- Nhiễm Vân tinh… Sẽ là trận chiến lập uy của ta ở Huyễn gia… Theo lời sư phụ, người sẽ truyền công cho ta trong lúc Hoán huyết, lấy cái giá giảm bớt hai trăm năm tu vi giúp ta đạt tới Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn. Về phần làm sao bước tới cảnh giới Âm Dương Hư Thực thì ta phải tự thân lĩnh ngộ.
Liễu Mi đứng ở cửa sổ lầu các, nhìn bầu trời xanh thẳm khẽ nói.
- Như vậy, khoảng cách với người đó trên Chu Tước tinh cũng càng ngày càng lớn. Sau bằng ấy năm tu vi của ta bước lên hai bước lớn, sau khi gặp lại hắn, không biết hắn sẽ có cảm tưởng gì. Nhưng trong lòng ta, hắn và con kiến Huyễn Đông kia không có gì khác nhau… Liễu Mi khẽ mỉm cười, nụ cười làm khuôn mặt đẹp lên khiến cho tim người ta đập thình thịch. Một đội hộ vệ gia tộc tuần tra ở bên ngoài lầu lúc này nhìn đến nụ cười này cũng đều ngẩn ngơ, ánh mắt lộ ra vẻ si mê cuồng nhiệt. Ánh mắt cũng cực kỳ tương tự như Huyễn Đông kia.
Đúng lúc này bỗng nhiên từ trong túi trữ vật truyền ra từng đợt dao động. Dao động này chỉ hạn chế trong túi trữ vật không lộ ra ngoài nhưng có một cỗ oán khí đậm đặc tràn ngập bên trong. Liễu Mi cúi đầu tay phải sờ trên túi trữ vật, dao động kia nhỏ dần nhưng oán khí bên trong lại càng đậm.
- Nghe lời, hiện tại ngươi còn không thể ra được… Liễu Mi hạ giọng nhủ, cắn đứt đầu ngón tay đặt trên túi trữ vật trên mặt lộ ra vẻ thống khổ. Dần dần dao động hoàn toàn tiêu tan, oán khí bên trong cũng bị mạnh mẽ áp chế.
- Ngươi sao lại phải khổ như vậy. Tiếng nói tang thương từ phía sau Liễu Mi truyền tới. Thân ảnh lão tổ Huyễn gia chậm rãi hiện ra. Ánh mắt hắn đảo qua túi trữ vật của Liễu Mi, nhíu mày.
- Ta trước đây đã nói với ngươi, vật này quá độc ác, chớ có động vào ! Liễu Mi trầm ngâm, không nói gì thêm.
- Lập tức giết chết nó đi, chớ có nuôi dưỡng. Ngươi làm việc như vậy một khi hỏng mất đạo tâm làm sao có thể bước ra khỏi bước tu đạo đầu tiên. Như thế nào có thể vượt qua cảnh giới Âm Dương Hư Thực !
Lão tổ Huyễn gia lạnh lùng nói.
Liễu Mi ngẩng đầu nhìn Lão tổ Huyễn gia, khẽ nói :
- Sư tôn, Liễu Mi trong lòng có tính toán, không nên nói nữa. Được không…?
Lão tổ Huyễn gia nhìn Liễu Mi hồi lâu thở dài một tiếng :
- Ngươi, ngươi tại sao phải khổ như vậy !
Lại nói đến Vương Lâm, rồng bạc dưới chân lay động bay thẳng đến Vân Hà tinh. Từ xa nhìn lại Vân Hà tinh này màu xám thẫm, ở trên lại tràn ngập một tầng sương mù dày đặc, thần thức không thể đi vào trong.
Ngoài ra lại có từng hồi tiếng rít gào từ trong sương mù Vân Hà tinh truyền ra, dường như cảnh cáo tất cả người đi ngang qua chớ nên bước vào.
Rồng bạc đi mang theo Vương Lâm tới bên ngoài Vân Hà tinh. Nhìn chằm chằm vào sương mù dầy đặc kia ánh mắt Vương Lâm chợt lóe lên. Hắn vỗ túi trữ vật, lập tức Thất Tinh kiếm trận vờn quanh thân thể, nhanh chóng xoay tròn hình thành một luồng lực xoắn ốc mạnh mẽ.
Dưới luồng lực này thân hình Vương Lâm bước tới trước một bước thu hồi Tinh la bàn, cả người trực tiếp đi vào trong sương mù Vân Hà tinh. Kình khí xoắn ốc được hình thành từ Thất Tinh kiếm trận giống như một cái dùi trực tiếp đâm vào trong sương mù. Dưới sự quấy động, lập tức sương mù ngăn trở trước mặt Vương Lâm nhanh chóng bị đẩy ra bốn phía.
Nhưng sương mù này quá dày, mặc dù như thế, sương mù trước mắt Vương Lâm giống như vô cùng vô tận. Rất nhanh theo Vương Lâm xâm nhập, từ bên ngoài nhìn lại giống như sương mù này cắn nuốt Vương Lâm, dung hòa ở phía sau. Mặc dù lúc này có người đi ngang qua cũng quyết không phát hiện trong sương mù này có người đang bay.
Vẻ mặt Vương Lâm như thường, dưới kình khí xoắn ốc không có một chút sương mù nào xuyên qua nổi. Chỉ có điều bốn phía xung quanh hắn lúc này toàn bộ đều mờ mịt, nhìn không thấy bên ngoài, thần thức cũng bị sương mù ngăn cản. Hắn chỉ có thể dựa vào cảm giác tiếp tục bay xuống dưới.
Hồi lâu sương mù trước mặt loãng dần, ánh mắt Vương Lâm ngưng đọng, tốc độ lập tức nhanh hơn trực tiếp hóa thành một ngôi sao băng chạy ra khỏi sương mù dày đặc. Cảnh tượng hiện ra trước mắt Vương Lâm khiến con ngươi hắn co rút lại, không trung là sương mù dày đặc không cho ánh mặt trời chiếu vào khiến cho mặt đất một mảnh tối đen. Chẳng qua đối với tu sĩ mà nói cũng không ảnh hưởng tầm mắt, mặt đất nứt nẻ khắp nơi giống như vô số cái mồm to mở rộng, muốn cắn nuốt hết thảy.
Một cỗ tử khí đậm đặc đầy khắp trời đất. Tử khí này cũng không phải là một người hay vật phát ra, mà là Vân Hà tinh này ! ! !
Từ những khe nứt trên mặt đất, những xúc tu như sắp hư thối lay động đong đưa, hơi nhìn qua giống như là mặt đất mọc đầy lông.
Cảnh này khiến cho người ta không kìm nổi dâng lên một cỗ áp lực trầm trọng.
Một tiếng gầm trầm thấp từ trong Vân Hà tinh truyền ra, trong đó tuyệt đại bộ phận truyền ra từ lòng đất.
- Đây là tu chân tinh hoàn toàn hoang phế sao… Vương Lâm trầm lặng, thân hình tiến về phía trước, thần thức tản ra tìm kiếm mỏ quáng Kim Viêm kia. Trong lúc phi hành hắn thấy được mấy thành trì hoang tàn. Rất hiển nhiên nơi này từng là nơi cực kỳ sầm uất, nhưng lúc này khắp nơi đã khác hẳn. Những xúc tu từ nền đất kéo ra hoàn toàn bao vây thành trì hoang tàn, nhìn lại không khỏi làm cho người ta rợn tóc gáy.
Vương Lâm yên lặng phi hành, ánh mắt lướt qua từng thành trì. Đúng lúc này bỗng nhiên những xúc tu này trên mặt đất, động tác vốn đang lay động toàn bộ dừng lại trong nháy mắt. Ngay sau đó nhanh chóng co rút lại biến mất khỏi mặt đất. Trong nháy mắt này phía chân trời xa xa truyền đến một tiếng rít gào long trời lở đất, một mảnh mây đỏ sáng rực trong trời đêm điên cuồng cuốn tới Vương Lâm.
Trên mây đỏ kia có một con mãnh thú thật lớn, con thú này nhìn giống như rồng mà không phải rồng, thân hình thật dài ước chừng hơn nghìn trượng. Một cái đầu tam giác giống như rắn nhưng toàn thân lại mọc vô số râu tóc. Trong lúc con thú này rít gào cấp tốc vọt tới, ngay cả sương mù dầy đặc trên không dưới sự tấn công của con thú này giống như bị một bàn tay to vô hình quấy động nhanh chóng lui về phía sau. Thần thức Vương Lâm nhìn thấy con thú này, sắc mặt đại biến, thất thanh nói :
- Vọng Nguyệt !
Trong trí nhớ Cổ Thần Đồ Ti con thú này thuộc về một loại cực kỳ ấn tượng. Vương Lâm hít sâu một hơi, không nói một lời lập tức thân hình trầm xuống chui vào một khe nứt trên mặt đất.
Cùng lúc đó tin tức về Vọng Nguyệt trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti nhanh chóng hiện lên trong đầu. Hai mắt Vương Lâm bỗng nhiên lộ ra tia sáng kỳ dị.
- Vọng Nguyệt cũng không phải là vật tự nhiên sinh ra, mà là một loại ký sinh đặc hữu trong cơ thể bộ tộc Cổ Thần . Lúc Cổ Thần còn sống vật này hấp thu máu mà sống, nhưng không cách nào lao ra khỏi thân thể Cổ Thần. Thậm chí có thời điểm còn có thể được Cổ Thần sử dụng như pháp bảo.
- Một khi Cổ Thần chết đi, loại ký sinh này cũng sẽ chết theo. Nhưng cũng có một tỷ lệ rất nhỏ có thể khiến cho vật này chẳng những không chết mà có thể lao ra khỏi cơ thể Cổ Thần. Cổ Thần càng mạnh thì Vọng Nguyệt trong cơ thể càng mạnh.
Vọng Nguyệt trong cơ thể Cổ Thần Đồ Ti đã chết sạch cho nên chưa từng xuất hiện. Nhưng nơi này không ngờ có Vọng Nguyệt xuất hiện, hay là… Hay là nơi đây có xác chết Cổ Thần? Nhưng nếu thật sự là vậy, cũng không thể nào tin nổi. Trong La Thiên tinh vực này làm sao lại không có người nhận biết vật ấy, một khi bị tu sĩ đại thần thông nhìn thấy chắc chắn sẽ không buông tha.
Vương Lâm đang ở trong khe nứt trên mặt đất trầm tư nhìn thân hình Vọng Nguyệt vặn vẹo gào thét trong mây đỏ trên bầu trời, dần dần đi xa.
Lúc này ở Liên minh tinh vực, trên một tinh cầu tu chân tương đối bình thường, tại kinh đô một đế quốc của phàm nhân, có hai người con gái quần áo rực rỡ đi tới, trên tay hai người đều có một quả cầu ánh sáng màu đỏ lơ lửng tản mát ra một cỗ sát khí hung ác tràn ngập ra bốn phía. Hai người này ở giữa không trung, một người lạnh lùng nói :
- Tư Đồ Nam, cút ra đây !
Một tiếng mắng từ trong kinh đô phàm nhân truyền ra, ngay sau đó một người đàn ông mặc áo bào tím nhanh chóng lóe ra. Hắn cũng không liếc nhìn hai người con gái này cái nào lập tức chạy đi.
- Tư Đồ Nam. Tông chủ đã hạ lệnh. Tất cả tinh cầu tu chân phụ thuộc vào Loan Phượng tinh đều truy nã ngươi. Ngươi trốn không thoát đâu !
Người đàn ông này đúng là Tư Đồ Nam, lúc này vẻ mặt hắn chật vật, quay đầu lại quát to :
- Đi nói với con đàn bà thối tha kia, nếu là cứ bức lão tử, vậy lão tử sẽ khắc cảnh tượng lẳng lơ của nàng vào mười vạn cái ngọc giản, sau đó rải khắp toàn bộ Tu chân Liên minh. Mẹ kiếp. Đuổi theo lão tử gần trăm năm, có phiền hay không !
- Hừ !
Hai người con gái kia lập tức cầm quả cầu ánh sáng trong tay va chạm vào nhau, lập tức ánh sáng lóe lên tạo thành một thân hình hư ảo màu đỏ. Thân hình này là của một nữ tử rất hấp dẫn.
- Lúc này, bổn tọa sẽ không cho ngươi chạy trốn !
Hư ảnh nữ tử đó bước về trước một bước, tay ngọc khẽ vung lên lập tức cả bầu trời bỗng nhấn một cái, sau đó mặt đất đều rung động, trời và đất nhanh chóng ép vào nhau.
Tư Đồ Nam hú lên quái dị, trong thân thể như có một ngọn lửa thiêu đốt, trong nháy mắt trời và đất ép vào nhau hắn liền xông ra ngoài. Mặc dù lao ra được nhưng phun ra một ngụm máu to, sắc mặt lập tức tái nhợt.
- Con đàn bà thối ta, ngươi chờ đó. Lão tử sẽ đem cảnh tượng lẳng lơ của ngươi làm cho cả tu sĩ Tu chân Liên minh, phàm nhân đều nhìn thấy. Lão tử khiến cho ngươi hoàn toàn nổi danh ở Tu chân Liên minh ! Lão tử nói là làm !
Tư Đồ Nam lại phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng bỏ chạy.
- Lão tử không nhịn được nữa ! Cùng lắm lão tử lại bế quan là được. Các ngươi chờ đó !
Mắt Tư Đồ Nam đỏ bừng, hắn đã hạ quyết tâm lại bế quan. Lúc này nếu không đạt được Khuy Niết kỳ, tuyệt không ra ngoài !
Nước ở đầm này sớm đã bị Lão tổ Huyễn gia dùng thần thông lấy đi. Trên mặt đất chỉ để lại một hố lõm sâu. Lúc này cả người hắn lơ lửng trên không, vẻ mặt cực kỳ nghiêm túc.
Ở bên dưới, mấy vạn tộc nhân Huyễn gia, đều trầm lặng không nói. Trong toàn phạm vi mười dặm một mảnh im lặng.
Tộc nhân Huyễn gia từng người tiến lên đến cạnh hố sâu cứa cánh tay chảy máu ra. Chờ cho lúc máu chảy được một ít nhất định, từng người sắc mặt tái nhợt âm trầm lùi ra.
Theo từng tộc nhân tiến lên, máu trong hố sâu dần dần tích lũy. Trong màu máu đỏ sậm tản ra một mùi tanh, tràn ngập bốn phía.
Máu mấy vạn tộc nhân vẫn chưa hoàn toàn làm đầy hố sâu nhưng cũng là không ít. Một người cuối cùng đó là Lão tổ Huyễn gia, hắn không chút do dự cắt cổ tay, một lượng lớn máu tươi rơi xuống cái hố. Máu hắn chảy ra nhiều nhất, lúc này sắc mặt dần tái nhợt, cuối cùng hắn thu cổ tay, bấm pháp quyết, nhẹ phun ra một chữ :
- Dung !
Lời nói vừa ra máu trong hố sâu lập tức thành vòng xoáy chậm rãi chuyển động, đem máu của mấy vạn người dần dần dung hợp hoàn toàn với nhau, không phân biệt.
Huyết mạch tinh khiết được luyện hóa từ mấy vạn người Huyễn gia, hóa thành một ngàn huyết phù khắc trên thân một người, cũng hút máu người này ra chuyển hóa. Đây là Hoán huyết đại pháp.
- Huyễn Mi !
Lão tổ Huyễn gia ánh mắt lộ vẻ thâm thúy, trầm giọng nói.
- Nghĩa phụ.
Liễu Mi đi ra từ trong đám người, một thân áo trắng thoạt nhìn có cảm giác thần thánh.
- Đi vào ao máu, tập trung tư tưởng ngồi xuống.
Lão tổ Huyễn gia chậm rãi nói.
Liễu Mi nhẹ gật đầu đi tới ao máu, chân trần bước vào. Mùi máu tanh phả vào mặt khiến nàng hơi nhíu mày nhưng quyết đoán bước vào. Theo nàng không ngừng đi đến, máu trong ao dần dần bao phủ đầu gối, eo, ngực nàng cuối cùng hoàn toàn bao phủ người nàng.
Trong ao máu, chỉ có vòng xoáy xoay tròn nhìn không thấy thân hình Liễu Mi. Lúc này nàng đã khoanh chân ngồi ở đáy ao, cả người bị máu Huyễn gia bao phủ.
Lão tổ Huyễn gia thở sâu, hai tay nhanh chóng bấm pháp quyết, từng đạo ấn quyết từ hai tay nhanh chóng biến ảo ra rơi vào trong ao máu. Một cỗ khí tức mạnh mẽ từ trên người lão truyền ra, bao phủ trời đất.
Theo ấn quyết của lão càng lúc càng nhanh, ao máu giống như sôi trào, xoay tròn nhanh hơn.
Hồi lâu, trong mắt lão tổ Huyễn gia tỏa sáng, quát khẽ :
- Tổ tiên Huyễn gia nhiều năm dài trước kia từng là tiên nhân của Lôi tiên giới, tiên giới mặc dù bị hủy nhưng huyết mạch vẫn còn. Hoán huyết đại pháp hôm nay là luyện hóa huyết mạch mà ra, khiến cho Huyễn gia ngày sau vinh quang lại thêm một người.
Một đoạn chú ngữ phức tạp trong miệng Lão tổ Huyễn gia truyền ra. Chú ngữ này nói ra liền hóa thành pháp ấn rơi vào trong ao máu.
- Huyết mạch, hiện !
Lão tổ Huyễn gia hét lớn một tiếng, bỗng nhiên toàn bộ ao máu ngừng xoay tròn, trong tiếng "ầm ầm" không ngờ dựng lên thành một cột máu.
Trong phút chốc, cột máu sụp đổ hóa thành hàng ngàn phù văn màu máu xoay tròn trong không trung. Thân hình Liễu Mi trong hố sâu lộ ra, lúc này nàng khoanh chân, hai mắt nhắm nghiền.
Lão tổ Huyễn gia thở sâu, tay phải bấm pháp quyết điểm về phía Liễu Mi một cái. Trong khoảnh khắc cái trán Liễu Mi nứt ra một vết thương, máu tươi phun ra, theo máu không ngừng chảy ra, sắc mặt Liễu Mi càng thêm tái nhợt.
Đúng lúc này, huyết phù trên không trung bỗng nhiên rơi xuống một cái ấn lên thân Liễu Mi. Ngay sau đó hàng loạt huyết phù đều hạ xuống, không ngừng khắc lên thân nàng.
Theo huyết phù không ngừng rơi xuống, mỗi một vị trí trên thân Liễu Mi đều như tràn ngập huyết phù. Ánh mắt lão tổ Huyễn gia ngưng đọng, cả người hướng về trước một bước đi tới bên cạnh Liễu Mi, nâng tay phải lên. Trong lòng bàn tay phải này xuất hiện một luồng ánh sáng thần thánh. Ánh sáng này thiên biến vạn hóa, tất cả người nhìn thấy chỉ trong phút chốc từ bên trong nhìn thấy tất cả biến hóa cuộc đời mình, Sinh lão bệnh tử, yêu hận tình cừu, đều tại ánh sáng này biến ảo ra.
Đây chính là đạo của Lão tổ Huyễn gia - Vạn Huyễn Vô Tướng đạo !
Bàn tay lão ấn xuống dừng trên Thiên Linh của Liễu Mi, đạo niệm khổng lồ trong cơ thể lão tổ Huyễn gia trực tiếp đánh vào nguyên thần Liễu Mi. Cùng lúc đó hắn đem tiên lực bản thân trào ra không giữ lại chút nào giúp Liễu Mi nâng cao tu vi.
Tăng lên Vấn Đỉnh hậu kỳ đại viên mãn cần lượng tiên lực cực kỳ khổng lồ. Đổi lại bất kỳ một người nào mới vào bước đầu tiên tu đạo cũng không thể làm được. Mặc dù là người trong cảnh giới Âm Dương Hư Thực cũng không thể làm được điều này.
Chỉ có người chân chính bước vào bước thứ hai mới có thể có được thần thông nghịch thiên này.
Lão tổ Huyễn gia đó là người vào bước thứ hai, tu sĩ đại thần thông Khuy Niết sơ kỳ !
Tiên lực khổng lồ, đạo niệm vô tận dung hợp cùng một chỗ được Lão tổ Huyễn gia truyền vào trong cơ thể Liễu Mi. Đối với đệ tử này, Lão tổ Huyễn gia hiển nhiên cực kỳ chú ý, chân chính có ý tính toán trở thành người nối nghiệp tương lai của Huyễn gia. Nếu không chắc chắn sẽ không tự tổn hại tu vi giúp Liễu Mi đề cao.
Liễu Mi thân hình phát sáng, huyết phù bên ngoài thân trong phút chốc toàn bộ dung nhập vào cơ thể, hóa thành từng đạo huyết mạch Huyễn gia, lưu chuyển trong cơ thể nàng, bức toàn bộ máu của nàng ra ngoài.
Cùng lúc đó hai mắt nguyên thần lóe sáng, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được đang điên cuồng tăng mạnh, Vấn Đỉnh sơ kỳ, Vấn Đỉnh trung kỳ, Vấn Đỉnh hậu kỳ, đại viên mãn.
Ánh mắt ghen tị từ mấy vạn tộc nhân Huyễn gia bốn phía lộ ra. Bọn họ ghen tị cũng là hợp lý. Rất nhiều người dừng lại ở cảnh giới Vấn Đỉnh này, lại có bao nhiêu tu sĩ tu luyện mấy ngàn năm mới có thể bằng vào tự thân đạt tới đại viên mãn.
Nhưng lúc này, Liễu Mi này chỉ trong thời gian nửa nén hương liền đạt tới một cảnh giới nhiều người truy tìm khi còn sống.
Cánh tay Lão tổ Huyễn gia rõ ràng héo rút lại, cả người trong nháy mắt càng thêm già nua. Hắn lui ra sau vài bước, ánh sáng trong mắt cũng dần ảm đạm, nhìn Liễu Mi hạ giọng nói :
- Từ hôm nay trở đi, ngươi là người của Huyễn gia ta. Trong cơ thể ngươi chảy máu của Huyễn gia. Ta phải bế quan, lúc này ngươi phải tu luyện tốt tranh thủ sớm ngày bước vào cảnh giới Âm Dương Hư Thật.
Liễu Mi xoay người lẳng lặng nhìn Lão tổ Huyễn gia không nói gì, chỉ gật gật đầu.
- Vạn Huyễn Thiên ma đạo. Lão phu thật sự muốn biết được ý cảnh Vạn Huyễn Thiên ma đạo bước thứ hai sẽ có biến hóa ra thần thông gì !
Lão già cười ha hả, không thèm để ý sự lạnh lùng của Liễu Mi chút nào, tay áo vung lên, thân hình biến mất.
- Đi tới Nhiễm Vân tinh. Huyễn Mi, đây là trận chiến đầu tiên của ngươi dưới thân phận người Huyễn gia. Chém giết mà tạo nên uy danh của ngươi !
Thanh âm Lão tổ quanh quẩn.
Liễu Mi ngẩng đầu cũng không liếc mắt nhìn mấy vạn tộc nhân bốn phía chút nào, chậm rãi bay lên không, giống như một tiên nữ đạp hư không mà đi. Mục tiêu của nàng là Nhiễm Vân tinh.
Thậm chí ngay cả tùy tùng nàng cũng không mang theo một người, chỉ có một mình một người đi.
Đang ở trong khe nứt trên mặt đất, ánh mắt Vương Lâm theo Vọng Nguyệt cưỡi mây đỏ đi xa thu hồi lại, trong mắt vẫn còn vẻ khiếp sợ.
- Vọng Nguyệt này dài nghìn trượng. Thực lực này chỉ sợ là so với người tu đạo bước thứ hai, tu sĩ đại thần thông Khuy Niết, cũng không kém bao nhiêu. Vật này nếu không có Cổ Thần, tính công kích không mạnh, chỉ cần không chủ động trêu chọc thì giữ nguyên hình dạng thứ nhất không thay đổi.
Vương Lâm có chút nghi hoặc. Dựa theo sự hiểu biết trong trí nhớ của Cổ Thần Đồ Ti về Vọng Nguyệt, vật này ký sinh vào Cổ Thần mà sống có ba loại hình dạng. Loại thứ nhất là như vừa rồi, loại hình dạng này Vọng Nguyệt không có tính công kích.
Về phần hình dạng thứ hai là toàn thân lông tóc vật này rút lại hóa thành các loại hình dạng kỳ dị, lúc ở trong cơ thể Cổ Thần, loại trạng thái này tương đối thường gặp, thuộc loại ngủ say.
Cuối cùng loại hình dạng thứ ba đó là công kích. Vật này toàn thân râu tóc kéo dài vô hạn, thậm chí có thể đạt tới chiều dài thân thể. Nếu gặp được Vọng Nguyệt ở hình dạng này, liền lập tức phải thoát đi, chậm một bước sẽ bị nó công kích.
Vương Lâm trong khi trầm ngâm, thân hình chìm vào trong khe nứt, thần thức tản ra tìm kiếm mỏ Kim Viêm.
- Vọng Nguyệt xuất hiện ở trong này lại có chút quỷ dị. Vật này không phải thứ ta có thể trêu chọc, vẫn là không nên để ý tới, tìm kiếm mỏ Kim Viêm quan trọng hơn.
Tốc độ Vương Lâm cực nhanh như du long không ngừng xâm nhập theo cái khe mà vào. Không bao lâu, phía trước đã là vách đá. Thân hình hắn vẫn không dừng lại mà xông tới một cái, cả người dung nhập vào trong vách đá, dùng phương pháp thổ độn tiếp tục tìm kiếm dưới lòng đất.