Tiên Nghịch

Chương 949: Hoa Phi



Chỉ là một pho tượng người làm sao có thể khiến Cổ Thần khuất phục! Trong khoảnh khắc Cổ Thần lực bạo phát, Vương Lâm đứng thẳng người, ánh mắt như điện lần thứ hai va chạm với hai mắt của pho tượng!
 
Tâm tuyệt không phục!
 
- Trong thiên hạ này, không vật gì có thể khuất phục được Cổ Thần! Thiên đạo không được, quy tắc không được, ngươi cũng không được!
 
Tinh điểm Cổ Thần trên mi tâm Vương Lâm cấp tốc xoay tròn, trong cơ thể hắn có tiếng bụp bụp truyền ra. Tuy rằng vẫn chưa hóa thành Cổ Thần chân thân, nhưng cường độ thân thể cũng đang không ngừng nén ép mà điên cuồng bạo tăng.
 
Thân thể hùng mạnh ngưng tụ càng nhiều Cổ Thần lực càng khiến thân thể Vương Lâm giống như ngọn núi đứng thẳng tắp, một cỗ khí tức bất khuất thiên địa bộc phát ra không chút giữ lại đối kháng với uy áp truyền ra từ pho tượng kia!
 
Từng trận sóng gợn vô thanh vô tức đột nhiên quanh quẩn trong đại điện hình thành một cơn gió lốc quét ngang đại điện, khiến cho thân thể Vương Lâm lại lui về phía sau.
 
Trong tiếng gầm nhẹ Vương Lâm gắng gượng dừng bước, nhìn chằm chằm pho tượng kia. Lúc này, hắn mơ hồ có một loại ảo giác, pho tượng này giống như sống đang lạnh lùng mình.
 
A a a!
 
Vương Lâm đột nhiên ngẩng đầu hét lớn, một tiếng rống của Cổ Thần , long trời lở đất, tất cả sinh linh đều phải tránh lui không có tư cách ở phía trước!
 
Trong tiếng rống giận động phủ bên ngoài đại điện lập tức có tiếng tan vỡ ầm ầm truyền đến giống như không chịu nổi tiếng rống giận này. Hơn nữa dưới tiếng rống giận này, Vương Lâm nhấc chân mạnh mẽ bước về phía trước một bước!
 
Một bước này nhìn như đơn giản, nhưng đối với Vương Lâm mà nói lại cực kỳ khó khăn. Dưới uy áp hùng mạnh không thể tin nổi kia, trong khí tức khiến người ta tan vỡ kia, lui về phía sau là con đường duy nhất, nhưng lui về phía sau chính là biểu hiện khuất phục, đang không ngừng lui về phía sau nếu không thể nghịch chuyển, như vậy chính là đã hoàn toàn khuất phục.
 
Cổ Thần dám nghịch thiên, dám nghịch đạo, nếu khuất phục dưới pho tượng này thì Vương Lâm sẽ không xứng đáng trở thành Cổ Thần chân chính!
 
Vương Lâm bước ra một bước thậm chí có thể cảm nhận được trong cơ thể truyền ra tiếng vỡ vụn đáng sợ, một bước này bước ra chính là trực tiếp đối kháng với uy áp của pho tượng không có một chút né tránh!
 
Nhưng tất cả những điều này lại phù hợp với Cổ Thần truyền thừa trong cơ thể Vương Lâm!
 
Lui về phía sau mười bước, trăm bước chính là lùi bước, cho dù không lui về phía sau tận lực cố gắng dừng tại chỗ, tuy rằng không bại, nhưng quá mức bình thường, loại bình thường này đã quyết định đạo của người đó chỉ có thể thuận thiên thừa vận!
 
Nhưng bước tới một bước thì lại khác hẳn, điều này biểu hiện sự phản kháng, biểu hiện nghịch!
 
Một bước này bước ra, uy nghiêm trên pho tượng kia trong thời gian ngắn bạo tăng, giống như có vô số ngọn núi lớn đè Vương Lâm xuống không cho phép hắn phản kháng!
 
Bụp một tiếng, sau lưng Vương Lâm có máu tươi từ trong tóc gáy phun ra, nhưng thân thể sừng sững của hắn lại bước tới một bước nữa!
 
- Vương Lâm ta thân là nghịch tu, ngay cả trời đều dám nghịch, ngay cả vận mệnh đều dám phản kháng, hôm nay ở trong này làm sao có thể lui ra phía sau!
 
Vương Lâm bước tới một bước này ngược dòng mà lên, giống như đã xúc phạm thiên uy lập tức liền có uy áp vô biên tràn đến.
 
- Chạm với được đạo thì chết cũng yên lòng. Trái tim nghịch thiên của ta, sinh ra ý niệm bất khuất, có sợ hãi thứ gì? Chỉ có cái chết mới khiến ta dừng lại!
 
Dưới uy áp không thể tưởng tượng này toàn thân Vương Lâm phun ra một lượng lớn máu tươi, cả người thoạt nhìn giống như một huyết nhân, nhưng hắn lại cười dài, trong tiếng cười lộ ra ý chí bất khuất duy ngã độc tôn!
 
Lúc này, toàn thân Vương Lâm thông suốt, tất cả suy nghĩ hỗn độn nhất loạt chặt đứt, còn lại chỉ có một chữ nghịch!
 
Năm đó khi Vương Lâm lấy nghịch vấn đỉnh ở vùng đất Yêu Linh, thì hôm nay cũng ở nơi Yêu Linh này nghịch của hắn bị việc thế gian niêm phong, bị La Thiên một mực áp chế, bị tâm thần bản thân che dấu lại một lần nữa phóng ra rực rỡ!
 
Hết thảy giống như nhân quả!
 
Trong tiếng cười dài Vương Lâm lại một lần nữa bước về phía trước, khoảnh khắc bước thứ ba này hạ xuống thì uy áp trong đại điện trong thời gian ngắn tiêu tan không còn, căn bản giống như chưa từng xuất hiện!
 
Dưới pho tượng nữ tử áo trắng vẻ mặt phức tạp yên lặng nhìn Vương Lâm.
 
Toàn bộ đại điện chỉ có tiếng cười dài rung động đến tâm can của Vương Lâm đang chậm rãi tiêu tan!
 
Lúc trước trong khoảnh khắc hắn nhìn đến pho tượng này liền đoán được pho tượng này khắc ai, tướng mạo của người này có vài phần tương tự với Thanh Sương trong tiên tháp.
 
Hơn nữa người mà chỉ là một pho tượng đã có được loại uy áp hùng mạnh này thì chỉ có một!
 
- Tiên Đế Thanh Lâm!
 
Sau lưng Vương Lâm mồ hôi đã ướt sũng, một khắc vừa rồi hắn đã cảm nhận được nguy cơ trước nay chưa từng có, nếu không có Cổ Thần lực sợ là lúc này hắn đã chết bất đắc kỳ tử.
 
Ánh mắt Vương Lâm đã có hàn quang rơi trên người nữ tử áo trắng.
 
- Ngươi đã thông qua khảo nghiệm!
 
Nữ tử áo trắng cúi đầu hạ giọng nói.
 
- Ngươi là ai!
 
Vương Lâm bình tĩnh nói.
 
- Một trong tiên đế bát phi, Hoa Phi Hàm Yên.
 
Nử tử ngẩng đầu nhìn pho tượng, trong mắt lộ vẻ dịu dàng, còn có quyến luyến nồng đậm.
 
Nàng thở dài xa xôi, ngọc thủ vung lên ở phía trước, lập tức mặt đất đại điện rung động ầm ầm, dần dần từng khối đất đá run rẩy nổi lên.
 
Giống như có một cỗ lực lượng kỳ dị bao phủ khiến cho tất cả những khối đất đá này hình thành một trận pháp kỳ dị giữa Vương Lâm và nữ tử áo trắng.
 
Mà sau khi trên mặt đất không còn đất đá rõ ràng đã hình thành một khung cảnh tinh không, trong bóng đêm tràn ngập vô số tinh vân, cũng có tinh điểm lóe lên rực rỡ.
 
Càng không thể tin nổi chính là tinh điểm trong tinh không kia đều không phải bất động mà đang chậm rãi di động, cảnh tượng này khiến hai mắt Vương Lâm sững lại một lát.
 
- Nơi Yêu Linh này là một tòa tiên phủ, nó trôi nổi trong tinh không với phương thức đặc thù. Những gì ngươi nhìn thấy không phải hư ảo, mà là chân thật.
 
- Đi vào trong truyền tống trận này ngươi có thể tiến vào chỗ phong ấn. Nếu ngươi có năng lực mở ra thì có thể tiến vào tiên phủ chân chính.
 
- Trong tiên phủ kia là nơi bế quan của Tiên Đế Thanh Lâm?
 
Vương Lâm di chuyển ánh mắt từ tinh không trên mặt đất dừng trên trận pháp dùng đất đá tạo thành.
 
Nữ tử áo trắng trầm mặc nhìn pho tượng tiên đế, một lúc lâu sau nàng hạ giọng nói:
 
- Năm đó khi chàng trở về vốn đã bị thương, trên đường lại bị hai người ngoại giới giằng co liền mở ra tiên phủ, ở trong đó chữa thương. Nguyên bản không có cửa vào, chàng chỉ lưu lại bốn cửa vào, nếu bốn cửa vào này đồng thời mở ra thì ở trong vùng đất Yêu Linh có thể xuất hiện một thông đạo chân chính đi tới chỗ bế quan. Ngươi có được Định Thân Thuật, lại mang theo thi thể của Thanh Sương, hơn nữa là người họ Vương, ta sẽ không ngăn cản ngươi. Đồng bạn của ngươi sau khi tiến vào truyền tống trận cũng sẽ xuất hiện theo ý ngươi.
 
Nữ tử áo trắng nói xong than nhẹ một tiếng, xoay người đi về chỗ sâu trong đại điện. Bóng dáng này rơi vào trong mắt Vương Lâm tràn đầy cô độc và buồn rầu.
 
- Người của họ Vương là ý gì?
 
Vương Lâm hỏi nhanh.
 
- Nếu có cơ duyên ngươi sẽ biết được.
 
Thanh âm yếu ớt của nữ tử áo trắng dần dần chìm vào trong bóng tối.
 
- Với tu vi của tiền bối sao không đi cùng ta!
 
Vương Lâm nhìn phía xa lập tức hỏi.
 
Nữ tử áo trắng đã tiến nửa người vào trong bóng tối dừng lại một chút, lưng quay về phía Vương Lâm, trên mặt lộ vẻ chua xót, khẽ nói:
 
- Ta không đi được!
 
Nói xong thân ảnh của nàng hoàn toàn dung nhập vào trong bóng tối biến mất.
 
Nữ tử áo trắng đi ra ở chỗ sâu trong đại điện, địa phương mà Vương Lâm không biết đến, vẻ mặt nàng vẫn còn chua xót. Trên người nàng dần dần tản ra từng trận bạch quang, chỉ là quang này lại dung hợp với hắc ám, ở bên ngoài không nhìn ra bất cứ chút hào quang nào.
 
Trong bạch quang nữ tử này dần dần dừng lại, trên hai chân có một mảnh màu xanh, màu xanh này tràn ngập rất nhanh đã bao phủ toàn bộ thân thể nàng, cuối cùng khi hào quang lóe lên nàng biến mất, thay vào đó lại là một đóa hoa cực kỳ xinh đẹp nở rộ ở chỗ sâu trong đại điện.
 
- Hoa Phi đã chết, còn sót lại chỉ là một gốc hoa tiên, một gốc hoa tiên không thể rời khỏi động phủ này.
 
Đóa hoa nở rộ kia rất đẹp, chỉ có điều vẻ đẹp này lại lộ ra thê lương, nở ra ở nơi đen tối không ai có thể nhìn thấy.
 
Vương Lâm trầm mặc nhìn phía trên truyền tống trận, thân mình nhoáng lên một cái bước vào bên trong.
 
Chỉ là khi tới gần, ánh mắt Vương Lâm rơi vào trong bóng tối chỗ sâu trong đại diện dường như thấy được một số thứ gì đó.
 
Thân thể Vương Lâm tiến vào truyền tống trận, trận pháp liền lóe lên hào quang, thân ảnh của hắn biến mất ở trong đó.
 
Khi Vương Lâm xuất hiện thì trước mặt là một chỗ không gian hư ảo, một trận pháp khổng lồ được vẽ trên mặt đất, ở vị trí chính giữa có một khối đá màu đen.
 
Vương Lâm cẩn thận quan sát xung quanh sau đó đi vào trong trận pháp khổng lồ tới gần khối đá. Sau khi trầm ngâm một lát, hắn vỗ túi trữ vật, lập tức chìa khóa tiên phủ lúc trước thu được nhanh chóng bay ra.
 
Vật ấy vừa bay ra liền hóa thành làn khói nhẹ, chui vào trong khối đá kia.
 
Nháy mắt, trận pháp khổng lồ trên mặt đất xuất hiện hào quang, một đám phù văn từ trong trận pháp bay ra, cuối cùng bao phủ tất cả các vị trí xung quanh, trận pháp bắt đầu chậm rãi vận chuyển.
 
Trong khoảnh khắc trận pháp vận chuyển, toàn bộ trận pháp đột nhiên xuất hiện liên hệ vi diệu với Vương Lâm. Vương Lâm chỉ thấy mắt hoa lên, đợi khi rõ ràng thì hắn đã nhìn thấy toàn bộ tòa động phủ thứ tư này.
 
Một khắc này dường như cả tòa động phủ này toàn bộ đều ở trong tâm thần của hắn, chỉ cần một ý niệm trong đầu liền có thể phá vỡ bất cứ một cấm chế nào, có thể khống chế hết thảy, ngoại trừ đại điện kia.
 
Hắn đã nhìn thấy Tư Đồ Nam, đã nhìn thấy đám người Phù Phong Tử vốn bị hoa hải trên mặt đất bao trùm biến mất.
 
Tâm niệm của hắn vừa động, Phù Phong Tử, Trần Đạo Tam Tử, đầu to và Lôi Cát toàn bộ biến mất. Tư Đồ Nam phía xa đang cau mày, từ khi Vương Lâm tiến vào trong đại điện hắn đều luôn luôn cảnh giác, ánh mắt càng lóe ra hàn quang.
 
Đúng lúc này, vẻ mặt của Tư Đồ Nam bỗng nhiên khẽ động. hắn cảm giác thấy một cỗ thần thức đảo qua bên người mình, thần thức này rất quen thuộc.
 
- Vương Lâm!
 
Sau khi thần thức của Vương Lâm đảo qua, thân thể của Tư Đồ Nam liền biến mất vô ảnh, khi xuất hiện đã đứng trên trận pháp không lồ kia.
 
- Động phủ đã hoàn toàn mở ra, Lôi Cát, ngươi tu vi không đủ, ở chỗ này chờ chúng ta trở về!
 
Trong khi thanh âm của Vương Lâm quanh quẩn thì trận pháp trên mặt đất đã lóe lên kịch liệt.
 
Cùng lúc đó, ở trong vùng đất Yêu Linh này đồng dạng cũng có biến hóa kinh người!