- Trước đó lần thứ nhất thông qua khảo nghiệm, để cho ta ngâm trong chất lỏng màu xám, đoán chừng là vì tăng lên năng lực biến thân của Vu tộc; Lúc này đây, thì là một thanh chiến phủ, ban cho Vu nhân một vũ khí nên có...
Vũ khí Vu tộc, vì phối hợp biến thân mà sử dụng, cũng có thể biến hóa lớn nhỏ, nhưng mà, nó không phải là pháp bảo, chỉ có thể coi là vũ khí, ngoại trừ đặc tính vô kiên bất tồi, cực kỳ chắc chắn, phương diện khác, thì không có công năng phụ gia gì.
Bất quá, đơn thuần là vô kiên bất tồi này, cũng đã rất trân quý, Tô Triệt thoáng vui vẻ, nhiều ít đền bù tâm tình thất vọng vừa rồi.
- Có chút thời khắc, một thanh vũ khí như vậy, nói không chừng có thể tạo được tác dụng rất trọng yếu.
Vừa mới cất thanh chiến phủ vào trong Tiên Ngục, trong đầu đã nhận được bức bản đồ thứ ba mà nó gửi đến, xem ra, lộ trình thiếu niên Vu tộc lịch lãm, hay là phải tiếp tục nữa.
Chỉ là, Tô Triệt lại không muốn tiếp tục, cũng không dám tiếp tục nữa.
- Thật sự không dám lại tiếp tục nữa.
Trong nội tâm Tô Triệt nói ra:
- Lão Hắc, ngươi xem a, lần đầu tiên khảo nghiệm là giết chết hơn mười tu sĩ nhân loại thực lực ngang với ta; Lần thứ hai khảo nghiệm, là bảo ta giết chết một Yêu Tộc tương đương với tu vi Trúc Cơ hậu kỳ. Khảo nghiệm thứ ba, xem chừng, đối tượng mà ta phải giết chết, có thể chính là một Ma tộc Kim Đan kỳ...
- Đúng vậy, chủ nhân, ta cũng nghĩ như vậy.
Lão Hắc đồng ý nói:
- Nhân Yêu Ma tam tộc đều là đại địch của Vu tộc, một thiếu niên Vu tộc lịch lãm rèn luyện, con mồi Nhân Yêu Ma tam tộc sẽ không thể thiếu khuyết, khó khăn cũng sẽ càng lúc càng lớn. Tiếp theo, ra tới một Ma tộc Kim Đan kỳ, chúng ta nhất định sẽ chết chắc.
- Không thể đi, thật sự không thể đi.
Tô Triệt xoay người đi vào lầu chính Tiên phủ, ngồi xuống trên một cái ghế trong đại sảnh, cũng không nóng nảy khởi hành, trước dưỡng tốt tinh thần rồi nói sau. Huống hồ, thời điểm ở trong Thần điện, đã từng bị ba đệ tử Huyền Sát Tông liên thủ đánh trúng, thương thế ngay lúc đó cũng chỉ là tạm thời áp chế xuống, tối thiểu nhất cũng phải tu dưỡng một đêm mới có thể khỏi hẳn.
Trong Tiểu Di Tiên Cảnh, đồng dạng tồn tại ban ngày và đêm tối, Tô Triệt nghỉ ngơi một đêm, thương thế đã khôi phục hoàn toàn, trời sáng ngày thứ hai mới rời khỏi tòa Tiên phủ.
Y theo địa đồ chỉ thị, hẳn phải đi tới trước một ngọn núi lửa, chỉ là, Tô Triệt thoáng chếch lộ tuyến đi, chạy tới một mảnh rừng rậm cách núi lửa hơn mười dặm.
Mặc dù không muốn đối mặt khảo nghiệm lịch lãm tiếp theo, nhưng Tô Triệt cũng không dám hiển nhiên chống lại cùng "Hắn", cũng không dám đi ngược lại mũi tên chỉ thị trên bản đồ, bởi vậy, nên lựa chọn cánh rừng rậm phụ cận núi lửa này để thử thời vận.
Kinh nghiệm tâm đắc mà tiền nhân lưu truyền tới nay còn có một câu: gặp rừng chớ vào.
Ý là, trong Tiểu Di Tiên Cảnh, địa phương có thực vật rậm rạp, nhất định không nên đi vào, bởi vì, rất nhiều thực vật kỳ kỳ quái quái, đối với tu sĩ Luyện Khí kỳ mà nói, đều là vô cùng nguy hiểm, tùy tiện một cây hoa nhỏ cỏ nhỏ không ngờ, cũng có thể cướp đi tánh mạng một người.
Nhưng mà Tô Triệt cho rằng, mình có Thanh lưu của hắc thạch bảo vệ, không sợ nhất chính là những nơi có thực vật. Huống hồ, từ khi bước chân vào Tu Chân Giới đến nay, kết xuống duyên phận lớn lao cùng thực vật. Cho nên, người khác không dám đi vào rừng rậm, nhưng mình lại có thể đánh bạo chui vào.
Tiến vào cánh rừng rậm này hơn một canh giờ, xác thực gặp phải một ít thực vật kỳ lạ, bất quá, thái độ chúng nó đều biểu hiện ra cực kỳ hữu hảo, Tô Triệt đi ngang qua chúng nó, một ít cành lá, nhánh cỏ gì đó, như là từng bàn tay nhỏ bé, đều muốn vuốt ve nhẹ nhàng trên người Tô Triệt...
Thậm chí Tô Triệt có thể loáng thoáng cảm ứng được một loại cảm xúc khoái hoạt, giống như là bằng hữu tốt nhất trong nhà đến đây, làm cho mình thoải mái không thôi.
Này trong đó, một khi gặp thực vật uể oải không phấn chấn, có dấu hiệu héo rũ, Tô Triệt còn có thể quán thâu cho chúng nó một chút sinh mệnh lực, giống như Linh thảo Y sư của Tiểu Di Tiên Cảnh. Lần này, khắp rừng rậm phảng phất đều vui sướng lên...
Bị loại hào khí vui sướng này nhuộm lấy, Tô Triệt lại quên mục đích tới đây, không ngừng xuyên qua trong rừng rậm, gặp thực vật sinh bệnh sẽ ra tay cứu trị, hồn nhiên xem nhẹ thời gian trôi qua...
Một ngày, cứ như vậy bất tri bất giác trôi qua, thẳng đến khi bóng đêm hàng lâm, lúc này tâm tình của Tô Triệt mới bình tĩnh lại.
- Chủ nhân, tiêu hao không ít sinh mệnh lực a, nuốt gần một trăm Thiên Ma cấp thấp...
Lão Hắc rất là đau lòng nhắc nhở.
Nhưng mà ở ban ngày, vì không muốn làm cho chủ nhân mất hứng, lão Hắc ngược lại một mực không có lên tiếng, chỉ là yên lặng thực hiện chức trách của hắn, không ngừng thôn phệ Thiên Ma, chuyển hóa thành sinh mệnh lực cung cấp cho Tô Triệt.
- Không quan hệ.
Tô Triệt nằm ở trên tán cây một cây đại thụ, nhìn lên bầu trời đêm màu xanh đậm của Tiểu Di Tiên Cảnh, lầm bầm lầu bầu thấp giọng nói ra:
- Bước vào Tu Chân Giới đến nay, đây là một ngày ta buông lỏng nhất, cảm giác cánh rừng rậm này cho ta, đáng giá.
Nói xong câu đó, Tô Triệt dĩ nhiên là khép hai mắt lại, chậm rãi đi vào giấc ngủ.
Chỉ chốc lát sau, tán cây khỏa đại thụ này đột nhiên khép lại, lá cây rộng lớn tựa như chăn bông mềm mại, nhẹ nhàng đắp lên cho hắn.
Một đêm này, Tô Triệt ngủ rất an tâm, thậm chí mơ tới trấn khai thác đá, mơ tới bàn tay nhỏ bé ấm áp của thê tử, ở trên trán của mình nhẹ nhàng đùa nghịch...
Sáng sớm ngày thứ hai, Tô Triệt tính toán cáo biệt cánh rừng rậm này, mặc dù không có tìm được bảo vật, nhưng cũng không có tiếc nuối.
Chỉ là, lúc đang chuẩn bị rời đi, đột nhiên đã nhận được một loại tinh thần ba động như có như không xẹt qua bên người, rất nhỏ bé, một loại cảm giác rất nhu hòa.
Là ảo giác sao?
- Không, không phải là ảo giác.
Lão Hắc đưa cho đáp án xác thực:
- Vừa rồi, quả thật có một đạo sóng tinh thần động từ vị trí trong rừng rậm truyền tới, như là đang kêu gọi chủ nhân...
Đang nói, lại là một đạo sóng tinh thần truyền tới, giống như mặt hồ rung động, một đợt sóng tiếp nối một đợt sóng, một đạo tiếp nối một đạo...
- Đi xem.
Tô Triệt không chút do dự đi sâu vào trong rừng rậm, trên trực giác cho rằng, cánh rừng rậm này cho mình cảm giác ấm áp như thân nhân, vậy sẽ không có đồ vật gì đó có thể xúc phạm tới mình.
Tốc độ đi về phía trước của Tô Triệt rất nhanh, bởi vì ven đường, tất cả thực vật đều lắc lư cành lá chủ động né tránh, tự động mở rộng một con đường nhỏ thẳng tắp trong rừng.
Rất nhanh, Tô Triệt liền đi tới trước mặt một gốc cây đại thụ che trời, tán cây cự đại, cơ hồ ngẩng đầu có thể nhìn thấy tất cả thiên không bị nó che chắn.
- Chính là nó sao?
Tô Triệt cảm giác được, chính cái cây đại thụ này triệu hoán mình.