết ra, trên mặt lộ vẻ kỳ dị vừa thống khổ vừa thoải mái, trong đó còn hiện lên vẻ nhục nhã và giãy dụa.
 
- Diêu Tích Tuyết, nói ra phương pháp sử dụng Huyết Hồn đan. Nếu ngươi không nói, ta trước khi chết bóp nát túi trữ vật, đem ngươi dung nhập hư vô, bảo trì ở bộ dạng này đến lúc thọ nguyên đoạn tuyệt!
 
Thần niệm của Vương Lâm, trực tiếp nhảy vào trong thần thức của Diêu Tích Tuyết, giống như sấm đánh, khiến nàng ta đột nhiên thanh tỉnh. Nhưng lập tức, nàng liền giãy dụa, bởi vì cảm giác kỳ dị của cấm chế kỳ dị trên người nàng sinh ra, khiến nàng gần như suy sụp!