Tiên Ngục

Chương 164: Tin tưởng ngươi




- Có, đương nhiên là có.

Tô Triệt thản nhiên nói:

- Nhưng chỉ là một chút ít tài liệu luyện khí mà thôi, đáng tiếc a, những pháp bảo bên trong, trải qua thời gian không ngừng ăn mòn, tất cả đều là mục không chịu nổi, hóa thành bụi bặm.

- A? Phải không?

Tu sĩ kia toát ra biểu lộ bán tín bán nghi, mặc dù thông qua kinh nghiệm tâm đắc mà tiền nhân lưu truyền tới nay cũng minh bạch qua, trong Tiểu Di Tiên Cảnh phát hiện pháp bảo phần lớn là như thế, chỉ có pháp bảo cấp cao nhất, mới có thể hoàn hảo không tổn hao gì.

Chỉ là, hắn cũng không tin Tô Triệt nói đều là thật sự, nếu đổi lại là mình, nhất định sẽ ba phần thực, bảy phần giả...

Tô Triệt cũng đoán được, vô luận mình nói như thế nào, bọn họ cũng sẽ không tin tưởng, mới có thể cố ý nói thật luôn.

Không cần phải lãng phí miệng lưỡi, Tô Triệt nói thẳng:

- Nếu các ngươi có chủ tâm cướp đoạt, vậy thì nắm chặt thời gian động thủ đi, kẻo đứng lâu, lại dẫn đến những người khác, sói nhiều thịt ít, bảo vật trong tay ta cũng không đủ cho các ngươi chia cắt.

Lời đã nói như thế, tu sĩ kia biết rõ, muốn đánh lén ám toán đã không có khả năng, chỉ có thể hừ cười nói:

- Đạo hữu không phải coi chúng ta trở thành ngốc tử chứ? Những dây leo kia đã trở thành bùa hộ mệnh của ngươi, chúng ta nhích tới gần, không khác gì tự tìm đường chết.

- Không đến cũng được, thứ cho không phụng bồi, cáo từ.

Tô Triệt xoay người đi vài bước, nhìn về phía trên, giống như là muốn dán vào vách núi, theo một phương hướng khác rời đi.

Tu sĩ kia vội vàng nói ra:

- Hắn muốn chạy trốn, chúng ta theo bên kia đi vòng qua ngăn chặn hắn.

Chỉ là, vừa dứt lời, chợt nghe bên cạnh truyền đến một tiếng kêu thảm thiết cực kỳ ngắn ngủi.

Hắn vội vàng quay đầu, lại vô cùng kinh hãi thấy được, Phỉ Vân cùng Trịnh Dung dĩ nhiên là nâng tay, phát động đột kích đối với thanh niên cường tráng bên cạnh kia.

Phỉ Vân dẫn đầu oanh kích, pháp bảo Hắc Liên trong tay phóng xạ ra một đạo hắc mang, chiếu ở trên người thanh niên kia, khiến cho thân hình hắn cứng ngắc, không kịp kích phát pháp bảo hộ thân; Trịnh Dung nhìn chuẩn thời cơ, phi kiếm như điện xạ mà ra, một kiếm đâm thủng ngực người thanh niên kia.

Bị linh khí xuyên thấu lồng ngực, không chỉ là xỏ xuyên qua đơn giản như vậy, lực phá hoại của phi kiếm cường đại, có thể chấn vỡ lục phủ ngũ tạng, triệt để hủy diệt sinh cơ một người, thanh niên cường tráng kia cơ hồ là trong nháy mắt bị mất mạng, tiếng kêu thảm thiết cực kỳ ngắn ngủi.

Sở dĩ tuyển định thanh niên cường tráng này ra tay, chủ yếu là bởi vì chỗ hắn đứng có lợi cho Phỉ Vân cùng Trịnh Dung liên thủ đánh lén, còn nữa, pháp thuẫn phòng ngự của hắn đặt ở trước người, sau lưng thì là không môn đại lộ.

Lúc này đánh lén, đương nhiên là Tô Triệt lặng lẽ truyền âm an bài tốt cho Phỉ Vân cùng Trịnh Dung. Tô Triệt đầu tiên là lợi dụng ngôn ngữ nói trắng ra, cùng với về sau đào tẩu, hấp dẫn đối phương chú ý, cho hai người Phỉ Vân có cơ hội xuất kỳ bất ý ra tay.

- Các ngươi... Vì cái gì?

Tu sĩ kia mặt mũi tràn đầy kinh ngạc, đồng thời kích phát pháp bảo phòng ngự, bảo vệ quanh thân.

Tất cả mọi người là cảnh giới Luyện Khí Đại viên mãn giống nhau, một khi làm đủ chuẩn bị phòng ngự, còn muốn một kích lấy mạng hắn, trên cơ bản là không có khả năng.

Lúc này, Tô Triệt cũng là đi vòng mà quay về, nhanh hướng bên này đi tới.

Phỉ Vân chẳng muốn nói chuyện cùng Tu sĩ kia, mà là truyền âm cho Tô Triệt:

- Không thể để cho hắn chạy, nếu không, hắn còn có thể tạo cho ngươi rất nhiều phiền toái.

- Không còn kịp rồi.

Tô Triệt truyền âm trả lời:

- Bên kia đã tới rất nhiều người.

Trải qua trong khoảng thời gian này điều tức, hơn ba trăm người trên đỉnh núi đã phân tán ra, đều tự hành động, giờ khắc này, có hơn mười người hướng bên này mà đến, đã tiếp cận đến cự ly hơn mười trượng, chỉ có điều, trên núi thực vật tươi tốt, Phỉ Vân và Trịnh Dung tạm thời nhìn không tới mà thôi. Truyện Sắc Hiệp - http://truyenfull.vn

- Mặc kệ hắn, chúng ta đi.

Tô Triệt đồng thời truyền âm cho Phỉ Vân cùng Trịnh Dung nói.

Phỉ Vân và Trịnh Dung tự nhiên là lấy Tô Triệt là thủ lĩnh, không chút do dự đuổi kịp hắn, hướng phía dưới núi chạy đi.

Tu sĩ kia còn đang nghi hoặc, sao ba người bọn hắn đơn giản buông tha mình ?

Nghi hoặc thì nghi hoặc, nhưng dưới tình huống thế đơn lực bạc, hắn không có lá gan theo dõi ba người Tô Triệt, vốn tưởng rằng cứ như vậy là xong, lại nghe được sau lưng truyền đến tiếng vang thưa thớt...

- Có người tới.

Tu sĩ này hơi bị vui vẻ.

Rất nhanh, liền có mười mấy người hiện ra trước mắt, căn cứ quần áo của bọn họ có thể đoán được, thuộc về năm môn phái bất đồng liên hợp đến cùng một chỗ, mỗi môn phái có ba gã đệ tử, hợp thành đoàn đội mười lăm người tạm thời.

- Nhanh, các vị đạo hữu, mau tới đây.

Tu sĩ kia đè thấp giọng, hướng về phía bọn họ liên tục ngoắc.

- Đạo hữu có gì phát hiện?

Những người kia lập tức chạy tới, đều là tu sĩ môn phái chính đạo, mặt ngoài mà nói, thần sắc ngữ khí coi như là rất khách khí.

- Vừa rồi, có ba người phát hiện một động phủ, đoán chừng là có đại thu hoạch.

Tu sĩ kia nói cực kỳ nhanh chóng:

- Một mình ta thế đơn lực bạc, không cách nào chống lại cùng bọn họ...

Không đợi hắn nói xong, nhóm người này tinh thần đại chấn, có người vội vàng hỏi:

- Chạy về phía nào?

- Bên kia.

- Truy.

Phần phật a, đoàn đội đã biến thành mười sáu người, đổi theo phương hướng ba người Tô Triệt rời đi. Đây là bởi vì, cướp đoạt bảo vật trong tay tu sĩ đồng loại, so với tìm kiếm bảo vật khắp nơi trong Tiểu Di Tiên Cảnh, thì càng thêm an toàn, càng thêm dễ dàng.

Phía trước, ba người Tô Triệt đã chạy ra cự ly hai trăm trượng, bởi vì nơi này là Tiểu Di Tiên Cảnh nguy cơ tứ phía, tốc độ chạy cũng không dám quá nhanh. Nhưng mà những người đuổi theo đằng sau kia có thể nhanh hơn nhiều lắm, bởi vì đã có ba người ở phía trước khai đạo, chỉ cần theo đuôi tung tích của bọn hắn là có thể.

Bởi vậy, lão Hắc rất nhanh tựu phát giác được, đằng sau tổng cộng có mười sáu người đuổi tới trăm trượng cự ly, liền cho Tô Triệt phát ra cảnh cáo.

Tô Triệt nhìn Phỉ Vân cùng Trịnh Dung nói:

- Bọn họ rất nhanh sẽ đuổi kịp.

Trong nội tâm Phỉ Vân và Trịnh Dung xiết chặt, muốn gia tăng tốc độ chạy trốn nhanh hơn, rồi lại cảm thấy, không biết con đường phía trước như thế nào, so với truy binh phía sau thì còn đáng sợ hơn vô số lần, thật sự là không có đảm lượng chạy như điên.

- Như vậy không được a.

Trong nội tâm Tô Triệt thở dài:

- Tuy Phỉ Vân và Trịnh Dung đứng ở cạnh mình, giờ phút này, lại biến thành gánh vác của mình.

Trong Tiên Ngục, lão Hắc yên lặng không nói gì, loại chuyện này, không nên đề nghị mới tốt. Bởi vì hắn rất rõ tính cách của chủ nhân, bảo hắn vứt bỏ bằng hữu không để ý,tự mình một người chạy trối chết, loại việc làm vô tình vô nghĩa này, chủ nhân nhất địnhsẽ không làm.

Đôi khi, chủ nhân xác thực rất ngốc, nhưng lại không thể nói hắn sai...

Nhân số truy binh quá nhiều, ba đối mười sáu, bổn sự của chủ nhân có lớn hơn nữa, đó cũng là không hề có phần thắng, kế tiếp, nên như thế nào cho phải đây?