Tiên Nghịch

Chương 589: Phát sinh rạn nứt với Thiên Vận Tử



Ở bên cạnh nữ tử này là một nữ tử khác lại có chút bình thường. Thoạt nhìn dịu dàng yếu đuối, thân thể mảnh khảnh, dường như gió thổi qua sẽ bay đi theo gió. Nàng mặc bộ y phục màu hồng, làm nổi bật vẻ mặt có chút trắng xanh. So sánh với nữ tử kia, nàng thiếu một chút sắc sảo, nhưng lại nhiều hơn một phần đáng yêu.
 
- Hai vị sư muội! Nơi này, chính là vân vụ sơn hải của Thủy Yêu quận. Năm đó ta trong lúc vô ý phát hiện nơi đây, ở trong này lưu luyến quên về. Vi huynh tuy chưa đi qua tiên giới, nhưng vân vụ sơn hải này nhất định hơn tiên giới một bậc. Mộ Dung huynh, ngươi thấy thế nào? - Bên cạnh hai nàng, một thanh niên mặc hồng bào ôn hòa nói. Thanh niên này tướng mạo có chút anh tuấn, lại có một cỗ ngạo khí lộ ra, giống như thiên chi kiêu tử.
 
- Có thể! - Nam tử bên cạnh lạnh lùng nói. Người này mặc hắc y, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng, hắn nói xong, liền nhắm hai mắt lại, không hề nói nữa.
 
Thanh niên mặc y phục màu hồng khẽ mỉm cười. Hắn đã sớm quen với phương thức nói chuyện ngắn gọn của đối phương.
 
- Đỗ sư huynh lưu luyến ở trong này, chỉ sợ không phải là vì vân vụ này. - Nữ tử có dung mạo tuyệt đẹp mím môi khẽ cười nói.
 
- Thật không dám dấu diếm. Triệu sư muội! Ở trong vân hải này, ta đã phát hiện một vết nứt. Nơi này, chỉ sợ chính là triều tịch thâm uyên trong lời đồn. - Hồng bào thanh niên cười nói.
 
Nữ tử họ Triệu kia đảo mắt qua, lúc đang muốn nói. Đột nhiên, hắc y thanh niên đang nhắm mắt bên cạnh, bỗng mở hai mắt, nhìn thẳng về phía xa.
 
- Rất mạnh! - Một tia sáng chợt lóe lên trong ánh mắt, hắc y thanh niên mở miệng nói.
 
Xa xa nơi chân trời, một đạo cầu vồng phá không mà đến, ở giữa không trung hóa thành một thanh niên mặc áo trắng. Người này tướng mạo tầm thường, không có chỗ nào đặc biệt. Hắn đứng giữa không trung, không nhìn bốn người, mà ánh mắt lạnh lẽo nhìn lướt qua mây mù, rồi bước về phía trước.
 
- Là hắn!
 
Hồng bào nam tử sau khi thấy rõ tướng mạo đối phương, thoáng sửng sốt, nhưng lập tức trong mắt lại có một tia kinh ngạc thoáng qua. Hắn đã nhìn ra tu vi của đối phương, không ngờ đã đạt tới Vấn Đỉnh! Suy nghĩ của hắn trong nháy mắt xoay chuyển, trên mặt lộ vẻ tươi cười, nói:
 
- Vương sư đệ, dừng bước!
 
Bạch y thanh niên chính là Vương Lâm. Hắn dừng lại một chút, quay đầu nhìn về phía bốn người kia. Hướng hắn nhìn đầu tiên, không phải là hai nữ tử kia, cũng không phải là hồng bào thanh niên, mà là hắc y nam tử kia.
 
- Người này có thể ở ngoài ngàn dặm đã phát hiện ra ta, tu vi không kém. Xem tiên nguyên chi lực, ứng với Vấn Đỉnh sơ kỳ!
 
Ánh mắt Vương Lâm bình thản, nhìn lướt qua, cuối cùng dừng lại trên người hồng bào thanh niên. Người này hắn có chút quen thuộc, là xích hệ đệ tử của Thiên Vận Tử.
 
Trong bốn người này, ngoại trừ hắc y nam tử, ba người còn lại đều là Anh Biến hậu kỳ đại viên mãn. Tuy nhiên người thanh niên thuộc xích hệ kia, hiển nhiên tu vi đã bước một bước vào Vấn Đỉnh, chỉ cần nguyện ý, bất cứ lúc nào cũng có thể tiến lên. Chắc là bởi vì lo lắng tới chuyện phải vượt qua cánh cửa sinh tử, cho nên vẫn chưa từng bước ra!
 
- Vương sư đệ, tại hạ Đỗ Kiến.
 
Hồng bào thanh niên cười nói. Hắn cân nhắc một chút liền biết, chỉ sợ Vương Lâm này cũng không biết được tên họ của mình.
 
- Ra mắt Đỗ sư huynh. - Vương Lâm ôm quyền nói. Đỗ Kiến cười chỉ hắc y nam tử, nói:
 
- Vương sư đệ, hắn là Mặc môn Mộ Dung Trác. Về phần hai vị này chính là đạo hữu Phù Vân phái.
 
Hắc y nam tử Mộ Dung Trác, đánh giá cẩn thận Vương Lâm vài lần, ôm quyền nói:
 
- Vương đạo hữu! Tại hạ Mặc môn tứ đại đệ tử Mộ Dung Trác!
 
Mộ Dung Trác dứt lời, trong ánh mắt của Đỗ Kiến và hai nàng kia đều lộ vẻ kinh ngạc. Dọc theo đường đi ba người bọn họ chưa bao giờ thấy Mộ Dung Trác một câu nói quá năm chữ. Tính cách trầm mặc ít lời của người này, đã ghi tạc thật sâu trong lòng bọn họ.
 
Cho dù trên đường gặp đồng đạo Vấn Đỉnh trung kỳ, Mộ Dung Trác cũng chưa bao giờ nói ra nhiều từ như vậy.
 
Nhất là trọng điểm lời nói của người này lại là giới thiệu bản thân. Ba người đều là người tu luyện nhiều năm, có thể tu đến trình độ này, tự nhiên không có người ngu dốt. Lời nói vô cùng đơn giản này, lại lộ ra một cỗ tôn kính trong cùng thế hệ.
 
Nữ tử họ Triệu có dung mạo mĩ miều, hai mắt mỹ lệ nhìn Vương Lâm, tươi cười thản nhiên nói:
 
- Vương sư huynh. Tiểu muội Triệu Y Huyên, vị này chính là sư muội ta Từ Phi.
 
- Từ Phi… Cái tên đơn giản này, lại gợi lên một chút hồi ức trong lòng Vương Lâm. Hắn không khỏi nhìn về phía nữ tử nhu nhược kia. Nàng hướng Vương Lâm hạ thấp người, hạ giọng nói:
 
- Từ Phi ra mắt Vương sư huynh.
 
Đỗ Kiến liếc mắt nhìn Vương Lâm, cười rất có thâm ý, nói:
 
- Vương sư đệ chẳng lẽ nhận biết Từ sư muội?
 
Vương Lâm lắc đầu, nói:
 
- Không biết, chẳng qua tên của Từ sư muội và một người đồng môn hồi nhỏ của Vương mỗ giống nhau mà thôi.
 
Đỗ Kiến khẽ mỉm cười, tránh đi đề tài này, nói:
 
- Vương sư đệ, ngươi tới nơi này, đúng là vì Triều Tịch thâm uyên? - Hắn chẳng hề giấu diếm hoặc nói lời khách sáo, mà nói thẳng ra luôn. Thần sắc của Vương Lâm vẫn như thường, gật đầu nói:
 
- Đúng vậy!
 
Ánh mắt Đỗ Kiến ngưng lại một chút, nói:
 
- Vương sư đệ! Trong Triều Tịch thâm uyên hung hiểm rất nhiều. Mặc dù ngươi có tu vi Vấn Đỉnh, chỉ sợ cũng khó tiến vào. Mục tiêu của bốn người chúng ta cũng là Triều Tịch thâm uyên, không bằng kết bạn, cũng có chút phối hợp.
 
Vương Lâm có chút trầm ngâm. Hung hiểm của triều tịch thâm uyên, hắn có chút hiểu biết. Trước khi tới đây, hắn đã dùng thủy tinh của Bối La đưa cho tra xét một phen. Trong đó có mấy địa phương, với tu vi của hắn muốn vượt qua cần phải mạo hiểm.
 
Nếu trong bốn người này không tồn tại Mộ Dung Trác kia, Vương Lâm sẽ lập tức cự tuyệt. Nhưng có Mộ Dung Trác tình huống lại không giống. Tu vi của Mộ Dung Trác này mặc dù là Vấn Đỉnh sơ kỳ, nhưng nếu có thể ở ngoài ngàn dặm phát hiện mình nhất định có chỗ thần thông. Vương Lâm khẽ mỉm cười, nói:
 
- Như vậy rất tốt!
 
Nét mặt Đỗ Kiến tươi cười, nhưng trong lòng lại hừ lạnh. Trong khoảng thời gian ngắn ngủi Vương Lâm đạt tới Vấn Đỉnh, khiến cho trong lòng hắn không có nửa điểm ngờ vực và đố kị.
 
Hắn nhớ rõ ràng, năm đó khi nhìn thấy Vương Lâm, đối phương chẳng qua là một tu sĩ Anh Biến trung kỳ. Nhưng hiện tại, ngắn ngủi trăm năm thời gian, người này không ngờ đã đạt tới Vấn Đỉnh sơ kỳ. Hơn nữa xem bộ dáng, không giống như vừa đạt tới, ngược lại càng giống như đã sớm bước ra một bước Vấn Đỉnh!
 
"Thổ bao tử (tên nhà quê) đến từ phế khí tinh (hành tinh vứt đi) này tu vi tăng lên nhanh như vậy, chắc chắn trong này có nguyên nhân. Hơn nữa không ngờ hắn vượt qua được kiếp nạn sinh tử khi Vấn Đỉnh. Việc này, chỉ sợ không đơn giản như vậy! Hơn nữa người này nếu tiếp tục phát triển, chỉ sợ sau bốn trăm năm tu vi của hắn sẽ rất cao. Như vậy, địa vị tử hệ của hắn sẽ lập tức tăng lên." - Trong lòng nổi lên ác ý, nhưng ngoài mặt, Đỗ Kiến lại vẫn thản nhiên, tươi cười ôn hòa, giống như thực sự là một vị huynh trưởng.
 
Chẳng qua, đối mặt với hắn chính là Vương Lâm, đã ở trên Chu Tước Tinh lăn lộn giữa sinh tử mấy trăm năm, trải qua rất nhiều chuyện của đời người, đã sớm luyện ra nhạy bén và thông duệ.
 
Cùng thổ bao tử của suy nghĩ trong lòng hắn thật sự là trống đánh xuôi, kèn thổi ngược.
 
Cả đời của Đỗ Kiến nếu so sánh với Vương Lâm, có thể nói là nhỏ bé không đáng kể!
 
Một nhóm năm người không nói chuyện nữa, thẳng hướng Vân Vụ sơn hải mà đi.
 
Mây mù lượn lờ, khiến cho khung cảnh có chút hư ảo. Thoạt nhìn, cực kỳ đồ sộ đồng thời cũng có một loại mỹ lệ khiến người ta say mê.
 
Đôi mắt đẹp của Triệu Y Huyên chốc chốc lại nhìn về phía Vương Lâm. Đối với hắn, nàng có chút nhìn không thấu. Ở mảnh đất Yêu Linh này, cho dù là những yêu suất (những chàng trai anh tuấn) kia, nàng cũng có thể liếc mắt một cái nhìn thấu nội tâm. Hơn một trăm năm qua, người khiến nàng nhìn không thấu chỉ có hai người.
 
Vương Lâm như xuyên qua một mảnh mây mù, thoạt nhìn có chút mơ hồ. Ánh mắt của Triệu Y Huyên giống như bị sương mù cản trở, càng thêm không thể thấy rõ.
 
Người đầu tiên nàng nhìn không thấu, chính là Thần Long của Đại La Kiếm Tông. Trên người người này luôn luôn có một đoàn sương mù. Khi nàng muốn nhìn kỹ thì sương mù kia lại biến thành một thanh lợi kiếm, ngăn cản sự xâm nhập của nàng.
 
Về phần người nhìn không thấu còn lại là Mộ Dung Trác! Ánh mắt của Triệu Y Huyên đảo qua trên người Mộ Dung Trác phía trước.
 
Mộ Dung Trác trong mắt nàng khi thì dường như rõ ràng trong suốt, nhưng lại có khi là một đầm nước đọng, biến hóa liên tục khiến nàng rất khó tìm hiểu tâm tư của đối phương.
 
Người cuối cùng nhìn không thấu, chính là Vương Lâm đột nhiên xuất hiện. Trong mắt Triệu Y Huyên, Vương Lâm lại càng kỳ dị hơn. Người này không có sương mù như Thần Long, cũng không có biến hóa giống như Mộ Dung Trác. Nhưng hắn chỉ bằng vào định lực của bản thân khóa trụ toàn bộ tâm thần!
 
Hắn không cần sương mù, không cần biến ảo. Chỉ cần đóng lại cánh cửa của tâm linh!
 
Trong mắt Triệu Y Huyên hiện lên một tia sáng kỳ dị. Đúng lúc này, Vương Lâm đang chạy ở phía trước đột nhiên quay đầu lại, như tùy ý liếc mắt nhìn nàng một cái, liền thu hồi ánh mắt xoay đầu lại.