Tiên Nghịch

Chương 584: Xuất quan



Đúng lúc đó ba đạo kiếm quang gào rít lai ra, nháy mắt đã đuổi kịp, vờn xung quanh thân mình nàng. Ba hồn thú Tử Thử, Hợi Trư, Mạt Dương gào rít lao ra. Nữ tử này tâm thần đại chấn, ba thanh kiếm đã xuyên qua thân thể nàng. Nữ tử này bỏ mình trong một mảnh sương máu.
 
Vương Lâm đứng giữa không trung, lẳng lặng cảm ngộ lực lượng của Tiên thuật! Việc chém giết trên mặt đất và hắn giống như là không liên quan gì tới nhau, không tạo ra cho hắn chút hứng thú nào!
 
- Tiên thuật này vẫn chưa thể hoàn toàn nắm giữ… Nhưng ngày ước định với Cổ Yêu đã tới gần, không thể lại tiếp tục tìm hiểu được nữa… Cũng đã tới lúc rời đi… Tay phải của Vương Lâm vung lên, Tam Tài kiếm trận bay tới. Trong miệng của Tử Thử Tà hồn đang ngậm hồn phách của nữ tử kia.
 
Một tháng sau Vương Lâm rời khỏ Luyện Hồn bộ lạc. Hắn mang Tôn Hồn Phiên đi theo nhưng vẫn để lại một đạo thần thức thủ hộ cho Luyện Hồn bộ lạc.
 
Vương Lâm không lập tức chạy tới Hoả Yêu Quận mà là đi một chuyến đến Động phủ. Tại Tôn Long chi lộ, hắn cẩn thẩn đem toàn bộ hơn mười cái phù văn nhớ kỹ, sau đó rời khỏi!
 
- Ngọc giản này từng nói, những phù văn này có mươi hai đạo nhưng hiện tại chỉ có mười một đạo. Không biết đạo cuối cùng kia ở nơi nào… Thần sắc của Vương Lâm như thương, thân mình bước về phía trước, thi triển Đại Na Di, đi thẳng tới Hoả Yêu Quận.
 
Bên trong Hoả Yêu Quận, chiến hoả ngập trời. Bảy quận còn lại không ngừng gia tăng viện binh, khiến cho Hoả Yêu Quận hoàn toàn trở thành một bãi chiến trường. Trong gần trăm năm chiến tranh này, mặt đất đã bị máu tươi nhuộm thành màu hồng. Khi tiến vào Hoả Yêu Quận, một cỗ máu tươi nồng đậm ập thẳng vào mặt!
 
Trên mặt đất, ngoại trừ máu tươi còn có vô số hài cốt không lành lặn, từng trận tử khí từ trên những hài cốt này tràn ra, hình thành một mảnh sương mù màu xám, bao phủ toàn bộ Hoả Yêu Quận.
 
Trong cuộc chiến tranh này, đối với Hoả Yêu Quận và Thiên Yêu Quận mà nói thì đều là một hồi tử chiến! Thậm chí có thể nói, hai Quận này gần như không có thắng bại mà là dùng phương thức một mạng đổi một mạng, đem toàn bộ lực lượng trong Hoả Yêu Quận tiêu diệt sạch sẽ.
 
Kinh đô của Hoả Yêu Quận đã trống không, ngay cả Yêu Đế cũng tự mình tham chiến. Toàn bộ kinh đô ngoại trừ Thánh địa Yêu Cốc thì là một mảnh trống trải.
 
Cổ Yêu của Hoả Yêu Quận cũng theo Thiên Yêu Quận , lấy thần thông của mình, phong ấn đô thành lại. Tại thời điểm này nó không cho phép bất cứ kẻ nào bước vào đế đô.
 
Yêu Cốc Hoả Yêu Quận không ở ngoài thành mà ở sâu bên trong thành. Một cỗ yêu khí dày đặc từ bên trong tràn ra, bao phủ cả đế đô Hoả Yêu Quận.
 
Từ xa nhìn lại, đế đô bị yêu khí vờn quanh, đồng thời cũng có đại lượng tử khí tràn ngập, như là một toà thành bên trong sương mù, làm cho người ta từ xa nhìn lại, trong lòng liền dâng lên một cảm giác bi thương.
 
Bước chân của Vương Lâm đạp trên mặt đất bên ngoài đế đô của Hoả Yêu Quận, phát ra âm thành cộp cộp. Trong không gian yên tĩnh, thanh âm này nghe rất rõ ràng.
 
Mặt đất có màu đỏ sậm, bước đi trên đó có cảm giác rất lầy lội. Sự lầy lội nơi này là do máu tươi của ngàn vạn người trong trăm năm qua thầm thấu mà thành.
 
"Cộp, cộp…" Vương Lâm không bay đi mà là bước từng bước một tiến tới Đô Thành của Hoả Yêu Quận.
 
Bóng dáng của hắn giống như một du hồn màu trắng, trong màn sương mù màu xám trông có vẻ cực kỳ quỷ dị.
 
Mái tóc dài của hắn tung bay. Theo bước chân của Vương Lâm xuyên qua màn sương mù, tiếng động cộp cộp không ngừng quanh quẩn.
 
Toà thành bên trong màn sương cực kỳ trống trải. Rất khó tưởng tượng được rằng trăm năm trước, mức độ phồn hoa của nơi này không chút thua kém gì Thiên Yêu Thành của Thiên Yêu Quận cả.
 
Nhưng hiện tại, nơi này đã biến thành một mảnh tĩnh mịch!
 
Trong mắt Cổ Yêu của chín Quận ở Yêu Linh chi địa, con dân chẳng qua là do bọn hoá giáo hoá mà ra, dùng để khôi phục yêu lực của bản thân mà thôi. Dù cho toàn bộ bọn họ đều chết hết thì trong lòng chúng cũng không dâng lên chút sóng gió nào!
 
Những người trong đế đô của Hoả Yêu Quận, từ Yêu Đế, Yêu Suất cho tới yêu binh bình dân, toàn bộ đều ra chiến trường, hoá thành hài cốt, rơi xuống mặt đất, hoá thành máu tươi nhiễm hồng cả mặt đất.
 
Trong lòng Vương Lâm không chút dao động, từng bước tiến về phía trước!
 
Mười dặm bên ngoài Hoả Yêu Quận, nơi này tràn ngập yêu khí do phong ấn của Cổ Yêu. Uy lực của phong ấn này rất cường đại, là một trong số những thủ đoạn bảo hộ bản thân của Cổ Yêu. Dù là Yêu Suất đến từ mấy Yêu Quận khác cũng không thể phá huỷ.
 
Người có thể phá giải được phong ấn này, ngoại trừ cũng là Cổ Yêu thì chỉ có những tu sĩ có đại thần thông tu vi kinh người.
 
- Cổ Yêu Bối La từng nói qua, Cổ Yêu của Hoả Yêu Quận này sau khi đô thành trống trải sẽ phong ấn lại, ngăn cản bất cứ kẻ nào bước vào. Do đó, bước thứ nhất trong ước định với ta đó là phá vỡ phong ấn này.
 
Vương Lâm đứng bên ngoài Yêu mạc phong ấn, tay phải nâng lên. Phía trên ngón tay loé ra hắc mang, điểm về phía trước.
 
Ngón tay này vừa mới đụng đến yêu mạc, một cỗ phản lực khổng lồ bỗng nhiên bật lại. Ngón tay của Vương Lâm ầm một cái đã bị đánh văng ra. Một cảm giác tê dại từ đầu ngón tay truyền thẳng vào gân mạch.
 
Tiên lực trong cơ thể Vương Lâm lưu chuyển, mất một lúc mới khôi phục lại như thường.
 
- Quả là rất mạnh!
 
Vương Lâm lẩm bẩm tự nói.
 
Đúng lúc này một cỗ thần thức mãnh liệt từ bên trong Đô Thành xông ra. Một tiếng rống giận của nguyên thần cũng ầm ầm truyền ra.
 
- Cút!
 
Thanh âm gào rít tới này giống như sấm đánh giữa mùa xuân. Âm thanh ầm ầm giống như khai thiên lập địa, dữ dội vang vọng bên tai Vương Lâm.
 
Tay phải Vương Lâm kết một cái ấn quyết cực kỳ quỷ dị. Nếu nhìn kỹ, không ngờ ấn quyết này lại tràn ngập yêu khí. Khi thanh âm gào rít kia vừa ập tới người Vương Lâm liền tan tành mây khói.
 
- Bối La! Ngươi là do Bối La phái tới!
 
Bên trong Đô Thành, thần thức mãnh liệt kia lại gầm lên, trong thanh âm chứa đầy sự phẫn nộ.
 
Vương Lâm không thèm để ý thanh âm này, hắn hít một hơi thật sâu, lẩm bẩm tự nói:
 
- Cổ Yêu Bối La, ước định của ta và ngươi, bước đầu tiên này ngươi khỏi phải mỏi mắt chờ đợi nữa!
 
Tay phải Vương Lâm nâng lên, chỉ về không trung. Trong mắt hắn hàn mang chợt loé lên, trong miệng thốt khẽ:
 
- Sát lục khí, tụ!
 
Bốn chữ vô cùng đơn giản này không thể so với sấm đánh, không gây ra khí lãng truyền khắp thiên địa. Nhưng khi bốn chữ này thốt ra, toàn bộ bên trong toàn bộ Hoả Yêu Quận cũng nổi lên một hồi phong ba chấn thiên động địa.
 
Phía Bắc của Hoả Yêu Quận, bên trong một chiến trường đang chém giết nhau, bỗng nhiên có đại lượng yêu binh của hai phương đều chấn động. Từ trên người bọn chúng nháy mắt đã tán phát ra một cỗ sát khí nồng đậm như có thể xuyên thấu thiên địa.
 
Sát khí này nháy mắt lộ ra, hướng về phía xa, chợt loé lên rồi biến mất!
 
- Lão Tổ xuất thế!
 
Trên mặt của đám yêu binh này lộ ra vẻ hưng phấn, không chém giết nhau nữa mà nhanh chóng rời khỏi chiến trường.
 
Chiến trường ở phía Nam Hoả Yêu Quận, vốn đại quân đang chém giết nhau, bị vô số người áo đen xâm nhập. Đám người áo đen này bóng dáng cực nhanh, trong cơ thể ẩn chứa sát khí nồng đậm, trong khi hành tẩu thường sẽ lập tức lấy mạng yêu binh, khiến cho chúng hoá thành bụi khí bị những người này hấp thu.
 
Đối với đám người áo đen này, tướng lĩnh hai bên cũng không xa lạ. Cả trăm năm qua, bọn họ đã quen với sự tồn tại của đám người này. Đến vô ảnh, đi vô tung, không biết là người của thế lực phương nào, dù là bao vây nhưng thường cũng mất nhiều hơn được. Nhưng lúc này đây, khi đám người áo đen này xông vào chiến trường, bỗng nhiên thân mình lại run lên, cả đám lộ ra ánh mắt mừng như điên, cùng nhau nhanh chong rời đi. Trong khi rời đi, từng đạo sát khí nồng đậm từ trong cơ thể bọn họ nhanh chóng thoát ra, hoá thành Sát Lục khí vô tận, loé lên giữa không trung rồi biến mất!
 
Cảnh tượng như thế này diễn ra ở vô số nơi trong Hoả Yêu Quận. Trong không trung nháy mắt đã tràn ngập những đạo bụi khí. Trong bụi khí này lộ ra sát khí không thể tưởng tượng được, loé lên giữa không trung.
 
Trong nháy mắt này, coi như cả bầu trời bị bao phủ bởi Sát Lục khí, hàn khí như có thể xâm nhập vào tận xương tuỷ.
 
Những chiến trường trong Hoả Yêu Quận nháy mắt cũng ngừng chiến, trở nên kinh nghi bất định nhìn về không trung, ánh mắt lộ ra vẻ mù mịt.
 
Trong trăm năm qua, tộc nhân của Luyện Hồn bộ lạc không chỉ ẩn núp trong yêu binh và những người áo đen, mà trong số tướng lĩnh song phương cũng có rất nhiều người của Luyện Hồn bộ lạc.
 
Chỉ thấy trong thời khắc này, có khoảng một phần mười trong vô số tướng lĩnh trong Hoả Yêu Quận trên đỉnh đầu có sát khí thoát ra, nhanh chóng biến mất. Sau khi sát khí này mất đi, những người này lập tức lui lại, triển khái các thủ đoạn của riêng mình, nhanh chóng rời đi!
 
Bên trong toàn bộ Hoả Yêu Quận, trong trăm năm chiến tranh, cảnh tượng này khiến cho tất cả những người còn sống sót đều lâm vào chấn động. Bầu trời đã không còn là màu xanh nữa mà đã nhuốm màu xám. Từng đạo Sát Lục khí phóng lên cao, nhất tề ngưng tụ lại tại đế đô của Hoả Yêu Quận.
 
Mười vạn đạo Sát Lục khí mang theo sát khí nồng đậm từ bốn phương tám hướng bay về phía Vương Lâm. Không trung phía trên đế đô, từng đạo gào rít chưa từng bị gián đoạn. Lấy vị trí của Vương Lâm làm trung tâm, mười vạn đạo Sát Lục khí xé gió lao tới.
 
Mỗi một đạo Sát Lục khí đều so với trăm năm trước hùng hậu hơn vô số lần, sát khí ẩn chứa bên trong cũng vượt xa năm đó. Được tẩm bổ trong trăm năm khiến cho mười vạn đạo Sát Lục khí này gần như đã ngưng hoá thành thực chất!
 
- Phân!
 
Ánh mắt Vương Lâm hiện lên hồng quang. Sát tâm và sát ý dung hợp, trở thành căn nguyên của Sát Lục khí.
 
Mười vạn đạo Sát Lục khí vốn đã che thiên tế nhật, nhưng lúc này, dưới một chữ của Vương Lâm, bỗng nhiên toàn bộ một phân thành hai! Nháy mắt, mười vạn đạo Sát Lục khí đã hoá thành hai mươi vạn!
 
Vẫn chưa dừng lại!
 
Hai mươi vạn lại phân ra! Lại phân ra! Lại phân ra!
 
Trong nháy mắt, cả thiên địa đã tràn ngập bụi khí dày đặc. Bụi khí này không phải sương mù mà là sát khí! Là sát khí! Sát tâm và sát ý ngưng hoá!
 
Phân chia hơn mười lần nháy mắt đã khiến cho mười vạn đạo sát lục khí đã biến thành trăm vạn đạo!